Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 13
-Thanh Thủy, cậu bỏ qua cho con nhỏ đó sao?-Mạc Nhi nhìn bạn đang ngồi uống rượu hỏi.
Lăng Thanh Thủy, 1 đàn chị có tiếng ở quán bar Your Time, nhẹ xoay ly rượu trong tay nói:
-Tao có nói là bỏ qua cho nó sao?
-Vậy thì sao?-Kỳ Nhã mặt lạnh như tiền hỏi.
-Tao thấy con nhỏ đó có cái gì đó rất quen. Tại sao Hàn Lâm Phong lại biết nó?
Không ai nói gì cả, đứng 1 lúc, Mạc Nhi bắt đầu thấy chán và ra sàn nhảy. Kỳ Nhã chỉ đứng đó nhìn, không nói gì cả. Thanh Thủy chợt nhớ đến cái ngày hôm đó….
…..
-Tại sao tao phải xin lỗi mày chứ? Mày mau xin lỗi anh Lâm Phong đi. Đồ Đầu Heo.
Ngọc Minh cười lạnh. 1 tiếng vút trong không khí và…. Chát. Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, cả nhà ăn đều nhìn họ, Ngọc Minh nhìn cô gái kia nói:
-Đừng có gọi tao bằng cái mồm thô tục của mày. IQ của mày tới đâu mà nói tao là Đầu Heo? Nếu mày đủ thông minh thì đừng có đụng đến tao. Tên này có đáng ày phải làm vậy không?
Cô gái kia 1 tay ôm mặt trừng mắt nhìn Ngọc Minh, mắt rưng rưng nói:
-Mày….
-Tao làm sao? Anh Lâm Phong yêu dấu của mày đâu? Sao không ra mặt bênh vực bạn gái chứ hả? Hay đối với cậu ta mày chỉ là món đồ chơi không hơn không kém? Suy nghĩ chút đi. Con gái chúng ta xứng đáng bị coi thường như vậy à?
…..
Thanh Thủy chợt bật cười, Kỳ Nhã hỏi:
-Có gì vui lắm sao?
-Phải! Tao vừa nhớ ra con nhỏ ấy là ai. Lần này thì đã có thêm cớ để trừng trị nó rồi.
Kỳ Nhã nhếch mép cười. 2 cô gái cụng ly với nhau. Đêm hôm ấy, Thanh Thủy vui vẻ nhảy nhót trên sàn nhảy trước ánh mắt ngạc nhiên và say đắm của mọi người. Bắt đầu cho 1 ngày dài với nhiều niềm vui mới.
……
-Cái gì????-Vĩ Thanh hét lớn trong điện thoại.
Ngọc Minh giật mình, trượt tay làm thành 1 đường bút đẹp đẽ trong tờ tài liệu của Minh Quân. Cô thở dài nói:
-Bà nhỏ tiếng đi. Làm tui viết sai rồi nè.
-Nhưng tại sao bà không kể cho tui sớm. Hèn chi trông bà thê thảm thế. Mẹ bà phản ứng thế nào?
Ngọc Minh thở dài đặt bút xuống, nói:
-Mẹ tui chưa về. Sáng mai không biết phải nói sao nữa. Mà bà biết nhỏ đó hả?
-Ừ biết. Nó là đàn chị ở 1 quán bar. Trong trường rất nhiều đứa sợ nó. Từng cặp với Hàn Chết Tiệt. Và nếu tui nhớ không nhầm thì có lần bà đã gặp nó rồi. Thậm chí còn tát nó nữa.
-Có hả?
-Nhớ lại đi. Hôm đó ở căn-teen ấy.
-Con nhỏ đổ nước ngọt lên đầu tui đó hả?
-Ừ! Chị ấy đó. Nó mà nhớ được chuyện đó thì nó sẽ không để bà yên đâu. Con đó kinh lắm.
-Nè thiệt không đó?
-Chứ bà bị đánh vậy mà không biết sao?
-Nghe nói nó còn hơn Thừa Ngân và Lâm Phong nữa đó. Có 1 con bé lớp 10 đã bị nó dần cho 1 trận phải vô viện đó.
-Nhà trường không làm gì nó à?
-Không có bằng chứng. Nó được cái là tính toán rất kỹ. Không ai biết đường đâu mà đề phòng. Nhà trường không thể bắt tận tay được nó.
-Vậy con bé bị đánh thì sao?
-Nó không dám khai ra. Sợ Thanh Thủy tỉ tỉ trả thù. Thế là nó chuyển trường lun.
-Ôi trời! Không lẽ số tui lại xui đến thế sao? Hết Hàn Lâm Phong giờ lại đến bạn gái cũ của cậu ta.
-Bà chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Mai tui sẽ qua đón bà.
-Ok! Thank you so much.
-Đừng có khách sao. Thôi nhé!
-Ừ! Pp.
Cúp máy, Ngọc Minh thở dài, xuống nhà uống nước. Mở tủ lạnh, cô nhìn thấy trái táo màu đỏ mà Vĩ Thanh mua giùm mình. Bất giác, Ngọc Minh đưa tay sờ mặt. 2 má cô vẫn còn đau và đã thâm tím lại. Không thể ăn táo được. Nhớ đến những lời lúc nãy của Vĩ Thanh, Ngọc Minh lại thở dài. Hy vọng rằng ngày mai sẽ không có gì xảy ra.
Cô quay lại làm nốt đống bài tập của thầy giáo Minh Quân.
……
Biệt thự nhà họ Hàn….
Hàn Lâm Phong nằm trong phòng, vắt tay lên trán suy nghĩ đến những hình ảnh lúc trưa. Đó là lần đầu tiên cậu thấy Ngọc Minh khóc. Gương mặt sưng đỏ, nước mắt ràn rụa. Bất chợt Lâm Phong để ý đến 1 điều. Lúc đưa cô ấy về lớp, cậu thấy bàn tay cô ấy bầm tím. Và có vẻ đau khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó khi cô ấy nhận trái táo từ Vĩ Thanh. Bật dậy ngay, Lâm Phong sang phòng em trai. Đẩy cửa, Lâm Phong bước vào.
Hạo Trương ngẩn đầu lên nhìn anh trai, hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Lâm Phong hỏi ngay:
-Em có số của Đầu Heo không?
-Ai?
-Ngọc Minh hay là gì ấy.
-À! Trang Ngọc Minh. Em không có số của bạn ấy. Có gì không?
-Anh…. Thôi!- Lâm Phong ấp úng nói rồi quay bước bước về phía cửa.
Chợt Hạo Trương nói:
-Hay để em hỏi Nguyên Thảo cho. Họ là bạn thân chắc có số của nhau.
Lâm Phong quay phắt lại nói:
-Lẹ đi.
Hạo Trương bật cười, nhấn số của Nguyên Thảo.
-Allo!-Giọng con trai vang lên.
Hạo Trương ngờ ngợ hỏi:
-Đây là máy của Nguyên Thảo phải không?
Giọng kia trả lời:
-Vâng! Xin anh đợi tí chị Thảo ra ngay.
Rồi có tiếng vọng
“Hai ơi có điện thoại kìa”
Bên cạnh, Lâm Phong sốt ruột hối:
-Nhanh lên!
1 lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Thảo vang lên:
-Anh gọi em có gì không?
-Sao em không bắt máy? Ai bắt thế lúc nãy?
-Em đang bận rửa chén. Em trai em bắt máy.
Lâm Phong lại hối:
-Hỏi lẹ đi!
-Biết rồi!-Hạo Trương hơi bực nói, rồi quay sang hỏi Nguyên Thảo-Em có số Ngọc Minh chứ?
-Có! Chi vậy anh? Anh tính xin số nó à?
-Ừ! Anh trai anh muốn có số của cô ấy.
Bên cạnh, Lâm Phong đang trừng mắt nhìn thằng em trai. Giọng cười khúc khích ở phía bên kia vọng ra, nói:
-Được rồi. Anh ghi đi em đọc nhé.
Lấy 1 tờ giấy, Hạo Trương bắt đầu ghi.
5’ sau, Lâm Phong lấy điện thoại nhấn số điện thoại trên tờ giấy. Sau 3 hồi chuông, 1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Lâm Phong chợt thấy lúng túng.
-Allo!-Giọng kia nói.
-Đầu Heo phải không?
Ở phía bên này, Ngọc Minh nhăn nhó nhìn cái điện thoại ngờ ngợ hỏi:
-Hàn Lâm Phong?
-Phải! Tôi đây.-Lâm Phong trả lời. Cậu lại hỏi-Mặt cậu sao rồi?
-Đỡ hơn rồi. Sao cậu biết số tôi?
-Bạn cậu cho tôi. Mà nè, có phải lúc trưa tay cậu cũng bị thương đúng không?
-Ờ…. Sao cậu biết?
-Tôi vừa mới nhớ ra thôi. Có đau lắm không?
-Hết đau rồi nhưng giờ thì bầm tím. Ấn vào mới đau.
-Sao lúc trưa cậu không nói với tôi?-Lâm Phong trách móc.
Ngọc Minh bật cười, làm Lâm Phong hơi ngượng.
-Nói với cậu làm gì? Sao cậu lại quan tâm đến tôi thế?
-Tại thấy cô tội ngiệp thôi.
Chợt phía bên kia, Ngọc Minh lạnh lùng đáp:
-Tôi không cần ai phải thương hại cả.
Nói xong, cô cúp máy. Lâm Phong hiểu là mình đã đụng chạm đến lòng tự ái của cô ta. Cậu gọi lại.
-Cho tôi xin lỗi mà.
Bên kia im lặng. Lâm Phong lại nói:
-Thực sự xin lỗi mà. Bỏ qua cho tôi nhé. Năn nỉ đấy.
Im lặng 1 lúc, phía bên kia vang lên tiếng cười. Lâm Phong biết là mình đã được tha thứ.
-Thôi được, bỏ qua cho cậu. Tôi cứ tưởng cậu không biết xin lỗi là gì chứ.
-Tôi đâu phải loại vô tâm như thế chứ. Sao dạo này ít thấy cậu thế?
-Tôi vẫn đi học mà.
-Ý tôi không phải thế.
-Chứ sao?
-Ý tôi là sao giờ ra chơi, ăn trưa, đầu giờ không thấy cậu đâu hết vậy?
-Tôi có việc nên không thể nghỉ được.
-Đống bài tập đó sao?
Lại cười, Ngọc Minh nói:
-Phải! Tôi mà không hoàn thành xong thì thầy giết tôi mất.
-Cậu nói nghe ghê thế.
-Thật mà. Thầy tôi rất nghiêm túc.
-Hừm! Thế trưa cậu nhịn à?
-Ừ!
-Trời! Cậu điên rồi sao?
-Sao phản ứng dữ vậy?
-Cậu phải ăn mới có sức làm đống bài đó chứ.
Ngọc Minh lại bật cười:
-Cám ơn đã quan tâm đến tôi. Nhưng tôi không sao đâu.
-Mà cậu trốn ở đâu thế?
-Chỗ bí mật. Hỏi chi?
-Ừ thì….
-Thì sao?
-Thì nói đi. Trưa tôi mang cơm lên cho cậu.
-Thật à? Sao hôm nay cậu tốt thế?
-Tôi cũng không biết nữa. Mà cậu mau cho tôi biết đi. Chỗ ấy ở đâu?
-Mai đi tôi sẽ chỉ cho cậu.
-À còn chuyện Thanh Thủy cậu hãy cẩn thận cô ta đấy.
-Biết ùi. Vĩ Thanh nói rồi.
-Mai cậu có vào sớm không?
-Thì tôi muốn vô sớm nhưng…. Thôi chết rồi.
-Sao thế?
-Tôi quên không nói Vĩ Thanh mai tôi đi sớm. Nếu cậu ấy đi học chung, tôi không thể lên chỗ bí mật ấy được.
-Gọi cho cậu ta đi. Mai tôi chở cậu.
-Hả???? Cậu làm gì biết nhà tôi.
-Thì cậu chỉ đi tôi sẽ tới.
-Ừm tôi không biết.
-Thế mai khỏi vào sớm nhé.
Im lặng 1 lúc, Ngọc Minh nói:
-Ok! Cậu ghi địa chỉ nè.
Ngọc Minh hướng dẫn cậu ta đường đi. Bảo cậu ta chờ ở đầu hẻm, và bắt cậu ta phải đi xe đạp chứ không được đi xe máy. Sau 1 hồi tranh cãi, Lâm Phong đồng ý.
Cậu mỉm cười lưu số cô lại. Đặt 1 nhạc chuông riêng cho cô. Cậu muốn hiểu thêm về cô gái này. Cậu cảm thấy cô rất thú vị, người con gái đầu tiên cho cậu cái cảm giác chờ đợi và hơn hết là 1 niềm vui.
………
Sáng hôm đó, Ngọc Minh bước ra đầu hẻm. Ra tới nơi đã thấy Lâm Phong đứng đợi. Thấy cậu, cô mỉm cười, bước đến nói:
-Hôm nay trời sẽ mưa to cho xem.
Lấy cái cặp của Ngọc Minh đặt lên giỏ xe, Lâm Phong hỏi:
-Sao thế?
Leo lên yên sau, Ngọc Minh nói:
-Cậu chở tôi đi học. Tôi với cậu từng ghét nhau cơ mà.
-Ừ nhỉ.
-Mà này hỏi thật nhé. Sao cậu lại muốn chở tôi đi học thế?
-Vì tôi sợ rằng Thanh Thủy sẽ làm hại cô.
-Hừm! Khi quen cô ta cậu có biết cô ta là người như thế nào không?
-Biết chứ.
-Thế mà vẫn quen?
Lâm Phong cười:
-Ừ! Tại lúc đó đang chán thấy cô ta nhìn cũng được mắt nên mới quen.
-Ôi trời! Trơ trẽn quá. Cậu làm tôi nhớ tới 1 người.
-Ai thế?
-Bạn tôi. Hồi cấp 2 tôi có 1 thằng bạn thân. Nó cũng quen với nhiều đứa lắm. Nhưng không như cậu đâu. Hầu hết đám con gái không ai ưa nó. Chỉ có tôi là chơi thân với nó nhất. Cũng là người hiểu nó và dám nói thẳng với nó nhất. Lúc đó, nó cũng hay chở tôi về lắm. Nhà 2 đứa gần nhau.
Im lặng. Không ai nói tiếng nào. 1 lúc sau, Lâm Phong hỏi:
-Bạn gái của Hạo Trương là bạn cậu à?
-Ừ! Honey của tôi đó.
-Con gái các cậu lạ nhỉ. Cứ em yêu với anh yêu nghe nổi cả gai ốc.
-Vui mà.
Họ cứ trò chuyện suốt dọc đường. Cả 2 cùng cười rất nhiều. Ngọc Minh cảm thấy tên này cũng không mấy đáng ghét nếu hiểu cậu ta. Lâm Phong thì nghĩ cô ấy cũng không đến nỗi nào. Không giả tạo như đám con gái trước đây mình từng quen. Lần đầu tiên, Lâm Phong cười tự nhiên như vậy. Chợt 1 cảm giác muốn giữ cô gái gái này cho riêng mình le lói trong lòng cậu. Lâm Phong hơi ngạc nhiên, cậu lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ kỳ quái ấy.
……….
Em, người con gái đầu tiên
Khiến nụ cười của anh trở lại
Đối với người khác, anh là 1 kẻ lạnh lẽo
Nhưng đối với em, anh lại giống 1 đứa trẻ
Em lúc trước cứ thích gây gỗ
Làm anh tức giận chỉ muốn hại em
Thế mà giờ đây em lại nở nụ cười ngây thơ trước mắt anh
Làm anh cảm thấy ấm áp
Đừng xa anh em nhé
Đừng để nụ cười vụt tắt trên môi em.