Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 7


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 7


3 chiếc xe dừng lại một cách điệu nghệ tại một quán cafe rộng rãi, thoáng mát. Trước cửa quán trồng 2 hai dãy hoa anh trà trắng rất đẹp ( chém). Phía trên còn có tấm biển làm bằng đèn led trắng nhấp nháy dòng chữ
” Bạch Tuyết
“. Đó là cái tên do mẹ Hữu Duy đặt, bà rất thích những những cô gái giống Bạch Tuyết ở cái chỗ tốt bụng, thật thà xinh đep và đó cũng chính là tiêu chuẩn để bà chọn vợ cho thằng con quý tử cửa mình. Đương nhiên, ngoài đời làm gì có ai giống Bạch Tuyết , cùng lắm là chỉ hao hao thui. Với bà, ko cần quá hiền vì thế mới có thể trị được thằng con bà. Bạch Tuyết trong mắt bà là thế. Lạ ghê.
{- mẹ Duy: bạch tuyết phiên bản 2.haha
– tg: Bác ơi! Giờ khoa học hiện đại, bác cứ tìm bạch tuyết rồi nhân bản gen ra là được. Đỡ tốn công đào tạo!
– Me Duy : vấn đề là tìm ở đâu?
– Tg: à thì… thì… A. Google search! Gì cũng co. Haha.
– mẹ Duy : Duy ơi, xử nó ẹ.
– Duy: Ok mama. Yaaaaa!
– tg: xách dép chạy}
3 chàng hoàng tử đẩy cửa đẩy cửa bước vào, lập tức thu hút được các con mắt của các teen girl trong quán bởi vẻ đẹp trai chói loá của mình. Làm trái tim các nàng muốn rớt ra ngoài hò hét ầm ĩ hết cả lên.
– Aaaaaaa! Anh Hữu Duy kìa chúng mày ơi.- girl-
– Anh Hoàng Dương Đẹp trai quá! Iu nhiều- g2.
– Đinh Huy Hoàng tử của em.- g3.
Cả lũ xúm lại túm chặt 3 anh chàng như bắt được kim cương. Nào là xin sđt, mời uống nước, tỏ tình. Bó tay.
Số nam trong quán thì còn đang bận ngắm gái.
Sau một hồi dẹp loạn, họ dùng mỹ nam kế chọn được cái bàn gần cửa kính nhìn ra ngoài. Một cô quản lý ăn bận rất xinh đẹp bước lại gần, duyên dáng hỏi:
– Cậu chủ và 2 hoàng tử đây dùng gì ạ? Để em phục vụ!
Cậu chủ ở đâu ko ai khác chính là Hữu Duy
Cậu ko thèm nhìn cô gái một gái, chỉ tay về phía cô phục vụ đằng xa mặc quần jeans đen, áo sơ mi trắng lửng tay nói:
– Tôi muốn cô đó phục vụ.
– Cậu chủ để em làm cũng được mà!
– Tôi nói cô ko hiểu hả?

Chị quản lý tức tối nhưng vẫn làm bộ mặt thiên thần quay đi gọi cô gái kia, miệng ko ngừng lẩm bẩm.
– Thiên Chi! Bàn số 15, ra phục vụ ngay – chị ta vừa nói vừa lướm.
– Dạ. Chị cứ để em. – Nó ngoan ngoãn làm theo. Ra tới bàn 15 thì ánh mắt nó lại chán nản. Nó cố gắng giữ khuôn mặt lạnh băng do điều lệ của chi quản lý mặc dù vẫn rất tức giận cậu cái vụ sáng nay hành hạ nó chép bài mỏi gãy cả tay, nghiêm giọng hỏi :
– Quý khách muốn dùng gì ạh?
Nghe giọng nó, cả 3 ngước lên nhìn, Đinh Huy và Hoàng Dương trố mắt ngạc nhiên còn cậu thì rất bình thản. Về phần Huy, bây giờ cậu mới nhớ ra là nó cũng làm việc ở đây.
– Ơ. Dương Thiên Chi phải ko? – Hoàng Dương ngớ người ra. Ko ngờ lại gặp cô bé đó ở đây.
Nó cũng nhìn xuống mà thốt lên:
– Hội trưởng anh cũng đến đây sao?
Hai người tay bắt mặt mừng, quên luôn cả quy tắc của quản lý gặp lại người quen ai chẳng thế, trừ một số trường hợp. Ví dụ như với Hữu Duy còn lâu nó mới mừng, tức là đằng khác á.
Thấy vậy cậu chuyển giọnh khó chịu . Đã làm lơ cậu thì thôi lại còn cười với người khác nữa chứ!
– Này, cô đi làm hay đi chơi vậy?
– Hừ. Thế anh phải kêu đồ uống thì tôi mới phục vụ được chứ!- Nó tắt ngủm nụ cười.
– Cho 3 soda lạnh. Nhanh. Cho cô 2 phút!
– CÓ NGAY!!! – nó nói mạnh rồi đi vào tránh trường hợp máu dồn lên não. Đúng là tức chết mà. Nó vào rồi, cậu mới quay sang chiếu tướng Hoàng Dương:
– Dương, ông quen nhỏ đó hả?
– Ờ. Nghe đâu mới chuyển từ HIWIN sang. Mà lạ thiệt nha! Trường ta đã cho cô bé học bổng từ năm lớp 10 mà đến tận 12 cô bé mới chuyển qua Đại Vương. 2 năm kia ở lại Hiwin làm gì nhỉ? Trường Đại Vương nhà tôi nổi tiếng thế mà ko học.- Hoàng Dương xoa cằm phán.
– Vậy sao cô ta biết ông là hội trưởng nhỉ?
– À. Thì tại hôm qua tôi giải vây hộ cô bé. Chẳng biết sao lại bị mấy nhỏ Trúc Diễm hội đồng. À mà hình như là nói xấu ông hay sao ý!
– Ừ! HẢ. Cô ta dám nói xấu tôi sao?
– Đại loại là như thế!
– Đáng ghét! Định làm người ta tức chết đây mà! Tôi phải tính sổ với con nhỏ đó
– STOPPPP!- Đinh Huy im lặng từ nãy tới h cũng phải lên tiếng.
– Ông định đi uống nước hay gây sự vậy? Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn thế, lại đi chấp một baby girl như thế?- Đinh Huy nheo mắt nhìn Hữu Duy.
– Sặc. Baby cái con khỉ. Bà chằn thì có?

Đúng lúc ấy nó bưng khay nước ra. Mặt sa sầm khi nghe thấy cậu nói
” tên khốn. Mi dám nói xấu ta hả
“. Vậy thui coi như huề.
– Nước của anh đây- Nó nói với cậu rồi quay sang 2 người kia- Mời 2 anh uống nước.
Cậu lại tức ói máu. Dám gấu với cậu à? Nhẹ nhàng với người khác ư? Sao cô ta phân biệt đối xử thế nhỉ?
Nó nói xong rồi cũng quay vào thì chợt có tiếng gọi lớn:
-THIÊN CHI.!!
Nó quay ra theo phía tiếng gọi. Một teenboy cao khoảng 1m8 gì đấy, mái tóc màu đen để chéo + khuôn mặt cực kỳ kute chạy vào. Cậu nhóc mặc chiếc quần jean đen , áo pull đen .
– Ôi. Anh Dương Hải Phong kìa chúng mày ơi. – G1.
– Á. Anh Phong đẹp trai. Sao hôm nay gặp toàn handsome boys thế nhỉ?- g2.
– Wao. Phong Dancer kìa. Chụp. Chụp hình nhanh đi tụi mày -G3.
…..
Bọn con gái hò ầm lên chẳng kém gì ban đầu khi gặp 3 chàng hoàng tử Đại Vương.
Chàng trai đó chẳng để ý gì tới mấy con cáo háo sắc, lao ngay vào trong ôm chầm lấy Thiên Chi. Nó cũng thấy ngạc nhiên lắm đã kịp hiểu ra chuyện gì đâu! Hữu Duy thì khó chịu vô cùng. Tại sao ư? Chính cậu cũng ko biết lý do mình bực nữa. Có lẽ nó là nhân viên của cậu nên phải quản lý tốt chăng.
– Này đang trong giờ làm việc đó.
Nó và Hải Phong nghe Hữu Duy lớn tiếng mới buông nhau ra. Hải Phong vẻ mặt rất chi là
” ngố
“, ngây mặt dơ tay lên chỉ Hữu Duy:
– Ớ. Ông anh nào đây?
– À khách hàng ấy mà. Kệ đi. Mà mấy ngày nay đi đâu mất hút vậy. Có biết mọi người lo lắm ko? – Nó lơ Hữu Duy, hỏi Hải Phong vẻ mặt hình sự.
– Hì! Đi biểu diễn khai trương quán bar của thằng bạn đó mà! Định gọi điện cho bà Chằn nhưng sợ la nên ỉm đi. Giờ về rồi đây. Trời ơi nhớ bà chằn của tôi quá cơ! – Phong nũng nịu lại ôm lấy nó.
” Phụt

“- Hữu Duy đang cho ngụm soda vào miệng thấy người ta ôm nhau lại trố mắt ra nhìn.
Cả 3 hoàng tử lại đang có chung một suy nghĩ :
” Bình thường nhỏ này dữ lắm mà sao hôm nay để người ta ôm tự nhiên vậy
“.
– Mà nhóc Thuý Nhi đâu bà chằn. Em về ko thấy ai ở nhà nên đi tìm chị. -Hải Phong hỏi.
– À chắc nó đi học rồi! Hix. Mẹ đang có khả năng tỉnh lại đó.
– Thế ư. Ui sướng quá! Nhà mình sắp đoàn tụ rồi. – Phong cười rõ tươi khiến tim mấy nàng rớt ra ngoài ( sắp thui nhé)
– Cầm cái túi gì thế nhóc? – Nó chỉ cái túi Phong đang cầm.
Mới nghe nó hỏi, Phong đã toát cả mồ hôi hột.
” kì này chết chắc rồi

– À..à…cái này…là.- Phong ấp úng.
– Nó là gì thế?
– Thì tại em thấy cái mũ với cả cái băng tay của chị đẹp quá nên mượn đi diễn ấy mà. Em thề là nó vẫn còn nguyên vẹn – phong chữa cháy.
– CÁI GÌ? Nói lại nghe coi. – nó hét lên làm cả quán đang xì xầm bỗng im re.
– Hề hề. Một lần thui mà chị yêu quái í lộn yêu quý.- Hải Phong nói xong thì co giò bỏ chạy. Nó cũng đuổi theo .
– Đứng lại! Giám lấy đồ của chị hả. Chị mà bắt được mày chết.
– Ối chị ơi tha cho em. Em ko giám nữa đâu.
– Vậy thì đứng lại ngay?
– Ko! Never! – Phong co giò chạy ra cửa chính
” say goodbye
“- em về trước đây.
Nó nhìn theo dáng Phong chạy hớt hải mà nó bật cười ha hả. Thực ra nó có giận gì đâu. Hơi cáu một chút thui. Tại cái mũ và cái băng tay của nó là độc nhất vô nhị. Thực ra đó là món quà mà do chính tay cậu bạn nó thiết kế dành riêng cho nó – một con người có thể nói là biết hết chuyện về nó.
Nó quay đầu bước vào thì bắt gặp ánh mắt thất vọng và ngạc nhiên của các girls.
– Sao lại đuổi hotboy đi chứ?- g1
– à mà họ gọi nhau là chị em thì phải? – g2.
– Ko lẽ..,? – g3

– Là chị Hai của anh Phong- Người hay diễn chung cùng ảnh- g2.
– Chuẩn! – g1+ g3.
Những lời mấy girl nói đều lọt vào tai 3 htử.
” à. Ra là chị em. Hèn gì!


Một ánh mắt đang hằm hằm tức giận nhìn về phía nó đó là… chị quản lý. Chị ta tỏ ra vẻ nghiêm trọng hoá vấn đề:
– Cô định phá cái quán này ra đấy à? Cô quên quy tắc làm việc rồi hay sao?
– Xin lỗi chị. – Nó cúi mặt
” phen này mất việc thật rồi. Hic. Thằng quỷ Phong

– Cô bị sa thải ngay lập tức. – Chị ta thẳng tay ráng đòn.
Ngày đó chị giúp bà chủ hay mẹ Hữu Duy tìm nhân viên và chị gặp nó, cũng đúng lúc nó đang đi tìm việc. Nó được chị nhận vào làm. Trước đây, chị luôn là tâm điểm chú ý của khách bởi chị cũng khá xinh, dẻo miệng và khéo léo nhưng từ ngày nó xuất hiện, hình ảnh chị bị lu mờ vì khách là teenboy bị vẻ dễ thương cá tính của nó thu hút. Chị muốn đuổi nó nhưng ko tìm ra cớ vì chị chỉ là quản lý nhỏ ko thể tuỳ tiện đuổi nhân viên trừ trường hợp quá đáng. Giờ thì ông trời chắc đang giúp chị ( chắc ko)
– Chị tha cho em nốt lần này được ko? – Nó xuống nước.
– Ko? ĐI ĐI! – chị ta giơ tay định quát nó cho bõ tức thì bị một cánh tay khác chặn lại.
– Ko phải đi đâu hết! Tôi ko đuổi thì đâu cần phải đi. – Là Hữu Duy, cậu đang giúp nó đấy ư?
Chị quản lý khựng lại vẻ ngạc nhiên:
– Cậu chủ? Chuyện này cứ để em lo. Cậu đừng can thiệp vô cho đau đầu.
– Tôi nói cô ko nghe rõ à? Cô bị điếc hả? Có cần dùng máy trợ thính ko tôi mua kỷ niệm một kái?
– Ơ cậu chủ….
– Ở đây tôi là người có quyền hay là cô. Đuổi ai là do tôi quyết định. Ko phận sự miễn bàn.
– Nhưng mà cô ta…
– Bớt lời đi. Nếu ko muốn người bị sa thải là cô. Giờ thì cô biết mình phải làm gì rồi đấy.
– Dạ! – mặt chị quản lý tối sầm lại, quay đầu bước vào mà như dậm chân xuống đất vậy.
” con nhỏ đáng ghét dám mê hoặc cả cậu chủ của ta sao. Cứ chờ đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.