Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 11
Đẩy cánh cửa phòng y tế, Ngọc Minh lôi Hàn Lâm Phong không chút sức lực đang dựa vào người mình vào trong. Cô y tế nhìn bộ dạng của cậu ta vô cùng kinh ngạc vội vàng phụ Ngọc Minh đỡ cậu ấy lên giường. Sau đó cô quay lại hỏi Ngọc Minh:
-Cậu ấy bị gì vậy em?
-Dạ bạn ấy bị đau bụng thưa cô. Bạn ấy đã đi đại tiện suốt 45’ rồi ạ.
-Trời!-Cô y tá kêu lên, vội vã chạy đi lấy ít thuốc cho cậu ta.
Ngọc Minh ngồi lên mép giường nhìn gương mặt xanh mét đang vã mồ hôi hột của cậu ta. Cô nhẹ rút 1 chiếc khăn lụa ra lau đi những giọt mồ hôi ấy. Lâm Phong kinh ngạc nhìn người ngồi trước mặt mình, hỏi:
-Sao cô không về lớp?
-Anh Tae Min kêu tôi đưa cậu lên phòng y tế. Tôi không thể bỏ mặc cậu như thế được.-Ngọc Minh trả lời đơn giản.
Đúng lúc ấy, cô y tá bước ra cầm theo ít thuốc. Cô đưa cho Lâm Phong nói:
-Em uống đi sẽ đỡ hơn. Em cảm thấy thế nào rồi?
Ngọc Minh đứng dậy đi lấy nước còn Lâm Phong thều thào trả lời:
-Dạ đỡ hơn rồi cô.
Cô y tá gật đầu, quay về bàn làm việc còn Ngọc Minh ngồi xuống, đỡ cái đầu của Lâm Phong dậy, đưa ly nước nói:
-Uống mau đi.
Sau khi uống thuốc, Lâm Phong cảm thấy đỡ hơn, cậu nói với Ngọc Minh:
-Cô về lớp đi. Ở đây làm gì?
Ngọc Minh ngồi đó ngó ngoài cửa sổ hờ hững nói:
-Cậu khỏi đuổi. Đợi hết tiết tôi sẽ quay trở lại.
Rồi cô thở dài, nói nhỏ:
-Cậu làm tôi lỡ hết kế hoạch rồi.
Lâm Phong nhìn cô gái hỏi:
-Cô nói cái gì?
Ngọc Minh quay lại nhìn cậu ta, cười buồn nói:
-Không có gì.
Ánh nắng chiều rọi lên khuôn mặt của Ngọc Minh, khiến cô trông như đang tỏa sáng vậy. Cộng thêm nét cười buồn buồn và những lọn tóc bay phất phơ trong gió đã khiến tim Lâm Phong chợt đập trệch mất 1 nhịp. Cậu lúng túng quay mặt đi. Chợt Ngọc Minh hỏi:
-Cậu… đã bao giờ thích ai thật lòng chưa?
Lâm Phong quay đầu lại nhìn nhưng Ngọc Minh không nhìn cậu ta mà nhìn ra cửa. Cậu ta nói:
-Chưa! Thế còn cô?
-Rồi. Nhưng đó chỉ là 1 sự ngu ngốc nhất thời mà thôi.
-Tại sao cô lại nói vậy?
Ngọc Minh không trả lời mà hỏi lại:
-Tại sao cậu lại xem con gái chúng tôi không ra gì vậy?
-Tôi không biết! Có lẽ tôi vẫn chưa tìm được người mình thật sự thích.
Lúc này Ngọc Minh mới quay lại nói:
-Cho dù là như thế cậu cũng không nên làm như vậy. Chúng tôi không phải là những thứ chơi chán rồi vứt đi. Cậu có hiểu không?
Lâm Phong không nói gì hết. Ngọc Minh lại tiếp tục:
-1 khi thích 1 ai đó, con gái luôn là người đau khổ cậu biết không? Như Vĩ Thanh, cậu ấy trao hết tình cảm cho Nguyệt Ân nhưng đáp lại là gì cơ chứ? Là sự hụt hẫng và nỗi đau giày vò tâm trí. Đó là lý do tại sao cậu ấy ghét Tuệ Vân và Nguyệt Ân như vậy. Nếu không phải vì cái tính lăng nhăng của cậu thì có lẽ Vĩ Thanh không phải như vậy đâu.
-Tại sao lại tại tôi?
-Chẳng phải trước đó Tuệ Vân là bạn gái của cậu sao?
Lâm Phong cãi lại:
-Cho dù là như thế thì cũng không trách tôi được. Là do Nguyệt Ân thích cô ta mà.
Ngọc Minh lại thở dài nói:
-Đúng! Lòng dạ con trai thật dễ thay đổi.
Rồi cô đứng lên, nói với Lâm Phong:
-Tôi về lớp đây. Cậu ở lại nghỉ ngơi đi nhé!
Trang Ngọc Minh bước đi.
Còn lại 1 mình, Hàn Lâm Phong cảm thấy hơi cô đơn. Những lời nói nhẹ nhàng của cô gái ấy vẫn còn văng vẳng đâu đây. Và cậu nằm đấy, để mặc cho thời gian trôi qua.
……
Sau 90’ bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng mấy nước gì, Hàn Thừa Ngân chớp mắt. Cô khẽ rên rỉ:
-Tôi đang ở đâu đây?
1 giọng nói lạnh lùng, quen thuộc vang lên:
-Em đang ở phòng y tế.
Ngồi dậy, Thừa Ngân cảm thấy hơi chóng mặt vì ngủ quá nhiều. Cô y tá bước tới nói:
-Em nên nằm xuống 1 tý đi. Khoan hẵng ngồi dậy.
Thừa Ngân nằm xuống, đưa tay lên vuốt tóc thì….
Cô ngồi bật dậy, đưa tay lên sờ mái tóc óng mượt của mình. Nó khô dính lại và có cái gì đó dinh dính như…. Kẹo cao sau.
Chạy ngay đến cái gương gần đó, Thừa Ngân soi cái bộ tóc quí giá của mình.
-AHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!
Tiếng thét vang vọng cả trời xanh khiến chim chóc bay lên lào xào. Ly nước rung lên bần bật trước tần sóng âm thanh kinh hồn ấy. Mấy tấm kính cửa sổ của rung lắc dữ dội. Mọi người ai cũng phải bịt chặt tai lại. Trong lớp 11a7, Vĩ Thanh và Ngọc Minh vừa bịt tai vừa tóe miệng cười. Cả 2 đều nghĩ kế hoạch thế là thành công.
……
Giờ về, mọi người thấy Hàn Tiểu Thư tóc dài óng ả phải búi lên cao và đội 1 cái mũ sùm sụm che kín mái tóc. Vĩ Thanh, Ngọc Minh, Triệu Nghi và Chính Đức bấm bụng cười khúc khích. Cả đám lôi nhau vào quán kem gần đó ngồi ăn mừng sự kiện đặc biệt này. Vừa cười Chính Đức vừa nói:
-Mấy cậu thật là dữ dội. Cậu trét gì vào tóc cô ta vậy?
Vĩ Thanh cười đểu nói:
-Kem đánh răng và kẹo cao su. Yên tâm đi. Chỉ có cắt thì mới hết, chứ gội thì không ra đâu.
Triệu Nghi thán phục nói:
-2 bà quả là cao tay. Mà bộ 2 bà không sợ bị trả thù à?
Ngọc Minh nói:
-Lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ.
Chính Đức chợt hỏi:
-Sao lúc nãy cậu không vào học tiết đầu sau giờ ăn trưa?
Ngọc Minh múc thìa kem trái cây cho vào miệng, nhún vai đơn giản nói:
-Thì đơn giản là thấy cậu ta thê thảm quá không nỡ bỏ mặt nên đưa lên phòng y tế giúp thôi.
Cả 4 người ngồi bên nhau cười đùa không hề hay biết rằng cách đó không xa, tại biệt thự nhà họ Hàn, tiểu thư nhỏ bé Hàn Thừa Ngân đang tức điên lên.
Nhà Hàn Thừa Ngân…..
-Trời ơi mái tóc của tôi.- Hàn Thừa Ngân ứa nước mắt nhìn cái mái tóc vừa gội của mình.
Mái tóc ấy xù hết cả lên, trơn nhớt và dính chặt hơn vào nhau. Cô ta quát tháo tên cô hầu phòng:
-Mau đi gọi cho chú Lý thợ cắt tóc của tôi đến đây mau lên.
Cô gái hầu phòng xanh mặt vội vã đi khỏi phòng. Những ai từng phục vụ lâu năm trong ngôi biệt thự này đều biết rất rõ. Từ lớn đến bé, Hàn tiểu thư rất được cưng chiều. Cô ta là công chủa nhỏ của ông bà chủ, là búp bê đáng yêu của cậu Thừa Văn, ông anh trai nho nhã. Gia đình họ Hàn có 2 anh em. Mỗi người có 2 người con. Hàn Lã San, người kế thừa tập đoàn có tiếng khắp cả nước là cha của cặp sinh đôi kỳ quái Lâm Phong-Hạo Trương. Hàn Lã Cao, ông trùm của thị trường mua bán là cha của 2 anh em Thừa Văn-Thừa Ngân. Những người hầu lâu nằm đều biết rất rõ tính chất kỳ quái của nhà Hàn Lã Cao. Ông bố thì luôn cười nói nhưng khi có việc gì đó không vừa ý thì ông ta lộ rõ cái vẻ mặt như ma quỷ hiện hình của mình. Vô cùng tàn nhẫn đối với những ai ngán chân ông ta chiếm đoạt thứ ông ta muốn. Và đức tính ấy đã được truyền lại cho cô con gái yêu. Lúc còn nhỏ, Thừa Ngân rất thích 1 con búp bê. Khi ấy, cô nũng nịu đòi cha dẫn đi mua. Ông bố vui vẻ đưa cô con gái đến cửa hàng đồ chơi lớn nhất thành phố tìm mua. Vô tình, khi họ đến nơi thì con búp bê cuối cùng đã được bán mất. Hàn Thừa Ngân kéo cha chạy theo đứa trẻ vừa mua con búp bê ấy đòi lại cho bằng được. Tuy nhiên đứa trẻ kia nhất định không chịu đưa. Lúc ấy, Hàn Thừa Ngân mặt mày sa sầm trông giống y như ông bố, lạnh lẽo nói:
-Hãy nhớ đấy. Tao nhất định sẽ tìm ra mày và lấy lại thứ tao muốn.
Lời đe dọa ấy khiến đứa trẻ kia sợ phát khóc. Còn ông bố thì lại ôm cô con gái lên nức nở khen:
-Con gái ta giỏi quá. Thật khôn hổ danh là con gái của Hàn Lã Cao mà.
2 cha con cùng cười khiến mọi người đều trố mắt nhìn. 1 tháng sau, đứa bé mua con búp bê cuối cùng ấy gặp lại Hàn tiểu thư ở nhà trẻ. Cô ta không hề thường tiếc khi tra tấn và cô lập đứa trẻ tội nghiệp ấy. Cô ta và đứa bạn thân tên Khương Lạc Vĩnh đã khiến những năm tháng sống trong nhà trẻ của đứa trẻ kia thành địa ngục. Hành hạ đến nỗi đứa trẻ ấy sợ hãi quá trốn biệt ở nhà và mắc bệnh trầm cảm suốt 5 năm trời. Vậy mà cô ta vẫn cười.
Còn bà chủ, Ná Uyển Nhu là 1 nhà họa sĩ nổi tiếng và cũng là nhạc sĩ luôn thích mọi thứ ngăn nắp và đúng thứ tự đến từng mi-li-mét. Chỉ cần sai xót 1 tí là bà ta gầm lên ngay. Ai xui xẻo mà bị bà ta **** rủ thì… khỏi nói. Cứ như súng đại bác nổ liên thanh vào lỗ tai. Nhưng nếu như không có gì sai xót thì bình thường bà ta rất vui vẻ, hòa nhã với tất cả mọi người. Còn người cuối cùng và cũng là người ít được biết đến nhất đó chính là cậu con trai lớn Hàn Thừa Văn. Đó là 1 cậu con trai rất lịch sự và được mọi người yêu quí. Từ năm 10 tuổi đã đi New York du học. Do đó mà rất ít ai biết về cậu ta.
Quay lại hiện tại, Lý Củ cầm hộp đồ nghề bước vào phòng tiểu thư. Vừa nhìn thấy mái tóc đông cứng thành 1 chùm của Thừa Ngân đã kêu lên 1 tiếng rồi lăn đùng ra đất mà xỉu. Mất 15’ sau mới tỉnh lại được. Thừa Ngân nhìn ông ta cau có nói:
-Ông làm gì đó mau đi chứ. Tôi không thể nào đi học với mái tóc này được.
Mở hộp đồ nghề ra, ông ta eo ** nói:
-Nếu muốn “cải tạo” cái tổ quạ này thì chỉ có thể cắt đi được thôi.
Hàn Thừa Ngân ngắm nghía mái tóc trong gương, lo lắng nói:
-Được được. Nhưng làm cho đẹp đấy.
1 tiếng đồng hồ trôi qua. Thừa Ngân xuất hiện trong diện mạo mới. 1 mái tóc cắt ngắn đằng sau và để mái dài đằng trước. Óng ả và mượt mà, hơi ánh lên màu nâu hạt dẻ rất thời trang và dễ thương. Lý Củ nhìn thành phẩm cùa mình, xúc động ôm ngực nói:
-Thật là tuyệt vời. Kiệt tác, kiệt tác.
Sau đó ông ta sơn lại móng tay cho Thừa Ngân. Hoàn thành 1 diện mạo mới.
1 công chúa đáng yêu. 1 ác quỷ đội lốt thiên thần.
………..
Tối hôm đó, đang dạo trên trang web quen thuộc thì 1 dòng chữ đập ngay vào mắt Ngọc Minh. Cô nói lớn:
-Học bổng toàn phần ở New York ư?
Sau 30’ nghiên cứu và tìm hiểu, Trang Ngọc Minh kết luận rằng mình cần phải đạt từ 9 đến 10 điểm cả 3 môn Toán, Lý, Hóa thì mới có cơ hội nhận học bổng. Và hơn nữa, cô phải trải qua 1 kỳ thi kiểm tra để xem có nhận được không. Gọi ngay cho Nguyên Thảo, Ngọc Minh hỏi ngay không cần màu mè:
-Ê mày tao đi du học thì thế nào?
Nguyên Thảo ngạc nhiên kêu lên:
-Mày chuẩn bị đi du học à?
-Không, không! Tao tìm đượ 1 học bổng toàn phần đi du học ở Mỹ. Nhưng muốn có được học bổng thì phải thi 1 cuộc thi kiểm tra và phải đạt 9 đến 10 điểm 1 môn.
-Thi mấy môn? Môn gì?
-3 môn. Toán, Lý, Hóa. Và cần giỏi tiếng Anh.
-Được đó. Mày thi đi.
-Nhưng tao cần người giúp đỡ.
-Giúp cái gì chứ? Mày tháng nào cũng được hạng 2 mà.
-Trời ạ! Cái con này. Tao học nâng cao Toán, Hóa, Sinh mà mày quên rồi à? Tao cần 1 người nào đó giỏi 3 môn Toán, Lý, Hóa kèm cặp.
-Vậy mày gọi tao làm gì?
-Thì nhờ mày kèm tao chứ làm gì.
-Trời! Tao học đâu có xuất sắc sao kèm mày được.
-Vậy tao phải từ bỏ hy vọng đi du học rồi hả? Thấy giới thiệu là qua đó, sau khi học hết cấp 3 bên đó, tao sẽ thi tiếp. Nếu đủ tiêu chuẩn thì tiếp tục ở lại đó học đại học.
-Không đủ tiêu chuẩn thì sao?
-Thì quay về nước chứ sao. Mà nghe nói có thể được giới thiệu vào những trường có tiếng nữa. Rất tốt cho việc theo đuổi nghành Y của tao.
-Uhm! Tao biết có người giúp được mày đó.
-Ai vậy?
-Bạn tao. Tên là Hứa Minh Quân. Thủ khoa khối tụi tao. Học rất xuất sắc, ngoại hình của rất chuẩn. Tài sắc vẹn toàn, học chung lớp với tao. Được không?
-Mày giới thiệu thầy giáo hay bạn trai vậy hả?
-Hehe cả 2 luôn. Để mai tao hỏi nó coi nếu nó chịu thì tao gọi ày hẹn ngày gặp mặt để giới thiệu 2 đứa bay.
-Ok. Vậy nha. Nhớ giúp tao đó. Thôi tao cúp máy đây. Tao phải ôn bài rồi. Mai kiểm tra 1 tiết Địa lí. Thiệt là khổ.
-Ừ! Vậy thôi. Mai kiểm tra tốt nhé.
Cúp máy, Ngọc minh bắt đầu quá trình “luyện” môn Địa lí. Thắc mắc không biết Triệu Nghi học nâng ấy môn này như thế nào.
………
Sáng sớm vào, thấy ai ai cũng câm tập tụng đi tụng lại mấy bài lý thuyết dài ngoằng. Treo cặp lên, Ngọc Minh vui vẻ hỏi:
-Sao rồi? Thuộc hết chưa?
Vĩ Thanh hơi uể oải nói:
-Sơ sơ à.
Thấy Thượng Nguyên, Ngọc Minh cầm tập chạy qua hỏi:
-Thượng Nguyên ình hỏi bài này phải giải thích thế nào?
Thượng Nguyên vui vẻ trả lời trước vẻ mặt cau có của Lạc Vĩnh.
Gần đến giờ vào học Thừa Ngân mới vào học. Thấy cô gái, mọi người ngạc nhiên. Tóc cắt ngắn thời trang, đeo kính ngố dễ thương. Ba lô hồng sau lưng nhí nhảnh vô cùng. Vĩ Thanh cấm khẩu mất 1 tiết trước vẻ thay đổi ấy. Ngọc Minh cũng thế. Tiết 1 trôi qua, chuông vừa reo, mọi người ồ ạt đem cặp lên bục giảng đợi làm kiểm tra. Khi đề vừa phát ra, Ngọc Minh làm ngay, cô nghe thấy rõ tiếng thì thầm của Thừa Ngân ở dãy bên kia.
Tíc… tắc… tíc… tắc….
Reng… reng…reng… reng….
-Tất cả bỏ bút xuống truyền bài lên.-Giọng giám thị vang lên, tiếng giấy soàn soạt kèm theo âm thầm ồn ào của mấy cái miệng bắt đầu hoạt động trở lại.
Vĩ Thanh than thở:
-Ôi thiệt là mệt quá đi. Lần nào cũng bị tra tấn kiểu này. Học cho đã vô cuối cùng ra có mấy câu. Bất công quá.
Ngọc Minh mỉm cười, đúng lúc ấy chuông điện thoại reo, hứa hẹn 1 cái tin tức không biết buồn hay vui. Số điện thoại mà Ngọc Minh đã chờ đợi từ sáng đến giờ.