Đẳng Thức Hạnh Phúc

Chương 2


Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 2


Thấm thoát mà đã 4 năm trôi qua kể từ ngày Trang Ngọc Minh đóng quyển lưu bút lại. Cũng đã 4 năm rồi cô không nghĩ đến người mà cô từng thích, người đầu tiên cho cô biết thế nào thương hại. Giờ đây cô bé ngốc nghếch mặc chiếc quần ngủ đi học năm nào đã trưởng thành hơn. Trang Ngọc Minh giờ đây đã trở thành 1 thiếu nữ dễ thương và tự tin hơn, tính cách cũng chính chắn hơn. Không còn là 1 cô ngốc nghếch, hay mặc cảm, dễ khóc và nông nỗi nữa. Cô đã tìm ra mục đích phấn đấu cho bản thân và cố hết sức để đạt được mục đích của mình.
…………
Lớp 11a7, giờ đang là mùa xuân, cả lớp đang nhộn nhạo vì nghe nói hôm nay lớp có học sinh mới. Vĩ Thanh quay xuống hỏi Ngọc Minh:
-Ê bà đoán coi là nam hay nữ?
Trang Ngọc Minh mắt vẫn nhìn cuốn sách trong tay hờ hững nói:
-Tui không quan tâm. Miễn sao không ảnh hưởng đến tui là được rồi.
Vĩ Thanh nhăn mặt ngó Ngọc Minh:
-Nè bà thôi đọc sách thì chết à? Tui đang hồi hồi hộp đây nè. Hy vọng là 1 anh chàng dễ thương.
Vẫn là thái độ hờ hững không quan tâm, Ngọc Minh đáp trả:
-Thôi giùm cái đi. Lũ con trai không ai thật lòng đâu bà cứ quan tâm làm gì cho khổ. Cứ chú tâm vào mục tiêu của mình là được để tránh tình trạng bị tổn thương vì lũ con trai.
-Này này bà chẳng phải cũng từng có bồ sao? Sao lại nói tui như vậy?
Gấp quyển sách lại, Ngọc Minh nhìn bạn nói:
-Phải tui từng có bồ nhưng bà thấy mối quan hệ của tui kéo dài bao lâu?
-Ờ 2 tuần.
-Đúng chỉ 2 tuần là chán. Ờ tuổi chúng ta tình cảm rất mau chán.
-Nè bộ bà không cảm thấy đau lòng hay là gì hết hả? Sau khi “ct” ấy.
-Không!-Trang Ngọc Minh trả lời thẳn thắn không cần do dự rồi lại tiếp tục-Đối với tui mà nói đó giống như tình bạn mà thôi. Không có 1 cảm giác gì hết.
Vĩ Thanh nhìn Ngọc Minh thật lâu rồi hỏi:
-Sao bà có thể lạnh lùng như thế vậy?
-Đó không gọi là lạnh lung mà gọi là lý trí hiểu chưa hả?
Vĩ Thanh lắc đầu. Ngọc Minh thở dài bó tay nhìn bạn.Cửa lớp bật mở, cô Mạc chủ nhiệm bước vào lớp. Tất cả đứng lên chào, cô phẩy tay ra hiệu ngồi xuống. Nhìn đám học trò của mình cô mỉm cười nói:
-Hẳn các em cũng biết, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón 1 thành viên mới đúng không nào?

Cả lớp đồng thanh nói riêng Ngọc Minh là không để tâm. Các bạn xung quanh thì háo hức, tò mò còn Trang Ngọc Minh thì chúi mũi vô quyển sách đang đọc dở, không để tâm mấy đến lời của cô. Đến khi Vĩ Thanh quay xuống giật phắt quyển sách ra khỏi tay mình, cô mới ngước mắt lên nhìn. Người con trai đứng trước lớp nhìn rất quen. Mái tóc đen mượt cắt gọn nhưng không kém phần “modern”. Dáng người không cao cũng không thấp, làn da trắng trông có vẻ mong manh và dễ rách. Gương mặt điển trai với nụ cười rạng rời cùng đôi mắt nâu ấm áp khiến mấy đứa con gái trong lớp ngây ngất. Tất nhiên là trừ Ngọc Minh. Nhìn tên đó không hiểu sao cô có 1 cảm giác rất quen thuộc cứ như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi vậy. Đến khi tên học sinh mới giới thiệu tên, Trang Ngọc Minh mới sửng sốt, cứng người. Giọng nói dịu nhẹ vang vọng cả lớp:
-Tên mình là Lý Chính Đức rất mong sẽ được các bạn giúp đỡ.
3 chữ “Lý Chính Đức” dội vào tai Ngọc Minh. Cô đờ người ngó trân trân vào cậu ta. Vĩ Thanh nhìn Ngọc Minh nói:
-Thế nào cậu ta đẹp trai quá đúng không?
-Không thể nào. Chắc là nhầm lẫn. Chỉ là trùng tên thôi. Không thể nào là người đó được.-Ngọc Minh lắc đầu nói
Vĩ Thanh nhìn bạn, nheo mắt khó hiểu hỏi:
-Nhầm cái gì vậy? Bà sao vậy Ngọc Minh.
Đúng lúc ấy cô giáo chợt nói:
-A! Còn trống 1 chỗ ở cuối lớp. Chính Đức à em xuống đó ngồi đi kế bạn nữ tóc dài ấy. Em ấy là 1 trong những học sinh giỏi của lớp ta đấy. Có gì em cứ hỏi bạn ấy.
Vĩ Thanh lắc tay Ngọc Minh hớn hở nói:
-Cậu ấy xuống ngồi kế bà kìa!
-Vĩ Thanh bà đổi chỗ cho tui đi.
-Hả???
-Đổi đi mà chẳng phải bà luôn thích những cool boy sao?
-Ừ thì đúng nhưng mà ….
-Mà sao?
1 giọng nhẹ nhàng cất lên kế bên Ngọc Minh:
-Xin lỗi mình ngồi ở đây à?
Ngọc Minh không quan tâm trả lời cho qua:
-Ừ ừ ngồi đi.
Rồi lại tiếp tục lay Vĩ Thanh đang đờ người người nhìn cậu học sinh mới, năn nỉ:
-Vĩ Thanh tui năn nỉ bà đó giúp tui đi.

Cô Mạc bước xuống hỏi Chính Đức:
-Thế nào? Em có nhìn thấy bảng không?
Lý Chính Đức mỉm cười nói:
-Thấy cô ạ.
Cô Mạc nở nụ cười nói với cậu:
-Em cứ tự nhiên nếu có gì thắc mắc thì có thể hỏi các bạn xung quanh hoặc hỏi trực tiếp cô cũng được đừng ngại nhé.
-Vâng ạ. Em cám ơn cô.
Bỗng nhiên cô Mạc quay sang gọi Ngọc Minh:
-Ngọc Minh!
Ngọc Minh miễn cưỡng quay sang phía cô chủ nhiệm:
-Dạ?
-Chính Đức là học sinh mới chưa theo kịp các bạn. Em là 1 học sinh giỏi của lớp hãy giúp bạn nhé. Nhờ em đấy.
Ngọc Minh miễn cưỡng nói:
-Vâng thưa cô.
Lúc này cô Mạc quay sang giới thiệu với Lý Chính Đức:
-Chính Đức đây là bạn Trang Ngọc Minh 1 trong số học sinh giỏi của lớp có gì em cứ hỏi bạn ấy. Nếu theo bài không kịp thì cứ nhờ bạn ấy giảng lại hoặc kèm thêm cho.
Lý Chính Đức quay sang nhìn Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Chào bạn.
Ngọc Minh cũng mỉm cười gật đầu chào nhưng mắt cô lạnh tạnh, không chút cảm xúc. Cứ như chào lấy lệ trước mặt mọi người. Lý Chính Đức cảm thấy hơi ngạc nhiên với kiểu cách của cô bạn. Nhưng cậu không chối rằng cô bạn ngồi kế mình là 1 cô gái dễ thương và hơn nữa cô ấy cũng rất quen thuộc đối với cậu. Có cảm giác như đã từng gặp nhau rồi thậm chí là rất thân nữa kìa.
………
Reng….reng….reng…..
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên sau 3 tiết học còn lại báo hiệu giờ ăn trưa đã đến.

……….
Ngọc Minh đứng dậy chuẩn bị cùng Vĩ Thanh đi ăn trưa bỗng nhiên có tiếng nói:
-Ơ bạn…. có thể nán lại 1 tí không mình có chuyện muốn hỏi.
Cả 2 cô gái cùng nhìn Lý Chính Đức, cậu nở nụ cười thân thiện. Ngọc Minh nói với Vĩ Thanh:
-Bà ra căn-teen trước đi tui đi sau. À có gặp Triệu Nghi thì nói đợi tui ở căn-teen nha.
-Ừ biết ùi.-Hạ Vĩ Thanh nháy mắt rồi ra khỏi lớp.
Đến khi lớp không còn ai, Ngọc Minh mới hỏi:
-Sao bạn có chỗ nào không hiểu trong bài giảng?
Chính Đức mỉm cười nói:
-Không phải. Ngọc Minh cậu quên tớ rồi à?
-Dĩ nhiên là không quên. Làm sao quên được chứ. Mình thấy bạn nhận ra mình hơi “muộn” ấy nhỉ.
-Xin lỗi tại lúc nãy thấy cậu đang chăm chú nghe giảng nên không dám hỏi. Trông cậu…. lạ quá.
-Cám ơn. Cũng lâu quá rồi còn gì. Ai cũng phải lớn lên. Dĩ nhiên là mình cũng sẽ thay đổi rồi.
Bất chợt có 1 người con trai bước vào lớp, gọi:
-Ngọc Minh sao em chưa ra căn-teen? Không ăn trưa à?
Ngọc Minh mỉm cười với người đó nói:
-Không có! Em đang nói chuyện với bạn cũ. Anh đợi em đi chung với.
Người con trai đó nói:
-Nhanh đi!
Ngọc Minh nói với Chính Đức:
-Không có gì nữa thì mình đi trước đây.
Vừa bước ra tới cửa thì Chính Đức đã gọi:
-Khoan đã!
Quay người lại nhìn Chính Đức bước lại gần mình, cô hỏi:
-Có chuyện gì?
-Cho tớ đi chung với. Tớ vẫn chưa biết căn-teen trường ở đâu.

Cả 3 người cùng đi. Ngọc Minh và người con trai kia đi trước vui vẻ nói chuyện, Chính Đức 1 mình đi sau. Cậu cảm thấy cô bạn ngày xưa giờ đã trở nên …. rất chính chắn và mạnh mẽ. Đã không còn là 1 cô bé xấu xí, ngốc nghếch và hay mặc cảm nữa rồi. Chợt người con trai đi với Ngọc Minh quay lại hỏi Chính Đức:
-Em là bạn của Tiểu Minh à?
-Vâng ạ.
-Sao anh thấy em lạ quá. Hình như anh chưa gặp em bao giời thì phải.
-À em mới chuyển trường tới đây. Ngọc Minh là bạn hồi tiểu học với em.
-À! Thế em tên gì?
-Em là Lý Chính Đức.
-Anh là Shin Tae Min. Thấy tên anh lạ lắm phải không?
-À vâng ạ. Anh là người Hàn à?
-Ừ bố mẹ anh là người Hàn Quốc. Anh sang đây năm 4 tuổi.
Chính Đức chỉ mỉm cười gật đầu.
………
Trước mặt cậu, cánh cửa căn-teen mở ra. Giống như 1 trang sách mới mở ra chào đón cậu gia nhập thế giới mới. Với những điều kì thú và những người bạn mới. Và hơn bao giời hết cậu rất muốn lại tiếp tục là 1 người bạn thân của Trang Ngọc Minh. Cậu cũng hy vọng có thể gặp lại những người bạn cũ ở ngôi trường xa lạ đầy những điều mới mẻ này.
……..
Câu chuyện bắt đầu từ đó.
……..
Thời học sinh đáng yêu cùng với những tình cảm trong sáng.
Cùng những ước mơ, sự phấn đấu vì 1 tương lai tươi sáng.
Sự trưởng thành cùng với nhận thức về thế giới xung quanh.
Cố gắng để hoàn thành mục đích.
Hoàn thành giấc mơ.
Sự phấn dấu không ngừng vươn lên.
Cùng với lý trí và trái tim.
Tràn ngập nhiệt huyết trong 1 tâm hồn đầy sức sống.
Try and don’t give up!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.