Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 8


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 8

Nó thổi phù may mắn rồi rơi vào trạng thái gà mắc tóc:
– Ơ…hơ! Cảm…cảm ơn! Mà… ” cậu chủ” là sao?
– Thì tôi…
Hữu Duy chưa nói hết câu thì Đinh Huy đã nhảy vào chặn họng cậu:
– Thì Hữu Duy là chủ của cái quán này đó. Bộ Chi ko biết hả?
– HẢ!!! C…ch…chủ á? – nó ngớ người.
– Ừkm. – Hữu Duy thản nhiên nói.
Còn nó đang có 1 suy nghĩ ” chết mất, giờ lại đi làm culi cho cái tên đáng ghét này”
Nó lủi thủi đi phục vụ các khách khác mặc bọn Duy, Dương, Huy ngồi đấy.
” Ý! Sao mình phải giúp con gà con ấy nhỉ? Mình điên rồi”. Hữu Duy nghĩ ngợi một lúc lâu, chật vật với mớ suy nghĩ hỗn độn cuối cùng cậu cũng rút ra được một cái lý do rất củ tỏi : ” Bạn cùng lớp”. Đinh Huy nhìn mặt thằng bạn đần thúi ra thì lắc đầu phán:
– Ông thích Thiên Chi hả?
– Ông đừng có mà phát biểu liều nha! Ai thèm!- Hữu Duy quắc mắt lên.
– Thế àh. Ko thích người mà bênh ác thế!
– Điên vừa thui! Nhỏ đó có mà Ma nó thích

– Oh. Thế thì quán của ông là nghĩa địa à? – Hoàng Dương cười.
– Là sao? – Hữu Duy ngây ngô hỏi.
– Ông thấy trong quán có đông bọn con trai ko? Theo tui thấy thì nãy giờ café của tụ nó vẫn còn nguyên, mắt thì đang hướng về phía ai ấy.
– Ê. Đừng nói với tui là nhìn con gà đó nha! – Duy thốt lên.
– Ừ chắc thế. – Hoàng Dương và Đinh Huy đồng thanh.
Vừa lúc đó, bàn bên cạnh có tiếng thở dài:
– Haizz. Cả tuần tới uống mãi café tới nổi mụn rồi này – Boy1
-Ừm. 1 tuần rồi mà chưa làm quen được với cô bé! – Boy2
– Chỉ cần được nghe giọng nói thôi tao cũng thấy mã nguyện rồi. ( sến quá) – Boy 3.
Về phía các teen girls thì lại thế này:
– Này nhỏ phục vụ này ở đâu ra thế nhỉ? -G4
– từ bụng mẹ nó chứ đâu! Hỏi thế mà cũng hỏi – G5.
– Ờ mà sao quán đông boys thế nhở – g6.
– còn phải hỏi à! – g4, g5 đồng thanh.
………..
” Thu hút quá nhỉ ” – Hữu Duy nghĩ thầm.
¤ ¤ ¤
6 NĂM TRƯỚC.
Trời chiều mùa thu vàng nhạt, cái nắng của mùa hạ đã tắt từ bao giờ nhường chỗ àu đỏ vàng của mùa thu. Con phố ồn ào mọi khi cũng trở nên yên lặng lạ thường, cũng phải thôi, hôm nay là một ngày khá đẹp trời nên mọi gia đình đều kéo nhau đi chơi, đi du lich hết rồi. Trên đường lúc này chỉ còn lại bóng dáng cô bé nhỏ lang thang dạo phố để quên đi những muộn phiền để bước vào một cuộc sống mới đang thay da đổi thịt – một cuộc sống ko có ba mẹ che chở.
Cô bé với chiếc váy màu xanh dương, áo đồng phục trắng, mái tóc thả tự nhiên đang bước đi những bước chân vô định, cứ ngỡ bước chân cô bé được nâng lên theo gió đưa về nơi tận trời cuối đất. Giọt pha lê trong suốt khẽ luồn qua hàng mi cong vút rơi xuống khoảng ko mùa thu. Bỗng bước chân cô bé khựng lại khi nghe tiếng khóc nhỏ ở gốc cây ven đường. Nó thấy một bé trai mặc đồng phục hs, đeo chiếc balo nhỏ màu xanh lá rất đáng yêu đang ngồi gục mặt xuống khóc. Nó lại gần vỗ nhẹ tay vào vai cậu bé:
– Này nhóc, sao lại ngồi khóc ở đây?
-huhuhu
– Em bị lạc hả?

– huhuhu – vẫn đáp lại là tiếng khóc.
– Nhà nhóc ở đâu chị đưa em về nhé!
Cậu bé ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn nó mếu máo:
– Em…ko có nhà! Huhuhu
– Thôi em đừng khóc nữa. Nó chị nghe chuyện gì xảy ra với em nào?
– Huhu. Bạn em đánh em, ko chơi với em vì em mồ côi.
Nó nghe đến đây thì nước đã đẫm mắt. Nó khóc. Cậu bé cũng gần giống nó, thậm chí còn bất hạnh hơn nó nhiều. Nó ôm cậu bé vào lòng và cả hai cùng khóc.
– Ngoan chị đưa em về nhé.
– ko. Em ko về.
Chị cho em theo chị nhé!
– Mọi người sẽ lo cho em đó.
– ko. Ko ai thương em hết, ai cũng bỏ em mà đi. Huhuhu – Cậu bé khóc thét lên.
– Thui được rồi. Em muốn sống cùng chị chứ?
-Thật hả chị?
– Ừm. Vậy em tên gì?
– Em tên Di, Hải Di.

– Vậy từ giờ tên em là Phong, Hải Phong nhé!
– Dạ. Em gọi chị là chị hai được chứ?
– Ừm. Về nhà thui nào!
Và 2 đứa trẻ tung tăng dắt tay nhau trên đường . Trước mặt hiện ra là một ngôi nhà gỗ ko nhỏ và rất đẹp. Bên mái hiên và sân có những giàn hoa giun màu đỏ phớt đung đưa theo gió. Mắt Hải Phong long lanh lên đầy hạnh phúc. Đó là ngôi nhà cậu mơ ước bấy lâu. Trong nhà, 1 cô bé chạy ra.
– Chị Hai. Chị đi lâu thế. Em ở nhà một mình sợ lắm. Mà ai đây ạ?- cô bé chỉ tay về phía cậu bé đứng nép sau lưng chị mình.
– Đây là Hải Phong. Phong em mấy tuổi rồi nhỉ?
– 12 ạ!
– Ừm. Vậy từ giờ phong là anh trai của Nhi , em trai của chị nhé! Nhi chào anh đi.
– Anh trai sao? – Nhi hỏi.
– Ừm. Thích ko? – nó xoa đầu Nhi.
– Dạ thích. Anh Ba. Từ giờ em có anh trai rồi. Hihi. – Nhi lon ton chạy ra nắm tay anh chị mình kéo vào nhà!
Kể từ đó họ trở thành một Full teen family.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.