Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia

Chương 4: Bày quầy hàng phát tiểu tài


Đọc truyện Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia – Chương 4: Bày quầy hàng phát tiểu tài

Cái gọi là sống qua ngày chính là có cơm ăn, áo mặc.
Hai người cứ yên lặng sống qua vài ngày, nên cũng chẳng có đại sự gì. Bởi vì không cần kiêng kỵ nàng nữa, ban đêm hắn cũng bắt đầu ngồi vận công, từ từ hắn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể vốn trì trệ đã bắt đầu hoạt lạc, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường mà buông lỏng, vẫn tiến hành vận công như cũ, tức là lúc nào nên luyện công thì luyện, nên cả người cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngư Tiểu Nhàn nấu xong thuốc rồi bưng tới cho hắn, nhắc hắn uống lúc còn nóng, sau đó ngồi một bên may vá.
Hắn đem thuốc uống một hơi cạn sạch, liếc nàng một cái, ban ngày nàng ngâm mình trong đống vật liệu gỗ để bào, cưa, gọt, chặt, đục, xem ra chúng cũng không làm khó được nàng, buổi tối lại phải đối phó với khối vải đay kia, chỉ là, nàng ứng phó với mấy khúc gỗ thì rất thành thạo, còn về việc châm tuyến này. . . . . . Hắn cũng không dám đưa ra bình luận.
“Muội tử, muội tử, ngươi có ở nhà không?” Là giọng của An tẩu tử, An tẩu tử thấy trong nhà có ánh đèn, đoán là có người ở nhà, nở nụ cười, nhanh chân đi tới .
Trong nhà chính, Điền Thập Tứ đang nhắm mắt dưỡng thần, Ngư Tiểu Nhàn đang ngồi trên giường đất, nhân cơ hội vứt công việc trong tay nói:”Tẩu tử, làm sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây, không phải ở nhà xem Tranh ca nhi làm bài tập sao?”
Hai người cũng đã khá thân thiết nên Ngư Tiểu Nhàn biết được khi chưa thành thân An tẩu tử là nữ nhi của một tiểu lại, ở nhà được sủng ái vô cùng, cầm kỳ thi họa mỗi thứ đều biết được một chút, với mấy bài tập phu tử giao về nhà cho An Tranh, mặc dù chưa nói tới việc chỉ điểm, nhưng tiểu thúc có chuyên tâm học, có viết chữ hay không nàng vẫn có thể biết được.
“Điền đương gia.” Nàng có chút câu nệ chào hỏi, cũng không đợi hắn đáp lại, nàng nhanh chóng lướt qua hắn, đến ngồi cùng Ngư Tiểu Nhàn, nhưng thật ra là do nàng đã có kinh nghiệmtừ trước, biết vị đương gia này chắc chắn sẽ không để ý đến mình nên không muốn tự mình làm mình mất mặt, nhanh chóng đến chỗ Ngư Tiểu nhàn, mở khăn vải ra, bên trong có mấy quả trứng gà còn mới.
“Sao tẩu tử lại rảnh rỗi mà sang đây?”
“Gà mẹ của nhà ta mới đẻ mấy trứng, đưa mấy quả sang cho các ngươi ăn.”
“Đồ tẩu tử đưa cho mấy ngày trước còn chưa ăn hết, sao lúc này lại đem thêm cho ta, Tuấn ca nhi và Tranh ca nhi đều đang ở tuổi ăn, tuổi lớn, cần thiết nhất chính là dinh dưỡng, tẩu giữ lại cho nhà mình đi.”
Theo lý thuyết một người nam nhân mỗi ngày cần ăn một quả trứng, như vậy đã cung cấp đủ protein cho cơ thể. Nhưng ở cái xã hội này ngoài trứng ra thì khó có nguồn cung cấp protein nào khác, trong nhà có gà mái đẻ trứng, người ta sẽ luôn để cho nam nhân trong nhà ăn, đâu giống như An tẩu tử, gà mái đẻ được mấy quả trứng, lại mang sang đưa cho nhà nàng.
Nàng biết An tẩu tử ba ngày hai bữa lại sang cho nàng trứng là vì biết nàng không mua nổi trứng gà, mà nhà nàng còn có một nam nhân có nhu cầu bổ sung chất dinh dưỡng vô cùng cấp bách. Ngư Tiểu Nhàn rất cảm kích tấm lòng của nàng.
“Cũng không phải là ta tự phụ mà làm vậy , muội cũng đừng khách khí với ta, nói cho cùng ta còn muốn cám ơn muội, nhờ muội dạy tiểu thúc cái gì gọi là cờ năm quân, mà hắn càng thêm tự giác làm bài tập, lúc ta đi làm, tiểu thúc đã làm xong bài để cùng chơi với Tuấn nhi, hai chú cháu cùng chới đánh cờ, còn chơi cả mấy đồ chơi làm từ gỗ muội cho chúng nữa, chỉ là, ta nói này muội tử, mỗi ngày muội đã bận đến tối mày tối mặt,sao lại nghĩ ra được trò chơi cho mấy đứa bé?”
“Chỉ là chút gỗ đầu thừa đuôi thẹo, để vào đâu cũng chỉ chiếm chỗ, lấy gỗ thừa làm một ít đồ chơi cho hài tử cũng không phải chuyện lớn gì.”
“Còn nói vậy sao, đây không phải là ta đau lòng cho muội sao?” An tẩu tử liếc nàng một cái.
“Ta biết rõ tẩu tử yêu thương ta, chỉ là tẩu tử chớ xem thường trò đánh cờ, trừ chơi cờ năm quân, bọn trẻ còn có thể chơi cờ vây, học chơi cờ khá dễ dàng, già trẻ đều có thể chơi được, hơn nữa còn rất thú vị, có sức hấp dẫn rất lớn, không chỉ có thể tăng cường tư duy năng lực, đề cao trí lực, mà đối với trẻ nhỏ chơi cờ còn giúp tu thân dưỡng tính, là trò chơi tốt.” Nàng chưa từng quên khi còn bé nhìn manga “Quân cờ Linh Vương” nàng đã kích động như thế nào, nàng có trọn bộ manga đó trong nhà, không những thế, khi lớn hơn nàng còn gióng trống khua chiêng đi học cờ vây.
“Đánh cờ lại có nhiều tác dụng như vậy?” Mặc dù nàng cũng không hiểu những đạo lý này, nhưng An tẩu tử biết tiểu thúc mê muội đánh cờ cực kì, trừ lúc đọc sách, sau đó hắn sẽ ngồi vào bàn cờ, ngay cả chuyện ăn cơm cũng không để ý như vậy.
Nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nhưng lúc này mí mắt Điền Thập Tứ hơi run một chút , rõ ràng là một dã phụ nông thôn, nhưng mỗi ngày ở cùng nàng, nàng đều khiến hắn có cảm giác kinh ngạc.
Đối với các cô nương khuê các bình thường mà nói, học cầm kỳ thư họa chỉ là vì muốn tìm một phu quân tốt, một loại công cụ, hoặc là một loại tình thú trong hôn nhân, nhưng mà đối với một thôn phụ mà nói, cầm kỳ thư họa có vai trò quan trọng kém xa việc có thể làm việc và biết trị gia, nữ nhân này tuyệt đối không phải là người có xuất thân là khuê nữ dòng dõi thư hương, nhưng nàng lại có thể hiểu đạo chơi cờ.
Thế gian này chuyện làm hắn tò mò không nhiều lắm, người có thể để cho hắn để tâm càng thêm ít ỏi, nhưng vào lúc này, ngược lại hắn muốn xem xem tới cùng nàng còn có những năng lực gì?
“Không thể để hài tử chỉ biết đến việc đi học, đọc sách được. Nếu mọi việc đều làm dựa trên lý thuyết sách vở sẽ biến thành một con mọt sách, bồi dưỡng cho hài tử một sở thích nào đó, đối với hắn mà nói là rất tốt, sở thích cũng có thể trở thành động lực khích lệ hắn học tập.”
Mọi việc đều làm theo sách dạy sẽ biến thành con mọt sách, đây là nàng đang mắng phần lớn người đọc sách.
Nàng thật là to gan!
Nhưng hắn thích phần can đảm này của nàng.
“Ta sợ muội sẽ bị thương ở tay, một nữ nhân, mỗi ngày đều phải dọn dẹp vật liệu gỗ, mà ta lại không giúp được gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi tay này của muội sẽ thành hình dáng gì. . . . . .” An tẩu tử vẫn còn đang cảm thán, nhưng lúc nhìn lên đồ vật Ngư Tiểu Nhàn cầm trong tay,….Không nhìn không quan trọng, nhưng nàng ngắm một lúc vẫn rất u mê, đây là vải vóc nên hẳn là muội tử đang may vá nhưng sao lại lộn xộn lung tung như mấy con rết đang bò, xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, đường may lại có cái dài cái ngắn, chỉ có vài đường khâu đơn giản nhưng cái này là do một phụ nhân làm sao? Chẳng lẽ trước khi muội tử thành hôn, ở nhà mẹ đẻ không học may vá?
“. . . . . . Muội đang muốn làm cái gì sao?” Nàng thật sự đã bị Ngư Tiểu Nhàn chọc cười.
“Làm áo đơn, ta định như vậy. . . . . . Phu quân luôn phải nằm trên giường, nên nếu có thể, ta muốn cho hắn mặc quần áo từ vải mềm một chút, như vậy hắn cũng có thể thoải mái hơn.” Nàng nhìn Điền Thập Tứ thấy hắn vẫn đang nhắm mắt như cũ, giống như hắn đang ngủ, đối với cuộc trò chuyện của các nàng cũng không để ý gì, nhưng vẫn nói nhỏ giọng lại.
“Ta may vá không tốt, cái kim như trêu ghẹo ta vậy, ta cố gằng mãi nhưng nó vẫn không nghe lời ta.”
“Như vậy, muội cứ giao cho ta đi, hai ngày nữa ta bảo đảm sẽ hoàn thành thật tốt rồi đưa lại cho muội.” An tẩu tử lắc đầu, trên mặt một mảnh dịu dàng, thật sự nàng đã coi Ngư Tiểu Nhàn là thân muội tử .

“Cám ơn tẩu tử!” Ánh mắt đen nhánh của Ngư Tiểu Nhàn sáng lên, ngay sau đó ôm lấy cánh tay của An tẩu tử.
An tẩu tử cười đến dịu dàng, vỗ vỗ tay nàng.
Ngư Tiểu Nhàn cười tít mắt buông nàng ra:”Sớm mai muội phải dậy sớm đi ra chợ, tẩu tử cũng về sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Nàng không thể chịu được nghèo khó, nàng rất rõ ràng đạo lý vô luận là ở đâu, ở thời đại nào, ở chỗ nào, tiền tài vật là thứ nhất định phải có, có tiền mới có thể sống tốt được.
Dĩ nhiên nàng cũng không cho là dựa vào đồ trang sức có từ tay Điền Thậ Tứ là có thể phát tài, nàng cũng không muốn làm theo cách đó.
“Dịp này đất cũng không trồng được gì, ta cũng tranh thủ làm mấy cái hà bao, tính toán hôm nào đi chợ đổi lấy mấy đồng tiền, ngày mai ta sẽ đi cùng muội, tiện thể giúp đỡ muội một tay, để một nữ nhân như muội xuất đầu lộ diện làm ăn, ta không yên lòng.” An tẩu tử thật tâm thật lòng coi Ngư Tiểu Nhàn là muội muội.
“Cứ quyết định như vậy đi!” Nàng mừng rỡ nói.
Sau khi An tẩu tử rời đi, nàng mang mấy quả trứng gà An tẩu tử cho vào phòng bếp, sau đó bận rộn tới hơn nửa đêm, cho đến tận trước khi ngủ Điền Thập Tứ cũng không biết rốt cuộc nàng đang bận làm gì.
Đêm nay, cả hai người đều có thể an giấc, khi trời mới tờ mờ sáng, Ngư Tiểu Nhàn dậy sớm, để lại cho Điền Thập Tứ chút điểm tâm, liền mang theo một bao lớn đựng thành quả mấy ngày nay của nàng ra khỏi nhà, sau đó cùng An tẩu tử từ thôn quả phụ bôn ba đến trấn Ô Đào.
Chợ vừa mới bắt đầu, từng nhà, từng nhà đã ra đường mua dầu, mua thức ăn, đay chính là thời điểm náo nhiệt trong ngày.
Trấn Ô Đào không chỉ lớn hơn thôn quả phụ bảy tám lần mà cơ hồ đã được coi là một trấn nhỏ hạng trung rồi, nên nó náo nhiệt phồn hoa hơn thôn quả phụ rất nhiều, vào một nhà trong trấn đặc biệt là mấy cửa hàng mặc dù là phòng gạch đất chiếm đa số, nhưng muốn mua gì đó trừ phi là đồ rất hiếm, nếu không cũng đều có thể mua được ở đây.
Ngư Tiểu Nhàn bày ra mấy món đồ mà thợ mộc bình thường tuyệt đối không có, nàng bán mấy đồ vật có chút khác biệt —— lược và trâm gỗ chạm khắc tỉ mỉ.
Rõ ràng là nàng muốn kiếm sinh ý từ nữ nhân.
Theo nàng nghĩ thì kiếm tiền từ nữ nhân là dễ nhất. Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, vô luận là đã thành thân hay là tiểu cô nương tư xuân, chuyện khiến cho mình thật xinh đẹp so với tất cả những chuyện khác đều trọng yếu hơn.
Nàng chọn trước cho mình một cây trâm khắc hoa mộc lan gắn lên tóc, sau đó lại đem năm sáu cây trâm cũng được khắc tỉ nỉ bày lên bàn, làm người ở bên cạnh bán khăn tay, hà bao – An tẩu tử trợn mắt há mồm.
Ý thức được ánh mắt kinh ngạc của An tẩu tử, Ngư Tiểu Nhàn ngoái đầu lại nhìn, cười một tiếng, “Cái này gọi là quảng cáo sống, bảng hiệu sống, so với bất cứ điều gì khác cũng hữu dụng hơn.”
Quảng cáo sống, bảng hiệu sống? An tẩu tử chưa nghe qua những từ này, chỉ là ngay hôm đó nàng cũng được lĩnh hội cái gì gọi là chiêu bài sức quyến rũ sống rồi.
Không cần Ngư Tiểu Nhàn thét, mấy phụ nhân, nô tỳ thay chủ tử ra xuất môn, mấy bà ma ma được chủ tử phân phó ra ngoài chọn mua đồ, tiểu a hoàn hầu hạ phu nhân tiểu thư ra ngoài đi dạo phố. . . . . . Chỉ cần đi qua gian hàng của nàng đều đến xem một cái, trấn Ô Đào vẫn là nông thôn, mặc dù vẫn có quy củ một cô nương thì phải không ra cổng trước không bước cổng sau, nhưng tự do ra ngoài dạo phố thì vẫn phải có.
Ngư Tiểu Nhàn mới đến, người đến từ gian hàng của nàng thật đúng là không ít, gian hàng mới mở ít nhiều đều có lực hút, nhưng có người mua có mua hay không, còn phải xem vật được bày bán có đủ hấp dẫn hay không, có thu hút mọi người không.
“Các vị phu nhân, cô nương, tiểu thư, đến mua lược, trâm cài tóc đi, lược gỗ khắc hoa mai, lược khắc hoa hoàng dương, lược sừng trâu, còn có lược răng thưa, hôm nay nhân dịp mới mở hàng bán hàng đại phá giá, toàn bộ đều bán rất rẻ!”
Không có ai hiểu được nàng nói đại phá giá là cái gì, nhưng nói là bán rẻ, ngược lại mọi người nghĩ có thể hỏi xem giá bán là như thế nào.
Mỗi cây trâm, cái lược đều được nàng tạo hình một kiểu riêng, điêu khắc tinh xảo, xem rất vui tai vui mắt.
Có một đại cô nương tay mang theo một rổ dây mây đến xem hàng, nhìn Ngư Tiểu Nhàn một cái, lại nhìn xuống, chỉ một cái lược khắc hoa bách hợp hỏi: “Cái lược này giá bao nhiêu đồng?”
“22 văn tiền, hôm nay là ngày đầu khai trương của sạp hàng nhỏ, đại cô nương nếu như ưa thích, cái lược khắc hoa bách hợp ngụ ý bách niên hảo hợp này ta sẽ bán cho cô nương 20 văn tiền.”
“22 văn, đắt như thế?” Tay nàng rụt trở về.
“Không đắt, không đắt, những hoa văn này đều do ta tự mình làm ra, tuyệt đối sẽ không đụng hàng với người khác, đây chính là cái độc nhất.” Chỉ tính công chạm trổ coi như nàng bán 50 văn tiền cũng không tính là đắt.
“Vậy còn cây trâm này?”
Đó là một cây trâm khắc cây lựu, ở thời đại này lúc chọn hoa văn trang trí đồ thành hôn người ta sẽ chọn cây lựu, cây lựu ngụ ý nhiều con nhiều cháu, vì gia tộc mà khai chi tán diệp, dùng để trang trí khi thành hôn là thích hợp nhất.
Trâm này Ngư Tiểu Nhàn khắc quả lựu, hoa lựu, hoa lựu đang nở rộ, tư thái tiên nghiên ( xinh đẹp, đầy sức sống), vô cùng tinh xảo.
“Cô nương là khách nhân đầu tiên của ta, nên ta sẽ chỉ lấy tiền công, 30 văn tiền là được rồi.”

“Đắt như vậy!” Nàng yêu thích không buông tay, đáng tiếc thường ngày mười mấy văn tiền đủ mua một tháng dầu muối rồi, nàng cũng không nỡ dùng nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.
Sau khi cô nương kia đi, cũng không phải là không ai đến xem xem hàng, chỉ là nhiều người đến xem nhưng người mua thì một người cũng không có.
Mọi người dần tản đi, gian hàng của Ngư Tiểu Nhàn dần vắng vẻ như chùa bà đanh.
Ra quân bất lợi, khuôn mặt tươi cười của Ngư Tiểu Nhàn vẫn không thay đổi, thấy không có khách tới nữa nên nàng mang điểm tâm ra ăn cho no bụng.
“Tẩu tử, trước khi ra khỏi cửa tẩu cũng chưa ăn gì đúng không, nếu không ngại thì tẩu ăn cùng ta đi.”
“Muội tử, ngươi còn có tâm tình ăn cơm?” An tẩu tử lo lắng thay nàng, một mối làm ăn cũng không có, mặc dù nói chuyện này không gấp được, nhưng nếu không có thu nhập thì làm thế nào ….!
“Người là sắt, cơm là thép, ăn cơm no mới có hơi sức làm việc đúng không ?” Những lời này gần như sắp biến thành câu cửa miệng của nàng rồi, coi như buôn bán không tốt nàng cũng không thể để mình đói bụng.
” Nha đầu này, nhưng những thứ đồ này thật là tinh xảo, tẩu tử ta xem cũng thèm muốn.” An tẩu tử thấy gian hàng của Ngư Tiểu Nhàn đều là các loại trâm gỗ, nàng rất thích cây trâm khắc hoa sen, lá sen và đài sen bao bọc một nụ hoa sen đang chớm nở, trên lá lại có một giọt sương như đang lay động, sao có thể làm được như vậy?
Lại có một cây trâm khắc quả bồ đào, quả bồ đào trông như có chút ủ rũ, nhưng xung quanh quả lại được chạm khắc thêm những dây tua nhỏ của cây, trông rất quấn quít, rất có ý cảnh, coi như nàng có nghĩ bể đầu chắc cũng không nghĩ ra cảnh vật như vậy.
Mặt khác cũng có những hình dáng mà các cô nương hay thích như cây phong, lá trúc, hoa tử đằng, tư thái thanh tao lịch sự của hoa lan, có một nhành hoa hồng siêu quần xuất chúng, có phong phạm của loài hoa nữ vương, chỉ được chạm khắc từ gỗ, kích cỡ chỉ bằng ngón cái của trẻ sơ sinh, nhưng những đóa hoa vẫn cực kỳ tinh xảo.
“Chỉ là, những đồ này tinh xảo như vậy, bán theo giá tiền này cũng hợp lý nhưng chúng ta đều là người ở nông thôn sợ rằng không có ai mua được, nếu không, muội hạ giá tiền xuống một chút xem thế nào?” Đồ xinh đẹp như vậy, nếu không bán được, không phải uổng phí một phen công phu và khổ tâm của muội tử sao?
An tẩu tử có chút cảm thán, đối với người không giúp được gì như mình, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết như thế nào cho phải.
Chỉ là nàng cũng thật sự đói bụng, nên nhận lấy bao lá sen Ngư Tiểu Nhàn đưa cho, cầm vào tay vẫn còn cảm thấy được độ ấm, nàng không lập tức mở ra ăn cho no bụng, mà vẫn tiếp tục tiếc hận nhìn các loại trâm, lược trên gian hàng, cơm cũng nuốt không trôi.
“Không vội, không vội, chúng ta vừa mới tới, đợi thêm một chút nữa thôi.” Ngư Tiểu Nhàn ngược lại an ủiAn tẩu tử, đối với thủ nghệ của mình nàng rất có lòng tin, đối với lực lượng nữ nhân tiêu tiền vì làm đẹp nàng càng có lòng tin.
Có nữ nhân nào không thích chưng diện? Kiếp trước người đến các công ti bách hóa vung tiền như rác luôn là nữ nhân, cho nên nàng tin tưởng sức mua của nữ nhân, từ xưa đến nay, hay là từ hiện đại đến cổ đại, sẽ không thay đổi quá lớn.
“Lúc trứng còn nóng thì tẩu nên ăn đi, ăn đi, ăn đi, biện pháp là do người nghĩ ra, muốn có trí tuệ tốt, phải lấp đầy cái bụng đã.” Ngư Tiểu Nhàn cầm phần của mình lên, mở lá sen ra, bên trong có mấy quả trứng bắc thảo.
“Đây là cái gì?” Sao trứng luộc lại đen như vậy, trứng này có thể ăn được không?
“Trứng bắc thảo, ăn vào rất cho sức khỏe, nhờ phúc của tẩu tử, bằng không ta lấy ở đâu nhiều trứng gà như vậy để làm trứng bắc thảo đây.” Chỉ là nghe ý tứ trong lời nói của An tẩu tử, hình như tẩu ấy chưa từng thấy qua trứng bắc thảo?
Căn cứ vào cuốn sách “Tây Hồ du lãm chí” của Minh triều đã ghi lại, Tô Châu, Hàng Châu, Tích Châu và các nơi là nông thôn, mỗi khi đến ngày lập hạ, mỗi nhà sẽ lấy lá trà từ bảy hộ hàng xóm trong thôn, sau đó nấu thành “Thất Gia trà” cho trẻ nhỏ uống…, nói là có thể phòng tam phục thiên tật( phòng bệnh mùa nóng)
Sau bởi vì vào tháng tư là mùa có rất nhiều trứng gà, nên thôn dân liền đem trứng đem thả vào “Thất Gia trà” nấu chín để ăn, đây chính là khởi nguyên của trứng bắc thảo.
Khi còn bé nàng thích nhất là quấn lấy đầu bếp của gia gia làm trứng bắc thảo, tới cổ đại lâu như vậy nàng vẫn muốn ăn món đó, đêm qua thấy có một ít trứng gà như vậy, nàng nổi lòng tham ăn, liền bất chấp tất cả tự mình động thủ làm trứng bắc thảo.
An tẩu tử thấy Ngư Tiểu Nhàn ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được bóc một quả để thưởng thức, nhưng cũng chỉ ăn một phần nhỏ, phần còn lại lần nữa bọc kĩ lại , không đụng đến nữa.
Ngư Tiểu Nhàn đang suy nghĩ thật ra thì nếu có thể để trứng hai ngày sau mới ăn thì sẽ càng ngon miệng hơn, ăn càng ngon hơn: “Tẩu tử, không hợp khẩu vị của tẩu sao?”
“Không, ăn ngon cực kỳ. . . . . .”
“Tẩu ăn hết đi, trong nhà ta còn một chút, ta đã giữ phần cho Tuấn ca nhi và Tranh ca nhi rồi.”
“Sao có thể như vậy, người một nhà chúng ta sao có thể để cho muội tử nuôi.”
“Tẩu tử còn khách khí với ta những thứ này sao, trước không phải ta cũng phải nhờ tẩu mới có cái ăn sao, bằng không lấy đâu ta của hôm nay?”
“Ta đây không phải là thấy muội thuận mắt sao?” An tẩu tử không hề nữa khách khí nữa, đem mấy quả trứng bắc thảo ra ăn.

“Vị cô nương, quấy rầy. . . . . .” Đột nhiên có một thanh âm già nua nhưng mộc mạc vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người.
“Lão nhân gia.” Ngư Tiểu Nhàn suýt bị nghẹn, nàng dùng sức nuốt miếng trứng xuống, vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Vị này lão nhân gia này ước chừng năm mươi tuổi, Ngư Tiểu Nhàn thật sự không quen gọi người tầm tuổi này như vậy nhưng người cổ đại thành hôn sớm, cũng sớm làm phụ mẫu, bởi vì dinh dưỡng không cân đối nên người có thể sống đến 70, 80 tuổi vô cùng ít, vì vậy ở hiện đại rất nhiều nam nhân từng tuổi này vẫn còn ra ngoài làm việc, còn ở chỗ này đều đã là lão nhân ở nhà ngậm kẹo đùa cháu rồi.
“Thật là mạo muội, lão bà tử nhà ta chưa từng thấy qua đồ ăn trên tay của cô nương, ngửi mùi rất thơm, nên nàng rất muốn ăn thử, nếu tiểu cô nương đồng ý, Lão phu sẽ mang cơm nắm trong nhà tới trao đổi cùng cô nương có được không?” Lão tiên sinh thái độ thành khẩn lại thản nhiên, không có chút mất tự nhiên, cộng thêm còn là một nam nhân ái thê, khiến cho người ta vô cùng hảo cảm.
Ngư Tiểu Nhàn nhìn về phía gian hàng sát vách đang để vài bó củi, trên ghế nhỏ có một người mặc hơi cũ xiêm áo đang ngồi, là một lão thái thái, tóc nàng được vấn rất tỉ mỉ tuyệt không qua loa. Trên mặt nàng cũng không có nửa phần không được tự nhiên, còn hướng về phía Ngư Tiểu Nhàn cười cười.
Thì ra là lão tiên sinh là người bán củi đốt.
Lúc Ngư Tiểu Nhàn đang quan sát lão thái bà thì lão tiên sinh cũng thầm quan sát gian hàng với lược và trâm cài tóc của nàng, mắt lão híp lại nhưng không để lại một mảnh dấu vết.
” Nếu lão thái thái không ghét bỏ thì xin mời dùng, về phần cơm nắm thì không cần, coi như chúng ta kết một mối thiện duyên.” Nàng đem phần trứng bắc thảo lại bọc bằng lá sen đưa cho lão tiên sinh cầm đi.
Lão tiên sinh không khách khí nhận lấy bao lá sen của Ngư Tiểu Nhàn, nhưng mà hắn không lập tức đi ra, ngược lại dừng lại nhìn một cây trâm hoa sen trong gian hàn nói:”Nếu cô nương nói kết một mối thiện duyên, thì ta thích cái trâm hoa sen này, ngươi ra giá đi, nữ nhân thích nhất hoa sen mà.”
“Nếu lão nhân gia ngài muốn, ta liền thu ngài cái giá này.” Ngư Tiểu Nhàn giơ ra mười ngón tay.
“Sao ta lại có cảm giác giống như đang chiếm tiện nghi của người trẻ tuổi nhỉ.” Hắn cười đến giảo hoạt khác thường.
Thật ra Ngư Tiểu Nhàn cũng không sao cả, những đồ trang sức này, đối với nàng mà nói chỉ cần có thể đổi lấy tiền cơm là đủ rồi.
Lão tiên sinh cầm lấy cây trâm hoa sen : ” Lão phu ta da mặt dày, trước phải thiếu nợ cô nương rồi.” Nói xong, nhẹ nhõm vui vẻ lấy cây trâm rồi trở lại gian hàng của mình. Chắc đến chỗ lão phu nhân khoe khoang đi.
Ngư Tiểu Nhàn khóe miệng giật giật, thật là, da mặt của lão tiên sinh này thật đúng là không phải dày bình thường. Người ta là khai trương làm ăn thuận lợi, nàng cũng khai trương nhưng lại không có mối làm ăn nào, còn phải cho điểm tâm của mình cho người khác.
Thua thiệt lúc nãy nàng còn thương tiếc đôi phu thê già phải cõng củi đốt nặng tới đây để bán, không ngờ tiền mất tật mang, đây là điềm xấu được báo trước sao?
Được rồi, cũng đừng mê tín mà hù dọa mình như vậy. Nàng chỉ có thể nghĩ mình khinh thường mấy cổ nhân như vậy. . . . . .
Nàng mới phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy ánh mắt tức giận bất bình vì nàng của An tẩu tử: “Già mà không kính, lão vô liêm sỉ!”
Nàng quả thật phải ngậm bồ hòn bởi vậy cũng không kỳ vọng lão tiên sinh kia sẽ cầm bạc tới trả nàng, chờ trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút, thì có khách nhân tới cửa.
Vị cô nương mới vừa rồi ngại cây trâm quá đắt đã quay lại, nàng hơi xấu hổ nói: “Đại tỷ, đây là 50 văn tiền, ta muốn mua lược khắc hoa bách hợp và cây trâm khắc thạch lưu ( cây lựu).”
Thì ra là về nhà cầm tiền riêng.
Ngư Tiểu Nhàn cười hì hì, cầm một cái hộp nhỏ đã quét nước sơn đem lược và trâm bỏ vào, nữ nhân mà, ai mà chẳng thích những vật mang ý nghĩa như lang quân như ý, bách niên hảo hợp, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc đức.
“Ta thu của cô nương 50 văn tiền, tặng khuyến mãi một cái hộp xinh đẹp, cái hộp này cùng với cây trâm là một bộ, cô nương hôm nay kiếm được rồi nhé.”
Cô nương kia mừng rỡ, vuốt ve hộp nói:”Đa tạ đại tỷ.” Nàng bỏ ra hết toàn bộ số tiền tiết kiệm được nhưng hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, không hề oán hận, trực giác còn mách bảo nàng là mình đang được lợi.
Việc khiến Ngư Tiểu Nhàn không ngờ tới nhất chính là người đi mà quay lại cũng không ít. Có người sau khi trở về tâm càng ngứa ngáy, mặc dù trấn Ô Đào cũng hay mở chợ phiên, nhưng những đồ tinh xảo như vậy cũng rất hiếm gặp, nếu muốn mua đồ tốt thì phải lên huyện thành. Có rất nhiều người cho dù có tiền cũng không mua được đồ mình thích hay đồ vật đang thịnh hành. Lược gỗ, trâm gỗ chạm khắc mặc dù không phải là đồ vô cùng hiếm có nhưng đa dạng và tinh xảo như vậy lại rất khó gặp được. Nếu là bỏ qua, nửa đêm mộng tỉnh có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối?
Vì vậy rất nhiều cô nương rối rắm vô cùng, cuối cùng quyết định cắn răng móc tiền để dành của mình ra, vội chạy như bay đến chỗ Ngư Tiểu Nhàn.
Không tới buổi trưa, đồ của nàng cũng đã bán hết sạch.
“Đại muội tử, lúc này, chúng ta về nhà còn chưa kịp làm cơm trưa đấy.” Mấy hà bao của An nương tử cũng đã bán được khá nhiều, hân hoan giúp đỡ Ngư Tiểu Nhàn thu dọn đồ đạc, ai biết ——
“Thì ra là còn có hộp đựng, cô nương, ta mua trâm hoa sen mà vì sao cô nương không đưa cho ta hộp đựng? Người khi dễ lão nhân ta là người thiện lương, trung hậu đúng không?” Đã bán xong hai bó củi, lão đầu lại đến quầy hàng của Ngư Tiểu Nhàn, nói khoác mà không biết ngượng đòi phúc lợi thuộc về “Hắn” .
Đồ cũng đã bán sạch rồi, Ngư Tiểu Nhàn cũng không so đo với lão đầu đang quấn quýt si mê, đưa thì đưa đi, ai bảo nàng là người tốt bụng, nàng lấy ra một cái hộp nhỏ khắc hoa sen đang nở rộ đưa cho lão, coi như là kính già, yêu trẻ đi.
“Cô nương thật là người sảng khoái!” Lão đầu thấy nàng không dài dòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hiện lên chút khó chịu, không khỏi cảm thán về tấm lòng của Ngư Tiểu Nhàn.
Làm ăn buôn bán mà không tính toán chi li, cô nương này lại an tĩnh thong dong, không nóng không vội, một cô nương mà có khí độ như vậy, hiếm, thật hiếm!
Cầm cái hộp trong tay, hắn kéo lê đôi giày vải, tiêu sái rời đi.
“Ngay cả một chữ cảm ơn cũng không có, lão đầu này thật là người tùy tiện, càng già càng không đúng mực!” An tẩu tử nhìn hắn tất cả không vừa mắt, ai nói người già đều đáng tôn kính? Làm được đến mức này chỉ vì ham một món lợi nhỏ nên làm người ta sinh chán ghét. Tao Lão Đầu!
“Không có việc gì, không có việc gì, không bằng tẩu tử đi theo ta một chuyến tới chỗ lò rèn đi.” Nàng có một ý tưởng mới, có lẽ có thể làm thử xem, người ta không phải đều nói người thông minh sẽ không đem trứng gà đặt chung một rổ sao, nếu ý tưởng của nàng có thể hoàn thành, có lẽ sẽ có một khoản thu nhập khá đấy.
“Ta chưa thấy ai tiêu tiền như nước như vậy.” Trên đường về nhà, An tẩu tử không ít lần nhắc đi nhắc lại với nàng:”Thật vất vả mới kiếm ít tiền, quay đi quay lại, muội liền tiêu nhiều tiền như vậy, vừa đặt làm chảo sắt, lại mua thêm nhiều lá trà như vậy, lá trà chỉ để cho người có tiền thưởng thức thôi, mặc dù đó chỉ là loại lá trà bị nát nhưng. . . . . . Muội bị gì vậy chứ? Hơn nữa muội còn mua bột mì, còn mua nhiều giò heo như vậy, còn có hạt tiêu, tương, nấm hương. . . . . . Nhà muội chỉ có hai phu thê, cũng không phải là năm mất mùa phải độn lương thực. . . . . . Chẳng lẽ, chẳng lẽ muội muốn đổi ngề bán thức ăn?” Nàng chỉ định nói mấy câu nhưng cuối cùng không nhịn được mà phải xả ra hết nghi vấn trong lòng.

“Tẩu tử thật là cơ trí.” Ngư Tiểu Nhàn dí dỏm nháy mắt với nàng.
Tuy là được nịnh hót nhưng An tẩu tử vẫn không thể cười được, người người đều cho rằng bán đồ ăn rất dễ kiếm tiền nên mấy quán ăn mọc lên như nấm, nhưng có thể chân chính tồn tại lâu dài có được mấy nhà? Không phải nàng muốn dội nước lạnh vào tâm huyết cuả Ngư Tiểu Nhàn, nhưng dựa vào nghề mộc mà an an ổn ổn sống qua ngày mới là đường sống lâu dài.
“Bây giờ đang là mùa cải bắp phải không ạ?”
“Tẩu tử có biết nhà ai trồng nhiều cải bắp? Mà cải bắp lại ngon, có độ giòn, ngọt không?.”
“Đi hỏi một chút thì sẽ biết thôi, nhà ta cũng có mười mấy cây rau cải bắp đã có thể thu, muội hỏi cái này làm cái gì?” Nàng phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Ngư Tiểu Nhàn.
“Vậy mấy cây bắp cải của tẩu cũng bán cho ta đi, một cái hoa rau hai văn tiền được không?”
“Chuyện này là thật sao? Mà mấy cây rau ấy muội cứ việc cầm đi, chớ cùng ta nói đến chuyện tiền nong, hai văn tiền, muội cho là ta đang đi cướp sao?”
“Không được, huynh đệ ruột thịt còn đều phải tính toán rõ ràng, sau này ta muốn nhờ tẩu giúp đỡ nhiều nhiều, sao có thể để cho tẩu chịu nhiều thua thiệt như vậy? Sau này tẩu không đem ta ra mắng thối nha đầu mới là lạ!”
An tẩu tử chọc nàng nột cái, nói:”Ta là loại người như vậy sao? Lúc nào ta cũng không nói lại muội…nhưng muội yên tâm, ta muốn mắng, tuyệt đối sẽ mắng ở trước mặt muội, đến lúc đó đừng trách ta không nể tình.”
“Hì hì, muội biết rồi.”
Về đến nhà, Ngư Tiểu Nhàn nhanh chóng chạy vào lấy trứng bắc thảo cho An tẩu tử mang về: “Trứng này để lạnh khi ăn lại có một hương vị khác.” Lại nhờ An tẩu tử một chuyện, hai người lúc này mới chia tay nhau đi vào nhà.
“Ta đã về.” Nàng vào nhà thấy Điền Thập Tứ đang ngồi ở mép giường không biết là đang suy nghĩ gì. Mấy ngày nay, khí sắc của hắn càng lúc càng tốt. Quả nhiên mấy loại dược liệu như cẩu kỷ, hồ đào, hà thủ ô, đỗ trọng và nhân sâm rất tốt, tốn nhiều bạc để mua thuốc như vậy cũng đáng.
Nàng nhanh chân xách mấy đồ mới mua vào phòng bếp, rồi lại bước tới kháng giường dốc toàn bộ bạc trong hà bao ra giường, nét tươi cười trên mặt nàng đã không dấu được:”Ngươi xem, thật nhiều bạc, tất cả đều là bạc hôm nay ta bán trâm và lược gỗ mà có được.”
Bạc va vào nhau tạo nên những tiếng đinh đang vang dội, đều nói tiền có hơi của tiền, bây giờ nàng cảm thấy hơi tiền thơm cực kỳ, coi như lúc này có người mắng nàng là phụ nhân cả ngày chỉ biết đến tiền nàng cũng không quan tâm.
Đếm đi đếm lại, ước chừng nàng kiếm được hai lượng bạc, nếu không phải là nàng tiện tay tiêu mất không ít, thì còn có thể nhiều hơn.
Nàng đem một trăm đồng tiền xuyên thành một chuỗi, số tiền này sẽ tiêu mỗi khi nhà có chuyện trọng đại, trong nhà có tiết kiệm một ít tiền, gặp chuyện cũng không phải hoảng hốt.
“Buổisáng, trước khi đi ta có để lại điểm tâm cho ngươi, ngươi ăn rồi chứ?” Nàng hỏi.
Buổi sáng, mặc dù nàng cho rằng Điền Thập Tứ còn nằm trên giường thì khó có thể dậy trong hôm nay nhưng nàng vẫn để lại trứng bắc thảo và một chén canh đặc cho hắn. Hắn coi như là con chuột bạch trong thí nghiệm của nàng. Đó là làm một cuộc điều tra, xem xem sản phẩm nàng mới khai phá có đáng để làm ăn buôn bán hay không bán.
“Ăn.” Hắn cầm lấy tay nàng viết lên đó.
“Ăn ngon không? Nói đến tường tận cho ta nghe một chút.”
“Hơi ít, nhưng cũng no bụng.” Đối với nam nhân mà nói, sao cho có đồ ăn cho no là được, muốn ăn đồ tinh xảo, thì ở một địa phương là nông thôn như thế này kiếm đâu ra tiền dư để ăn món ngon?
“Nếu dùng để bán thì sao, ngươi cảm thấy có thể bán được không?” Vẫn còn chê ít? Nàng để lại vài quả trứng mà, cũng không sợ cholesterol quá cao sao! Thôi, hắn một nam nhân trẻ tuổi chắc không sợ cái này.
“Ngươi muốn đổi nghề?”
“Nào có phải là đổi nghề? Ta vẫn sẽ tiếp tục làm nghề mộc, nhưng Dân Dĩ Thực Vi Thiên ( lấy dân làm gốc), bán cái ăn cũng có thể kiếm bạc trắng, nên ta cảm thấy đa nguyên hóa chuyện làm ăn cũng không có gì không tốt, người thông minh sẽ không đặt trứng gà của mình vào cùng một cái rổ.” Tay trái kiếm tiền, tay phải sao có thể trống không?
Cái gì gọi là đa nguyên hóa hắn cũng không biết, nhưng đạo lý người thông minh sẽ không đặt tất cả trứng gà vào một rổ thì hắn hiểu.
Suy tư một chút, hắn lại viết:”Chỉ bán một món có phải là quá mức đơn bạc hay không?”
Hắn không phải thương nhân, nhưng cũng hiểu nếu trong quán ăn chỉ có một món ăn rất khó để thỏa mãn đại chúng, nếu như có thể có chút biến hóa, phần thắng nhất định nhiều hơn vài phần.
Nhưng mà sau khi nghe hắn nói thì nàng một bộ dáng như đã tính trước, cười đến toe toét, tựa hồ đối với việc làm ăn, buôn bán làm đến không biết mệt, khi hắn nghe, nghe xong lại cảm thấy rất thú vị.
“Ừ, ý nghĩ của ngươi giống với ý của ta.”
“Ngươi có phương án rồi à?”
Ngư Tiểu Nhàn hưng phấn gật đầu lia lịa, bắt đầu nói với hắn tính toán của mình, cuối cùng còn hỏi ý kiến của hắn.
Điền Thập Tứ phát hiện hắn thích xem mặt mày nàng hớn hở, lúc ấy, lông mày nàng như được nâng lên còn con ngươi xoay vòng lưu chuyển không ngừng. Nàng là nữ tử thông minh hơn thế còn có nhiều kiến thức và lòng can đảm, vừa bước đầu làm ăn buôn bán đã không có chút lo sợ nào, ngược lại hào hứng bừng bừng, cũng không có ý tưởng tìm cây đại thụ hóng mát mà độc lập tự mình cố gắng. Một cô nương thông tuệ như vậy, ngày đêm cùng nàng chung sống chung một chỗ, hắn đã không có cách nào có thể vô tâm.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, nói: “Thử một chút cũng không sao.”
“Ngươi không nói ta cũng muốn thử. Ta quyết định, buổi tối ngươi phải giúp ta ăn thử sản phẩm mới, nếu thành công, chúng ta có thể cùng nhau bán mấy thứ đồ này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.