Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 6


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 6

” Reng….reng….reng” – chuông báo hết tiết vang lên. Nó chạy thẳng xuống canteen mua bánh ngọt ăn. Phải lấp đầy cái bụng đói meo trước đã, có thực mới vực được đạo mà, sáng dậy muộn nó đã kịp ăn gì đâu, ko ăn nhanh ông bao tử đình công thì chết.
Nó chọn một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi nhâm nhi miếng bánh và chai 0độ.
{ Như đã nói thì nhà nó ko khá giả từ ngày ba mất nhưng tiền tiết kiệm của nó và tiền bán nhà + tiền đi làm thêm của nó thì vẫn gọi là đầy đủ chứ ko đến nỗi phải bớt ăn bớt mặc đâu nha}.
* * * *
Bỗng một lũ con gái tầm 10 đứa kéo đến bàn nó ngồi, đứa dẫn đầu quát:
– Mày là Dương Thiên Chi ?
– Phải! Tôi quen mấy người? – Nó khẽ liếc lũ kia một cái rồi lại tiếp tục ăn.
– Tao biết mày chỉ giả bộ gây với Hữu Duy để anh ấy chú ý đến mày thui chứ gì. Đừng có mà mơ tưởng hão huyền. Khôn hồn thì tránh xa hoàng tử ra ko đừng trách tao ác.
” cạnh” – nó lúc này đã buông dĩa xuống, đứng lên chơi trò “đối mặt”.
– Này từ nãy tới giờ cô lải nhải cái quái gì thế! Hoàng tử ư! Cái tên biến thái vô duyên đó hả. Điên. Tôi ko dỗi hơi mà đếm xỉa đến hắn và cũng ko có thời gian nghe những lời nhảm nhí của mấy người đâu. Tránh ra, ngáng đường quá đấy ! – Nó tuôn một tràng rồi bước đi nhưng :
– Mày được lắm! Tụi bây đánh con nhỏ đó cho tao.
Thế là cả lũ định nhảy vào hội đồng nó thì :
– DỪNG LẠI – Một chàng trai bước đến. Anh toát lên một vẻ đẹp trai và rất ấm áp. Mái tóc dài boy hàn màu hoe vàng đẹp cực kì.
– Hội trưởng – Cô bạn kia há hốc miệng.
– Mấy người nghĩ gì mà lại đi gây sự ở trường vậy hả. Hãy cẩn thận đấy – Giọng anh trầm trầm vang lên.
{TG: Hehe. Oai như cóc.
Hội trưởng: muốn chết hả. Ok. Bốp!
Tg: ” zô bệnh viện”}
Tụi con gái kia nghe thấy thì ngậm ngùi tức giận kéo nhau đi! Ai dám ko nghe lời hội trưởng hội học sinh chứ, vớ vẩn lại bị đuổi học như chơi ý chứ, với cả các nàng đâu muốn bị mất điểm trước hội trưởng – 1 trong 3 hoàng tử của Đại Vương.
– Cám ơn hội trưởng! – nó lên tiếng.
– Ừ! Đó là trách nghiệm của tôi mà. Ờ mà em là hoc sinh lớp nào vậy. Sao tôi chưa từng gặp nhỉ?

– À, em là học sinh mới chuyển từ HIWIN sang , Lớp 12A1 ạ.
– Ồh. Vậy là cùng lớp tôi rồi. – Anh khẽ cười.
– Thế sao em ko thấy hội trưởng nhỉ?
– Tại mấy bữa nay tôi có việc nên ko xuống lớp được.
– À ra vậy. Hội trưởng vất vả thật
– Ko đến nỗi nào. Mà em cũng tài nha, chưa đứa nào lại nói Hữu Duy như em đâu.
– Thì giờ có em nè! Thui em về lớp đây. Bye hội trưởng.
– ukm. Hẹn gặp lại!
¤ ¤ ¤ ¤
Nó lang thang lê bước về lớp. ” sao dạo này mình xui thế ko biết”.
Nó ngồi vào bàn, quay sang bên cạnh thấy cái tên đáng ghét đang ngủ ngon lành ( Đoán ra ai ko). Nhìn hắn ngủ trông cũng đẹp trai , đáng yêu đấy chứ! Nó bất giác lại thở dài nhớ đến 1 kỷ niệm.
– Nhìn đủ chưa – Giọng nói của cậu làm nó giật mình.
– Ai thèm nhìn. Tưởng mình đep lắm ấy. Quên chưa soi gương hả – Nó chối bay chối biến.
Đúng thật là lúc này tóc cậu hơi rối và xù lên đôi chút nhưng vẫn đẹp trai lắm nhé!
– Tui ko thèm chấp cậu- Hữu Duy nói.
– Có muốn cũng ko chấp được đâu.
– Cô dám!
– Why not. Đồ gà. Lêu lêu. – nó lè lưỡi trêu hắn rồi chạy biến.
Dương Thiên Chi. đứng lại cho tôi. – Hữu Duy cũng tức tốc đuổi theo bắt cho bằng được cái tội dám xỉ nhục cậu.
” Con nhỏ đáng ghét, ta bắt được sẽ ko tha i đâu”

– Mơ à? Chưa đến tối đâu nha! – Nó vừa chạy vừa ngoác miệng nói với lại.
– Tui mà tóm được thì cậu chết với tui. ĐỨNG LẠI!
– Ế! Đời tui còn dài lắm chưa muốn chết chung với cậu đâu. Tìm người khác đi!
Trên sân trường giờ ra chơi có 2 vận động viên điền kinh đang tranh cup vô địch ko ai khác ngoài nó và cậu. Những con mắt hình quả bom đang nhìn nó như muốn nhấn nút nổ luôn vậy. Nhưng cũng ko ít ánh mắt nhìn hoàng tử mà thất vọng kiểu ” ối anh ơi. Mất hình tượng quá”.
– Hương Cầm, ko thể để nhỏ đó cướp hoàng tử được. – Ns1
– Phải đó! Phải cho nó một trận cái tội dám tiếp cận hoàng tử của chúng ta. – Ns2.
– Tất nhiên. Đâu dễ gì mà tha cho nó. Chuyện lần trước đánh nó ở canteen do con nào phụ trách vậy? – Hương Cầm gằn giọng.
– À. Do con nhỏ Trúc Diễm làm đó.- Ns2.
– Hừ! Có mỗi việc cỏn con như thế mà làm ko xong.
” Dương Thiên Chi, tao đã gián tiếp cảnh báo mày rồi mà, ko nghe thì ráng mà nhận lấy hậu quả. Hahaha”.
Còn về phía tụi nó và cậu sau khi rượt nhau một vòng quanh trường một hồi , cậu cũng đã thấm mệt, ngồi gục xuống bãi cỏ ở khuôn viên sau của trường vừa thở vừa than:
– Hộc hộc. C….cái….đồ.. hộc ….. đáng…ghét! Sao chạy… nhanh dữ vậy?
– Các hạ quá khen! Hồi ở Hiwin tôi từng đạt giải nhất cuộc thi chạy Hội khoẻ Phù Đổng đó!
{Từ đoạn này trở đi, Hữu Duy xưng nó là cô, nó xưng Duy là anh nha! Cho đỡ nhầm lẫn cậu này cậu kia}
¥¥¥
Nó cũng thấy hơi mệt nhưng vẫn còn chạy được. Thấy cậu như vậy, nó tiến lại gần trêu ngươi ai ngờ cậu nhanh tóm được chân nó kéo mạnh làm nó ngã nhào xuống cỏ.
– Haha. Bị lừa rồi ngốc. Xem tôi xử cô thế nào nhá! – Hữu Duy mặt gian tà gần chết. Thì ra từ nãy tới giờ cậu hồi sức lâu rồi. Lừa nó thế mà nó cũng tin sái cổ.
– Anh định làm gì? Tui méc thầy anh đánh tui
( cáo giả nai đây. Hí hí)

– Nếu thích – Cậu túm chặt tay nó lại, cười nham hiểm và ” TÁCH”.
– Aaaaaaaaa! HÀN HỮU DUY, anh dám búng tai tui. Đồ đáng ghét! – nó gào lên vì đau. Gì chứ tai là điểm yếu của nó, chịu đau giỏi mấy cũng ko cưỡng lại được.
Cậu xử nó xong liền quay đầu bỏ chạy nếu ko lại bị nó trả thù thì khốn, để nó lại ôm cái tai đỏ ửng vừa bị xử đẹp.
Chuông vào lớp reo lên. Nó vùng vằng đi vào lớp ngồi phịch xuống ghế. Hữu Duy thấy nó tức thì vui ra mặt:
– Lần sau còn chọc tui nữa là tui sẽ búng đau hơn đó!
– Ang thử giám một lần nữa xem. Tui thề sẽ bho anh tàn phế!

Hữu Duy nghe thấy mà bực, nó lại đang uy hiếp cậu ư? Được lắm. Thoáng thấy mảnh lá cỏ vướng trên tóc nó, cậu đưa tay lên gỡ thì nó vội lấy tay bịt chặt tai lại khiến cậu bật cười. Nụ cười đó làm nó đơ mấy giây ” chà! Tên này có nụ cười đẹp thật”.
– Haha! Cô cũng biết sợ rồi sao?
– Ai bảo thế? Chẳng qua ruồi muỗi vo ve điếc tai quá thui.
– Cô…! Trên đầu cô có con sâu, tôi tốt bụng lấy hộ xuống, ko thich thì thui. Nhìn ghê quá đi! Eo ơi. Chậc chậc.
– H….hả! S…s.,sâu sao? Aaaaaaaaa. Lấy nó ra khỏi đầu tôi đi, xin anh đấy. Lấy xuống đi. Huhuhu- nó mặt tái mét sợ đến nỗi fát khóc ( Chi nhà ta sợ sâu nhất)
Cậu thấy thế lại đươc dịp ôm bụng cười như điên, nghiêng người đưa tay lên lấy cái lá xuống rồi vất thẳng vào tay nó làm nó giật bắn người.
– haha! Gà con. Cô dễ bị lừa quá! IQ mấy số vậy.
– ” mặt gườm gườm” -nó nhìn cậu.
Đinh Huy và Hoàng Dương ngồi bàn dưới chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đã lâu rồi thằng bạn thân của họ ko vui vẻ như vậy kể từ ngày ấy. Có lẽ cô gái tên Thiên Chi này sẽ làm thay đổi cuộc sống của Hữu Duy? Có thể lắm chứ! ( mấy người này học cùng lớp nha).
– Các bạn đứng – Giọng Việt còi lớp trưởng hô to.
– Các em ngồi đi. Hôm nay lớp ta đủ chứ! – Giọng ông thầy Lý dạy môn vật lý vang lên.
– Thưa thầy đủ ạ.
– Rồi. Tôi kiểm tra bài cũ. Hãy cho biết thế nào là phân tích quang phổ?
Nghe câu hỏi xong cả lớp bỗng im re. Ko phải là ko thuộc bài mà là tất cả đều biết ông thầy này kẹt sỉn vô cùng, dù có trả lời đúng hết đi chăng nữa thì cũng chỉ 8điểm là mức Max. Nản. Thầy Lý nhìn cả lớp một lượt, thấy chẳng ma nào giơ tay liền hỏi tiếp:
– Có ai xung phong ko? Hay thích nhận giờ yếu? (Tg: Hix. Ai lại đem xếp loại giờ học ra uy hiếp học sinh vậy thầy
Thầy Lý: cấm thắc mắc. Lượn).

– Thưa thầy có bạn Hữu Duy giơ tay ạ- Nó phá tan sự im lặng của lớp.
– Nào Hữu Duy lên bảng.
Hữu Duy nhìn nó con mắt ko thể mở to hơn được nữa, tức tối vác sách lên bảng.
– Em thưa thầy hiện tượng quang phổ là phương pháp vật lý dùng để xác định thành phần hoá học của một chất dựa vào việc nghiên cứu quang phổ của ánh sáng do chất ấy phát ra hoặc hấp thụ .
Nó há hốc mồm kinh ngạc, cứ tưởng cậu ko thuộc bài chứ ai dè….
– Tốt lắm. 8 điểm . Về chỗ – Thầy Lý cười.
Đấy đấy biết ngay mà. “Lão già đáng ghét”. IQ cao gần nhất trường ( sau hội trưởng hội hs Hoàng Dương) mà lại được có 8 điểm lý, ông thầy này đúng là ” Bựa” mà. Quá đáng. Tại con gà con kia hết! Cậu hằm hằm đi về chỗ, mắt ko thôi lườm nó. Nó thì cười dè chừng biết chắc thế nào cậu cũng ko bỏ qua cho nó. Nó ngấm ngẩm ôm chặt lấy 2 cái tai yêu quý.
– Này! “bộp”! – Cậu ném cuốn vở ghi cho nó.
– Gì đây? – Nó ngu ngơ nhìn cậu hỏi.
– Chép bài cho tôi!
– Ớ, anh bị tàn phế à hay sao mà ko tự chép được?
– Cô…! Cô muốn chết hả. Ko nói nhiều chép đi. Can tội dám đẩy tôi lên bảng.
Nó cũng đành ngậm ngùi mà chép, ko ú ớ được thêm câu gì cả nên đành “im lặng là vàng”.
Sau 40phút tra tấn đôi tay đáng thương, cuối cùng nó cũng được giải thoát. Nó cất nhanh sách vở vào cặp, tương thẳng cuốn vở vào đầu Hữu Duy rồi chạy biến chẳng để cậu đập cho 1 trận. ” con gà con này làm gì mà vội thế nhỉ. Aishy. Quan tâm làm gì. Kệ xác cô ta”
{ hôm nay do trường có cuộc họp nên học có 2 tiết thui}
TẠI SÂN TRƯỜNG.
– Duy! Bar đi. Giờ mà về ba tui lại bắt đi dự tiệc hay xem mắt thì chắc tui chết mất! – Đinh Huy chán nản nói.
– Bó tay 2 ba con ông- Hữu Duy và Hoàng Dương đồng thanh.
– Ờ mà. Hôm nay tui phải qua chỗ Bạch Tuyết xử lý một số việc. 2 ông đi cùng chứ. – Hữu Duy nói.
– Cũng đươc. Lets go – Đinh Huy tán thành.
Hoàng Dương lắc đầu nhìn Hữu Duy. Thường thì cậu đi bar là chủ yếu chứ có bao giờ nghe lời pama làm việc vậy đâu.
Và 3 chiếc moto phân khối lớn trắng, đen, đỏ lao cái vèo ra khỏi cổng trường trước những tiếng hò hét của đám FC. Trắng là của Hoàng Dương, đen là của Hữu Duy còn đỏ là của Đinh Huy. Đương nhiên người dẫn đầu là Hữu Duy, là con trai ai mà chẳng thích tốc độ do vậy cái danh hiệu ” Hoàng tử tốc độ” mới bị cậu chiếm giữ bao năm nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.