Đầu anh lại xanh rồi

Chương 64


Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 64


“Con,” Diệp Kiến Minh kinh hãi nhìn Diệp Tô: “Tập thể dục buổi sáng?”
 
Đây vẫn là cô con gái của ông, ngủ tới giữa trưa có gọi cũng không dậy, bị thương ở chân nằm trong nhà lăn lộn ăn uống chờ phim đó chứ?
 
Diệp Tô làm vài động tác xoay người: “Hôm nay thời tiết tốt, con dậy sớm, lập tức muốn bắt đầu làm việc, phải rèn luyện, rèn luyện.”
 
Diệp Kiến Minh ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt, nếu ông nhớ không lầm, hôm nay chỉ số không khí ô nhiễm là 168, sương mù trung bình.
 
Hai cha con có chút xấu hổ đối diện nhau, Diệp Tô nghe thấy phía sau cô đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm.
 
Hai người cùng chuyển mắt về phía sau, Kỷ Hằng ngáp dài đi ra từ nhà kho nhỏ phía sau căn biệt thự, tay cầm thang gấp, khi nhìn thấy Diệp Tô và Diệp Kiến Minh đang đứng cùng nhau thì lập tức sửng sốt.
 
Cách đó không xa, Diệp Kiến Minh cũng đánh giá thằng nhóc mới chuyển đến kế bên đang cầm một cái thang gấp trong tay một lượt.
 
Anh chàng mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản màu xám, chân mang dép lê, tóc tai như là mới tỉnh ngủ, rối bời, dáng vẻ có hơi biếng nhác, hiện lên sự thỏa mãn.
 
Diệp Kiến Minh đảo mắt nhìn con gái nhà mình và thằng nhóc nhà kế bên một vòng.
 
Đều là quần áo ở nhà, dép lê, tóc tai lộn xộn, xứng đôi đến mức kỳ lạ.
 
Lúc Diệp Tô nhìn thấy Kỷ Hằng đi ra thì trong lòng như có một vạn con ngựa đang lao nhanh qua.
 
Cô đưa lưng về phía Diệp Kiến Minh làm động tác im lặng với Kỷ Hằng, vẻ mặt lo lắng đến mức nhăn nhó.
 
Kỷ Hằng nở nụ cười với Diệp Kiến Minh, gật đầu: “Chào.”
 
Diệp Tô âm thầm dậm chân, nắm lấy cánh tay đang cầm tay lái của Diệp Kiến Minh, mặt cười hì hì: “Ba, ngẩn ra làm gì vậy, mau về nhà thôi, con còn đang chờ ăn bữa sáng nè.”
 

Diệp Kiến Minh thu hồi ánh mắt vẫn đang di chuyển giữa con gái và thằng nhóc nhà bên, nhìn Diệp Tô một cái thật sâu: “Đi thôi.”
 
Ông nhẹ buông tay ga, chạy xe máy điện đi.
 
Diệp Tô tập thể dục buổi sáng lê đôi chân mềm oặt chạy theo phía sau xe: “Ba chờ con với, con không mang chìa khóa.”
 
Cô mang dép lê, sau khi chạy vài bước đã suýt ngã xuống, Kỷ Hằng lập tức buông thang ra muốn chạy tới lại bị Diệp Tô đưa tay về phía anh từ chối.
 

 
“Sáng nay rốt cuộc là con có chuyện gì vậy? Đừng nói với ba cái gì mà tập thể dục buổi sáng, ba không tin đâu.” Trong phòng bếp nhà họ Diệp, Diệp Kiến Minh vừa bật bếp nấu cháo vừa nói, Diệp Tô lẽo đẽo đi sát bên cạnh ông.
 
Diệp Tô cúi đầu, nắm chặt góc áo, đầu óc chuyển động.
 
“Không phải tập thể dục buổi sáng, con chỉ muốn đi dạo một lát, tối hôm qua mất ngủ không ngủ được.”
 
“Mất ngủ?”
 
Diệp Tô gật gật đầu: “Con thấy trên mạng có anti fans mắng con, bùng lên việc con dùng tiền để vào được đoàn phim, nói con nhìn xấu xí, suốt thời gian tham gia tống nghệ đều đen mặt, không lễ phép, ngay thẳng nhận hình phạt là ngu ngốc, không mang đến cảm giác của một chương trình tống nghệ. Còn có người nói sở dĩ con diễn vai Trân phi đạt đến vậy, là vì nhân phẩm thật của con cũng xấu xa giống như Trân phi vậy.”
 
Tin tức ở hiện đại quá phát triển, chỉ không để ý cẩn thận một chút, đánh giá của một nhân vật công chúng sẽ lập tức liên quan đến nhân phẩm.
 
Những bài viết bôi đen Diệp Tô không ít, công ty quản lý cũng xóa khá nhiều, lúc mới đầu cô cũng không phải là không tức giận, nhưng Trần Dương an ủi cô, cô ấy nói: “Em càng nổi tiếng, thì sẽ càng có người không vừa mắt muốn nghĩ cách dù không có gì cũng sẽ tìm ra để bôi đen em, biện pháp duy nhất, chính là đưa ra tác phẩm để vả vào những tên mặt đen đó.”
 
Bây giờ Diệp Tô nhìn những bài viết bôi đen đó thì đã rất bình tĩnh, dù có bôi đen thế nào đi nữa cũng không thể che đậy việc hai nhân vật của cô đều rất xuất sắc, đặt biệt là dùng kỹ thuật diễn xuất nghiền ép Dương Dĩ Trừng, sự thật được người qua đường khen ngợi nhiều như nước. Hiện tại nói mấy việc này với Diệp Kiến Minh, đúng là một lý do mất ngủ rất tốt. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
 
Diệp Kiến Minh nghe Diệp Tô trình bày một hồi thì cảm khái mà than một tiếng, có chút đau lòng, buông cái thìa trong tay xuống, xoay người sờ sờ đầu Diệp Tô.
 

“Đừng để ý tới mấy lời linh tinh lộn xộn của bọn họ.”
 
“Vâng.” Diệp Tô dùng sức gật đầu.
 
“Một người gặp bao nhiêu thất bại trong thực tế mới có thể thốt ra những lời ác độc trên mạng với một người đứng trước máy quay, thật đáng buồn. Khi quá bất lực với cuộc sống và công việc thì mang mặt nạ lên, ở thời đại ngôn ngữ mạng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, phát tiết tất cả cảm xúc tồi tệ tối tăm lên người khác, lúc tháo mặt nạ xuống, gương mặt xấu xa với cái miệng đầy các bộ phận sinh dục nhìn thấy ánh mặt trời, lại khôi phục dáng dấp rụt rè sợ hãi kia, thoạt nhìn thành thật đến nhút nhát, cùng trên mạng như hai người khác nhau.”
 
Diệp Tô nghe xong thì sửng sốt.
 
“Sau này khó ngủ cứ đến tìm ba, đừng chạy lung tung, bên ngoài lòng người hiểm ác, rất nguy hiểm.”
 
Diệp Kiến Minh nghĩ tới thằng nhóc họ Kỷ ở nhà kế bên sáng nay, cảm thấy cô nương trong sáng nhà mình hơi hút mắt người khác.
 
“Con sợ làm phiền ba và mẹ, ha ha.” Diệp Tô cười híp mắt.
 
Cháo trong nồi sôi ùng ục tràn ra khỏi nắp, Diệp Kiến Minh mở nắp nồi ra, vừa dùng cái thìa khuấy khuấy vừa nói: “Thằng nhóc họ Kỷ trên ti vi ở kế bên cũng thức dậy sớm nhỉ, mới chuyển đến có một ngày, sáng sớm lấy thang ra không biết muốn làm gì.”
 
“Anh ta…” Diệp Tô không biết nên nói tiếp thế nào, tim lại treo lơ lửng.
 
“Sau này gặp nó thì con tránh xa ra một chút, ba thấy ánh mắt nó nhìn con cứ lạ lạ thế nào ấy.” Diệp Kiến Minh nói.
 
“Có sao?” Diệp Tô hỏi, ánh mắt Kỷ Hằng nhìn cô, có chỗ nào lạ nhỉ?
 
Diệp Kiến Minh cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của Kỷ Hằng, làm cho một người cha như ông có cảm giác nguy cơ khắp nơi.
 
**
 

Vết thương trên chân Diệp Tô đã gần như khỏi hẳn, Trần Dương báo cho cô lịch thử vai trong ngày, tình hình là cũng có mấy bộ phim mời, trong đó không thiếu các công ty điện ảnh có danh tiếng không tồi trong giới. Cũng có chương trình tống nghệ ném cành ô-liu mời Diệp Tô làm khách quý thường xuyên, Trần Dương và Diệp Tô suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy vẫn nên từ chối.
 
Lý do là biểu hiện lần đầu tham gia chương trình tống nghệ của cô không được hoạt bát, không có cảm giác của tống nghệ, hơn nữa Trần Dương muốn cô đi theo con đường phái thực lực lạnh lùng, thân phận này không thích hợp vui vẻ trên chương trình đó, nên duy trì một khoảng cách với người xem, ít bộc lộ tính cách cá nhân, sau này đóng phim mới có thể dễ đưa khán giả vào vai diễn hơn. Các nữ thần của nước bên cạnh đều như vậy, từ khi vào nghề đến nay rất ít khi lộ mặt trên các chương trình tống nghệ.
 
《Duyệt Tú》xuất bản, Diệp Tô vẫn luôn chờ xuất hiện ở trang bên trong cảm thấy mình nhất định là một con cá Koi, người mẫu nước ngoài nổi tiếng ban đầu dự định lên trang bìa vì lộ scandal nên không thể không rút khỏi trang bìa, Diệp Tô thuận lý thành chương mà chạm nóc.
 
Hiệu quả của tiếng vang trên trang bìa tốt chưa từng có, là tạp chí bán chạy nhất trên mạng trong mấy tháng gần đây, chủ biên kích động đến mức lập tức phát mấy Weibo khen Diệp Tô mang đến cảm giác thời thượng rất tốt. Trên trang bìa, Diệp Tô mặc chiếc áo len màu đỏ đất đứng trong khung hình, bối cảnh là một căn nhà gỗ nhỏ tươi mát mơ hồ, tóc cô bị quạt thổi bay nhè nhẹ, ánh mắt nhìn ống kính như biết nói, nhưng điểm hấp dẫn người nhất, hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, chính là cái miệng hơi nhếch lên của Diệp Tô.
 
Vương Thụy Kỳ chỉ đạo trang điểm rất nhẹ, trang điểm mắt ngoại trừ nền mắt thì tất cả đều không đáng kể, chỗ quan trọng nhất trên khuôn mặt chính là màu môi đậm của Diệp Tô, tương ứng với màu áo len của cô, màu đỏ đất đậm pha chút cam, thích hợp với sự xơ xác trắng bệch của mùa đông.
 
Diệp Tô không ngờ cây son ngày đó cô tùy tiện chọn cũng nổi tiếng, các blogger trang điểm làm đẹp lớn bắt đầu sôi nổi suy đoán xem Diệp Tô dùng nhãn hiệu và số màu nào, phía bên tạp chí đánh tiếng trước để Diệp Tô đừng lộ ra ngoài, khi sự nghi hoặc được xào nấu đến nhiệt độ cao nhất mới thần thần bí bí công bố nhãn hiệu và số màu son, số hiệu vốn có của cây son lập tức được giới trang điểm làm đẹp mệnh danh thành màu Diệp Tô, leo lên hot search nằm đúng một ngày. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
 
Sau khi công bố màu Diệp Tô tại các cửa hàng trong nước được bán hết trong nháy mắt, một cơ hội kiếm tiền khó cầu, lập tức các nhà mua bán cũng thuyền lên theo nước mà tăng giá.
 
Khi màu Diệp Tô đang nằm trên hot search Diệp Tô còn đặc biệt lấy cây son đó ra khỏi túi trang điểm, tô một lớp thật dày rồi chạy tới hôn Kỷ Hằng một cái, nhìn miệng anh cũng bị dính màu đang nổi gần đây, màu đỏ đất hiện lên rất rõ, gương mặt trắng trẻo được yêu thích của Kỷ Hằng lập tức trắng thêm một bậc, có thể khiến rất nhiều nữ sinh đều ghen ghét.
 
“Đừng lau nha.” Diệp Tô cười hì hì với Kỷ Hằng đang dùng mu bàn tay lau màu đỏ trên miệng: “Rất nhiều người muốn mua cũng mua không được đâu.”
 
Kỷ Hằng cầm tay Diệp Tô, đưa lên đỉnh đầu, đè người vào tường.
 
“Lại quậy phá đêm nay sẽ không cho về.”
 
Diệp Tô đang sợ công bố quan hệ ra ngoài, hai người còn đang trong giai đoạn yêu ngầm, cây thang thành phương tiện giao thông chủ yếu vào buổi tối.
 
Kỷ Hằng thấy bài phỏng vấn của cô trên tạp chí, khi phỏng vấn Diệp Tô nói mình còn độc thân, làm anh giận đến thổi râu trừng mắt, đập quyển tạp chí trước mặt Diệp Tô tìm cô tính sổ, không nói với công chúng càng không nói cho ba mẹ biết, đến tột cùng thì anh được xem là gì.
 
Diệp Tô hơi co người lại, giải thích nói hiện tại còn chưa thích hợp để phơi bày chuyện tình yêu, cuốn eo Kỷ Hằng vừa nhận lỗi vừa ngoan ngoãn, cuối cùng lấy chính mình ra bồi thường, sự tức giận của Kỷ Hằng mới giảm đi một chút.
 
“Lần trước anh nói sẽ đưa em về cuối cùng lại không đưa, suýt chút nữa đã bị ba em phát hiện, em còn chưa tính sổ với anh đâu.” Diệp Tô chu chu đôi môi son đỏ đậm của mình lên.
 
Kỷ Hằng hơi đuối lý. Lần đó anh thực sự vô cùng vừa lòng, ăn no căng, đưa tất cả những tích cóp lâu nay phóng ra ngoài, sau khi xong việc cũng mệt mỏi, ôm Diệp Tô ngủ mất, không nhớ là phải suy nghĩ nhiều đến vậy.
 
“Ngày mai em làm gì?” Kỷ Hằng nói sang chuyện khác.

 
Vừa nhắc tới thì Diệp Tô có chút đắc ý: “Ngày mai bách hóa Thịnh Quang LMC mở cửa hàng mới, em phải đi tham dự, Trần Dương đang bàn bạc với chủ tịch của LMC Trung Quốc để em làm người phát ngôn đó.”
 
LMC là thương hiệu chăm sóc da mặt trang điểm của châu Âu, màu Diệp Tô đã đưa một loạt son môi trở nên nổi tiếng, phía thương hiệu lập tức coi trọng nhân khí gần đây của cô, hơn nữa khí chất được xây dựng thật sự phù hợp với sự lạnh lùng và khiêm tốn, đẳng cấp văn hóa mà thương hiệu này chú trọng, ngoại trừ tuổi có hơi nhỏ một chút.
 
Làm người phát ngôn là thích hợp nhất, hơn nữa vì Diệp Tô không đi theo con đường người hàng xóm thân thiết, tuy rằng lượng fans không phải quá lớn, nhưng số fans nhỏ tuổi ít hơn các nữ nghệ sĩ khác, chất lượng trung bình và cơ sở kinh tế của số fans hiện có là không tệ, sức mua kinh người.
 
“Sẽ rất muộn sao?” Kỷ Hằng lại hỏi.
 
Diệp Tô: “Buổi chiều có buổi họp mặt fans nhỏ, hẳn là sẽ đi sớm.”
 
“Trùng hợp thật, ngày mai anh cũng bận.” Kỷ Hằng cười cười, cùng chạm trán với Diệp Tô.
 
“Đi kiếm tiền à?”
 
“Không kiếm tiền sao dám mở miệng với ba mẹ em nói muốn con gái của họ.”
 
Kỷ Hằng nói, gia cảnh ở đây của Diệp Tô còn tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của anh, nếu muốn đoạt con gái từ trong tay Diệp Kiến Minh, môn đăng hộ đối là điều kiện cơ sở nhất.
 
Diệp Tô cười khanh khách, hai người đùa giỡn một hồi, cô thành thạo leo thang trèo cửa sổ về lại phòng mình.
 
Ngày hôm sau Diệp Tô bận rộn chạy hoạt động, không khí buổi họp mặt fans rất sôi nổi, hơi vượt mức bình thường.
 
Sau khi xong việc trời đã tối, vào mùa đông buổi tối rất lạnh, bách hóa Thịnh Quang cách biệt thự nhà Diệp Tô rất xa, nhưng lại rất gần với căn hộ đơn trước kia của cô.
 
Diệp Tô gọi điện cho Diệp Kiến Minh và Tô Vân, cô lười chạy về nhà khi xe kẹt cứng trong giờ cao điểm buổi tối, nên tối nay ở lại căn hộ đơn.
 
Vừa hay hôm nay cuối tuần, 《 Dẫn hỏa 》đã chiếu đến tập Diệp Tô bị thương, sau tập này vì bị thương ở chân nên cô không đóng nữa, lúc việc này được giới truyền thông đưa tin công chúng còn khen cô chuyên nghiệp, khi chính thức phát sóng động tác của cô tự nhiên lưu loát, mỗi chiêu đều lộ mặt, là một dòng nước mát trong nhóm tiểu hoa cứ vừa đến động tác đu dây thép là thế thân bay đầy trời như hiện nay, tạo ra một làn sóng hảo cảm trong lòng người qua đường, thậm chí giới truyền thông còn nói thấy được bóng dáng ảnh hậu quốc tế năm đó trên người cô. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
 
Cuối cùng bộ phận tuyên truyền của《 Dẫn hỏa 》 muốn lợi dụng nhân khí tăng vọt gần đây của Diệp Tô, để cho cô phát sóng trực tiếp, trong ti vi chiếu 《 Dẫn hỏa 》, cô cùng fans vừa nói chuyện phiếm vừa xem tập phim đóng máy của mình.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.