Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 5
Một buổi sáng thật đep, tiết trời trong xanh mát mẻ thế mà chị Chi nhà ta vẫn còn ngủ.
{ Tg: Dậy thui. Nướng cháy giường bây giờ!
Chi : Biến. Im ta ngủ.
Tg: Ok. Đã thế uộn học luôn. ( rón rén chỉnh thời gian lên nhanh 30phút). Hehe. Ta mà lại}
– Ááááááááá. Con kia sao mi ko gọi ta dậy. Muộn học rồi. Ôi chết mất! Ông trời ơi, sao con lại khổ thế này hả trời – Nó gào lên.
{ Trời: ta đâu biết. Hỏi con tg ý. Its nó!
Chi : Kon nhóc kia!
Tg: ” chuồn”}
– Hứ! Ai mà dám kêu chị dậy chứ! Em đâu có ngu. Rút kinh nghjệm òy! – Nhi mặt ấm ức. Chẳng là mấy lần nhỏ kêu nó dậy thì bị ăn “liên hoàn gối” của nó ấy mà.
Nó lao phòng tắm đánh răng, rửa mặt, xong mặc vội bộ quần áo, đeo balo ù té chạy. Đã muộn rồi lại còn phải maratong nữa chứ. ( xe đap hôm qua hỏng rồi còn đâu) , nó đang rủa thầm cái thằng chết dẫm nào đi xe moto đâm nó hôm qua.
Ở một nơi nào đó, ” hắt xì” – ồ ghê. Cảm rồi.” – Một chàng trai lay lay cái mũi đỏ ửng.
Từ đằng xa một chiếc môtô đang lao đến gần nó. Là cậu- Hàn Hữu Phong :
– Ê. Đồ con rùa. Đua ko?
Cậu nói xong thì vụt đi chẳng để nó ú ớ được câu nào.” Xí! Mới sáng ra đã gặp sao chổi rồi. Tưởng có xe mà ngon á? Cầu cho cậu tông phải đinh nhé! ”
Lời nói đùa thui chứ ai ngờ nó lạ hiệu nghiệm như vậy. Hữu Duy tông phải đinh thật! ” Thằng điên nào rải đinh vậy hả trời”
{trời: nhóc tg chứ còn ai vào đây nữa. Hỏi ngu thí mồ.
HD: YAAAAAA! Con nhỏ kia!
Tg: huhu. Sao số tui thảm thế này. Ông trời ông xêkô vừa thui chớ! – ôm đầu chạy.}
Sau môt hồi thục mạng, nó cũng tới nơi vừa lúc bác bảo vệ ra đóng cửa, nó phải ríu rít gãy cả lưỡi mới được vào. Cũng may la bà cô Thanh dạy Địa chưa lên tới lớp ( vẫn còn đang 8), nó nhanh chân bước vào lớp về chỗ ngồi. Nó nhìn sang bên cạnh thấy hắn chưa đến lòng vui vui. Nhỏ bàn trên liền quay xuống hỏi :
– Sao bạn trễ vậy?
– À. Hơhơ. Quốc bộ ấy mà! – Nó thở gấp.
– Mệt nhỉ? Tớ là Hương Cầm rất vui được làm quen với bạn.
– Ukm. Bạn quay lên đi, cô vào rồi kìa. – Nó đánh trống lảng, chẳng là nó ko muốn kết bạn với đứa con gái nào cả. (why? Sau này sẽ biết liền)
Cô Thanh lọc cọc đôi guốc 5 phân bước vào lớp. Lớp nó cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi rồi bắt đầu tiết học.
– Hôm nay chúng ta học bài mới. Chương I……- Tiếng cô bị ngắt bởi âm thanh ở cửa lớp.
” RẦM”. Một tên con trai bước vào – Thưa cô em vào lớp!
– Ukm. Hữu Duy em về chỗ đi. – Bà cô nhẹ nhàng cũng tại phần mê trai đẹp với cả nhà cậu cũng có quyền thế, chớ dại mà động vào.
Hữu Duy nghênh ngang bước về chỗ ” thì ra nhỏ này tới trước mình. Bực cái thằng rải đinh quá”. Còn nó thì cười đắc thắng, mắt dán vào cuốn sách nhưng vẫn nói mỉa mai cậu:
– ốh ồh! Có người kêu người ta là rùa mà mình còn chậm hơn cả rùa. Chắc là con cháu cụ rùa rồi. Hehe.
– Cậu…! Đang xỏ đểu đấy? Đồ sớm nắng chiều mưa! – Cậu buông chiêu cãi cùn.
– Này đừng có mà đánh trống lảng. Mà tôi như thế hồi nào chứ? – Nó gân cổ lên cãi
– Còn ko à! Chiều ở quán Bạch Tuyết thì nhạt lá, giờ ở đây mà cười toe toét ra. VÔ DUYÊN!
– Hứ! Bộ não anh là màn hình phẳng hả? Chẳng qua đó là quy định ở quán đó thui. Chị quản lý ko cho phép tôi cười vui vẻ với khách nếu ko sẽ bị trừ lương đó.
– Gì thế nhỉ. Đào đâu ra quy định đó ta. Cái bà này chắc phải đuổi việc mất thui! – cậu ngạc nhiên (WHY)
– Mà nói thật nhìn thấy cái bản mặt của cậu có cho tiền tôi cũng ko cười được. Đần thí mồ.- Nó chu mỏ lên.
– YAAAAA! CÔ QUÁ ĐÁNG THẾ HẢ. CHÁN SỐNG RỒI SAO? – Cậu gào lên làm bà cô ngưng giảng, gần trăm con mất nhìn cậu kiểu unknow.
Hữu Duy ngượng chín mặt khi biết mình vừa bị nó chơi một vố đau.
2 con mắt đỏ máu, đầu bốc khói ngùn ngụt đang nhìn nó kiểu ” I will kill U”.
Lũ tám lại được dịp xì xầm.
– Nhỏ Chi dám làm hoàng tử giận kìa. – Ns1
– Hừ. Kái đồ đáng ghét- Ns2.
– Khổ thân hoàng Tử ghê – Ns3.
……………………..
Mấy lời của lũ 8 kia nó nghe ko sót một chữ nào. ” Gì cơ. Hoàng tử á! Lũ này chắc đang có thông báo nhập hoc Cao Đà đây mà! ” nó nghĩ.
– Này. Bộ anh nổi tiếng lắm hả – nó hỏi rất chi là ngu.
– Giờ mới biết sao? Muốn tìm hiểu tôi hả?- Hữu Duy đã hạ giọng khi nghe nó hỏi vậy.
– Xix. Ai mà thèm hả?
Cậu và nó cứ thế đốp chát nhau suốt cả giờ mà chẳng thèm để ý tới những viên đạn đang nhắm vào hồng tâm là đầu 2 đứa ( chết chắc rồi)