Đọc truyện Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia – Chương 5: Phu Quân Câm Nói Chuyện
Ở nơi này, khi trời về chiều là mọi người đều nhanh chóng làm xong mọi công việc để trở về nhà, có thể nói là khí thế ngất trời. Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử một người đi về hướng đông, một người hướng tây, đến mấy nhà hàng xóm mua trứng gà và cải bắp.
Sau khi mua về, Ngư Tiểu Nhàn đem trứng rửa sạch, luộc trứng với hồng trà và muối, sau đó sẽ vớt lá trà ra ngoài, chờ trứng nguội sẽ để cho hai chú cháu của An gia giúp bóc vỏ, lại đem nấm hương bỏ vào nồi cháo đã nấu trước đó, bỏ thêm trứng vào rồi hầm cùng với nhau. Lúc này, người đang nhóm lửa – Điền Thập Tứ đã biểu hiện được tầm quan trọng của hắn, trừ nhóm lửa, hắn còn phải phụ trách để ý số trứng trong nồi cháo. Đợi một hai canh giờ sau, mới có thể tắt bếp, nồi cháo được ướp lạnh hai đêm rồi mới có thể đi bán.
” Thân thể Điền đương gia khỏe hẳn rồi hả ?” An tẩu tử nhìn thấy Điền Thập Tứ ngồi trên ghế nhỏ, gương mặt đen đi vì khói, bụi của bếp, thật không hổ là phu thê, cái thần thái, vẻ mặt kia cùng với lúc muội tử nhóm bếp làm mặt mình đen thui giống nhau như đúc.
“Đã có thể tự ăn uống, ta nghĩ hắn đã khỏe hẳn rồi.” Người mở miệng đáp lại dĩ nhiên là Ngư Tiểu Nhàn.
“Muội tử đợi được lúc mây mờ trăng sáng tỏ rồi.” Nàng một bên cảm thán , một bên mừng thay Ngư Tiểu Nhàn, người kia nhà nàng. . . . . . Nàng cũng có thể đợi đến ngày hắn trở về chứ?
Lúc này, An tẩu tử đã thái xong mấy cây cải bắp, nàng lại lấy rau hẹ, cà rốt, nấm hương băm nhỏ, rồi lấy toàn bộ số thịt Ngư Tiểu Nhàn mua vể tiếp tục băm nhỏ. . . . .Tất cả nguyên liệu được trọn trong một cái chậu lớn, mùi thịt hấp dẫn khiến hai mắt Tuấn Sinh sáng lên , thèm nhỏ nước miếng, hắn đi thẳng đến chỗ nương, cọ làm nũng.
“Nương, Tuấn Sinh lớn bằng này nhưng chưa từng thấy nhiều thịt như vậy đấy.”
Lòng An tẩu tử ê ẩm, nhưng cả hai tay đều dính vụn rau, vụn thịt băm nên không thể sờ đầu con trai, chỉ có thể an ủi: “Đây là thịt Nhàn di di mua về làm đồ ăn để bán lấy tiền, hôm nào nương sẽ đi mua chút thịt nấu cho Tuấn Sinh cùng thúc thúc ăn được không?”
Mặc dù rất thèm thịt trong chậu, nhưng Tuấn Sinh vẫn nhu thuận gật đầu nói vâng.
“Như vậy thì phải chờ tới hôm nào, Tuấn ca nhi chờ nửa canh giờ nữa di di sẽ làm xong bánh bao, nhân bên trong toàn là thịt, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Ngư Tiểu Nhàn nhanh chóng nhào bột, sau đó chia bột thành nhiều phần nhỏ, lấy gia vị đã được nàng chuẩn bị sẵn cho vào chậu nhân lớn mà lúc nãy An tẩu tử làm, nàng cầm tay An tẩu tử dạy nàng cách làm bánh bao, cũng nhìn thấy được Tuấn Sinh đang đứng sau An Tranh, không khỏi nở nụ cười khích lệ hắn.
Nụ cười này của nàng không ngờ lại kiến An Tranh lúng túng đỏ mặt lên, hắn lập tức chạy về nhà lấy bàn cờ sang rồi dụ dỗ Tuấn Sinh đi sang một bên chơi cờ.
“Tuấn ca nhi ngoan, hai ngày nữa di di sẽ làm con ngựa gỗ lớn cho con chơi.” Hai cái đứa bé này ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng, thèm đến chảy nước miếng nhưng lại không dám coi mình là tiểu bá vương muốn ăn liền đòi cho bằng được, riêng điểm này đã rất đáng giá khen ngợi rồi.
Nghe vậy, Tuấn Sinh cười đến hai mắt sáng rỡ, ngoan ngoãn đi theo An Tranh đến một bên chơi đánh cờ.
Điền Thập Tứ nhìn thấy mỗi góc cạnh của bàn cờ đều được mài đến bóng loáng, mắt hắn sáng như đuốc, trong mắt lóe lên chút kỳ lạ. Ngựa gỗ? Hắn chỉ nghe đến ngựa tre, nhưng nàng thật sự là một người biết yêu thương đứa bé.
Từ một cục bột to, được Ngư Tiểu Nhàn nhào năn, vân vê từ từ thành hình, từng cái bánh béo núc ních được ra đời, nhìn rất vui mắt.
“Muội đừng làm hư bọn trẻ, buổi trưa mới ăn trứng bắc thảo, buổi tối lại. . . . . . Mấy ngày nay chỉ toàn ăn dồ của muội, ta sắp xấu hổ đến chết rồi.” An tẩu tử thấy đứa bé nhà mình nhiệt tình như vậy, nhưng cũng không đành lòng đánh, không đành lòng mắng, thật ra là đang giận bản thân mình, nếu mình có thể giỏi giang một chút thì đứa bé sao phải chịu khổ như vậy?
“Một chút đồ ăn cũng không là gì, bụng đứa bé là cái động không đáy, muốn ăn bao nhiêu là có thể chứa bấy nhiêu, huống chi tẩu tử giúp ta nhiều như vậy, những thứ này tính là cái gì?” Khi nàng 15, 16 tuổi vẫn có thể ăn rất tốt, chớ nói đến truyện đây là hai đứa bé đang tuổi ăn, tuổi lớn.
“ Sao lại là động không đáy là cái gì?” Không chỉ Điền Thập Tứ ở một bên đang tò mò, An tẩu tử cũng rất muốn biết.
“Đây là cách nói ở quê muội, ý là bụng của bọn trẻ là cái bụng không có đáy giống như động dế mèn vậy, khi bọn trẻ lấy nước rót vào động dế mèn, không phải rót thế nào cũng không đầy sao?” Hiện đại và cổ đại có rất nhiều từ ngữ bất đồng. Nàng không cẩn thận là có thể bại lộ bí mật, may mắn là Điền Thập Tứ và An tẩu tử đều chấp nhận giải thích của nàng, nàng lè lưỡi, sau này, ở trước mặt người khác nàng phải chú ý hơn mới được, An tẩu tử không hỏi nhiều, cũng không có nghĩa người ngoài sẽ không để ý tới.
“Thì ra là ý này, vậy muội tử là người của địa phương nào, muội nói chuyện thú vị lại mới mẻ, rất nhiều từ ta chưa từng nghe thấy.”
“Quê nhà ta rất xa, muốn đến phải qua vài ngọn núi, núi sâu đến chính ta cũng khó nhớ.”
Nàng có rất nhiều điều không thể nói, đó là chuyện quê hương của nàng bị ngăn cách bởi kiếp trước kiếp này, ở đó mọi thứ đều rất phát triển, khoa học kỹ thuật tiên tiến, có TV, có điện thoại di động, bàn là, tủ lạnh, tàu điện ngầm. . . . . . Nhưng không khí ở đó càng ngày càng bẩn, từng ngày từng ngày bị ô nhiễm, càng ngày càng có nhiều loại bệnh.
“Muội và Điền đương gia chẳng lẽ là người cùng một thôn?”
Trong thôn này có khoảng một trăm hộ, nhưng có nhà ai lại không có chuyện xấu hổ. Tính ra, nàng và Ngư Tiểu Nhàn cũng đã quen biết một thời gian, cũng ít khi nghe nàng nói đến người nhà của mình, mỗi người đều có chuyện khó nói ra miệng, nếu Ngư Tiểu Nhàn lựa chọn không nói, nàng tự nhiên cũng sẽ không hỏi nữa.
Ngư Tiểu Nhàn dùng ánh mắt để dò xét Điền Thập Tứ, thấy hắn nhìn chằm chằm vào lòng bếp để canh lửa, giống như trong ngọn lửa kia có cái gì đó rất đặc biệt, trong lòng không khỏi bịch bịch mấy tiếng—— ta nói này tẩu tử, vấn đề này không dễ để trả lời đâu.
Cái này không thể trách nàng, nàng không có được nhiều lắm trí nhớ của nguyên chủ thân thể này, nàng và Điền Thập Tứ gặp nhau như thế nào, là lời của mai mối, hay là lệnh của cha mẹ, một chút ấn tượng nàng cũng không có.
Về phần bỏ trốn? Hai người đã ở nơi này chục năm là chuyện tuyệt đối không thể, chẳng lẽ trước kia nàng liếc một cái là đã nhìn trúng hắn? Còn nữa, hắn thế nào lại nhìn trúng của nàng?
Chẳng lẽ củi khô bốc cháy. . . . . . Ha ha, làm sao có thể. . . . . . Nàng thật là tà ác, nghĩ đi đâu vậy chứ?
Chỉ cần bị người ta hỏi về thân thế, nàng nhất định sẽ để lộ sơ hở trăm chỗ rồi. Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách tìm hiểu thân thế của nguyên chủ này mới được, cũng không thể để mỗi khi có người hỏi về thân thế là nàng phải nói dối hoặc tỏ ra không biết.
“Ha ha, nếu nói đến chuyện này thì rất xấu hổ, tẩu tử cũng đừng hỏi tới nữa. . . . . .” Nàng cười đánh trống lảng, sau đó giả trang chim cút rúc đầu không nói tiếp.
Thật ra nàng muốn nói, Điền Thập Tứ là phu quân có lẽ sẽ hiểu rất rõ về lão bà của mình đúng không? Nhưng nàng lại không thể hỏi thẳng rằng: này ngươi rốt cuộc có biết lão bà của ngươi đã bị đổi thành một người khác hay không?
Từ đầu đến giờ, Điền Thập Tứ luôn im lặng không lên tiếng bởi hắn cũng thật sự muốn biết đến tột cùng nàng đến từ đâu? Đối với việc bị người khác tìm tòi nghiên cứu xuất thân, nàng sẽ phải đối phó như thế nào? Nhưng cuối cùng hắn lại phải xác định nàng là người giảo hoạt, nhìn bên ngoài nàng hiền hòa, cung kính lại nhu thuận, nhưng trong xương lại không có nửa điểm tính cách như vậy, nhìn xem bây giờ nàng đang làm gì – nàng đang biểu hiện mình rất xấu hổ, thẹn thùng?
Hắn và nàng ở cùng nhau mấy tháng nay, hắn chỉ nhớ đến dáng vẻ nàng cười đến nghênh ngang, trên người nàng làm gì có chút dấu vết của sự thẹn thùng? Nhưng biểu hiện của nàng chẳng phải đang đại biểu cho giữa nàng và hắn có chuyện bí mật không thể để cho người khác biết?
Nữ nhân này có kiên trì của nàng, những quy tắc cũ kĩ, sáo rỗng không được áp dụng trên người nàng. Nàng tự có chừng mực của mình nhưng những quy định về tam tòng tứ đức, nữ huấn, cách hành xử,… đều được nàng xem xét nó có hợp lý không, tùy từng theo đó mà nghĩ xem có tuân thủ các quy định đó hay không. Tính tình của nàng rất quỷ quái có chút giống một tiểu hồ ly.
Nàng có thể làm dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn, không, phải nói là nàng rất hợp khẩu vị của hắn.
An tẩu tử tà ác cười một tiếng, nàng cũng là người biết điều, chuyện giữa hai phu thê người ta, nếu nàng truy cứu tiếp thì cũng không đúng mực rồi.
“Khụ, chủ nhà, ngươi nói đúng không?” Ngư Tiểu Nhàn học phu thê nhà người ta liếc mắt đưa tình, đem quả cầu ném cho vị đại thần.
Không ngờ người lúc nào cũng lạnh như băng như hắn lúc này ánh mắt lại như đã được phá băng, trên mặt hiện lên nụ cười có chút mập mờ, dùng than viết trên mặt đất: “Nàng nói cái gì thì chính là cái gì.” Bộ dáng của một đại trượng phu. . . . . .
Cách dùng than viết chữ này là do nàng dạy hắn. Lúc đầu hắn muốn nàng mua cho hắn giấy bút nhưng trong nhà vẫn chưa có nhiều bạc, giấy bút cũng đắt. Nếu dùng tiền để mua giấy bút thì cũng quá lãng phí rồi.
Hắn nói nếu hắn muốn nói chuyện với nàng thì sao?
Nàng không lưỡng lự, liền đứng lên đi đến phòng bếp cầm mảnh than nhỏ cho hắn, còn cười nói: “Than này không chỉ có tác dụng tạo lửa, sưởi ấm, mà còn có thể viết chữ đấy, thật đúng là đồ tốt.”
“Vật này còn có tác dụng như vậy sao?” Hắn cầm mảnh than trên tay, ngón tay bị bẩn nhưng khi cầm vào thì cảm giác khá tốt, lại dễ sử dụng.
Nàng cũng không đề phòng hắn, thuận miệng liền nói: “Cái gọi là mọi người đều là nhân tài còn vật gì trên đời cũng có tác dụng của nó, bởi vậy cần tận dụng tối đa mọi nguồn lực để đạt được kết quả tốt nhất”
Đây là đoạn văn đầu tiên Tăng Quốc Phiên thượng thư viết cho triều đình, nàng nghĩ thuận miệng nói một chút cho hắn nghe cũng không có chuyện gì, nào biết người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Điền Thập Tứ nghĩ khi trở lại vị trí của hắn, hắn nhất định sẽ đem những lời này áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này Ngư Tiểu Nhàn cũng không biết trong lòng Điền Thập Tứ có ý định gì, thấy hắn cười, nhất thời cả người nổi da gà, nghĩ thầm trong lòng : ngươi phải cười khoa trương tới như vậy sao? Mỹ nữ cười một tiếng là nghiêng nước nghiêng thành, còn người này là một tuấn nam cười như thế là muốn như thế nào đây, thật may là ở nơi này động vật giống cái chỉ có ta và An tẩu tử, nếu có nhiều nữ nhân ở đây, ngươi có thể chắc chắn đối phương sẽ không rung động không?
Lam nhan họa thủy!
Cuối cùng, Ngư Tiểu Nhàn tổng kết rằng hắn nên duy trì hình tượng giống như một lưỡi dao sắc bén vẻ mặt khiến người ta phải rùng mình, như thế nàng mới an tâm.
Này cũng không biết là mình đang đề phòng dừng lại Điền Thập Tứ gieo họa cho người khác, hay là thân thể Ngư Tiểu Nhàn sinh ra ý thức muốn bảo vệ thê quyền đây?
Ý vị rất sâu xa. . . . . .
Ngày hôm nay không phải là ngày trấn Ô Đào họp chợ.
Nhưng hôm nay, ở chợ lại xuất hiện hai nữ nhân, họ đang kéo một chiếc xe đẩy, trên xe có hai nồi sắt lớn, một cái chậu đồng lớn, phía trên đều đang đạy nắp, cộng thêm rất nhiều muôi, thìa, xe đầy ắp toàn đồ là đồ.
Được một gia đình đồng ý, Ngư Tiểu Nhàn đem gian hàng của mình đặt cạnh tiệm dưa muối của bọn họ, mấy đồ như muôi, thìa, nồi,… gửi ở trong phòng củi của họ, mỗi tháng sẽ trả bọn họ 50 văn tiền.
Mất 50 văn tiền để tiết kiệm công sức mỗi ngày phải mang đi mang về rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, Ngư Tiểu Nhàn cho là xứng đáng.
Gia đình này có nhân khẩu đơn giản, phu thê già có một cặp nam nữ, nữ nhi mấy năm trước đã xuất giá, nhi tử là con buôn, quanh năm không ở nhà, tính đến hôm nay thì hắn đã ra ngoài được một năm rồi, chẳng những không báo tin bình an về, mà cũng không sai người đưa tiền về phụng dưỡng phụ mẫu, hai phu thê họ cũng không muốn ăn không ngồi rồi, hôm nay con cái đều không ở bên cạnh, nghĩ tới thân thể hai người đều còn tốt, liền mở tiệm bán dư muối, thứ nhất là để giết thời gian, thứ hai là có thêm chút tiền thu trong nhà cũng tốt.
Lúc này, có Ngư Tiểu Nhàn làm bạn, phu thê già bọn họ cũng rất hoan nghênh.
Trên kệ đặt một cái chảo tròn, lửa đã đốt, dầu cũng nóng, một bồn lớn trứng bắc thảo được bưng lên, đợi dầu nóng, Ngư Tiểu Nhàn bỏ nấm hương cháo bột và trứng bắc thảo vào. Một mùi thơm theo không khí truyền ra ngoài.
Kế tiếp nàng lấy ra bột đã nhào kỹ ở nhà, một chậu lớn nhân bánh, An tẩu tử phụ trách nặn bánh, từng chiếc bánh sau khi nặn xong sẽ được rán vàng ngay trên quầy, đây chính là mánh lới của nàng. Ngư Tiểu Nhàn đem bánh rán tới xốp giòn một mặt rồi lật mặt sau lại rồi đậy nắp chảo lại, đợi một lát, thì bánh đã được rán vàng cả hai mặt, vị xốp giòn lại tràn ngập mùi thơm.
“Các vị gia gia, thẩm thẩm, thúc thúc, bá bá, hiện tại ta đang bán trứng bắc thảo, một quả hai văn tiền, ba quả chỉ năm văn tiền. Hôm nay là ngày đầu khai trương, có thể ăn thử miễn phí, mua mười tặng một! Còn có bánh hấp, bán rán lớn bằng nắm đấm, số lượng có hạn, chỉ ba văn tiền một cái, mua mười tặng một ly trà lạnh.”
Từ cổ chí kim, hai chữ “ có hạn” này đều khiến người ta có mong muốn có được, người khác có mà mình không có, ta có mà người khác không có, suy nghĩ này luôn khiến người ta vội vàng tranh giành.
Nàng vừa rao bán vừa đặt nồi bánh lên kệ, mỗi cái bánh đều to bằng nắm đấm mà chỉ có ba văn tiền, không nếm thử một chút sao được?
Ngư Tiểu Nhàn lại chọn mấy quả trứng bắc thảo, cắt thành những phần nho nhỏ, trên mỗi phần đều cắm một cây tăm, sau đó đặt trong đĩa cho người ta “Ăn thử”, đã có thể ăn thử miễn phí, không ăn cũng uổng, chỉ trong một lát cái đĩa đã sạch trơn.
Chỉ là sau khi ăn xong mọi người vẫn chưa thỏa mãn, có người nói: “Số lượng quá ít, bà chủ hẹp hòi quá, nên cắt trứng lớn hơn một chút.”
“Đúng vậy, ta nói này cái gì bánh bao gì đấy cũng để cho chúng ta ăn thử một chút mới đúng.” Ăn ngon thì ngon thật, chỉ là thật chưa đã ghiền, một chút như vậy nhét kẽ răng cũng không đủ.
“Trứng bắc thảo có thể coi là đồ ăn vặt, cũng có thể làm thức ăn cho bữa ăn, đại thúc mua về nhà, bảo đảm sau khi ăn sẽ cảm thấy hài lòng.” Nàng gặp chiêu phá chiêu.
Ăn thử nói một cách thẳng thừng chính là đi thăm dò khẩu vị của người khác, để sau đó khi họ muốn thỏa mãn khẩu vị của mình thì phải bỏ bạc ra mua, đây là chân lý.
Ngày thứ nhất nàng mở hàng bán thức ăn, người tới thử chiếm đa số, người tới mua khá ít, nếu về sau nếu đều buôn bán ế ẩm như vậy thì có lẽ nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Nàng lấy bánh bao nóng hổi ra, bẻ đôi, khiến mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy nhân bên trong bánh, bên trong đều là thịt được băm nhỏ và rau dưa tươi mới, đối với mấy người mới sáng sớm đã ra khỏi cửa thì bánh bao này vô cùng hấp dẫn, những người sáng sớm vội vàng ra ngoài làm việc mà chưa ăn sáng, khi đi qua gian hàng của nàng không khỏi dừng bước lại.
Một đấng mày râu cường tráng đi vào, khuôn mặt không trẻ lắm có lẽ bởi vì quanh năm bôn ba bên ngoài, có vẻ tục tằng mà phong sương, “Lão tử từ thật xa đã ngửi thấy mùi thơm, đây là cái gì vậy?” Hắn không chút khách khí, duỗi tay lấy bánh bao từ trong tay Ngư Tiểu Nhàn nhai nhóp nhép, sau đó chỉ thấy hai mắt sáng lên, đem một nửa cái bánh còn lại ném vào trong miệng.
“Lôi lão đại, tại sao ngươi lại ăn bánh bao của bà chủ?” Có người bất mãn nhưng cũng không dám lớn miệng chất vấn.
“Lão tử là thật lòng muốn mua, tại sao không được ăn?” Hắn cũng là người ngay thẳng, vừa lên tiếng đã khiến mấy người chỉ ham món lợi nhỏ muốn ăn thử mà không muốn tốn tiền mua phải im miệng.
Lôi lão đại liếm miệng một cái, vỏ ngoài bánh dai nên rất ngon, bên trong nhân cũng đầy đặn nhiều lại có hương vị ngọt ngào, ăn ngon lại có thể ăn no, liền nói: “Tiểu nương tử, bánh bao này ngon miệng lại đầy đặn, một nồi có mấy cái? Lão tử mua toàn bộ.”
“Một nồi có 25 cái, tổng cộng 75 văn tiền, cám ơn đã chiếu cố.” Nàng nhanh chóng đem nồi bánh mà tối hôm qua nàng và Điền Thập Tứ thức đêm làm ra, nàng dùng cơm nhão dính giấy thấm dầu thành túi chứa hàng, lại dùng kéo cắt một ít giấy cứng bọc bên ngoài túi.
Ở cổ đại chưa có túi nilông, vô luận là mua bất kỳ vật gì đều dùng một cái dây cỏ buộc lại rồi xách về nhà, bán thức ăn cũng phải tự chuẩn bị chén dĩa. Nàng dùng giấy để gói thức ăn vừa bảo vệ môi trường lại tiết kiệm, dễ sử dụng. Nàng tự giấy dầu dễ dàng để khách mang theo, cộng thêm giấy cứng bao bên ngoài, cầm bằng tay hoặc đặt giỏ đựng thức ăn, cũng không sợ sờ chạm vào, hết sức thuận tiện.
Lấy trà lạnh, dầu ớt và tương ớt ngọt, nàng đóng gói vào cùng với bánh bao, rồi đưa cho Lôi lão đại.
Người vây xem nghe nói bánh này chỉ còn lại một nồi, lại nhìn tướng ăn mới vừa nãy của Lôi lão đại, nước miếng không khỏi túa ra, ngại ngùng bị ném vào xó nhà, chen lấn kêu la:”Tiểu nương tử cho ta ba cái bánh!”
“Xin chờ chút một, cám ơn!”
“Bà chủ, đại gia ta muốn mười cái, tiền ta đặt ở đây này!”
“Xin chờ chút một, cám ơn!”
“Ta đây muốn ba mươi trứng bắc thảo!”
“Dạ, lập tức gói cho ngài, của ngài hết năm mươi đồng. . . . . .”
“Bà chủ, mấy ngày trước không phải bà chủ là người bày quầy bán trâm sao, sao lại chuyển sang bán thức ăn rồi hả?” Có người nhận ra nàng và An tẩu tử .
Dù sao hai tiểu nương còn trẻ tuổi, lại xuất đầu lộ diện mở bán hàng hai lần. Mặc dù Bạch Bích hoàng triều không cấm nữ nhân xuất đầu lộ diện, nhưng cũng không khuyến khích.
“Mấy ngày nay không có phiên chợ, tiểu phụ nhân không phải là hy vọng có thể kiếm nhiều bạc hơn một chút để sống tốt hơn, mấy món này đều do bà nội truyền xuống, nếu các vị ăn thấy hợp khẩu vị, xin các vị hương thân phụ lão giúp đỡ tiểu phụ nhân buôn bán nhiều hơn mới đúng. . . . . .”
Thủ nghệ bà nội truyền xuống dĩ nhiên chỉ là dọa người mà thôi, người đi mua đồ lúc nào cũng muốn biết mấy chuyện bát quái. Mấy món ăn này vừa ngon lại vừa rẻ, để làm ra được nếu không muốn nói là đi ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm thì cũng phải là nghề trăm năm tổ truyền. Nói như vậy mấy món ăn này sẽ càng được ưu ái, nói tóm lại, nàng làm mọi việc đều vì muốn sản phẩm của mình nhanh chóng được tiêu thụ.
Nàng cũng không cảm thấy mình đang lừa gạt người mua, đồ nàng vật bán đều là vật thật giá thật, vật đẹp giá thấp, mà nói dối vốn là một thủ đoạn không thể thiếu trên thương trưởng, lời nói dối được phóng đại vừa vặn, nội dung lại đúng mức mới có thể hấp dẫn khách nhân.
“Nhất định nhất định. . . . . .” Khách mua được thỏa mãn tính bát quái nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Gần tháng năm, nhiệt độ càng ngày càng tăng, cộng thêm việc buôn bán cực kỳ tốt, sau một hồi loay hoay bể đầu sứt trán, tay chân không dừng lại được để phục vụ khách nhân, Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử cũng không muốn đứng dưới mặt trời mà chịu khổ, ngắn ngủn sau hai canh giờ liền chuẩn bị thu dọn quán trở về nhà.
Hai người nhìn nhau cười, vừa cười vì khá khổ cực vừa cười vì vui mừng, do mải phục vụ khách nhân, bây giờ tay chân họ như nhũn ra đến mức không cử động nổi.
Còn có khách tới muộn, nói tại sao nhanh như vậy đã bán hết rồi, hỏi rõ ngày mai sẽ họ còn tới bày quầy không, còn hẹn trước hai mươi cái bánh bao, để lại tiền đặt cọc nói là khi nào lấy bánh sẽ trả nốt số tiền còn lại.
Mọi chuyện xuôi chèo mát mái như vậy khiến Ngư Tiểu Nhàn không khỏi kinh ngạc, đúng là uy lực của thức ăn ngon ở nơi nào cũng mạnh như vậy.
Quả nhiên Dân Dĩ Thực Vi Thiên ( thức ăn làm gốc), con người mà, cái gì cũng có thể tiết kiệm, nhưng khi mua thức ăn lại tuyệt đối không thể tiết kiệm.
Không thể không nói trí nhớ của An tẩu tử rất tốt. Khi thu tiền, An tấu tử đều nhớ người này mua bao nhiêu, người nào đưa tiền, thu tiền, thối tiền lẻ không thấy một chút bối rối.
Hai người chầm rì rì dọn dẹp đồ vật, không chú ý tới Điền Thập Tứ đang từ đầu phố sải bước đi sang phía này.
Hắn hết sức cao lớn, tay dài chân dài, mang theo phong thái anh tuấn, giống như đã từng đi chiến trường, nam nhân đã từng đi lính, cách giơ tay nhấc chân so với đám nam nhân bình thường đều có điểm bất đồng. Cái phong cách ấy không liều lĩnh càn rỡ cũng không phải là kín kẽ, chưa nói tới nét phong lưu được ẩn dấu, ở hắn còn có một loại quý khí không người nào có thể địch nổi, không người nào có thể bắt chước. Dường như cái bộ dáng này của hắn là do trời sinh vậy.
Ngũ quan hắn thâm thúy khiến cho người khác nhìn không thể dời mắt, lông mày thon dài, mặc dù ánh mắt như mang nhiều băng hàn cùng vẻ bễ nghễ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng nhưng mấy cô nương, nữ nhân đi chút mua thức ăn hay đi dạo phố cho dù ai nhìn hắn cũng mặt hồng tim đập, quên mất việc đang làm.
Trấn nhỏ này không phải là không có nam nhân, Sĩ Nông Công Thương đều có đủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng tướng mạo đoan chính đã có hạn, xuất chúng, nổi bật, cực phẩm như vậy càng thêm khó gặp.
Điền Thập Tứ xuất hiện, làm ánh mắt nhiều người sáng lên nhưng khiến người ta tiếc hận là hắn mặc một thân vai đay loại vải chỉ tốt hơn một chút so vải bố ráp, tóc đen hơi xù xì dùng sợi dây da cột lại nhưng mặc dù như thế hắn vẫn vô cùng chói mắt.
Xem ra gia cảnh cũng không tốt. Trong lòng những đại thẩm, phụ nhân và các cô nương đang xuân tâm nhộn nhạo không khỏi có chút tiếc nuối.
Chỉ là dù cho Điền Thập Tứ biết được những điều này, hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn bởi có rất ít người được hắn để ý đến.
An tẩu tử phát hiện ra Điền Thập Tứ trước, vội vàng gọi người đang bận dọn dẹp – Ngư Tiểu Nhàn.
“Ah?” Nàng ngẩng mặt lên vừa đúng lúc nhìn thấy Điền Thập Tứ đã ở trước mặt từ lúc nào, hỏi: “Sao lại tới đây?”
Không ngờ hắn lại có thể biết ra ngoài còn không nói trước với nàng một tiếng. Nàng rất ít khi nhìn thấy bộ dáng chỉnh tề của hắn vào ban ngày, huống chi đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn ở bên ngoài, nên vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc này mặt trời đã lên cao, trán hắn sớm lấm tấm mồ hôi nhưng vẻ mặt hắn lại khoái trá giống như là len lén làm chuyện gì đó mà lại được người bí mật khích lệ.
Ngư Tiểu Nhàn bị vẻ mặt hoạt bát của hắn kích động, không nhịn được mà buông việc đang làm giở, lau tay sau đó lấy khăn tay ở thắt lưng đưa cho hắn.
“Lau mồ hôi một chút đi.”
Giữa ban ngày, khi có mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm hắn nhận lấy khăn của nàng lau mồ hôi trên mặt.
“Ơ, nhanh như vậy liền câu được nam nhân đến tay rồi sao, ta thật sự xem thường nữ nhân tới từ thôn quả phụ.” Cách đó không xa, có hai người một thấp một béo đứng ở hẻm nhỏ tán gẫu chuyện thị phi. Nữ nhân thấp có vóc dáng xinh xắn lanh lợi, một đôi mắt to không an phận luôn xoay vòng lưu chuyển , làm ra vẻ ta đây đang nói chuyện đàng hoàng, còn dùng khăn tay che mặt, một bộ chỉ sợ người ta không biết được nàng đang nói chuyện thị phi của người khác.
“Làm sao ngươi biết các nàng là nữ nhân của thôn quả phụ?” Nữ nhân béo không thường ra khỏi nhà, xưa nay cũng không thích đi bàn chuyện của người khác, hôm nay là vì chờ mẫu thân từ thôn sơn tới thăm, không yên lòng ngồi một chỗ nên thỉnh thoảng mới ra ngoài xem xét, lúc này mới bị phụ nhân cách vách lôi kéo mói chuyện.
“Ta có người bà con xa sẽ ngụ ở thôn ấy, a, ngươi xem cái người giống hồ ly tinh là nữ nhân có phu quân bị bắt đi lính đánh giặc, chuyến đi này kéo dài đến 4~5 năm mà vẫn chưa trở về, cuộc chiến này vô cùng ác liệt, hiển nhiên người đi phần nhiều phải chôn thân nơi đất khách quê người, nữ nhân ấy là mệnh khắc chồng! Về phần nữ nhân kia, thấy nói là ở vùng khác tới, trượng phu còn là một ấm sắc thuốc, ngươi xem nàng một nữ nhân mà xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán có điểm nào giống bộ dạng của phụ nữ đàng hoàng?”
“Mới vừa rồi ngươi còn nói trứng bắc thảo của nàng ta ăn rất ngon.” Ở mép vẫn còn vụn lòng đỏ trứng chưa lau sạch đấy.
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Người vóc dáng thấp có chút ngượng ngùng.
Nghe mấy câu nói đầu, An tẩu tử vẫn nhẫn nại nhưng càng về sau, người kia càng nói quá đáng. lời nói độc địa hơn nàng đã phải nghe qua, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận. Đúng lúc ấy, Ngư Tiểu Nhàn đè tay nàng lại, khích lệ nàng:”Nàng nói ta quyến rũ đàn ông, ta còn chưa tức giận.”
An tẩu tử ngẩn người, cảm kích cười với Ngư Tiểu Nhàn một tiếng, vùi đầu tiếp tục làm việc, không hề nghe đoạn đối thoại của hai nữ nhân kia nữa.
Điền Thập Tứ không nói gì chỉ nhướng mi.
“Lau phía sau cổ nữa.” Nàng nhìn nam nhân nhà mình, đối với những lời nói xấu kia, mặc dù trong lòng chán ghét nhưng nàng vẫn có thể nhịn.
Hắn nghe lời nàng nói làm theo, lau hết một vòng phía sau cổ :”Ta đi dạy dỗ họ.”
Tác phong làm việc của hắn là không đánh nữ nhân nhưng chọc giận hắn, hắn sẽ làm cho nàng ta đẹp mặt
“Người ta không chỉ mặt đặt tên, chúng ta cần gì phải đi đụng vào họng súng, chẳng lẽ chó sủa ngươi…ngươi còn phải sủa lại?” Sự quan tâm của Điền Thập Tứ khiến cho nàng ngẩn ra, trong lòng rất ấm áp.
Nhưng một giây sau, nàng liền phát hiện có cái gì không đúng. . . . . . Nàng nhìn hắn chằm chằm, ngừng thở, môi khẽ run.
“Ngươi. . . . . . Lặp lại lần nữa.” Nàng nghe thấy chính mình mở miệng, run run nói.
Hắn hời hợt hướng nơi vẫn còn người đang “Sủa” trừng mắt. Vốn đang nói chuyện phiếm vui vẻ, nữ nhân thấp bỗng chốc yên lặng. Điền Thập Tứ quay đầu lại, không nghe thấy Ngư Tiểu Nhàn nói cái gì, chỉ nhìn thấy nàng hơi chau mày lại nên hỏi :”Có phải nàng không thoải mái không?” Sải bước một cái vòng qua gian hàng, đi tới trước mặt nàng rồi đứng lại, cúi đầu nhìn.
Yết hầu co rút nhanh, mười ngón tay của nàng không tự chủ được mà nắm chặt lấy gian hàng: “Ngươi có thể nói chuyện?” Giọng nóicủa hắn giống như châu ngọc thượng hạng, nói năng có khí phách, tiếng như thanh tuyền.
“Ta nói ta bị bệnh.”
Hắn nói rằng hắn bị trúng độc.
Thấy nàng vẫn ngẩn mặt ra, hắn lại nói: “Thật xin lỗi, ta không nói rõ ràng cho nàng, ta không bị câm, nhưng mà giọng nói của ta xác thực bị thương.” Mặc dù lúc bắt đầu là hắn lấy cớ, nhưng sau khi khỏi hẳn hắn lại không tìm được thời cơ thích hợp để nói với nàng.
Nàng hiểu ý của hắn nhưng không biết vì sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm rồi lại có chút xấu hổ, nàng cúi mặt nhìn hai bàn tay thô ráp của mình, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói: “Hoá ra là như vậy .”
Hoá ra là như vậy .
Nghe được câu này, Điền Thập Tứ ngẩn người một chút, nàng không gây sự hỏi nguyên nhân sao, không cáu kỉnh, không ép hỏi, nàng thông suốt nên cũng không oán giận, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nàng không nên chỉ phản ứng như vậy.
Hắn rất thông minh, trên chiến trường vận dụng binh pháp như thần, luôn không lộ chút sơ hở, nhưng bây giờ hắn không biết phải quan tâm tâm tình và cảm xúc của Ngư Tiểu Nhàn như thế nào.
Hắn chưa bao giờ được học cách chăm sóc, quan tâm một nữ nhân.
Trên khuôn mặt nàng, nét cười vẫn chưa hết, chỉ có đồng tử co rụt một chút nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại bình thường, nhưng đó không phải là phản ứng mà hắn muốn, ánh mắt nàng hắn không thể lý giải được, tựa như thời điểm sau khi nàng tỉnh lại, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu nàng.
“Muốn thu dọn quán rồi sao?” Hắn cố né tránh nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đến tột cùng thì mình muốn cái gì? Hắn tình nguyện để nàng nổi giận, nàng càu kỉnh vì hắn không nói rõ mọi chuyện. . . . . . Rốt cuộc hắn cũng phát hiện cảm xúc dưới đáy mắt nàng là cái gì rồi, chính là tức giận, nhưng tại sao nàng lại giấu đi? Chẳng lẽ nàng giống những nữ nhân khác đem mọi sự tức giận nhịn xuống trở thành một tiểu tức phụ?
Chỉ cần là nam nhân thì đều thích có thê tử như vậy, nhưng mình rốt cuộc còn không hài lòng về cái gì?
Con mẹ nó, hắn vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Ưmh, ừ.” Nàng cúi đầu không nhìn hắn nữa.
“Ta sẽ đẩy gian hàng.” Hắn xung phong nhận việc.
“Chỉ mất một canh giờ đi đường mà thôi, thật ra thì ta vẫn làm được, hơn nữa còn có tẩu tử giúp đỡ ta, ta cũng không yếu đuối như vậy.”