Đọc truyện Đáp án – Chương 14:
Trường học phát quần của đồng phục luôn cùng một cỡ, vô cùng rộng, bất kể là nam sinh hay là nữ sinh ai cũng sẽ đi đổi thành cỡ nhỏ hơn và vừa chân, còn Phàn Khải Chanh thì luôn lười đi đổi, chỉ cần có thể mặc là được.
“Nhìn xem, quần của đồng phục cậu rộng như vậy, cậu cũng không sửa một chút, quá cẩu thả rồi anh bạn.” Kim Húc đánh giá cái quần dài và rộng của Phàn Khải Chanh, không nhịn được phun trào.
“Không.” Phàn Khải Chanh lười trả lời anh.
“Ngày nào cậu cũng giống như đàn ông vậy, có lúc còn không tỉ mỉ bằng đàn ông.” Kim Húc chỉ thích chọc cô.
“Đừng nói chuyện với tớ, cút sang một bên.” Phàn Khải Chanh cười mắng anh, thuận tiện giơ tay lên đánh một bạt tai vào má trái của anh.
Kim Húc tập mãi thành thói quen, cười xấu xa nhéo mặt cô một cái, không chút để ý đến cái bạt tai mà cô cho mình.
Nhớ tới lần đầu tiên Phàn Khải Chanh tát Kim Húc, lúc đó Kim Húc có chút hoảng sợ nói: “Đây là lần đầu tiên có người dám tát tớ một cái.”
“Ha ha.” Phàn Khải Chanh ở bên cạnh xoa gò má của anh.
Khi đó Kim Húc cảm thấy cái bạt tay này cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận gì.
“A. . .” Ngược lại trong phòng học có bạn học khiếp sợ mà hít một ngụm khí lạnh, Phàn Khải Chanh sao có thể dám tát Kim Húc một cái.
“Chị hai, sau này có thể chú ý đến thời điểm đánh em không, nhiều người như vậy. . .” Dẫu sau anh đây cũng cần có chút mặt mũi ở trường chứ.
“Ừ.” Phàn Khải Chanh làm như thật gật đầu một cái, rất thật lòng mà nói “Đúng, tớ sẽ chú ý.”
Bản thân cô cũng rất để ý đến mặt mũi của Kim Húc.
Kim Húc thật sự rất dễ làm quen, chỉ cần có nữ sinh đến tìm anh, ai anh cũng không từ chối, ai anh cũng đều có thể trò chuyện.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa thừa nhận là có bạn gái gì đó hay không, nhưng Phàn Khải Chanh cảm thấy Kim Húc, người này quá đa tình nhưng không thâm tình, cà lơ phất phơ, không chuyên tâm.
Mỗi khi cùng anh đi trên đường đều sẽ có ít nhất một nữ sinh rất đẹp cười híp mặt gọi anh “Anh Húc.”
Từ trước đến giờ Phàn Khải Chanh vẫn luôn biết chuyện này, nhưng thích là một vấn đề không thể khống chế được, chính là không chịu được chỉ muốn đến gần anh.
Một buổi chiều, trong giờ học, Kim Húc quan sát Phàn Khải Chanh làm bài tập thì bị cô bắt gặp.
“Làm gì nhìn chằm chằm tớ thế?” Phàn Khải Chanh dừng bút lại nhìn bạn cùng bàn.
Anh mất tự nhiên ho mấy cái, “Cậu sao lại xấu như thế?”
Kim Húc tiện miệng hồ đồ nói, anh chỉ định chọc Phàn Khải Chanh.
“Ừ.” Phàn Khải Chanh khẳng định gật đầu một cái.
Cô cúi đầu nhìn kỹ mình, quần dài rộng, đồng phục học sinh cực lớn, ngày nào cũng chỉ cột tóc đuôi ngực, để mặt mộc.
Cô là người thích tự hắc mình, hơn nữa cũng rất thực tế khách quan đối đãi với bản thân.
Thấy cô không hề phản kháng, Kim Húc không biết đây chính là tư vị gì nữa anh cũng chỉ muốn đùa giỡn mà thôi.
Mặc dù thường ngày Phàn Khải Chanh không thích trang điểm, ngày thường cũng chỉ có dáng vẻ của một bà lão cổ hủ, nhưng vẫn không thể ngăn được khí chất hấp dẫn người khác tản ra trên người cô.
Sau khi đã quen thuộc với cô, bạn sẽ cảm thấy tùy tiện một ánh mắt hay một cử chỉ của cô thôi cũng đã vô cùng thu hút người khác rồi.
Kim Húc nhìn lông mi dài của cô, đôi lông mày tự nhiên, còn có đuôi mắt hồ ly trên mắt, đôi môi tinh xảo đầy vẻ sexy, sống mũi thẳng tắp.
Anh không được thoải mái rồi sờ sống mũi thẳng giống như vậy của bản thân, nhìn chằm chằm Phàn Khải Chanh, “Thật ra cậu cũng rất đẹp.”
Phàn Khải Chanh thấy dáng vẻ không tự nhiên của anh, cô nghiêng đầu nhìn anh cười đầy ngọt ngào.
Kim Húc thấy dáng vẻ cô sao giống một tiểu hồ ly được ăn mất thế.
Anh đây là trúng kế sao?