Đẳng Thức Hạnh Phúc

Chương 12


Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 12


Ngọc Minh bắt máy ngay, hồi hộp hỏi:
-Sao?
-Chúc mừng mày!
Ngọc Minh nhảy cẫng lên, hét vào điện thoại:
-Được rồi hả?
Mọi người tronglớp đều hết hồn vì tiếng thét lanh lảnh ấy. Nguyên Thảo nói:
-Mày nhỏ tiếng giùm tao được không. Tao chưa muốn bị điếc.
Ngọc Minh mặt mày hớn hở, cười tươi rói:
-Sorry, sorry! Khi nào gặp được?
Chợt có tiếng ai đó nói, vọng vào trong điện thoại. Nguyên Thảo không trả lời, Ngọc Minh ngưng toét miệng ra hỏi:
-Nguyên Thảo mày còn đó không?
Nhưng đáp lại giọng cô lại là giọng nam trầm ấm chứ không phải giọng của Nguyên Thảo. Người đó hỏi:
-Bạn là Trang Ngọc Minh phải không?
Ngọc Minh nghiêm túc nhẹ nhàng nói:
-Phải! Bạn xin hỏi là ai?
-Mình là Hứa Minh Quân. Nghe Nguyên Thảo nói là bạn muốn nhờ mình kèm 3 môn Toán, Lý, Hóa?
-Đúng vậy!
-Mình đồng ý. Nhưng mình nói trước, học với mình phải nghiêm túc, mình bảo sao nghe vậy. Không được cãi lời.
-Được! Còn gì nữa không?
-Điểm hẹn gặp mặt, Nguyên Thảo sẽ thông báo với bạn.
1 khoảng im lặng sau đó là giọng Nguyên Thảo vang lên:
-Thấy anh hai tao sao?
-Gì? Anh hai mày?
-Ừ! Anh kết nghĩa của tao đó. Bình thường rất vui vẻ, hòa đồng nhưng khi học hành thì vô cùng nghiêm túc. Đến tao còn phải sợ.
-Trời, tao nói chuyện thôi còn rùng mình nữa là. Sao gặp ở đâu?
-Quán kem gần trường mày. Cứ tới đó đợi đi. Tao sẽ dẫn anh hai tới.
Có giọng nói vọng vào:
“Anh không cần người dẫn”
Rồi giọng Nguyên Thảo”
-Dạ em biết rồi thưa anh. Thôi nhé “honey”. Anh yêu cúp máy đây. Nhớ tan học gặp nhau ở quán kem nhé.
-Bye bye “honey” của em. Lát gặp nhé!
Cúp máy, Ngọc Minh hí hửng ra mặt, Vĩ Thanh hỏi ngay:
-Bà có bồ à?
-Ừ! Honey của tui. Từ hồi cấp 2 đến giờ đó.

-Vậy mà nói không thích ai.
-Thì đúng là đâu có thích nhau. Tui với nó là Honey trên danh nghĩa mà. Nó có vợ bé rồi.
Vĩ Thanh hơi nghi hoặc nhìn bạn rồi nhún vai quay lên.
Thời gian còn lại, Ngọc minh cứ nhấp nha nhấp nhổm đợi hết giờ. Không thèm quan tâm đến việc bị Lâm Phong khiêu khích. Làm Hàn Lâm Phong shock nặng nề.
………
Bước vào quán kem, Ngọc Minh gọi loại kem quen thuộc đợi thầy giáo đến. Khoảng 10’ sau, Nguyên Thảo cùng anh kết nghĩa bước vào. 3 người ngồi đó không hề hay biết rằng có 1 người nhiều chuyện đang rình họ. Ngọc Minh vui vẻ nói:
-Bạn chắc hẳn là Minh Quân đúng không?
Chàng trai tên Minh Quân mỉm cười ấm áp nói:
-Phải! Còn bạn là Ngọc Minh? Rất vui được làm quen.
-Đừng khách sáo. Bạn đúng là giống như Nguyên Thảo giới thiệu.
-Thế nó giới thiệu mình như thế nào?
-Học giỏi, thông minh, đẹp trai. Tài sắc vẹn toàn.
Minh Quân bật cười nhìn cô em kết nghĩa đang làm vẻ mặt ngây thơ, hỏi:
-Ngọc Minh này bạn chắc biết bồ của con bé này chứ?
-Dĩ nhiên là biết. Có quen với anh kết nghĩa của mình mà.
Nguyên Thảo chen vô:
-Ủa mày cũng có anh kết nghĩa à? Mày có anh ruột rồi mà.
Ngọc Minh cười, nháy mắt:
-Có anh ruột rồi thì sao chứ? Anh kết nghĩa của tao cũng tốt lắm. Cũng tài sắc vẹn toàn lun.
-Thôi, thôi 2 cô. Ngọc Minh à cậu rảnh ngày nào?-Minh Quân hỏi.
-Chiều 3, 5, 7 còn cậu?
-Uhm! Thế cũng được. Còn 2,4, 6?
-Mình mắc học tiếng Anh rồi.
-Ok vậy mỗi ngày học 1 môn. Thứ 3 học Toán, thứ 5 học Lý, thứ 7 học Hóa.
-Ok!
Nguyên Thảo nói với Ngọc Minh:
-Ê bữa nào dẫn anh mày tới cho tao gặp mặt nha.
-Vậy bữa nào dẫn bồ em tới giới thiệu cho anh nhá.-Minh Quân chen vào.
Nguyên Thảo chu môi nhăn mặt. Ngọc Minh và Minh Quân phì cười. Thế là lại thêm 1 tình bạn nữa được tạo thành. Và theo dự kiến cùng với sự đòi hỏi của 2 anh em kết nghĩa xấu xa kia, lại 1 buổi gặp mặt nữa diễn ra.
……
1 lần nữa, mối nghi ngờ của Vĩ Thanh trỗi dậy. Nhưng lần này kéo theo 2 người nữa đó là…
-Hàn Chết Tiệt cậu làm gì ở đây?-Vĩ Thanh ngạc nhiên nói lớn khi cả đám đang ngồi ở cái bàn ngay góc ngoài.
Chính Đức kéo Vĩ Thanh và tên người thừa kia cuối thấp xuống khi Ngọc Minh nhìn về phía họ. Lâm Phong lạnh lùng thì thào:
-Tôi theo dõi em tôi liên quan gì tới cô? Đừng nói cô cũng theo dõi nó đấy nhé?
-Không dám. Tôi theo dõi bạn tôi.

-Còn cậu?-Lâm Phong hỏi Chính Đức.
-Tôi đi theo thôi.-Tuy trả lời thế nhưng trong lại muốn theo dõi Ngọc Minh xem cô ấy làm gì, đi đâu với người con trai khác. Rồi phát hiện ra từ lúc nào đó đã thích cô bạn ấy mất rồi.
Chợt Lâm Phong chỉ tay vào người ngồi đối diện với Nguyên Thảo hỏi:
-Tên đó là ai thế?
Vĩ Thanh trả lời:
-Không biết nên mới đi theo dõi nè. Hôm qua đã gặp con bé Minh Minh ấy rồi.
-Trường chuyên cơ à?-Chính Đức ngạc nhiên nói.
Cả 3 người ngồi ngoài quan sát, không hề hay biết rằng trực giác nhạy bén của Ngọc Minh và Tae Min đã đoán ra là có người theo dõi họ. Thật là nghiệp dư quá đi.
Kể từ sau buổi nói chuyện đó, Ngọc Minh gần như biến mất khỏi những giờ nghỉ. Đầu giờ, lúc nào cô cũng đến trễ, gần reng chuông, Ngọc Minh mới hớt hải chạy vào lớp. Ra chơi thì biến mất rất nhanh và reng chuông lần 1 mới xuất hiện. Giờ ăn trưa cũng biến mất. Muốn gặp chỉ có thể gặp trong giờ học. Mà dạo này đang trong thời gian kiểm tra nên không thể hỏi. Giờ ra về thì luôn vội vội vàng vàng mau chóng dắt xe ra về. Những việc làm kì lạ đó cứ tiếp diễn mãi như thế tới 1 tháng trời. Vĩ Thanh cứ nghĩ rằng do áp lực kiểm tra nên bạn mình mới như vậy. Ai ngờ đâu….
Hôm đó là thứ 7, môn cuối cùng đã kiểm tra xong. Vĩ Thanh cứ ngỡ là Ngọc Minh sẽ cùng họ đi ăn cơm nhưng ai dè đâu cô lại nói:
-Bà đi trước đi.
Vĩ Thanh nhìn bạn hỏi:
-Tại sao bà không đi chung với tụi tui. Bà tính trốn nữa chứ gì? Kiểm tra xong rồi mà.
Ngọc Minh lo dọn đồ vào cặp, hỏi lại:
-Kiểm tra thì có liên quan gì cơ chứ?
Vĩ Thanh ngạc nhiên hỏi:
-Ủa chứ không phải bà vì áp lực kiểm tra nên mới biến mất như vậy à?
Ngọc Minh ôm xấp tài liệu được giao phải hoàn thành, đứng dậy cười nhẹ nhàng nói:
-Ai nói bà như thế hả? Tui không hề bị áp lực bởi việc cỏn con đó đâu. Tui có việc phải đi trước. Bà cứ lên căn-teen đi. Ăn trưa xong mua giùm tui trái táo nhé.
Bước qua Vĩ Thanh đang đứng há hốc mồm, Ngọc Minh nói lớn:
-Và đừng có đi theo tui như lần trước nữa nhé.
Vĩ Thanh quay lại thì Ngọc Minh đã đi mất. Cô 1 mình bước đến nhà ăn, lòng thắc mắc không biết có phải cô bạn đã phát hiện ra việc mình đi theo dõi cô ấy không nữa.
…….
Vừa cầm quyển tài liệu môn Hóa, Ngọc Minh vừa cắm cúi bước đi. Không lo nhìn đằng trước. Cô vô tình đụng phải 3 cô gái đang đi ngược hướng lại với mình. Vẫn dán mắt vào quyển tài liệu, Ngọc Minh hờ hững nói:
-Xin lỗi!
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ đâu cô bị nắm áo lại. Ngọc Minh giật mình quay lại nhìn. 1 cô tóc vàng, mặt hung dữ nhưng cũng ngô ngố, kênh kiệu nói:
-Ê con kia, mày đụng phải chị Thủy đó có biết không hả?
Ngọc Minh, mặt không chút cảm xúc nói:
-Tôi đã xin lỗi rồi còn gì?
1 cô khác tóc nhuộm vừa đỏ vừa tím, lạnh nhạt hỏi:
-Thế là xong sao? Đâu có đơn giản vậy chứ.
Vẫn cái thái độ không quan tâm ấy, Ngọc Minh đều đều nói:

-Thế mấy người muốn cái gì nữa hả?
1 cô gái có gương mặt rất đẹp và dáng người chuẩn như người mẫu, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài tận thắt lưng được uống lượn công phu, cất tiếng nhạt nhẽo nói:
-Quỳ xuống xin lỗi tao.
Ngọc minh bật cười:
-Quỳ? Tôi là đầy tớ của cô sao mà phải quỳ?
Cô gái tóc vàng lại thô lỗ nói:
-Mày ăn nói với chị Thủy vậy sao? Con này muốn chết à?
Cô nàng có mái tóc dài, được uốn soăn lại lên tiếng:
-Cho mày 1 giây để suy nghĩ. Quỳ hay không quỳ?
Ngọc Minh mặt lạnh nhìn cô ta, trả lời dứt khoát:
-Không!
Cô ta mỉm cười, phẩy tay nói:
-Có khí phách nhưng có lẽ chưa tới đâu. Mạc Nhi xửa lý nó.
Con bé tóc vàng hung hăng bước tới, giựt xấp tài liệu khỏi tay Ngọc Minh, quăng ra 1 bên, những tấm giấy bay lung tung trong không khí như 1 cảnh quay chậm vậy. Ngọc Minh tức giận nói:
-Cô làm gì vậy hả? Đồ điên.
Vừa cuối xuống tính nhặt tờ giấy lên thì bị con bé “lông vàng” kia giẫm lên tay. Đôi giày gót nhọn của nó như nghiến nát những ngón tay của Ngọc Minh. Cô la lên:
-Làm gì vậy hả? Bỏ ra mau.
Nhưng đáp lại là 1 giọng cười giễu cợt. Con nhím lông đỏ, tím kia cuối xuống nhặt lên 1 tờ giấy nhìn nó rồi cười nói:
-Hóa học ư? Thật nhảm nhí.
Nói xong cô ta đưa tay xé roẹt tờ giấy làm 2 dưới con mắt trợn trừng của Ngọc Minh và giọng cười mỉa mai của Lông Vàng. Ngọc Minh gào lên:
-Mày điên rồi sao? Có biết mấy tờ giấy đó là gì không hả?
Con nhím ấy cười độc địa, giẫm chân lên tờ giấy nói:
-Là gì hả? Là đống rác mà thôi.
Sau đó cô ta di di tờ giấy dưới chân mình. Ngọc Minh tức muốn xì khói mà không biết phải làm sao. Bàn tay của cô đau nhứt đến độ mất cảm giác luôn rồi. Chợt Ngọc Minh nhận ra bàn tay còn lại không bị giữ. Cô đưa tay dùng hết sức cào vào chân Lông Vàng. Cô ta hoảng hồn giật phắt chân ra khỏi bàn tay đã đỏ tấy lên của Ngọc Minh. Ngó xuống chân thì thấy 5 đường cào đang ứa máu. Đứng thẳng người dậy, Trang Ngọc Minh phủi đầu gối như không có gì xảy ra. Lúc này cô gái có gương mặt đẹp như tiên, bước đến trước mặt Ngọc Minh, cười nhạt nói:
-Hay! Khá lắm. Nhưng vẫn chưa đủ.
Vừa dứt lời, cô ta nắm lấy tóc của Ngọc Minh, tát vào mặt cô 2 bạt tai. Ngọc Minh kêu lên, bấu lấy tay cô ta. 2 người kia cười khoái trí, đá vào đầu gối cô, khiến Trang Ngọc Minh phải khụy cả 2 chân xuống. Người kia thì cứ thế mà tát Ngọc Minh không thương tiếc. Những giọt nước mắt của nỗi đau và sự nhục nhã bắt đầu lăn trên gò má đỏ tấy của cô. 1 giọng nói đầy sự mỉa mai và giọng cười thâm độc vang lên:
-Cứ khóc đi. Không ai nghe thấy mày đau.
Thế nhưng…. Tiếng nói lạnh băng, không chút biểu cảm lại vang lên sau lưng 4 cô gái:
-Lăng Thanh Thủy, Vệ Mạc Nhi, Kỳ Nhã sao mấy cô lại ở đây?
Cả 3 cô gái kia buông Ngọc Minh ra, nhìn người đang bước đến gần mình, nhẹ nói:
-Tụi em đang chuẩn bị đi xuống căn-teen.
Lâm Phong vừa bước tới chỗ họ thì nhận ra người bị đánh là ai. Cậu hốt hoảng kêu lên:
-Đầu Heo! Cô làm sao thế này?
Khóe miệng của Ngọc Minh đang rỉ máu, tóc tai rối tung, quần áo xốc xếch và mặt đầy nước mắt. Lâm Phong chợt thấy đau lòng, trừng mắt nhìn 3 cô gái, quát lên:
-Các cô đánh cô ấy đúng không?
3 cô gái kia cúi mặt không nói, Lâm Phong tức giận túm lấy cổ áo của Thanh Thủy, quẳng cô ta xuống sàn rồi dữ tợn nói:
-Nếu tôi biết các người còn hành hạ đến cô gái này nữa thì biết tay tôi.
Mạc Nhi và Kỳ Nhã vội vã kéo bạn đứng dậy, bước đi. Trước khi đi, họ còn lườm Ngọc Minh đang ngồi bệch dưới đất.
Lâm Phong nâng mặt Ngọc Minh lên, rút khăn tay lau nước mắt cho cô, hỏi:
-Sao lại ra nông nỗi này hả?

Ngọc Minh nức nở nói:
-Lần đầu tiên tôi bị người ta đánh vì cái lỗi vô cùng vô lý. Tôi chỉ đụng nhẹ vào cô ta thôi mà. Tại sao cơ chứ?
Ôm cô gái trước mặt mình vào lòng, Lâm Phong nhẹ an ủi:
-Cậu đúng là đồ ngốc! Đấu khẩu với tôi thì hay lắm. Mai mốt cẩn thận đừng đụng vào cái đám ấy nữa. Cô ta sẽ không để cậu yên đâu.
Đợi Ngọc Minh nín khóc, Lâm Phong phụ cô ấy nhặt lại đống tài liệu rơi lung tung trên sàn. Vừa gom lại, Lâm Phong vừa hỏi:
-Cậu làm gì với cái đống giấy này vậy hả?
-Học chứ làm gì.
-Cái gì? Sao nhiều thế?-Lâm Phong kinh ngạc kêu lên, nhìn đống giấy dày cui trong tay Ngọc Minh.
Ngọc Minh nhìn vẻ mặt của thiếu gia nhà họ Hàn bật cười. Nhưng cô chợt thấy đau nhói do 2 bên má đang sưng đỏ lên. Lâm Phong thấy thế vội đưa cô lên phòng y tế. Cô y tế nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Ngọc Minh, hoảng hốt hỏi:
-Em đánh nhau à?
Ngọc Minh lầm bầm:
-Dạ không em bị người ta đánh.
Lâm Phong nhìn bộ dạng của cô gái ấy, bật cười khúc khích. Và kết quả là nhận được cái ánh mắt hình viên đạn dành ình. Cô y tế nhìn 2 người mỉm cười nói:
-2 em dễ thương quá. Lần trước thì bạn trai đau bụng, bạn gái vì lo lắng bỏ tiết học đầu để ở lại. Giờ đến bạn trai vì bạn gái của mình mà bỏ cả giờ ăn trưa.
Ngọc Minh ngơ ngác nhìn cô y tế không hiểu mô tê gì. Lâm Phong đứng bên cạnh toét miệng cười, đáp lại:
-Vâng cô quá khen.
Lúc này Ngọc Minh chợt hiểu quay sang nhéo Lâm Phong 1 cái rõ đau khiến cậu phải kêu lên:
-Oái!
Cô y tế quay ại nhìn, cả 2 người cùng cười làm như không có chuyện gì. Lâm Phong ghé sát tai Ngọc Minh nói:
-Cậu đền đáp công ơn của tôi như thế đó à?
Ngọc Minh cũng nghiến răng nói:
-Đúng thế. Cám ơn cậu, thiếu gia Hàn.
……
Sau giờ ăn trưa, Vĩ Thanh trở về lớp và ngạc nhiên trước cái cảnh tưởng không thể tin được trước mắt mình. Ngọc Minh, mặt mày sưng tấy, áo quần xộc xệch đang ngồi cặm cụi làm bài hay viết lách cái gì đó. Và Hàn Lâm Phong, thiếu gia nổi tiếng ăn chơi và lăng nhăng đang ngồi nhìn Ngọc Minh chằm chằm đến mức không hề hay biết rằng Vĩ Thanh đang đứng sau lưng. Chợt Ngọc Minh cất tiếng, giọng không cảm xúc nhưng nhẹ hẫng:
-Nhìn đủ chưa? Cậu làm tôi viết sai tùm lum đây nè.
Lâm Phong thoáng ngượng, chống chế:
-Tôi có nhìn cậu đâu.
Ngọc Minh lại cất tiếng nhưng không phải nói với Lâm Phong:
-Bà vào sao không lên tiếng? Đứng đó làm gì?
Lâm Phong quay đầu lại, dửng dưng nhìn Vĩ Thanh không nói tiếng nào. Vĩ Thanh ngạc nhiên nói:
-Cậu làm gì ở đây?
Vẫn cái thái độ dửng dưng, Lâm Phong trả lời:
-Đưa bạn cô về đây chứ làm gì?
Vĩ Thanh lại hỏi:
-Sao Minh Minh như thế này và tại sao cậu phải đưa nó về hả?
Trước khi Lâm Phong kịp mở miệng thì Ngọc Minh đã nói trước:
-Tí tui kể cho. Cậu về lớp đi không đám fans của cậu giết tôi mất. Và cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy.
Lâm Phong nhếch mép, đứng lên nói:
-Không có gì.
Rồi quay lưng bước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.