Đáp án

Chương 12


Đọc truyện Đáp án – Chương 12:

Không ngờ trạm đến lại giống nhau, khi đến trạm Kim Húc tỉnh bơ buông cổ tay của tiểu yêu tinh kia ra, cảm giác được lòng bàn tay trống không, anh không kiềm được mà quay đầu lại, phát hiện cô cũng đi ra, cười gian xảo, sau đó không thèm quay đầu lại đi ngang qua anh.

Tiệm Võng Hồng mà Phàn Khải Chanh muốn ăn rất đông người, sau khi cô bắt được số, cô dự định đi dạo để tiêu hao chút thời gian.

Đi qua cửa hàng chuyên bán CK, Phàn Khải Chanh liền nhớ tới hiệu quần lót của Kim Húc chính là cái này, đôi mắt cô sáng lên, xoay người đi vào.

Mình cũng nên mua quần lót, Phàn Khải Chanh vừa chọn vừa nghĩ trong đầu dạng của Kim Húc là gì nhỉ, lần đó chỉ thấy viền quần lót của anh.

Anh sẽ trông như thế nào khi chỉ mặc quần lót nhỉ.


Anh có sáu múi cường tráng, thời điểm ý loạn tình mê anh còn đặt biệt đưa vật rắn cách chiếc quần lót đụng mình, hình như bên trong quần lót là một con dã thú.

Phàn Khải Chanh chọn quần lót xong bèn trả tiền, sau đó đi ra khỏi cửa hàng.

Trong đầu tràn ngập ý nghĩ, dục vọng tới bất ngờ khiến cô không đề phòng kịp, cô lè lưỡi liếm môi một cái, lấy điện thoại ra.


Kim Húc cầm ly rượu trong suốt trên tay nghiêng đầu nhìn màn hình di động đang sáng lên.

“Ra đây.” Phàn Khải Chanh gửi đến.

Kim Húc không chút lo lắng uống thêm hớp rượu, tay kia thì đặt trên bàn gõ mấy cái, giống như không thèm để ý đến tin nhắn kia chút nào.

“Đột nhiên muốn làm anh.” Phàn Khải Chanh lại gửi thêm một tin, vừa bướng bỉnh vừa bá đạo.

Kim Húc đưa mắt liếc thêm lần nữa, sau đó ánh mắt lập tức trở lại cùng cười đùa trò chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, trên mặt nở nụ cười nhạt, như Khương Thái Công câu cá (*).
(*) Khương Thái Công câu cá là một thành ngữ dựa vào một điển tích Khương Thái Công dùng lưỡi câu thẳng, không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là do nó tự mắc câu.
 
“Muốn ăn kẹo que.” Phàn Khải Chanh nâng cấp sự câu dẫn của mình, sau đó bổ sung thêm một cái, “Ghế lô 1102 trên lầu KTV chờ anh.”

Nhìn Phàn Khải Chanh liên tiếp câu dẫn, Kim Húc buông ly rượu xuống, yết hầu khẽ di chuyển, đưa tay lấy tây trang trên ghế, tỏ ý với đồng nghiệp rằng mình cần đi ra ngoài một chút.

Sau khi đi ra ngoài, Kim Húc sử dụng thang máy đi đến chỗ được gửi, dừng trước cửa một chút, sau đó đưa tay gõ.

“Em còn tưởng anh sẽ không đến.” Phàn Khải Chanh chờ Kim Húc đi vào xong bèn đè anh lên cửa, móng tay sơn màu đỏ của rượu sờ lên gương mặt đẹp trai của anh.

“Lo sợ đứa trẻ không có được kẹp sẽ khóc mất.” Kim Húc cầm đầu ngón tay trên mặt mình, trêu chọc nhìn cô.

“Ừ ~” Phàn Khải Chanh dịu dàng nũng nịu, khi anh bóp tay mình một cái cả người cô liền mềm nhũn ra, cô không có sức lực dựa vào người Kim Húc, cái miệng nhỏ nhắn phà hơi nóng vào cổ anh, “Em gái nhỏ đã khóc đâu. . .”


“Sao em gái nhỏ lại thèm ăn như vậy?” Kim Húc đưa tay vuốt đôi môi đỏ mọng của cô, ngón trỏ đưa vào khóe miệng đang nhếch lên của cô, trêu chọc chiếc lưỡi non nớt.

Sau khi Phàn Khải Chanh liếm sạch ngón tay của anh liền trườn theo người anh đi xuống cho đến khi đối mặt với phần phía dưới của anh, đôi tay bé nhỏ tự nhiên cởi dây nịch của anh, kéo chiếc quần tây cấm dục kia xuống.

Vẻ mặt Phàn Khải Chanh đầy si mê nhìn chằm chằm thứ đồ vật trước mắt.


Hôm nay anh mặc chiếc quần lót CK màu đen, cự thú ở giữa vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng cũng vô cùng to lớn.

Đột nhiên rất xấu hổ, không dám làm gì, Phàn Khải Chanh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Kim Húc, sau đó lập tức yếu ớt hạ tầm mắt xuống.
 
“Muốn nhìn không?” Giọng nói khàn khàn của Kim Húc, mang theo ý dụ dỗ.

Do chiều cao thua kém vì để thuận tiện cho cô, anh tiện thể ngồi xuống ghế gần đó, hạ phần phía dưới xuống.

Hôm nay muốn nhìn rõ cảnh sắc của quần lót kia, Phàn Khải Chanh đưa tay sờ lên vật đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển phía trên.

Kim Húc cảm giác được mình bị đầu ngón tay của cô trêu chọc đến tê dại, vừa nhột vừa thoải mái.

Cự thú chính thức thức tỉnh, Phàn Khải Chanh âm thầm lấy dũng khí cởi quần lót của anh xuống, khiến cho côn thịt thoát ra.

Thấy cự vật trước mắt, tim Phàn Khải Chanh đập rộn lên, miệng lưỡi đều khát khô, một dòng lửa nóng đốt cháy gò má cô.

Quá xấu hổ, Phàn Khải Chanh không dám nhìn, hình ảnh kích thích khiến cô mù mắt.

Dương vật Kim Húc vừa thô vừa dài, trên thân gậy thịt hồng nhạt kia có gân xanh lượn lờ.


“Sờ nó một cái.” Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô gái, dục vọng càng thêm mãnh liệt.

“Thật là cứng.” Phàn Khải Chanh đưa bàn tay nhỏ bé ra, đầu ngón tay nhẹ cọ vào thân gậy, sau đó cầm lấy, nó cứng rắn và nóng hổi khiến cho mình đỏ mặt tim đập thình thịch.

“Cây kẹo que này đủ chưa?” Kim Húc thẳng lưng một chút, ngăn chặn dục vọng muốn làm cô lại, giọng nói trầm thấp đầy trêu ghẹo.

“Đủ rồi, thật là lớn.” Phàn Khải Chanh bị sự xấu hổ kích thích khiến cho có chút nghẹn ngào, giọng nói hàm chứa sự trong trẻo.

“Em gái nhỏ thèm ăn đến ra nước rồi phải không?” Kim Húc ở phía trên cô hỏi.

Phàn Khải Chanh không trả lời anh, ánh mắt hơi thất thần, ngước nhìn anh.

Vẻ mặt đã đỏ lên nhưng nội tâm thì khắc chế dục vọng, giờ phút này anh vô cùng đẹp, giống như là một vị chúa tể cai trị cô.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.