Đọc truyện Đáp án – Chương 13:
“Phía dướt ướt.” Phàn Khải Chanh ngẩng đầu đáng thương nhìn Kim Húc.
“Ha.” Kim Húc cười khẽ, nắm lấy cổ tay Phàn Khải Chanh, kéo lên, đưa tay vào túi áo lấy chiếc điện thoại đang run ra nhìn một cái rồi thả lại chỗ cũ.
“Người ta còn chưa ăn kẹo que.” Lúc Phàn Khải Chanh đứng dậy, cô thuận tiện sờ dương vật thô dài cứng rắn của Kim Húc, thật muốn ngậm nó.
“Đừng ở đây.” Kim Húc cố gắng nhét côn thịt trở lại quần lót, sửa sang hạ thân, sau đó ôm ngang Phàn Khải Chanh.
“Ăn cơm chưa?” Kim Húc đi đến ghế sô pha thì ngồi xuống.”
“Vẫn chưa, còn chưa xếp hàng được.” Thiếu chút nữa là Phàn Khải Chanh quên mất còn phải đi ăn cơm, thật là nam sắc làm hỏng việc mà.
“Lấy giấy ra, lau phía dưới một chút đi, chúng ta ra ngoài.” Kim Húc ôm Phàn Khải Chanh, làm cho cô ngoan ngoãn nán lại trong lòng mình.
“Ừ.” Phàn Khải Chanh không còn cách nào lấy ra túi khăn giấy trong túi xách ở trên sô pha, rút một tấm ra, sau đó đưa vào trong quần lót, trong quá trình lau vừa vặn cọ xát âm đế, Phàn Khải Chanh không nhịn được mà run rẩy một chút.
“Ngoan.” Kim Húc hôn trán cô trấn an một cái.
Sau khi Phàn Khải Chanh lau sạch thì đưa tay ra bọc từ giấy ướt đẫm kia trong một từ giấy khác, vò lại thì cục nắm trong tay.
Cô đáng thương nhìn chằm chằm Kim Húc, “Hôn em lần nữa đi.”
Kim Húc cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi đưa vào cuốn lấy cô, đút nước bọt của mình cho cô mút.
“Hôm nay em nghĩ về anh rất nhiều lần.” Phàn Khải Chanh thở dốc nói, sau đó lại đưa môi mình lên.
Hôn không đủ, quá ngọt ngào.
Hai người triền miên lưu luyết, hôn đứt quãng rất nhiều lần, cho đến khi sự cuồng nhiệt của Kim Húc giảm xúc, Phàn Khải Chanh mới miễn cưỡng để anh trở lại bữa cơm.
Khoảng thời gian kế tiếp Phàn Khải Chanh lại một mình đi dạo một lát, sau đó ăn ở cửa tiệm Võng Hồng mà mình yêu thích đã lâu.
Ngay lúc sắp về, Phàn Khải Chanh nhớ tới mình còn phải đi Muji(*) mua một chút đồ vặt, lúc cô trở lại đại sảnh tầng một thì thấy Kim Húc và những người đồng nghiệp đi ra khỏi thang máy.
(*) Muji là thương hiệu bán lẻ nhật bản bày bán sản phẩm gia dụng và đồ dùng gia đình.
“A, đã lâu không gặp.” Mắt Phàn Khải Chanh sáng lên, đùa giỡn chào hỏi.
“Ừ, lâu rồi.” Kim Húc nhướng mày, nhàn nhạ nhìn cô.
“Ha ha.” Phàn Khải Chanh cảm thấy dáng vẻ Kim Húc phối hợp với mình thật là đáng yêu, cô càng nhìn càng thích.
“Vậy tôi đi dạo tiếp đây, mọi người đi trước đi.” Phàn Khải Chanh thấy các đồng nghiệp của Kim Húc đều ở đây, không muốn là trễ nãi thời gian của bọn họ.
“Ừ.” Kim Húc chần chừ nhìn cô, dẫu sao giờ này cũng đã trễ.
“Đi đi.” Phàn Khải Chanh thúc giục, tiến lên một bước, vuốt mặt Kim Húc một cái.
Ánh sáng rực rỡ của trung tâm thương mại tan ra trên nụ cười mê hoặc của Phàn Khải Chanh, Kim Húc cảm nhận động tác thân mật của cô, tự nhiên hào phóng, trong lòng anh có một chút gì đó đã phá kén nhảy ra, sự xúc động trong thoáng chốc bị chính mình ngăn lại.
Trong lòng anh có rất nhiều việc muốn hành động nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành động tác gật đầu đầy yên lặng.
Thấy anh ngoan ngoãn nhìn mình như vậy, Phàn Khải Chanh không nói lời gì nữa, nở nụ cười xoay người tự ý rời đi.
Kim Húc nhất thời yên lặng dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.