Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 3
Căn-teen trường, nơi mọi người vẫn thường hay tụ tập để nói chuyện, bàn luận, vui cười và hơn bao giờ hết là ăn uống cho no nê hiện giờ đang vô cùng đông đúc. Trang Ngọc Minh vừa mua xong phần cơm của mình và định kiếm lũ bạn thì có tiếng gọi vang lên ở góc nhà ăn. Ngọc Minh hớn hở bước lại. Vĩ Thanh hỏi, ngay khi cô bạn ngồi xuống:
-Sao chàng hỏi bà cái gì vậy?
Ngọc Minh nhăn nhó nói:
-Không có gì nhiều chỉ là xác định 1 số việc thôi.
1 cô gái tóc đen, dày với khuôn mặt to tròn và hơi bè cùng cặp mắt kính khá dày cất tiếng hỏi:
-2 cậu đang nói về ai vậy?
Vĩ Thanh tinh nghịch nói:
-Àh! Tụi này đang nói và chàng cool boy mới của lớp ấy mà. Vừa nhắc là thấy liền.
Cô gái ngồi chung bàn hớn hở hỏi:
-Đâu đâu chỉ cho tui với.
-Kia kìa thấy không? Anh chàng cao cao, da trắng, mắt nâu ấy.-Vừa nói, Vĩ Thanh vừa chỉ về 1 phía của nhà ăn.
Ngọc Minh vừa nhai cơm vừa bảo:
-Vĩ Thanh bà đừng chỉ giùm tui cái. Chỉ chỏ người khác như thế không hay đâu. Và bỏ cái tay bà xuống luôn đi mắc công cậu ta nhìn thấy thì lại khổ.
Cô gái cùng bàn lại hỏi:
-Này Ngọc Minh bà không ưa cậu ta à?
-Không phải! Chỉ là ….
-Là sao?-Cô gái lại tra hỏi.
Bỗng Vĩ Thanh kêu lên:
-Ôi chàng đi về phía chúng ta kìa mấy bà. Tui chết vì sung sướng mất thôi.
Trang Ngọc Minh không thèm trả lời chỉ lo cắm cúi ăn. 1 lát sau 1 giọng nói dịu dàng vang lên:
-Mình có thể ngồi chung với các bạn được không?
Vĩ Thanh chỉ trơ người nhìn. Cô gái kia cất tiếng, vui vẻ nói:
-À bạn ngồi đi.
Lý Chính Đức nhẹ ngàng ngồi xuống, nhiều cặp mắt trong nhà ăn đang nhìn về phía họ. Ngọc Minh cất giọng hỏi:
-Sao cậu không ngồi với những bạn khác trong lớp mà lại ngồi đây với tụi này?
Chính Đức cười nhẹ nói:
-Vì cậu là bạn tớ. Tớ chỉ quen có mình cậu nên ngồi chung. Tớ chưa quen với các bạn trong lớp lắm.
Vẫn cắm cúi với khay thức ăn, Ngọc Minh lại tiếp tục hỏi:
-Cậu thích nghi với môi trường mới nhanh lắm mà. Lúc trước cậu đâu có như vậy.
-Ý cậu là sao?
-Tớ nghe Hạ Trang nói ngày trước cậu cũng thuộc giới ăn chơi sành điệu của trường Viễn Dương mà. Sao giờ lại tỏ vẻ như mình là học sinh gương mẫu vậy?
-À! Đó là ngày trước còn bây giờ tớ cũng trưởng thành hơn rồi.
-Sao cậu lại chuyển sang trường này?
-Ờ do nhà tớ có vài việc nên mới phải chuyển trường.
Vĩ Thanh chợt xen vô:
-Ủa 2 cậu quen nhau à?
Ngọc Minh miễn cưỡng nói:
-Ờ lúc trước học chung tiểu học.
Chợt cô gái ngồi cùng bàn nhìn Ngọc Minh ngờ ngợ hỏi:
-Tiểu Minh đây có phải là….
Ngọc Minh gật đầu rồi nói:
-Chính Đức đây là Mạc Triệu Nghi bạn thân của tớ từ hồi cấp 2. Triệu Nghi đây là Lý Chính Đức học sinh mới của lớp tớ.
-Xin chào rất vui được gặp bạn!-Triệu Nghi vui vẻ nói.
-Xin chào!-Chính Đức cũng nói.
1 người đi qua chợt dừng chân ngay bàn họ nhìn Chính Đức hỏi:
-Ơ bạn là Lý Chính Đức đúng không?
-Ừ mình biết bạn à?
Ngọc Minh nói ngay trước khi người kia kịp nói:
-Đấy là Dương Tuệ Vân cậu có nhớ không?
Chính Đức mỉm cười nói:
-Không ngờ học chung trường với nhau.
Tuệ Vân ngồi xuống kế Chính Đức nói chuyện. 2 người đang cười nói thì chợt Vĩ Thanh cất giọng mỉa mai nói:
-Ngọc Minh, Triệu Nghi chúng ta đi ra sân đi tớ sắp nôn hết bữa trưa của mình ra rồi.
Cả Triệu Nghi lẫn Ngọc Minh đều bật cười khúc khích đứng dậy bước đi. Đợi 3 cô gái đi rồi, Tuệ Vân mới nói:
-Tớ cứ tưởng cậu học chung trường với Trần Hạ Trang chứ?
Lý Chính Đức nhẹ nhàng nói:
-À đúng là có học chung nhưng giờ phải chuyển trường. Mà lớp chúng mình có ai học ở đây nữa không?
-Lớp chúng mình?
Chính Đức bật cười nói:
-Ý tớ là hồi tiểu học ấy?
Tuệ Vân hơi nhăn mặt trước khi trả lời:
-Có! Ngoài tớ và Ngọc Minh ra còn có Phương Nhã Duyên, Vũ Tuyết Hà, Y Lệ Kim, Trương Hạo Nghĩa. Uhm hình như là hết rồi.
Chính Đức hơi bất ngờ hỏi lại:
-Nhã Duyên?
-Ừ!-Chợt Tuệ Vân vẫy tay với người nào đó rồi quay lại nói với Chính Đức-Thôi tớ phải đi trước đây có gì gặp lại sau nhé.
……..
-Cái con nhỏ chết tiệt đó. Nó quen với Chính Đức à?-Vĩ Thanh bực bội vừa bước vừa hỏi
Ngọc Minh điềm nhiên trả lời:
-Ừ cậu ấy là bạn học cũ của tụi này mà.
-Này này Ngọc Minh tui không thể nào hiểu nổi là tại sao bà vẫn có thể chơi với loại người như con nhỏ đó được nữa chứ?
-Tui với Tuệ Vân là bạn cũ. Tui không có ác cảm.
Triệu Nghi cũng nói:
-Tui thấy cậu ta có làm gì chúng ta đâu mà bà lại tức giận?
Vĩ Thanh quay mặt lại tức giận nói:
-Không làm gì? Bà có điên không hả? Cô ta không làm gì bà nhưng có làm gì tui đó. Bà quên chuyện hồi cuối năm ngoài rồi sao?
-Trời ạ!-Ngọc Minh nhìn bạn lắc đầu.
-Bà giận dai dữ vậy? Từ cuối năm ngoái đến giờ lận mà. Bà bỏ qua cho người ta đi.-Triệu Nghi nhẹ nhàng nói.
-Không thể quên được cậu ta trắng trợn quá làm sao tui có thể quên được chứ?-Vĩ Thanh tức tối nói lớn.
Ngọc Minh lắc đầu nói:
-Đó là 1 trong số những lý do tại sao tui không muốn quen bạn trai đấy. Tui đã nói bà rồi mà bà có nghe đâu.
Vĩ Thanh tính cãi lại thì 1 giọng nói vang đến bân bọn họ.
-Thằng đó là ai? Tại sao em ngồi với nó hả?-1 người con trai bực tức nói
Cô gái đi bên cạnh ôm lấy tay chàng trai nũng nịu:
-Đấy là bạn cũ của em lấy ngày gặp lại mà. Anh đừng giận nữa mà. Nha đừng giận nữa.
Vĩ Thanh trừng mắt nhìn đôi trai gái như muốn ăn tười nuốt sống họ. Cô tính bước đến trước mặt họ kiếm chuyện thì đã bị Ngọc Minh và Triệu Nghi giữ lại. Vùng vẫy để thoát khỏi 2 nhỏ bạn, Vĩ Thanh la lớn:
-NGỨA MẮT QUÁ! kIẾM CHỖ NÀO KÍN ĐÁO CHÚT ĐI. BUỒN NÔN QUÁ ĐI MẤT.
Cặp trai gái giật mình nhìn quanh xem ai lại la lớn đến thế.Ngọc Minh và Triệu Nghi hoảng quá lấy tay bịt chặt miệng của Vĩ Thanh lại lôi đến 1 góc khuất ở sau trường mới chịu buông ra. 2 tay chống nạnh, Vĩ Thanh trừng mắt nhìn bạn nói:
-Sao 2 bà lại lôi tui đi? Phải để cho tui nói chuyện thẳn thắn với lũ ễnh ương đó chứ.
Ngọc Minh ôm bụng cười, hỏi:
-Bà gọi tụi nó là cái gì?
-Ễnh ương!
-Haha tên hay đấy. Mà nè họ có làm gì bà đâu mà bà cứ kiếm chuyện hoài vậy?
Triệu Nghi lo lắng nói:
-Đúng đó! Bà đừng có kiếm chuyện nữa. Dương Tuệ Vân sẽ không để cậu yên đâu.
Vĩ Thanh nghe vậy càng tức hơn, nói:
-Cô ta làm gì được tui chứ? Không lẽ người như tui lại sợ cái loại người như cô ta. Mà còn lại tên Dược Nguyệt Ân kia nữa chứ. Anh anh em em nghe rợn cả da gà. Lúc quen với tui hắn ta có đời nào ghen tuôn hay dịu dàng đâu chứ. Tui mà nũng nịu như cô ta là hắn bỏ đi luôn chứ không thèm đứng lại…….
Vĩ Thanh cứ tuôn ra 1 tràng, **** bới mãi đến khi Ngọc Minh gắt lên:
-Bà có nhỏ tiếng đi không thì bảo?
Cả Vĩ Thanh và Triệu Nghi mới im lặng. 1 tiếng nói vang lên lạnh lùng không chút biểu cảm:
-Tôi đã nói là tôi không có hứng thú với cô được chưa hả?
1 giọng nói ngẹn ngào đáp trả:
-Anh à chúng ta không thể tiếp tục được nữa sao? Em thật sự rất thích anh mà.
-Tôi chán cô rồi. Cô đừng đeo bám tôi nữa. Chúng ta kể từ đây chấm dứt không quen không biết gì nhau hết.
Có tiếng bước chân vang lên nhỏ dần nhỏ dần còn tiếng nấc ngẹn ngào vẫn còn đó chưa ngưng.
Rồi 1 tiếng thét vang vọng:
-Tôi hận anh Hàn Lâm Phong!
Cả 3 cô gái nhìn nhau rồi Ngọc Minh ra hiệu bước đi. Sau khi đi xa khỏi đó, Triệu Nghi quay sang nhìn 2 cô bạn hỏi:
-2 bà có ai biết Hàn Lâm Phong là ai không?
Ngọc Minh lắc đầu còn Vĩ Thanh đáp trả:
-À! Hàn Lâm Phong, đội trưởng đội bóng rổ trường ta. Cậu ta là con trai của 1 tập đoàn có tiếng và còn rất đẹp trai nữa. Nhưng có điều số bạn gái của cậu ta thì rất nhiều. Cậu ta đổi bạn gái rất nhanh. Lâu nhất là 1 tháng còn nhanh nhất là 1 tuần.
Ngọc Minh nhăn nhó hỏi:
-Vậy mà lũ con gái vẫn cứ đâm đầu vào. Đúng thiệt là hết thuốc chữa mà. Cậu ta học lớp nào thế?
-11a2 vì cậu ta đẹp trai nên lũ con gái mới mê hiểu chưa hả cô bạn của tui.-Vĩ Thanh nói thêm để giải đáp cái thắc mắc be bé của Ngọc Minh.
Triệu Nghi nói:
-Tui ghét nhất là loại người như vậy. Xem con gái chúng ta chả ra cái gì cả.
Ngọc Minh gật đầu hưởng ứng nhiệt liệt. Vĩ Thanh nghe thế tức giận nói:
-Thì đó tại cậu ta xem con gái không ra gì nên tui mới mất bạn trai đó.
Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi:
-Tuệ Vân từng là bạn gái của cậu ta à?
Vĩ Thanh lại tức điên lên nói:
-Phải! Chính vì cậu ta bỏ con nhỏ ấy nên tên bạn trai chết tiệt của tớ mới theo cô ta. Chung quy cũng tại cậu ta. Hàn Lâm Phong chết tiệt.
Vĩ Thanh la “ah” lớn thiệt lớn. Cô bạn vừa ngừng la thì bỗng có tiếng nói cất lên, lạnh lùng không chút cảm xúc:
-Xin lỗi tôi có quen bạn không?
3 cô gái quay lại. Trước mặt họ là 1 tên con trai cao lớn da trắng với khuôn mặt như 1 thiên sứ giáng trần nhưng đôi mắt thì lạnh băng và sâu thẳm. Vĩ Thanh và Triệu Nghi đơ người. Ngọc Minh khó chịu hỏi lại:
-Xin lỗi bạn hỏi ai thế?
Tên kia nhìn Vĩ Thanh hỏi:
-Tôi hỏi bạn là tôi có quen bạn không mà tại sao bạn lại nói tôi chết tiệt?
Vĩ Thanh ngượng ngùng cúi đầu nói lí nhí:
-Mình xin….xin lỗi bạn.
Ngọc Minh mỉa mai hỏi bạn:
-Vĩ Thanh à đây là bạn Hàn Lâm Phong gì đó đấy à?
Vĩ Thanh gật đầu còn Lâm Phong nheo mày nhìn Ngọc Minh. Cô nhìn lại cậu ta nói:
-Cậu đúng là 1 tên chết tiệt thật đấy. Danh tiếng có bao nhiêu mà sao ngạo mạn thế hử?
Lâm Phong nhếch mép cười nhìn cô gái trước mắt mình hỏi:
-Cô là ai mà nói tôi như vậy?
-Tôi là ai thì có nói cậu cũng đâu có biết. Thân phận nhỏ bé của tôi chỉ là 1 con kiến nhỏ bé trong thế giới của Hàn thiếu gia thôi nhỉ?
Lâm Phong lạnh lùng, bực bội nói:
-Cô biết thế thì tốt. Biết điều thì hãy mau xin lỗi tôi về câu nói của cô đi.
Ngọc Minh bật cười hỏi:
-Tại sao tôi phải xin lỗi hạng người như cậu hử? Cậu rất xứng đáng với cậu nói đó đấy.
Lâm Phong nhìn Ngọc Minh trừng trừng. Cô cũng nhìn lại cậu ta trừng trừng. Triệu Nghi vội vã nói:
-Thôi thôi Tiểu Minh chúng ta về lớp đi.
Ngọc Minh cười nhạt nói với Lâm Phong;
-Hẹn gặp lại nhé thiếu gia Hàn Chết Tiệt.
Rồi 3 cô gái bước đi, Lâm Phong tức giận gọi:
-Cô…. Đứng lại cho tôi.
Nhưng đáp lại câu nói của cậu là 1 cái vẫy tay của Ngọc Minh.
…….
Vĩ Thanh nhìn Ngọc Minh bằng đôi mắt thán phục nói:
-Tiểu Minh bà lợi hại quá. Dám nói thẳng với Hàn Lâm Phong như vậy chắc chỉ có mình bà thôi quá.
Ngọc Minh mỉm cười khiêm tốn nói:
-Tại vì cậu ta đúng là hạn người như vậy mà. Với lại cậu ta được lũ con gái say mê quá đâm ra xem thường người khác quá. Đâu phải đứa nào cũng “chết” vì cậu ta. Rồi cũng phải có người “miễn nhiễm” chứ.
Vĩ Thanh trợn mắt ngó Ngọc Minh nói:
-Lần đầu tiên tui thấy bà có 1 bài giảng về lũ con trai nhiều như vậy đó.
-Trời ạ!-Ngọc Minh lắc đầu nhìn cô bạn theo kiểu “con nhỏ này hết thuốc chữa rồi”.
Triệu Nghi nhìn Ngọc Minh thán phục nói:
-Sao bà hay thế? Cậu ta đứng trước mặt vậy mà bà vẫn cực kỳ lý trí không hề có chút nào gọi là…điêu đứng.
Ngọc Minh bật cười nói:
-Bà học được cách nói chuyện của tui hồi nào vậy hả?
Triệu Nghi mỉm cười nói:
-Tại chơi với bà lâu rồi nên nhiễm theo bà luôn. Mà sao bà có làm được như vậy hay vậy?
Ngọc Minh nhẹ ngàng nói:
-Đơn giản là vì tui đã tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ phải lòng lũ con trai với lại lúc trước tui cũng từng nói cho bà biết lí do rồi đó thôi.
-À tui nhớ rồi. Bà vẫn còn nhớ cái vụ đó à?
-Dĩ nhiên! Làm sao tui có thể quên được chứ. Đó là động lực nhắc nhở tui đấy. Với lại tui đã tự hứa sẽ phấn đấu hết sức để có thể đậu vào đại học Y bà nhớ chứ?
-Dĩ nhiên là tui nhớ nhưng tui phải công nhận bà thật là hay. Đến tui mà còn không lý trí được như bà nữa.
Ngọc Minh mỉm cười. Vĩ Thanh nhìn 2 người bạn hỏi:
-Nè 2 bà đang nói cái gì vậy? Tui không hiểu. Cái gì mà động lực nhắc nhở?
Triệu Nghi nhẹ nhàng nói:
-Đó là 1 sự kiện nho nhỏ của tụi tui hồi cấp 2 đó mà.
-Bí mật! 1 ngày nào đó tui sẽ kể cho bà nghe. Không phải là hôm nay.-Ngọc Minh nói thêm vào.
Vĩ Thanh nghi hoặc ngó 2 cô bạn. Chợt Triệu Nghi nói:
-Tiểu Minh anh Tae Min tới kiếm bà kìa.
Shin Tae Min ngồi xuống kế Ngọc Minh hỏi:
-Lúc nãy mấy đứa đi đâu vậy?
-Dẫn Vĩ Thanh tránh khỏi tình địch đó anh.-Ngọc Minh trêu chọc
Tae Min mỉm cười còn Vĩ Thanh nhéo Ngọc Minh 1 cái làm cô phải la oai oái.
-Em vẫn còn thích cậu ta sao?
Vĩ Thanh gật đầu. Tae Min lắc đầu nói:
-Hết thuốc chữa! Hèn gì em cứ thấy Dương Tuệ Vân là nổi điên lên. Quên phứt cậu ta đi thiếu gì con trai trong trường này.
Vĩ Thanh nhìn Tae Min nháy mắt hỏi:
-Thế anh làm bạn trai mới của em nhé?
Tae Min bật cười nói:
-Thôi thôi mắc công anh chia tay em thì em sẽ không để bạn gái anh yên nữa.
Triệu Nghi hỏi:
-Anh có bạn gái rồi à?
-Chưa! Anh đang tìm đây. Mấy đứa có biết ai vừa dễ thương vừa học giỏi không giới thiệu cho anh với.
Vĩ Thanh tinh nghịch nói:
-Ngay kế bên luôn đây anh khỏi phải tìm chi xa.
Triệu Nghi nói thẳng luôn:
-Nếu anh chịu tui em giao Ngọc Minh lại cho anh luôn.
Tae Min mỉm cười còn Ngọc Minh hơi ngượng nói:
-2 bà nói cái quái gì vậy hả? Muốn chết không thì bảo?
Cả 3 người cùng cười Ngọc Minh. Đám con gái trong lớp ghen tỵ nhìn về phía họ. 4 người bạn cùng đùa giỡn cho đến lúc chuông reng mới về lớp.
……
1 tình bạn
1 nụ cười
Là kỷ niệm đẹp nhất cho những lúc đau buồn
Khi màn đêm tăm tối vây kín
Tâm hồn sẽ rực sáng với tình bạn
Chân thực nhưng hồn nhiên
Giận hờn nhưng rồi qua
Có đâu như tình yêu
Hạnh phúc và đau khổ
Chung đôi trên 1 đường
Do đó bạn ơi, hãy nắm lấy
Và giữ chặt trong tim
Những hình ảnh đẹp đẽ
Của 1 tình bạn thật sự.