Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 14
Họ đến trường lúc rất sớm. Gửi xe xong, Ngọc Minh nhìn đồng hồ giục:
-Nhanh đi 6h rồi đấy. Tôi trễ mất.
Lâm Phong nhanh chóng theo bước cô gái. Vừa nhìn đồng hồ, Ngọc Minh vừa chạy. Đến lâu 3, tầng cao nhất, Ngọc Minh mới dừng lại trước cánh cửa gỗ quen thuộc. Lâm Phong thở hổn hển hỏi:
-Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?
Đặt tay lên thanh kim loại để mở cửa, Ngọc Minh nói:
-Chẳng phải cậu muốn xem chỗ bí mật của tôi sao?
-Nhưng đây chỉ là tủ để….
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Phong đã phải há hốc mồm trước quang cảnh lung linh ấy. Đằng sau cánh cửa là 1 tấm màn đen khiến ai cũng tưởng đây là 1 cái tủ dùng để cất đồ của lao công nhưng chưa ai chịu khám phá cái kho báu đằng sau nó. 1 vườn cây được chăm sóc rất đẹp. Ngọc Minh nhìn vẻ mặt của Lâm Phong, bật cười. Thẩy cái cặp lên chiếc ghế xích đu, cô nói:
-Phải mà cậu nhìn thấy cái vẻ mặt của cậu lúc này.
Sau đó cô ngồi bệch xuống đám cỏ phía dưới xích đu, lôi xấp tài liệu ra tiếp tục làm. Lâm Phong vẫn chưa hết bàng hoàng, thích thú đi vòng quanh cái thiên nhiên nho nhỏ này theo những đường rải sỏi. Cậu nhắm mắt, hít 1 hơi, cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm mai. Mùi hoa cỏ hòa lẫn với mùa sương sớm, khiến con người ta cảm thấy thật yên bình và thoải mái. Những cơn gió mát lạnh, thổi đến khiến đầu óc tỉnh tảo hẳn. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Ngọc Minh lại chọn chỗ này làm bài. Thật yên tĩnh và đẹp. Từ trên này cậu có thể nhìn thấy rất rõ toàn ngôi trường. Từ mái ngói cổ kính đến những tấm thủy tinh dày, trong suốt của nhà thi đấu. Sân bóng rổ, bồn nước sau trường cho đến các khu học tập. Tất cả đều trong tầm nhìn.
-Đẹp đúng không?-Ngọc Minh hỏi, mắt vẫn dán vào quyển bài tập.
Lâm Phong mỉm cười nói:
-Ừ! Sao cậu biết được chỗ này?
-Tìm tòi, cuối năm lớp 10, tôi tìm thấy nơi đây.
Bước đến bên cạnh Ngọc Minh, ngồi xuống cạnh cô, Lâm Phong thoải mái hỏi:
-Sao cậu phải làm nhiều bài thế? Lớp cậu nhiều bài tập lắm à?
Ngọc Minh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
-Tôi học thêm. À, hôm nay cậu không tập bóng à?
Lâm Phong duỗi thẳng chân, nằm xuống đám cỏ bên cạnh Ngọc Minh, lấy cặp làm gối, ngáp dài rồi nói:
-Không! Nghỉ 1 bữa đâu có chết.
Rồi cậu lôi chiếc máy nghe nhạc ra khỏi cặp, nhét headphone vào tai và nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu sau, Lâm Phong bắt đầu ngủ.
Mặt trời bắt đầu lên, Ngọc Minh nhìn điện thoại, đã 6h40 rồi sao. Cô vươn vai, thu dọn đồ đạc rồi quay sang Lâm Phong. Nhìn gương mặt khi ngủ đang ngủ của cậu ta thật đáng yêu. Cô khẽ cười, đưa điện thoại chụp lấy cái hình ảnh ngây thơ ấy rồi lay cậu ta dậy. Cô gọi:
-Hàn Chết Tiệt dậy đi đến giờ vào học rồi đấy. Dậy nhanh lên. Tôi bỏ cậu ở đây à.
Lâm Phong trở mình, ngồi dậy, xoa xoa cái cổ đau nhức. Ngọc Minh đứng dậy nói:
-Ngủ không đúng tư thế đau cổ là phải.
Đợi Lâm Phong đứng lên, cô nói:
-Cậu đừng nói với ai về nơi này nhé.
Sau đó cô quay lưng đi trước, Lâm Phong vẫn còn buồn ngủ, đeo cái cặp lên vai, uể oải bước ra ngoài.
……
-Minh Minh bà vô hồi nào vậy? Sao tui không thấy xe bà?-Vĩ Thanh hỏi ngay khi thấy Ngọc Minh bước vào chỗ.
-Tui đi nhờ người ta.
Vĩ Thanh mặt sáng rỡ hỏi ngay:
-Bà đi nhờ ai thế? Lúc nãy Triệu Nghi có ghé qua kiếm bà đấy.
-Kiếm tui chi zạ?
-Ai biết. Mà bà đi với ai?
-Bà không cần biết.
Chợt Ngọc Minh nhớ ra 1 điều đó là cô không có xe để đến chỗ hẹn với Minh Quân chiều nay. Còn 10’ nữa mới vào học, cô lấy điện thoại gọi cho anh hai.
-Allo!
-Anh hai chiều này có trực không?
-Có! Chi?
-Vậy thôi. Tưởng không trực thì chở em đi công việc tí.
-Xe mày đâu?
-Ở nhà. Em đi nhờ bạn đến trường.
-Vậy thì ráng mà chịu. Mới sáng sớm đã làm phiền.
Nói xong, Sơn Nhã cúp máy. Ngọc Minh trừng mắt ngó cái điện thoại 1 hồi sau đó dẹp vào cặp, đứng lên chào cô.
Tiết học cứ lặng lờ trôi qua. Ngọc Minh hết sức chăm chú, không hề xao nhãng. Trước cô, Vĩ Thanh bắt đầu lờ đờ. Cô bạn lơ đãng nhìn ra cửa sổ, tay xoay xoay cây bút. Chính Đức cũng không chú tâm lắm, ngồi vẽ lung tung lên góc tập. Chợt, cô Phương gọi:
-Em Vĩ Thanh vui lòng đứng lên trả lờ câu hỏi.
Vĩ Thanh giật mình đứng lên, ấp úng:
-Ơ… dạ…
Ngọc Minh ngồi sau thấy thế “nhắc tuồng”:
-329, 758 sq km.
Vĩ Thanh nghe không rõ nói đại:
-Dạ 357, 29 km ạ.
Cô Phương nhìn Vĩ Thanh hỏi:
-Em có nghe thấy cậu hỏi của tôi không? Có biết mình đang nói cái gì không hả?
Vĩ Thanh im lặng. Cô Phương lại tiếp tục:
-Em Vĩ Thanh, nếu em không thích học, có thể nói tôi. Tôi có thể cho em ra ngoài. Đâu cần thiếu tôn trọng như vậy. Đã không nghe câu hỏi thì đừng trả lời. Nói ra sai bét, vậy mà không biết ngượng ư? Em học địa lý năm cấp 2 như thế nào vậy hả?
Cô Phương nói lớn, nghe cứ như súng liên thanh nã. Cô tuông ra 1 tràng, khiến Vĩ Thanh không đường nào đỡ. Thừa Ngân và Lạc Vĩnh bấm bụng cười. Những đứa đang ngủ gật cũng giật mình trước giọng nói “oanh vàng” của cô. Ai cũng biết cô Phương dạy địa nổi tiếng bởi biệt tài **** rủa và giọng nói oang oang là 1 phần không thể thiếu trong cuộc đời giáo viên của cô. Bất cứ đứa học sinh nào vô phước khiến cô bực mình là phải chịu hậu quả cực kỳ tàn nhẫn. Có nhiều anh chị khóa trên từng học cô kể rằng lúc mới vào trường cô rất hiền. Thế nhưng có đứa học sinh nào đó đã quậy phá trong lớp, khiến cô phải nghỉ dạy 1 tuần để hồi phục sức khỏe. Từ đó trở đi, bất cứ đứa nào không biết nghe lời đều bị cô cho 1 trận tơi bời hoa lá. Cái giọng nói và tốc độ nói của cô y như đại bác nã, đứa nào nghe cũng phải hoảng hồn. Hôm nay Vĩ Thanh xui xẻo, chọc tức bà cô tàn bạo, mặt mày thảm hại đứng nghe những lời “chỉ dạy nhẹ nhàng” của cô.
Hết giờ, cô mặt đằng đằng sát khí, bước ra khỏi lớp. Do tụi Thừa Ngân và Lạc Vĩnh cười khúc khích trong lúc cô đang “lên lớp” Vĩ Thanh, bị cô phát hiện nên đã cho 2 đứa ấy 1 trận. Và thế là cô cho nguyên lớp 1 bài thuyết giáo dài hết tiết luôn. Vĩ Thanh thả người xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Thấy Ngọc Minh chuẩn bị đi, cô nói:
-Bà lại đi à? Tui đang buồn mà bà nỡ lòng nào bỏ tui lại sao?
-Ai biểu bà chọc giận Bạo chúa làm gì.
Vừa tính bước ra khỏi lớp thì Ngọc Minh bị 1 người chặn lại. Con bé Lông Vàng hôm trước hung hăng nói với Ngọc Minh:
-Theo tao. Thanh Thủy muốn gặp mày.
Ngọc Minh lạnh lùng nói:
-Tại sao tao phải gặp chứ?
-Mày…
-Chuyện gì vậy?-Vĩ Thanh xuất hiện bên cạnh Ngọc Minh hỏi.
-Không có gì.-Ngọc Minh trả lời.
Con bé kia nói:
-Không muốn có rắc rối thì theo tao.
Chợt Vĩ Thanh nói:
-Tao biết mày. Mày là Vệ Mạc Nhi học lớp 11a10. Đàn em của Lăng Thanh Thủy.
Vệ Mạc Nhi hếch mặt lên trời nói:
-Đúng!
Rồi quay sang nói với Ngọc Minh:
-Đi nhanh lên.
Vĩ Thanh kéo tay Ngọc Minh nói:
-Này bà tính đi gặp Lăng Thanh Thủy thật sao?
Ngọc Minh gỡ tay Vĩ Thanh ra, nói:
-Không sao đâu.
Rồi bước theo Lông Vàng.
……..
Hồ nước sau trường……
-Cậu muốn gặp tôi?-Ngọc Minh đứng đối diện với Thanh Thủy hỏi.
Cô gái ấy mỉm cười đưa tay ra nói:
-Lần trước chưa có dịp giới thiệu. Tôi là Lăng Thanh Thủy học lớp 11a10.
Ngọc Minh mặt vẫn trơ ra, nắm lấy bàn tay ấy, nói:
-Tôi là Trang Ngọc Minh, học lớp 11a7.
Ngọc Minh có thể nhận thấy rằng cô gái kia đang cố tình xiết chặt bàn tay của mình. Buông tay ra, cô gái tên Lăng Thanh Thủy nói:
-Tốt! Vậy là chúng ta đã biết nhau. Chắc cô cũng thắc mắc tại sao tôi gọi cô ra đây?
Ngọc Minh gật đầu.
Thanh Thủy vẫn cười, nói tiếp:
-Cô vẫn nhớ cái vụ việc xảy ra ở nhà ăn hốm đó chứ?
Ngọc Minh lại gật đầu.
-Hôm đó đúng là rất mất mặt. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng tôi cũng phải cám ơn cô về lời khuyên nho nhỏ ấy. Sau việc đó, Hàn Lâm Phong đã bỏ tôi không thương tiếc như cô cũng thấy đấy. Cô nói đúng. Cậu ta chẳng xem con gái chúng ta là gì cả. Do đó, tôi cám ơn cô về chuyện giúp tôi nhận ra con người của Hàn Lâm Phong.
Cô ta dừng lại, nghiêng đầu làm vẻ cám ơn. Ngọc Minh đều đều nói:
-Không có gì.
Thanh Thủy tiếp tục:
-Giờ vào thẳng vấn đề luôn nhé. Hôm qua tôi đánh cô, xem như xong. Nhưng chúng ta vẫn còn nợ nhau 1 thứ. Cô giúp tôi việc Lâm Phong, tôi không trả thù việc hôm qua nữa. Còn cái bạt tai ở căn-teen tôi sẽ trả lại cho cô.
-Cô muốn làm gì?
-Rồi cô sẽ biết. Cô rất có khí phách do đó tôi cảnh cáo cô trước. Nhưng cô yên tâm. Tôi sẽ trả lại cái tát đó mà thôi. Không hơn không kém. Tôi nói tôi sẽ giữ lời.
-Được! Như vậy chúng ta sẽ không ai nợ ai đúng chứ?
-Phải! Vậy thì những ngày tiếp theo, cô gặp chuyện gì thì cũng đừng trách tôi không nói nhé.
Ngọc Minh gật đầu. Cô ta mỉm cười, phẩy tay ra hiệu với 2 đứa bạn, nói:
-Đi thôi!
1 mình Ngọc Minh đứng đó. Chợt có 1 cánh tay đặt lên vai cô. Ngọc Minh giật mình quay lại, cô nói:
-Cậu làm tôi hết hồn. Sao cậu biết tôi ở đây?
-Tôi đứng trên chỗ bí mật nhìn thấy nên vội vàng chạy xuống đây.-Lâm Phong nói.
Cậu nhìn Ngọc Minh lo lắng hỏi:
-Cậu có sao không? Cô ta có làm gì cậu không?
Ngọc Minh mỉm cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng ấy, nói:
-Không! Cô ta chỉ cảnh báo trước cho tôi thôi.
Rồi cô quay sang nhìn bồn nước đang phun những tia nước trong suốt lên không trung, thở dài khẽ nói:
-Những ngày tiếp theo sẽ dài lắm đây.
Chợt Lâm Phong ôm lấy cô, khẽ nói:
-Tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Đừng lo.
Ngọc Minh hoảng hốt đẩy tay cậu ta ra, nói:
-Cậu làm gì vậy hả? Buông ra mau.
Lâm Phong cố tình kéo dài giọng, thở dài nói:
-Haizzz…. Thật tình không muốn buông cậu ra tí nào cả.
Ngọc Minh ngắt cậu ta, khiến Lâm Phong kêu lên. Nhìn cậu ta nhăn nhó nhìn cánh tay mình, cô cười khoái trá nói:
-Cho cậu chừa cái tật lợi dụng.
Sau đó cô quay người bước đi. Lâm Phong nhăn nhó bước theo sau lầm bầm:
-Cậu và Vĩ Thanh đúng là giống nhau. Sao con gái cứ thích để móng tay thế không biết?
Ngọc Minh cười, thầm nghĩ:
“Móng tay là 1 trong những vũ khí lợi hại của con gái mà.”
Cả 2 người không hề hay biết rằng có 1 người đã nhìn thấy. Người đó cảm thấy tức tối và ghen tỵ với Lâm Phong. Cậu ta nghĩ rằng:
“Nhất định mình sẽ khiến cho cậu trở thành của mình. Trang Ngọc Minh.”
……
Có lẽ câu trả lời nằm xưa là sai
Có lẽ lúc đó anh không biết trân trọng
Anh quá tự tin,
Luôn cho rằng chỉ cần quay lại là có thể nhìn thấy em
Nhìn thấy hình bóng em đứng đợi anh
Nhưng có lẽ anh đã quá ngu ngốc em nhỉ?
Quá ngu ngốc khi cho rằng em sẽ mãi đợi anh
Để đến khi nhận ra thì đã không còn em nữa rồi.