Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 62
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Tô kéo soạt rèm cửa sổ lại, nhào lên giường trùm chăn, bật lại ngọn đèn ngủ màu vàng ấm trên đầu giường, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ.
“Vào đi ạ.” Cô vươn cổ về phía cửa đối diện nói.
Cánh cửa được mở ra, Diệp Kiến Minh bưng bàn ăn đi vào.
“Đã sáng thế này còn chưa chịu rời giường, đã ăn sáng xong rồi, nếu như mẹ con thấy ba mang đồ ăn tới tận giường cho con thì bà ấy sẽ tức giận đó.”
Diệp Tô nhìn Diệp Kiến Minh bưng bữa sáng vào, cô đã hơi cảm nhận được vì sao nguyên chủ lại bị chiều hư.
Cô thở dài một hơi, mặt mày giống nhau, tại sao ba mẹ cô và chủ cũ thân thể này lại khác nhau một trời một vực, cưng chìu như vậy, nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ rất kiêu căng.
Người hiểu chuyện đều do bị dồn ép mà ra.
“Cảm ơn ba.” Diệp Tô ngồi dậy, mang dép lông vào, nhận bữa sáng từ tay Diệp Kiến Minh.
Đúng là đã không còn sớm, Kỷ Hằng cũng đã dẫn công ty dọn nhà phì phò hổn hển tới.
“Hôm nay ba không ra ngoài làm việc sao?” Diệp Tô vừa uống cháo vừa hỏi.
Diệp Kiến Minh đi tới đi lui đánh giá khắp căn phòng của cô.
“Mấy ngày hôm trước rất bận, hôm nay ba và mẹ con nghỉ một ngày, ở nhà với con.”
Động tác ăn cháo của Diệp Tô dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ được liếc ra ngoài cửa sổ đã bị rèm che lại.
Sau khi Diệp Kiến Minh đi tới đi lui vài vòng rốt cục cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, đi tới rèm trước cửa sổ: “Hôm nay không khí bên ngoài hiếm khi tốt như vậy, sáng sớm còn đóng rèm cửa sổ làm gì.”
Ông dùng hai tay kéo rèm cửa sổ ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đã ai ui một tiếng.
Ánh nắng áp chế ánh đèn có độ sáng yếu ở đầu giường, Diệp Tô thấy hơi chói mắt, sau khi nghe tiếng ai ui của Diệp Kiến Minh thì lập tức thả cái muỗng trong tay xuống, chạy tới bên cửa sổ đứng cạnh ông, nhoài cổ nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn vừa gấp gáp hỏi: “Sao vậy sao vậy sao vậy ạ?”
Diệp Kiến Minh nhìn Diệp Tô bên cạnh với vẻ mặt kỳ quái.
“Ba chỉ tùy ý cảm thán căn phòng này của con lấy ánh sáng rất tốt, sao con có phản ứng lớn như vậy?”
Chính phản ứng cảm thán lấy ánh sáng của ba cũng không nhỏ mà, Diệp Tô lúng túng đối diện với ba mình, cười gượng vài tiếng.
“Còn không phải con tưởng xảy ra chuyện lớn gì sao, ha ha.”
Cô kéo cánh tay Diệp Kiến Minh muốn tách ông ra khỏi cửa sổ.
“Nhà chúng ta có hàng xóm mới ư.” Diệp Kiến Minh không có ý định đi, chỉ vào mấy công nhân mặc đồng phục đang dời mấy cái thùng giấy lớn vào trong căn biệt thự kế bên.
“Không phải là hàng xóm mới nha, không phải chúng ta cũng mới vừa về đây sống sao, có cái gì đâu mà nhìn.” Diệp Tô tiếp tục muốn kéo Diệp Kiến Minh ra khỏi cửa sổ.
Cách đó không xa, trên sân cỏ của ngôi biệt thự bên cạnh, Kỷ Hằng đang gọi điện thoại, quay lưng về tầm mắt của họ.
“Ba nhìn một chút đã, phải có quan hệ tối với hàng xóm có biết không?”
Diệp Kiến Minh lấy cánh tay ra khỏi móng vuốt của Diệp Tô, bộ dáng vô cùng mong chờ người hàng xóm mới này.
Vừa lúc Kỷ Hằng nói chuyện điện thoại xong, xoay người.
Anh thấy trên tầng hai của ngôi biệt thự bên cạnh, cửa sổ đang mở ra, sáng sớm Diệp Tô vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, tóc tai lộn xộn, đứng cùng với một người đàn ông trung niên mập mạp cao hơn cô nửa cái đầu.
Mặt mũi của hai người có nét tương tự nhau.
Tầm mắt của Kỷ Hằng và Diệp Tô giao nhau, anh vừa định huơ tay chào hỏi thì thấy Diệp Tô đứng ở cửa sổ sợ hãi như thấy quỷ, lôi lôi kéo kéo người đàn ông bên cạnh một hồi, hai người dần biến mất khỏi cửa sổ.
Kỷ Hằng nhíu mày, thật sự giả vờ không biết anh?
Điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng: Sao anh lại chạy tới sát vách nhà em?!
Kỷ Hằng gửi qua một đoạn thoại: “Anh mua lại ngôi nhà bên cạnh em rồi.”
Diệp Tô lặng lẽ kề sát vào loa điện thoại nghe giọng của Kỷ Hằng, sau khi nghe xong thì lập tức mắng đ*ch mợ.
“Sao vậy Diệp Diệp?” Diệp Kiến Minh đang bận rộn trong nhà kho hỏi.
Diệp Tô nhanh nhẹn che miệng lại: “À, không có gì ạ, chỉ là vừa nãy con online thấy có mấy anti fans.”
“Đừng để ý tới những anti fans đó, đều là đố kỵ con nổi tiếng nhanh thôi.” Trong nhà kho, tiếng ping-pong lách cách và giọng nói của Diệp Kiến Minh cùng truyền ra.
“Vâng.” Diệp Tô trả lời, muốn trò chuyện bằng thoại với Kỷ Hằng, nhưng lại liếc nhìn mẹ Tô Vân đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, đành phải chấp nhận dùng ngón cái gõ chữ.
Kỷ Hằng và mấy công nhân đang bàn cách sắp xếp đồ dùng trong nhà thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng: Chỉ mình anh sao, thật là có tiền nha?
Kèm theo một biểu tượng lẳng lặng mỉm cười không nói lời nào.
Diệp Tô gửi tin nhắn xong, thở phì phò phùng hai má lên.
Không phải là cô khoe khoang, nếu định giá thì căn biệt thự nhỏ ở đây của nhà cô có thể mua một tứ hợp viện ở dưới chân hoàng thành, tuy rằng cô không thể quản việc Kỷ Hằng làm, nhưng đột nhiên mua lại căn biệt thự bên cạnh nhà cô, thật sự là quá khoa trương, chỉ có trong kịch bản phim thần tượng.
Tuy cô không có hứng thú với tiền của Kỷ Hằng, nhưng không ngờ có một ngày lại đột nhiên nhảy ra hù dọa cô.
Một kẻ đáng thương lúc mới đến gào khóc đòi ăn dựa vào cô nuôi đã biến thân thành tổng tài ngang ngược vung tiền như rác.
Lúc này Kỷ Hằng không gửi đoạn thoại, trả lời bằng tin nhắn.
Trứng thối ăn chực uống chực: Em có muốn căn nhà này không?
Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng: Muốn.
Diệp Tô liếc một vòng căn biệt thự của nhà mình, bĩu môi, đây không phải là nói nhảm sao, nhà chính là tiền, huống hồ còn là nhà ở thành phố B, có ai không muốn?
Trứng thối ăn chực uống chực: Kết hôn rồi tên của em sẽ được viết trên sổ đỏ, anh cho em tất cả.
Trái tim nhỏ của Diệp Tô bị đụng một cái, tiền tài tấn công.
Trứng thối ăn chực uống chực: Hôm nay anh đến thăm ba mẹ em được không? Anh thấy hình như bọn họ không đi ra ngoài.
Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng: Em sợ bọn họ không thích anh (mặt khóc lớn)
Trứng thối ăn chực uống chực: Em còn chưa nói quan hệ của chúng ta cho bọn họ biết? Vì sao không thích anh?
Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng: Em cũng mới sống chung với họ mấy ngày, trước hết anh chờ một chút có được không? Chờ em giải quyết xong bọn họ sẽ cho anh một danh phận!
Kỷ Hằng nhìn hai chữ “danh phận”, chua xót nhíu mày.
Diệp Tô, cấp cho anh, danh phận.
【 Nhưng mà anh nhớ em.】
【Em cũng nhớ anh (mặt đáng yêu)】
【Chuyện lần trước em đồng ý với anh còn nhớ không?】
【Lần trước nào, đồng ý cái gì?】
【Buổi sáng chụp ảnh tạp chí, em nói, buổi tối bổ thường cho anh, nhưng mà đến bây giờ em vẫn nợ.】
【Hả? Em có nói như vậy sao? Không biết không biết không biết, không nhớ không nhớ không nhớ, em không nghe em không nghe em không nghe! (che lỗ tai)】
Diệp Tô nhìn nội chung cuộc nói chuyện cười đắc ý.
Kỷ Hằng yên lặng đặt điện thoại xuống, chơi xấu như vậy, cũng đừng trách anh phải đi gặp cô thu nợ dai và tiền lãi.
Ban ngày Diệp Kiến Minh và Tô Vân dắt Diệp Tô ra ngoài đi dạo các cửa hàng, Diệp Tô đeo mắt kính nên cũng không bị quá nhiều người nhận ra, sau khi ba người mua sắm túi lớn túi nhỏ thì đi ăn cơm tối xong mới về nhà, Diệp Kiến Minh để Diệp Tô lái xe, Diệp Tô dựa vào cái chân bị thương không đạp được trốn thật xa.
Kỳ thực chân cô đã gần như khỏi hẳn, bước đi gì đó đã không thành vấn đề, thế nhưng ai bảo bây giờ cô đã đổi nhân rồi, có bằng lái nhưng không biết lái xe.
Lúc ba người trở lại thì căn biệt thự kế bên đã sáng đèn, có công nhân đang quét dọn vệ sinh, lau cửa kính.
Diệp Tô hạ cửa kính xe xuống, phát hiện Kỷ Hằng đang đứng trong sân, cười với cô.
“Thằng nhóc đó nhìn hơi quen mắt.” Diệp Kiến Minh đang lái xe cũng liếc mắt nhìn.
Nhắc tới Kỷ Hằng, Diệp Tô lập tức vểnh tai nghe.
“Không phải là Kỷ Hằng trong chương trình《Bảo vật》 sao.” Tô Vân nói: “Thật hiếm thấy, người thật còn đẹp trai hơn trên ti vi.”
Diệp Tô nghe xong trong lòng có cảm giác kiêu ngạo vì Kỷ Hằng đã làm cho cô mát mặt.
“Đẹp trai thì có ích lợi gì, người thật nhìn càng không thành thật, coi nó cười như thế, làm cho ai xem chứ.” Diệp Kiến Minh nói: “Vợ của anh con gái của anh, anh đây còn chưa bạo dạn lỗ mãng như vậy.”
Tô Vân cười khanh khách.
Diệp Tô nhìn Kỷ Hằng đang cười với cô, cười không nổi.
**
Buổi tối, Diệp Tô tắm rửa xong rồi leo lên giường, theo thường lệ lén lút gọi điện thoại cho Kỷ Hằng.
Hôm nay Kỷ Hằng không mở video xem, hai người chỉ nói chuyện phiếm.
“Em đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, nhà anh đã chuyển xong rồi? Đã quét dọn vệ sinh chưa?”
“Đều xong rồi. Mời người làm, nhiều người, quét dọn rất nhanh.”
“Ừ.” Diệp Tô vô vị lên tiếng, dùng tay rút lông trên thú bông, thầm nghĩ có tiền không tưởng, cô ngáp một cái, thấy có chút buồn chán: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Kỷ Hằng im lặng một lát mới nói: “Em không muốn gặp anh sao?”
“Gặp trong mơ.” Ban ngày không phải mới thấy sao.
“Anh ở ngay dưới lầu nhà em.”
?!
Diệp Tô chạy đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa nhìn xuống dưới, phát hiện Kỷ Hằng đứng ở sân cỏ bên dưới, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh, anh chạy tới đây làm gì?” Diệp Tô nhìn xung quanh không thấy ai, sợ bị ba mẹ nghe được, giọng nói ép xuống rất thấp.
Kỷ Hằng để điện thoại xuống: “Em sợ ba mẹ em như vậy à, ban ngày còn trốn anh?”
Diệp Tô nhoài người ra dò xét một chút: “Em sợ bọn họ không thích anh.”
Bọn họ giống như thực sự rất không thích anh, anh có khuôn mặt không được ba mẹ xem trọng.
Hai người trên dưới lầu đối diện nhau.
Kỷ Hằng cười cười, vươn tay hướng lên trên lầu: “Xuống đây đi theo anh.”
“Nửa đêm em ra cửa sẽ bị bọn họ phát hiện, anh ngốc à.”
“Xuống từ đây đi.” Kỷ Hằng chỉ chỉ cửa sổ.
“Anh muốn em ngã chết sao!”
“Ngã không chết.” Dưới ánh mắt sợ hãi của Diệp Tô, Kỷ Hằng lấy một cái thang gấp từ trong sân nhà anh qua, leo lên, ngồi trên chỗ cao nhất, vừa vặn có thể nhìn thẳng Diệp Tô.
Diệp Tô trợn mắt hốc mồm.
Kỷ Hằng vươn tay: “Xuống đây đi, anh đỡ em.”
Diệp Tô liên tục lùi vào bên trong giường, lắc đầu.
Quá to gan.
Kỷ Hằng: “Em không muốn đi xem nhà của em à? Sau này phải thêm tên của em vào.”
Anh dùng ánh mắt chỉ chỉ ngôi biệt thự phía sau lưng.
Diệp Tô nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng một lúc.
Hẳn là ba mẹ đều ngủ rồi, tóm lại là cô có đi không đây?
“Anh nhớ em.” Kỷ Hằng lại nói.
Diệp Tô quay đầu lại.
Kỷ Hằng ngồi trên thang gấp, tư thế có chút buồn cười, anh vươn tay về phía cô, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhìn cô rất sâu, sâu đến mức cô không tự chủ được muốn rơi vào đó.
Cả người anh được mạ một tầng ánh trăng nhàn nhạt, màu xám bạc, người đàn ông có khí chất lạnh lùng đang mỉm cười nhìn cô, giơ tay về phía cô, dịu dàng nói với cô.
Thật lâu trước kia, khi anh đi xa trở về, cô cũng sẽ gục trên người anh: “Phu quân, thiếp nhớ chàng.”
Dưới ánh trăng, một cánh tay nhỏ cẩn thận vươn tới, sau đó, bị bàn tay ấm áp cầm thật chặt.
Diệp Tô được Kỷ Hằng dìu từng bước xuống thang gấp, bước cuối cùng đạp vào khoảng không, cả người ngã vào một cái ôm quen thuộc.
Kỷ Hằng dắt Diệp Tô, vào cửa, mở đèn.
Diệp Tô quan sát bài trí trong căn biệt thự của Kỷ Hằng, khác với phong cách Châu Âu vàng rực rỡ của nhà cô, bài trí của Kỷ Hằng đơn giản hơn rất nhiều, đồ dùng trong nhà đều có hình dáng đơn giản, tông màu lạnh, đây là phong cách Bắc Âu.
Cô vừa định nhận xét đôi chút, nụ hôn ấm áp đã rơi xuống.