Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia

Chương 6: Bánh Bao Và Trứng Bắc Thảo


Đọc truyện Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia – Chương 6: Bánh Bao Và Trứng Bắc Thảo

Editor: Krystal99
Quả thật nữ nhân này rất mạnh mẽ, nàng quật cường, sẽ không kể khổ, cũng rất biết cậy mạnh.
Hắn còn nhớ rõ mấy lần nàng để mình bị thương đến máu chảy đầm đìa. Bình thường, chỉ năm ngày ba bữa, nàng sẽ chạy đến sau núi, sau đó lôi một đống gỗ về nhà. Có một lần hiếm hoi, vào ban ngày mà hắn thấy nàng nằm trên giường gạch nghỉ ngơi, không đi dọn dẹp vật liệu gỗ ngoài sân. Hắn hỏi nàng có phải nàng cảm thấy không khỏe hay không, nàng nhàn nhạt nói lúc chặt cây không cẩn thận bị đứt tay, hơi đau một chút nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Giọng nàng như gió nhẹ mây bay, sắc mặt cũng bình thường, hắn cũng cho là không có gì nghiêm trọng, nhưng chuyện không nghiêm trọng thì nàng sẽ nghỉ ngơi sao? May mắn lúc ấy hắn vẫn không yên lòng mà đi tìm đại phu .
Chờ đại phu tới mới phát cái gọi là không cẩn thận đứt tay của nàng là một vết dao chém nghiêm trọng đến như thế nào, trầy da sứt thịt không nói, một đao kia thiếu chút nữa đã chém đứt gân tay trái của nàng, đêm đó thậm chí người nàng còn phát sốt, cơ hồ nóng đến phỏng tay.
Còn có một lần nàng ra ngoài rồi về nhà với khuôn mặt trắng bệch, một chân đi khập kiễng, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra thì nàng vọt tới bàn, rót một ly nước trà uống một hớp hết sạch, sau đó thở dốc một hơi nói không cẩn thận bị trật chân. Chờ lúc hắn và nàng đến chỗ đại phu mới phát hiện nàng không hề bị trật chân, chỗ chân bị thương được nàng buộc bằng một mảnh vải vô cùng tùy tiện, bỏ mảnh vải ra mới nhìn thấy trên bắp chân trắng mịn của nàng có vết thương giống như bị con gì đó cào, nghiêm trọng đến mức nhìn thấy cả xương.
“Nàng bị móng vuốt sói cào trầy rồi.” Đại phu khẳng định, sau đó dùng ánh mắt không hề thiện cảm nhìn hắn chằm chằm :”Ngươi là một đấng mày râu sao có thể để cho phu nhân của mình lên núi một mình?”
Hắn không hề cãi lại.
Đúng vậy, vì cái gì? Vì cái gì mà nàng phải làm những chuyện này?
Điền Thập Tứ nào biết Ngư Tiểu Nhàn là đại diện của phái nữ thời đại mới, độc lập tự chủ, có chủ tính, có định kiến, đối với chuyện mình muốn làm, nàng sẽ không bao giờ chùn bước.
“Gỗ trong nhà còn đủ cho nàng dùng, nàng còn vào núi làm gì?” Chỉ sợ nàng không biết sâu cạn mà đi sâu vào trong núi mới dụ sói đến.
Những loài dã thú như sói, bình thường cũng sợ người, rất ít khi chủ động xuống núi, trừ phi có người xâm phạm đến địa bàn của chúng mới bị chúng tấn công.
“Lấy nước sơn.”
Lấy nước sơn, nàng muốn làm cái gì đây?
“Về sau không cho đi nữa.”
Nàng giả chết, sao có thể không đi nữa? Để trang trí mấy đồ gỗ, tuyệt không thể thiếu được cây sơn và nước sơn, đó là một việc quan trọng trong trình tự làm mộc, muốn có nước sơn, cây sơn trên núi là nguồn nguyên liệu chủ yếu. Nếu sau này không có nước sơn thì sao nàng có thể thuận lợi buôn bán.
Khó có khi hắn quan tâm đến nàng, ngồi xổm người xuống ý bảo hắn sẽ cõng nàng về nhà, thấy nàng không cự tuyệt, hắn cũng biết nàng đã mệt mỏi đến vô lực cự tuyệt. Hắn cảm giác được nàng tựa vào lưng hắn, cuộn người lại rồi ngủ đến tận khi về nhà.
Hắn không biết rằng khi Ngư Tiểu Nhàn vòng cổ của hắn, tựa vào lưng hắn vừa ấm áp lại rộng rãi, trên người hắn truyền đến mùi mồ hôi, cho dù cách một lớp vải vẫn có thể ngửi thấy được, lúc đầu nàng không thích, nhưng khi hắn cõng nàng, nàng lại cảm thấy rất an tâm.
Hai lần ngoài ý muốn khiến Điền Thập Tứ hiểu, nếu không phải sức chịu đựng của nàng đã đến cực hạn, nàng tuyệt sẽ không kêu đau, nếu không phải là không còn biện pháp nào khác nàng sẽ không dễ dàng nhờ cậy người khác.
Cõng nàng hắn mới biết nàng vô cùng nhỏ nhắn, nàng cũng là một nữ tử nhu nhược, là “Thê tử” phân giường ngủ luôn bên cạnh hắn.
Hắn thôi không suy nghĩ nữa, nhanh tay dọn dẹp cùng mọi người rồi đi tới đẩy gian hàng trở về thôn quả phụ.
An tĩnh đi được một đoạn đường, hắn không nhịn được len lén dò xét người luôn đi cách hắn một bước chân – Ngư Tiểu Nhàn. Xác định vẻ mặt nàng vẫn như thường, thái độ bình thường, nỗi thấp thỏm từ nãy tới giờ của hắn mới dịu xuống.
Bọn họ đi đằng trước không phát hiện ở đầu ngõ đột nhiên xuất hiện bốn người, luôn lén lén lút lút nhìn phương hướng Điền Thập Tứ rời đi. Bốn người họ đều mặc một thân vải bố y màu trắng, ăn mặc gọn gàng, nhìn rất bình thường.
“Thế nào, có nhìn rõ không, có phải công tử hay không?” Mở miệng là một nam tử có gương mặt trẻ tuổi, thân hình cao lớn, đầu đội khăn có chữ Sở, sắc mặt ngăm đen, hắn xuất thân từ Tiên Ti gia tộc là một trong số những gia tộc lớn nhất còn lại ở Bắc Phương, thân phận cực kỳ tôn quý.
Bị hỏi là nam tử diện mạo mượt mà đầy đặn, ánh mắt cơ trí, có khuôn mặt trẻ con, nhìn hắn khiến người ta lầm tưởng hắn còn chưa qua lễ trưởng thành, ai ngờ hắn đã hai mươi lăm tuổi, là công tử đứng đầu trong số con cháu thế gia của Tứ Đại Thế Gia ở Bạch Bích hoàng triều, gia tộc hắn có học vấn uyên thâm, tài hoa đầy mình, khó có được, hắn còn là hắc thị hậu duệ của Chu quốc cổ.
Bình thường hắn là người có thời gian ở chung dài nhất với công tử, không nói một ngày mười hai canh giờ nhưng tối thiểu có tám canh giờ là hắn ở cạnh công tử, hắn tin tưởng những người khác có lẽ có thể nhận lầm công tử nhưng duy chỉ có hắn thì không.
Lúc này, áp lực đều dồn vào người hắn, hắn gãi gãi đầu, cũng có chút không chắc chắn được, quyết định đem vấn đề giao cho người bên cạnh.
“Làm gì mà mọi người đều nhìn ta? Long Liên ngươi nói đi, ngươi là túi tiền của đại ca, là người có chủ ý nhiều nhất, không phải ngươi luôn nhận mình có một đôi sắc bén mắt, cái gì cũng không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của ngươi sao, sẽ không phải ngay cả ngươi cũng không nhận ra được đại ca chứ?”
Người được gọi là túi tiền – Long Liên có hai mắt dài hẹp, tinh quang bắn ra bốn phía, tướng mạo thanh nhã tuấn tú, vẻ mặt nhàn tản, mang theo cỗ phong lưu hàm súc không che giấu được, nhìn như thư sinh văn nhã tay trói gà không chặt, lại xuất thân từ gia tộc có thực lực nhất ngoài Tứ đại gia tộc, những năm này Long gia phong quang vô hạn, cơ hồ muốn lấy đi vị trí của gia tộc đang từ từ sa sút Thôi thị trong tứ đại gia tộc.
Hắn phụ trách trông coi sản nghiệp bí mật của công tử.
“Không giống, râu ria công tử có thể cạo, nhưng công tử là ai, chỉ có nữ nhân đẩy xe cho người chứ không có đạo lý người đẩy xe cho nữ nhân.”
“Nếu cự ly gần thêm chút nữa, chúng ta cũng không cần ở chỗ này mà đoán tới đoán lui.”
Mở miệng là người đầu đội khăn có chữ Phương, trong bốn người hắn là người có diện mạo bình thường nhất, khi hắn nghiêng mặt sẽ có thể nhìn thấy một vết thương do đao chém chiếm hết nửa bên mặt.

Hắn là người có thời gian đi theo công tử ngắn nhất, nhưng là người có đầu óc tốt nhất, chuyên môn của hắn thay công tử bày mưu tính kế, xử lý chính vụ, là nhân tài hiếm có, lúc này lòng hắn có chút không yên nhìn phương hướng Điền Thập Tứ rời đi, ánh mắt như có điều suy nghĩ —— ở đó hắn còn nhìn thấy một người. . . . . .
“Quân sư quạt mo, là ngươi nói đến quá gần khi bị phát hiện sẽ mang đến phiền toái cho đại ca, ngươi cho là bốn người chúng ta đều có Thiên lý nhãn sao, cách cả một con hẻm, ai cũng không nhìn rõ. Đại ca đã mất tích gần nửa năm, sau khi nhận được tin tức, chúng ta liền chia ra bốn phía từ thượng nguồn sông tìm kiếm, ngươi nói cái gì mà sống thì thấy người, chết phải thấy xác, kết quả nhiều lần vồ hụt, trấn Ô Đào này là hạ lưu của nhánh sông này rồi, ở nơi này, nếu chúng ta không tìm được người, mặt mũi của Ngũ Hổ Tướng đều mất sạch. . . . . .” Nam tử có gương mặt trẻ con kêu gào gầm rú.
“Sí Ngọc ngươi đừng quên, không chỉ có chúng ta đang tìm người.” Quân sư trấn định như cũ, không hề bị Sí Ngọc ảnh hưởng.
Nghĩ sống thì thấy người, chết phải thấy xác, trừ bọn họ ra còn có người Tây Nhung. Chúng cũng đã phái ra vài đạo nhân mã âm thầm tìm kiếm tung tích của công tử, thậm chí luôn như bóng với hình đi theo bọn hắn.
“Đại ca, bất luận người xảy ra chuyện gì, người ngàn vạn lần ** phải đợi chúng ta đến, ngươi không thể chết, nếu tin dữ này trở thành sự thật, chỉ sợ trong nước, ngoài nước đều có động đất mạnh mất thôi.”
“Miệng quạ đen!” Ba người trăm miệng một lời nói, Long Liên còn trực tiếp gõ đầu hắn một cái.
” Thành Đông Bình có tin tức truyền đến, nói có người ở đó gặp được. . . . . . Công tử.” Trầm ngâm hồi lâu, nam tử đầu đội khăn chữ Hàn mở miệng.
“Có chắc chắn không?”
“Nghe nói có sáu phần tương tự.”
“Đã như vậy, hai người sẽ ở lại chỗ này, Hàn và ta sẽ đi đến đó, nếu tin tức là thật, chúng ta sẽ truyền tin trở lại.” Quân sư nhìn trời một chút rồi nói.
Điền Thập Tứ và Ngư Tiểu Nhàn cũng không biết những chuyện này, hai người đang trên đường về nhà, bầu trời rất xanh, còn có màu xanh thanh thúy của hoa cỏ, thật là một ngày quang đãng, đẹp trời.
“Ngươi hình như có lời muốn nói với ta. . . . . .” Bộ dáng kia cứ như muốn nói lại thôi, thật sự không giống Điền Thập Tứ mà nàng biết, hắn có lẽ sẽ không ấp a ấp úng như vậy.
“Hôm nay làm ăn được không?”
“Cũng được, nhưng hai nồi bánh bao cũng không đủ để bán, cần chuẩn bị nhiều thêm chút nữa mới đủ.”Có thật nhiều việc phải làm, nhưng nghĩ đến bạc cuồn cuộn mà chảy vào túi, áp lực, mệt mỏi hơn nữa nàng cũng sẽ chấp nhận.
“Có việc gì thì nói với ta.”
Nàng nhìn Điền Thập Tứ, cảm thấy hôm nay hắn có chút khác thường nhưng vẫn đáp lại một tiếng được. Hái hoa phải hái liền tay, có người có thể dùng thì cần phải tận dụng, không cần khách khí với người tự động hiến thân như hắn làm gì.
An tẩu tử rất thức thời đi sau hai người mấy bước, trong mắt có mấy phần hâm mộ còn có mấy phần mất mát —— hâm mộ thân thể Điền đương gia có thể khỏe lại, như vậy muội tử cũng bớt được một phần gánh nặng trên vai, không cần khổ cực như trước, mất mát là do không biết trượng phu của mình khi nào có thể về nhà?
“Hôm nay ta đã đi ra ngoài bàn xong một cuộc làm ăn.” Điền Thập Tứ lên tiếng lần nữa.
“Làm ăn?”
“Ta ra ngoài thỏa thuận một cuộc làm ăn.” Hắn nói.
“Làm ăn buôn bán sao?” Ngư Tiểu Nhàn rất bất ngờ nên không ngừng lặp lại hỏi.
“Ta đi đến quán có điểm tâm nổi danh nhất trấn nhỏ này, cho lão bản của tiệm xem túi giấy do nàng làm, cũng đem “ hộp quà” mà nàng dùng giấy cứng và kim loại làm ra cho hắn xem. Hộp quà hình bát giác được lão bản cầm trong tay yêu thích đến không buông, ta liền biết ngay việc làm ăn này có thể thành.”
Đêm qua, hắn thấy nàng ôm một đống giấy về, trong miệng lại luôn lầm bầm, hắn mơ hồ nghe được cái gì mà không có in ấn gà, không có gà chính là một phiền toái, hắn tò mò hỏi thêm mấy câu —— (chỗ này mình cũng không hiểu sao lại là gà. Có lẽ từ gà liên quan đến photo )
“Chủng loại Gà này là gì? Rất khó nuôi sao? Ăn ngon không?” Hắn cho là nàng lại muốn làm một vụ buôn bán mới.
Ngư Tiểu Nhàn bật cười: “Không phải là gà để ăn. . . . . . Ôi, ta cũng không biết nên nói như thế nào, ta muốn viết một tờ quảng cáo để việc buôn bán ngày mai có thể tiến hành thuận lợi, xong đó muốn có nhiều tờ y như vậy, đáng tiếc ở đây không có máy in. . . . . .”
Nàng càng nói càng hăng hái, khoa tay múa chân , lại tiện tay cầm lấy một trang giấy, ở trên viết lên một số thứ.
“Ngươi xem, máy in mà ta nói có thể in tờ quảng cáo này thành nhiều tờ khác, để phát cho mọi người, mọi người sẽ biết ta mở tiệm mới, tuyên truyền như vậy sẽ có hiệu quả rất tốt.” Nếu từng tờ một đều được viết tay, hiệu số sẽ rất thấp.
Thì ra cái nàng chỉ là in ấn, cái này ngược lại, cũng không quá khó khăn.
Hắn nhận lấy tờ giấy kia , thấy nàng viết “Bảo đảm mùi vị thơm ngon! Da bánh bao rất mỏng, nhân bánh nhiều, ăn rồi còn muốn!” Nhìn thấy mấy câu này, đột nhiên hắn cảm thấy nước miếng tiết ra đầy miệng, rất muốn thử bánh bao có da mỏng, nhân nhiều xem nó có mùi vị như thế nào?
“Còn gì nữa nhỉ, à, có máy in ta liền có thể làm phiếu giảm giá để kích thích tiêu dùng, có ưu đãi, khách sẽ mua càng nhiều.”
Phiếu giảm giá? Cái đó là cái gì? Điền Thập Tứ càng nghe càng có hứng thú, Ngư Tiểu Nhàn thấy bộ dáng say xưa của hắn, nàng càng nói càng hăng hái, không cẩn thận liền nói tới việc người ta dùng hộp quà để trang trí cho quà tặng hay đồ vật.
“Ngươi xem, nếu ta có máy in, ở trên hộp ta sẽ in tên tiệm, ưmh, còn có thể nhận làm lễ hồi môn , phàm là khách tới mua hàng, mua mười bánh bao sẽ tặng một túi giấy, như vậy cũng rất bảo vệ môi trường đúng không?”

Lễ hồi môn? Còn bảo vệ cái gì? Hắn đang muốn hỏi nữa thì thấy Ngư Tiểu Nhàn phất tay một cái, nhanh chóng bắt tay vào làm túi giấy .
“Không nói nữa, không nói nữa, nói ngươi cũng không hiểu, dù sao những thứ này đều là thứ quan trọng để kiếm tiền, ngươi cũng đừng tùy ý nói ra ngoài, nói cho người ngoài nghe thì phải có phí bịt miệng . . . . . . Hiện tại thời gian không còn kịp nữa, ta làm túi giấy đây.”
Chỉ là, nàng không ngờ, hôm nay khi nàng ra ngoài bày quầy bán hàng thì hắn cũng đã nghĩ cách để kiếm tiền.
“Ta dựa theo cách nói của nàng nói cho hắn biết có thể đem tên tiệm in ở phía trên hộp quà. Như vậy xách theo hộp quà đi tới đâu, người ta đều có thể biết đây là điểm tâm của tiệm hắn. Lão bản của tiệm nghĩ một chút liền hiểu ra, vô cùng cao hứng, còn sợ ta đem chủ ý mới lạ như vậy bán cho người khác, muốn ta không nói cho người thứ ba biết, vì thế, hắn trả cho ta phí bịt miệng .”
“Đây là tài sản từ sự thông minh của ta.” Những thứ như trang trí hộp quà, phí bịt miệng đều là chuyện hắn nghe nàng nói, không ngờ đã bán cho chủ quán điểm tâm.
Tuy nói trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng nàng cũng sợ sẽ xuất hiện chuyện không nên có, xuất hiện hiệu ứng hồ điệp.
“Hắn cho ta năm trăm lượng.”
“Ngươi nói gì?” Hộp giấy này cũng không đáng giá đến như vậy. Chắc chắn hắn phải nói thêm điều gì đó với lão bản mới kiếm được nhiều bạc như vậy.
Ánh mắt hắn hả hê tựa như chú chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi, nói rằng khích lệ ta, khích lệ ta đi. . . . . .
“Ta chỉ đề nghị hắn đem hộp giấy này buôn bán phát triển đến toàn bộ vương triều.”
Con ếch cũng không phải là chỉ biết ngồi đáy giếng, thỉnh thoảng cũng muốn được rời khỏi đáy giếng, đi xem thế giới bao la, rộng lớn một chút, hắn chỉ là nắm bắt được lòng người mà đưa ra đề nghị như thế mà thôi.
Đều nói mắt là cửa sổ tâm hồn, người có đôi mắt, tầm cực cao chính là hắn. Thì ra Bàn Tay Vàng là từ để chỉ người đàn ông này, chỉ trong chốc lát đã có thể kiếm cho nhà bọn họ món tiền lớn đầu tiên rồi.
Cái thời đại này vô luận mua cái gì cũng đều dùng lá sen hoặc lá trúc bọc, dùng dây cỏ để buộc, dùng túi để có thể dễ dàng mang theo như vậy là chuyện hết sức mới mẻ độc đáo, điểm tâm được đặt trong hộp quà tuyệt đẹp, bên trên còn ghi tên cửa hàng, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, về phần những thứ thủ pháp tuyên truyền khác, hãy để cho cổ nhân vắt óc suy nghĩ đi, có thể mở ra con đường tươi sáng rộng thênh thang hay không cũng không liên quan nàng rồi.
Nàng thủy chung chỉ muốn buôn bán ổn thỏa, không cầu phát đạt, chỉ cần bình an sống qua ngày là tốt rồi.
Lúc đầu nàng cũng không thể nghĩ được trượng phu sẽ kiếm được một món hời thế này. Thì ra hắn cũng là người có bản lãnh.
Mười lượng bạc có thể đổi một lạng vàng, như vậy, năm trăm lượng bạc thì đồng nghĩa với năm mươi lượng vàng, trên căn bản bạc của nàng là bạc của nàng còn bạc của phu quân tự nhiên cũng là bạc của nàng.
Oa, nàng phát tài rồi! Vàng so với bạc còn đáng tiền hơn rất nhiều đấy!
Nói cách khác có số tiền kia, nàng có thể cách xa việc ăn bữa trước lo bữa sau, ban đêm thức tỉnh thấy trong nhà không có vật gì đáng tiền, cùng với những ngày bần khốn rồi.
Vì khao thưởng Điền Thập Tứ làm được chuyện tốt, nàng quyết định bữa trưa sẽ nấu cơm chiên trứng.
Nàng đem đồ xa xỉ đã mua về mà vẫn không bỏ ra ăn được – gạo trắng để nấu thành cơm khô, đây chính là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuyên đến cổ đại có thế ăn cơm trắng, nàng sao có thể không có chút kích động nho nhỏ.
Lúc nấu cơm, Điền Thập Tứ giúp một tay nhóm lửa. Chuyện này đã thành công lệ. Hắn cảm thấy rất mới lạ khi đứng một bên nhìn Ngư Tiểu Nhàn đem thịt cắt thành từng miếng nhỏ, rồi sau đó thêm gia vị bỏ vào cái nồi đất để chưng, mùi thơm của thịt heo từ từ tràn ngập khắp phía.
Tiếp đem nàng lấy toàn bộ cơm đã nấu xong cho vào chảo để rang, nàng lại cho hương liệu, cà rốt, hành tỏi, còn có rất nhiều thứ hắn không biết tên cho vào rang cùng cơm.
Đây là cách làm cơm chiên sao?
Từ trước đến giờ hắn là người hay kiêng ăn, không ăn cà rốt, hành, tỏi các loại, đối với rau dưa càng thêm kính nhi viễn chi ( nhìn thấy nhưng không ăn), trong thức ăn của hắn mà có ai dám thêm những thứ như vậy, nhất định hắn sẽ trở mặt, nhưng khi nấu ăn, nữ nhân này lại thường xuyên thêm những thứ đó vào, dù hắn muốn nhẫn nại để gắp mấy thứ ấy ra khỏi bát thì cũng không hết được.
Nàng cũng sẽ nhắc hắn:”Cà rốt giúp sáng mắt ích tâm, phòng ngừa bệnh quáng gà, hành có nhiều khoáng chất giúp thân thể khỏe mạnh, mặc dù tỏi có mùi vị rất khó chịu, nhưng ăn vào giúp phòng cảm, chỗ tốt nói mãi cũng không hết.”
Có một số từ hắn nghe không hiểu, nhưng từ xưa tới nay chưa có ai dám càu nhàu hắn nhiều như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt sắc bén đang theo dõi hắn của nàng, cộng thêm nghĩ đến việc nàng phảo vất vả, hắn quyết định dù phải nắm lỗ mũi mà ăn hắn cũng sẽ nuốt xuống, chỉ là ăn đã lâu, hắn lại cảm thấy mấy thứ đó cũng không phải là rất khó ăn.
Rang xong cơm, nàng bắt đầu rán trứng, mỗi miếng trứng đều trơn bóng nộn nộn, sau đó nàng xúc cơm chiên ra bát, đặt những miếng trứng non mềm vào giữa, nàng rán trứng lòng đào nên khi ăn lòng đỏ trứng vẫn chảy ra, khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng, nàng lại lấy thịt đặt lên trên, cuối cùng là để vào bát một cái thìa.
“Đây gọi là món gì?”
” Cơm chiên trứng.”
Điền Thập Tứ cẩn thận ăn một miếng, còn chưa kịp nuốt vào, mỹ vị này đã khiến mắt hắn sáng lên ——trứng rán vừa thơm vừa trơn, hạt cơm xốp lại mềm, thịt vừa vào miệng đã tan, khóe miệng hắn nhếch lên, rất nhanh lấy tư thế mưa to gió lớn quét sạch bát cơm chiên trứng.

“Còn nữa không!” Hắn cực giống một đại lão gia đưa cái bát cho nàng để nàng lấy cho hắn bát nữa. Đến khi ăn xong ba bát cơm chiên trứng, hắn mới nằm nghỉ ngơi trên giường gạch, bụng no đến mức không nhúc nhích nổi.
May mà nàng đoán trước được nên mới rán nhiều trứng như vậy.
Ăn cơm no, rửa sạch hết bát đũa, Điền Thập Tứ nằm nhắm mắt dưỡng thần, còn Ngư Tiểu Nhàn lấy sổ sách ra, nhân lúc trong nhà còn sáng sủa, đem những khoản thu được của hôm nay ghi vào, lại tự mình xem kỹ một lần, xác nhận không bỏ sót cái gì, liền đóng quyển sách lại, đi đến phía trong của cái giường đất.
Nàng nhìn thấy Điền Thập Tứ hình như đã ngủ thiếp đi, liền lấy cái áo hắn cởi ra đặt ở bên giường đắp cho hắn, nhưng vô ý để hắn bắt được, hắn nắm lấy cánh tay nàng, một cỗ tê dại xuyên qua cánh tay truyền khắp người nàng.
“Mệt mỏi nửa ngày, nàng nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn mở mắt ra nói, nửa là ra lệnh, nửa là dỗ dành.
Ngư Tiểu Nhàn giống như tượng gỗ có dây cót bị mắc kẹt, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mỗi ngày nàng đều làm việc như một con quay, nàng không mệt mỏi sao? Điền Thập Tứ ngây người nhìn nàng, không khỏi tò mò.
Hắn chợt nghĩ đến, có lẽ là từ trước tới nay chưa có ai nói nàng dừng lại nghỉ ngơi.
Khó có được đến một ngày Ngư Tiểu Nhàn bị trượng phu kéo lên giường “Áp đảo” , cùng giường chung chăn, nhưng Điền Thập Tứ nằm ở đầu này thì nàng lại níu lấy đầu kia. Có lẽ vì thường ngày nàng vẫn luôn cùng hắn ngủ một giường lớn, hắn có thói quen để lộ tay dài chân dài, thỉnh thoảng còn loã lồ ngực. . . . . . tóc tai bù xù. Thật sự hắn rất có mùi vị của mỹ nam tử.
Ngư Tiểu Nhàn không quá mất tự nhiên, điều khiến nàng không an tâm là nàng luôn sợ khí tức của nam tử, hôm nay khí tức ấy trở nên mãnh liệt như vậy, lập tức làm nàng khó thở.
Hai người nằm xoay lưng, lưng đối lưng để nghỉ ngơi, gió nhẹ từ từ thổi thúc giục người ta chìm vào giấc ngủ. Trên người Điền Thập Tứ phát ra nhiệt năng, nhiệt độ, hô hấp của hắn chậm mà sâu, rất kỳ dị, nhưng nàng quyết tâm không có suy nghĩ tạp niệm, không có suy nghĩ đáng khinh, chậm rãi chìm vào mộng đẹp, kể từ khi xuyên qua tới nay, nàng rốt cuộc nhắm mắt ngủ được một giấc thoải mái. Cảm giác thực sự rất tốt.
Hai nồi bánh bao và hai nồi trứng bắc thảo hiển nhiên là không đủ bán. Đêm đó Ngư Tiểu Nhàn quyết định làm thêm hai nồi bánh bao, một nồi trứng bắc thảo nữa.
Điền Thập Tứ là nam nhân, khí lực lớn, nên hắn phụ trách nhào bột, cán bột.
Vừa bắt đầu, hắn cũng có chút lúng túng, nhưng hắn học rất nhanh, qua một buổi tối đã có thể nhào bột vừa nhanh lại vừa đúng.
Hôm sau, khi họ vừa lấy đồ từ phòng chứa củi của Kha gia ra, còn chưa ổn định để bán hàng thì đã nhìn thấy có hai kẻ bắt chước quán của nàng ở trên đường.
Chỉ qua một ngày, đã có người bắt chước, khi Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử nhìn sang, phụ nhân kia còn khiêu khích nhìn nàng bĩu môi.
Đồ mình bán có người bắt chước, cũng không hẳn là chuyện xấu, Ngư Tiểu Nhàn thật lòng nghĩ như vậy.
Lại nói, bánh bao và trứng bắc thảo cũng không phải món có kỹ thuật làm cao thâm, hai món này lại là đồ ăn vặt dễ ăn, có người học theo cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chuyện khiến nàng kinh ngạc là những người này có tốc độ bắt chước nhanh vượt qua dự đoán của nàng, chỉ là, nàng cũng không sợ.
“Hai người này. . . . . . Ta nhớ được các nàng, hôm qua các nàng mua một hơi mười cái bánh bao và hai mươi quả trứng bắc thảo, ta còn cao hứng cho là món tiền lớn, không ngờ các nàng muốn tìm xem bên trong có những nguyên liệu gì, muốn đoạt mối làm ăn của chúng ta đấy!” An tẩu tử chống nạnh, trợn mắt nhìn, cảm thấy tức gần chết!
” Người đó còn nói là mua về hiếu thuận phụ mẫu, hỏi ta có thể lấy rẻ hơn một chút được không, sau đó nàng còn cùng ta so đo từng đồng tiền lẻ, quả thật là người không cần thể diện!” An tẩu tử chỉ vào một gian hàng khác ở ngõ, nàng ta cũng bán bánh bao, trứng bắc thảo, trà lạnh, giống các nàng như đúc.
Ngư Tiểu Nhàn bật cười: “Tẩu tử, thì ra là tẩu cũng là người có tính khí, ta còn tưởng rằng gặp chuyện thì gió cũng không thổi ngã được tẩu đấy.”
“Muội còn cười được? Muội nhìn xem mấy nhà đó rõ ràng là cố ý giành mối làm ăn của chúng ta, bánh bao bán hai văn tiền, trứng bắc thảo bán một đồng tiền, ta muốn đi tìm nàng lý luận!” Muội tử không biết nặng nhẹ, lại còn cười được? Nàng tức giận đỏ mắt, thật vất vả mới có một con đường phát tài, những người này lại nhặt cái có sẵn, nàng không biết tại sao muội tử lại không hề lo lắng như vậy, còn nàng, có như thế nào nàng cũng nuốt không trôi cục tức này.
“Tẩu tử, người khác muốn bày quầy làm ăn, chỉ cần theo quy củ giao nộp phí mở quầy buôn bán, chúng ta sẽ không can thiệp được, mặt trời cũng lên cao rồi, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian mở quầy đi!”
Ở đây cũng không có quy định không thể bán đồ giống nhau. Trên đường, người đi lại càng ngày càng nhiều, buôn bán vẫn quan trọng hơn!
An tẩu tử giẫm chân: “Không cần lo lắng thật sao?”
“Chờ xem sẽ biết.”
“Ta thật sự không biết tại sao muội có thể độ lượng như vậy, muội tử, rõ ràng ta nhiều tuổi hơn muội, nhưng ta lại không thể bình thản như muội, sự tỉnh táo của muội rốt cuộc là từ đâu mà có? Ta cũng sống được một bó tuổi rồi đấy.” Nàng biết mình là người không giỏi kiên nhẫn, nhưng gặp chuyện như vậy, có mấy ai có thể duy trì sự bình thản? Nàng nên học tập từ muội tử một ít mới được.
Ngư Tiểu Nhàn cười cười, nàng có nhiều kinh nghiệm tích lũy trên thương trường ở kiếp trước, biết mọi việc đều có định luật của nó, thành thật mà nói nàng cũng chỉ là người học lại cách làm của người khác, cũng không đáng để khoe ra.
Trên con đường bỗng xuất hiện rất nhiều đối thủ cạnh tranh, rất rõ ràng buôn bán của Ngư Tiểu Nhàn sẽ bị ảnh hưởng, khách hàng phải bỏ ra ít tiền hơn, cộng thêm việc đối phương cũng có hoạt động “Khuyến mãi”, rất nhiều khách nhân đều đến bên kia mua.
“Chúng ta đã chuẩn bị nhiều đồ để bán như thế, lần này phải chịu lỗ vốn sao?” An tẩu tử khóc không ra nước mắt.
“Nàng có thể chiếm tiện nghi này một ngày, hai ngày, nhưng không thể ngày ngày cũng làm như vậy, tẩu tử ngồi xuống uống trà thôi.” Ngư Tiểu Nhàn kéo An tẩu tử đang nổi nóng ngồi vào cái gế nàng mới làm. Cái ghế nàng làm là ghế có chỗ dựa, lúc không có khách có thể ngồi xuống nghỉ một lát, không cần giống như hôm trước chỉ có thể đứng dưới nắng, về đến nhà chân mỏi đến nỗi muốn duỗi thẳng cũng không được, quả thật muốn đòi mạng người!
An tẩu tử bị động nhận lấy nước trà mà không biết từ lúc nào Ngư Tiểu Nhàn đã chuẩn bị, cẩn thận ngồi xuống ghế.
“Ah, muội tử, cái ghế muội làm có chỗ dựa, so với lúc ngồi ghế tròn thì thoải mái hơn nhiều.”
Ngư Tiểu Nhàn cười tít mắt gật đầu, quả nhiên, người bị đau mông khi ngồi ghế tròn không chỉ có mình nàng.
An tẩu tử uống một hớp nước màu nâu sẫm được đựng trong ống trúc, chép chép miệng:”Muội tử, đây là nước gì vậy? Mùi thơm rất đặc biệt, uống xong lại cảm thấy sảng khoái, ngọt ngào, giải nhiệt thật tốt.”
“Đây là nước muội dùng tiên thảo để pha thành. Muội tìm thấy nó trong bụi cỏ dại ở một hốc núi phía sau nhà, trời nóng uống cái này là tốt nhất, thanh nhiệt giải độc, chống nóng trong người, nếu bỏ thêm đường và bột khoai rồi cho thêm băng, là có thể biến làm món tiên thảo đông lạnh ăn siêu ngon rồi.” Nàng thở dài, cổ đại không có tủ lạnh, nàng cũng mua không nổi băng. (Chỗ này mình cũng không biết cây tiên thảo là cây gì. Khi mình tìm trên mạng chỉ thấy mã tiên thảo thôi nhưng nó là một vị thuốc rất đắng. Mọi người tạm chấp nhận tiên thảo là một loại cây để pha trà nhé)

” Uống vào có bị đau bụng không?” Muội tử nói rất nhiều từ mà nàng nghe không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ muội tử uống ngon như vậy, hơn nữa từ khi biết muội tử nàng được nếm thử không ít món ngon, chỉ là đối với những món quá mới mẻ độc đáo, nàng vẫn cần thời gian thích ứng.
“Bảo đảm không sao đâu, tối hôm qua chủ nhà của muội (ý là anh Điền vương gia đấy ạ) uống rồi còn khen uống rất ngon, nhưng nếu tẩu bị đau bụng, thì coi như bị ta lừa có hảo ý đi.” Sau khi thí nghiệm thành công trên người chuột trắng nhỏ, nàng mới dám lấy ra độc hại bằng hữu mà.
“Uống thì uống, coi như thanh lọc tràng vị đi!” An tẩu tử yêu thương nhìn Ngư Tiểu Nhàn một cái, thấy chết không sờn uống hết trà tiên thảo đến một giọt nước cũng không còn.
“Tẩu tử, ta càng ngày càng thích tẩu, làm thế nào bây giờ?” Nàng ôm lâý cánh tay An tẩu tử.
“Ôi, muội tử của ta, mấy lời buồn nôn này về mà nói với Điền đương gia nhà muội, hại ta nổi cả da gà, may mà không có người khác nghe thấy, bằng không hai ta khó mà giải thích. . . . . .” An tẩu tử dở khóc dở cười vỗ cánh tay Ngư Tiểu Nhàn.
“Các ngươi còn có thể nhàn hạ thoải mái ngồi ở chỗ này mà nói hưu nói vượn, khách nhân đều chạy hết rồi còn ngồi mà uống trà?” Giọng nói oang oang cắt đứt lúc vui đùa của hai người.
Lôi lão đại đến đúng lúc Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử đang nói chuyện, nên đoạn đối thoại của hai người hắn đã nghe được toàn bộ. Đây rốt cuộc là nữ nhi nhà ai mà được dạy dỗ thông minh như vậy, lời nói và hành động đều rất mới lạ khiến người ta không chú ý không được.
“Không phải còn có khách nhân tinh mắt như ngài tới cửa sao?” Ngư Tiểu Nhàn đứng dậy nói, lông mày cong cong, cười lộ ra hai hàm răng trắng vô cùng rực rỡ.
“Sao bà chủ lại biết ta không đi sang quán khác?” Nữ nhân phải cười không lộ răng, những kẻ đọc sách đều nói như vậy, nhưng hắn là người thô tục, lại cảm thấy nữ nhân phải giống như nàng, cười sang sảng, có tinh thần nhìn mới thuận mắt.
“Nếu đi sang quán khác thì sẽ không đến nói chuyện cùng chúng ta rồi.”
“Chậc, hôm trước mua bánh của ngươi về cho mấy người làm công cùng ta ăn, bọn hắn cư nhiên không biết sống chết mà nhờ ta hôm nay đi mua thêm.”
Sau khi làm xong công việc, trước đây, mấy người làm công đó sẽ nhanh chóng tan tác như chim muông nhưng hôm qua lại ở lại dặn rằng ngày mai còn muốn ăn thêm bánh bao, có bao nhiêu sẽ ăn hết bấy nhiêu, có người còn nói muốn mang về cho vợ con nếm thử một chút, con mẹ nó, hắn là người giám sát, chứ không phải ma ma trông coi việc cơm nước. “Quả thực là tạo phản!”
“Đại ca thấy bánh bao không ngon sao?”
Lôi lão đại trợn trắng mắt:”Ai là đại ca của ngươi, ít nịnh hót đi! Đối với đồ ăn ta luôn có những yêu cầu nhất định đấy!”
Vào lúc này, sự thông minh của nàng đi đâu hết rồi, căn bản là người đần, nếu ăn không ngon hắn còn quay lại đây sao?
Hắn là ai? Chỉ cần là người ở trấn Ô Đào này lăn lộn, có ai không biết hắn – Lôi lão đại luôn có yêu cầu cao về thức ăn, mặc kệ là quán có nổi danh hay không, chỉ cần làm đồ ăn không hợp khẩu vị của hắn, hắn đều quăng đi hết, cần phải đúng khẩu vị thì hắn mới quay lại nếu không có lôi tám con bò ra kéo cũng không kéo được hắn đến lần nữa.
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu, Lôi lão đại này nhất định là người thuộc chòm sao Kim Ngưu, đối với cái ăn rất hay bắt bẻ, nếu có thể thỏa mãn dạ dày của hắn, có đánh chết hắn cũng không đi, sẽ biến thành khách hàng trung thành của nàng.
“Đại ca, hôm nay muốn mấy cái bánh bao?”
“Năm mươi, còn cả trứng bắc thảo gì đó cũng gói lại cho ta.”
“Có lẽ phải đợi một lát. . . . . . Đại ca đang vội đi đến chỗ làm đúng không?”
Mặt hắn hếch lên, vẻ mặt hoàn toàn là “Ngươi biết là tốt rồi” .
Rõ ràng không cho phép nàng gọi là đại ca, nhưng nàng há miệng ngậm miệng đều gọi vậy không ngừng, muội tử này, muội tử này. . . . . . Móa ơi, hắn chỉ tới mua đồ ăn thôi mà!
“Đại ca!”
“Gì?” Không biết do trong lúc vô hình bị tẩy não hay là làm sao, Lôi lão đại nghe thấy giọng nàng mềm mại như vậy cư nhiên đáp lại.
“Đại ca vội đi làm việc, nhưng muốn có năm mươi cái bánh bao thì phải đợi hai khắc nữa, không bằng đại ca nói cho tiểu muội biết chỗ đại ca làm đi, khi nào muội làm xong sẽ đưa sang cho ngài.”
“Cũng được, ta đang lợp nhà cho Vương viên ngoại ở cuối trấn, ngươi vừa đi vừa hỏi thế nào cũng biết.”
“Được, cám ơn đại ca quan tâm, ngài đi thong thả!”
“Chậm đã, ta muốn uống nước mà ngươi mới vừa, cái gọi là trà tiên thảo ấy.” Tiểu muội này làm được đồ có thể ăn no lại mỹ vị, hôm qua nàng bán trà lạnh nấu từ Hồng Trà, chắc hẳn hôm nay nàng không có ý định bán trà tiên thảo.
“Chuyện này có chút khó khăn.” Nàng có chút khó xử: “Tiểu muội chỉ nấu một nồi, đủ để rót đầy hai ống trúc để mình uống, sợ rằng không đủ. . . . . .”
“Một mình ta uống…đủ chứ?”
Vì vậy Ngư Tiểu Nhàn không hề ngần ngại đưa ống trúc cho hắn: “Đại ca vui lòng nhận cho.”
“Được rồi, ta đây được ngươi gọi là đại ca, về sau có ai không có mắt tới tìm ngươi gây chuyện phiền toái, thì nói tên tuổi của ta – Lôi Vạn Quân, cam đoan ngươi có thể giống con cua mà đi ngang ở trấn Ô Đào này!” Hắn cười, trung khí mười phần, để túi bạc xuống, đắc ý, tiêu sái rời đi.
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu nói phải.
Nàng thật không nghĩ tới mình sẽ hoành hành giống như cua, nàng chỉ cầu bình an là tốt rồi.
“Nhớ cho nhiều nhân một chút, những huynh đệ của ta đều thích ăn.”
Đã đi được một trượng, bỗng nhiên Lôi lão đại lại rống lên như vậy.
Những người chuyển sang gian hàng khác mua bánh bao, cắn mấy cái đều nhíu mày, lại nghe Lôi Vạn Quân hô như vậy, nhớ lại mùi vị thơm ngon được ăn vào hôm qua, bánh bao trong tay càng thêm vô vị tẻ nhạt. . . . . . Nghĩ mua rẻ hơn là đã chiếm được tiện nghi nào ngờ kết quả lại như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.