Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 124: Lệnh Cấm
Người chủ trì vừa dứt lời, tất cả mọi người trong hội trường đều xôn xao.
“Mảnh đất số 1 này là nơi trù phú, gần trung tâm thành phố Thanh Dương”.
“Tiếc là trên tỉnh xếp nó vào khu bảo vệ, cấm khai phá trong vòng năm mươi năm, có mua cũng vô dụng”.
“Đúng đấy, nếu mảnh đất này mà được phép khai phá thì đúng là trù phú, đáng tiếc cấm khai phá thì có mua cũng vô dụng”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm trước mảnh đất này cũng không bán được phải không nhỉ?”
Tất cả mọi người châu đầu ghé tai bàn luận.
Trong lúc nhất thời không có ai ra giá.
Một mảnh đất không thể khai phá thì cho dù có giá thấp nhất là năm mươi triệu cũng không ai muốn mua.
“Mảnh đất số 1 có ai ra giá không?”, người chủ trì mở miệng hỏi.
“Tôi ra giá năm mươi triệu!”
Một giọng nói dõng dạc vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, xem người giơ biển báo giá là ai.
Hóa ra là Lâm Vũ!
“Tập đoàn Hoa Đỉnh muốn mua mảnh đất này? Cho dù anh ta có tiền thì cũng không nên lãng phí năm mươi triệu này?”
Moi người nhìn Lâm Vũ ra giá, vẻ mặt kinh ngạc.
“Thằng ngu, tốn năm mươi triệu để mua mảnh đất không thể khai phá.”, Hướng Kim Cường lắc đầu cười khẩy.
Chỗ ngồi của Lâm Vũ.
“Chủ tịch Lâm, mảnh đất này phải năm mươi năm sau mới được khai phá, sao anh lại muốn mua thế?”, Lưu Ba thấy Lâm Vũ báo giá, ông ấy thấy không hiểu.
“Lưu Ba, tôi tự biết tính.”, Lâm Vũ cười nói.
Lưu Ba thấy Lâm vũ nói thế, không hiểu sao ông ấy lại cảm thấy yên tâm.
Bởi ông ấy biết mỗi lần Lâm Vũ nói thế là y như rằng sẽ có niềm vui bất ngờ.
“Mảnh đất số 1 chủ tịch Lâm ra giá năm mươi triệu, có ai ra giá cao hơn không?”
“Được! Mảnh đất này sẽ thuộc về chủ tịch Lâm của tập đoàn Hoa Đỉnh!”
Người chủ trì thấy không có ai ra giá nữa thì gõ búa.
Anh ta biết mảnh đất này đấu giá mấy lần rồi mà không bán được, giá trị của nó cũng từ trăm triệu xuống chục triệu rồi, hôm nay có người mua đã là tốt lắm rồi.
Mấy ai bỏ tiền ra mua mảnh đất mà năm mươi năm sau mới được khai phá chứ?
Sau khi mảnh đất này được bán đi, lại tiếp tục đấu giá hai mảnh khác, trong đó có một mảnh được Lâm Vũ mua mới giá hai mươi lăm triệu tệ, còn một mảnh đất Lâm Vũ không vừa ý, được một công ty bất động sản nhỏ mua với giá tám triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ.
Buổi đấu giá cuối cùng cũng kết thúc.
Lần này Lâm Vũ mua được năm mảnh đất, tốn hết vừa tròn hai trăm triệu.
Tuy là hai mảnh đất tốt nhất anh không mua được nhưng ngoài mảnh đất bảo tồn số 1 ra thì bốn mảnh còn lại cũng so được với hai mảnh kia, mà quan trọng là giá thành rẻ.
Kế hoạch ban đầu là chuẩn bị hai tỷ rưỡi để đập chết Hướng Kim Cường, khiến ông ta không mua nổi một mảnh đất.
Đây cũng là ý của ông ngoại lúc đầu, đơn giản mà thô bạo.
Nhưng Lâm Vũ đột ngột thay đổi kế hoạch, làm chủ tịch của một công ty thì phải biết tùy cơ ứng biến.
Lâm Vũ thấy kế hoạch mới của anh bẫy Hướng Kim Cường một tỷ rưỡi, còn mình thì vừa tiết kiệm được một khoản lớn, vừa mua được đất đúng là lời to.
Đợi buổi đấu giá kết thúc cũng đã là giữa trưa, hội đấu giá cũng đã chuẩn bị sẵn cơm trưa.
Hôm nay tổng cục quản lí đất đai mời những sếp tổng đấu giá đất đến tầng cao nhất của khách sạn dùng cơm.
La Minh – cục trưởng tổng cục quản lí đất đai cười không khép miệng.
Bởi vì hôm nay bán đấu giá được gần một tỷ tám trăm triệu nhân dân tệ.
Vốn dĩ tổng giá trị của mấy mảnh đất này chỉ tầm khoảng bốn trăm triệu mà thôi, thế nên lần này bọn họ lời to rồi.
Đương nhiên trong một tỷ tám này thì có một tỷ rưỡi là do hướng Kim Cường đóng góp.
Trong phòng.
Mười sếp tổng kinh doanh bất động sản ngồi chung một bàn, trong đó đương nhiên có Lâm Vũ và Hướng Kim Cường.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây tham gia.”, cục trưởng La dẫn đầu nói.
Mời xong một ly rượu.
“Cục trưởng La, tôi thấy ông nên mời ông Hướng một ly, dù sao ông Hướng cũng đã đóng góp những một tỷ rưỡi cơ mà.”, Lâm Vũ thờ ơ nói.
“Ha ha, được, tôi mời ông Hướng một ly.”, cục trưởng La cười gượng nói.
Vẻ mặt Hướng Kim Cường đen sì, cứ nghĩ đến việc mình bị hố mất một tỷ rưỡi là tim ông ta lại rỉ máu.
Tuy là mấy năm nay ông ta làm ăn kiếm được không ít tiền, nhưng số tiền một tỷ rưỡi này ông ta phải mất mấy năm mới có thể kiếm lại.
Nhưng cục trưởng La mời rượu, ông ta vẫn phải nở nụ cười.
Lúc hai người đang giơ chén mời rượu nhau, Lâm Vũ lại cười nói.
“Bỏ ra những một tỷ rưỡi để mua hai mảnh đất giá chát nhất là hai trăm triệu, rõ ràng ông Hướng thật lòng muốn đóng góp cho cục quản lí đất đai”.
“Thằng kia, mày!”
Hướng Kim Cường đập mạnh chén rượu xuống bàn, giận dữ trợn mắt nhìn Lâm Vũ.
“Ông Hướng sao thế, ông bỏ ra một tỷ rưỡi để mua hai mảnh đất giá hai trăm triệu là chuyện mọi người đều biết, sao phải sợ người ta bàn tán.”, Lâm Vũ cười nói.
Cục trưởng La thấy thế thì chủ động hòa giải.
“Hai người nói ít đi mấy câu, nào nào, tôi mời hai người một ly”.
“Được thôi!”
Lâm Vũ cười bưng chén rượu lên.
Hướng Kim Cường phải tỏ ra mình là người rộng lượng, cũng nhấc chén rượu lên.
Sau khi cạn ly.
“Lâm Vũ, mày đắc ý cái đếch gì? Tuy buổi đấu giá hôm nay tao bỏ ra nhiều tiền nhất nhưng tao lại có được hai mảnh đất tốt nhất.”, Hướng Kim Cường tự hào nói.
Hướng Kim Cường trong buổi đấu giá phải nén giận, giờ đương nhiên ông ta muốn bật lại Lâm Vũ cho bõ tức rồi.
Lâm Vũ dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực nói.
“Ông giành được hai mảnh đất ngon thật, nhưng nếu so với mảnh đất số 1 mà tôi giành được thì hai mảnh đất của ông chả ra gì, y như rác rưởi mà thôi”.
“Ha ha, mày còn dám nhắc đến cái khu số 1 đó hả? Đúng là thằng ngu, bỏ ra năm mươi triệu để mua một mảnh đất không thể khai phá, lại còn khoe khoang.”, Hướng Kim Cường cười nhạo.
Với Hướng Kim Cường thì chuyện Lâm Vũ mua mảnh đất số 1 là chuyện cười duy nhất mà ông ta có thể lôi ra châm biếm.
Mấy sếp tổng trên bàn ăn cũng gật gù theo.
“Đúng đấy, vị trí của mảnh đất số 1 tuy đắc địa nhưng trên tỉnh đã đưa vào danh sách khu vực cần bảo tồn, phải năm mươi năm sau mới được khai phá, dù mua cũng chỉ có thể để đó, không dùng được”.
…!
Lâm Vũ lại cười nói.
“Ông Hướng, tôi mua đất không phải để không đó.
Tôi đang chuẩn bị xây dựng một trung tâm thương mại và khu đô thị cao cấp bậc nhất ở đó, nó sẽ trở thành nơi phồn hoa nhất thành phố Thanh Dương này”.
Mảnh đất này rộng những năm trăm mẫu, nếu bắt tay vào khai phá thì tiềm lực của nó rất lớn.
“Gì? Mày định xây dựng trung tâm thương mại ở đó á? Ha ha, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, tao đã bảo mày rồi, mảnh đất đấy được tỉnh xếp vào khu bảo tồn, cấm khai phá trong vòng năm mươi năm, mày không hiểu à?”, Hướng Kim Cường chê cười.
“Tôi biết chứ, nhưng tỉnh đã bỏ lệnh cấm này rồi.”, Lâm Vũ nhún vai nói.
“Mày nói gì cơ?”
Hướng Kim Cường đứng bật dậy.
“Có đéo ý! Sao tỉnh lại bỏ lệnh cấm được chứ, nếu chuyện này là thật thì sao tao không biết chuyện này.
Rõ ràng là mày ở đây khua môi múa mép thì có!”, Hướng Kim Cường quát to.
“Điều đó chứng minh ông vô dụng, thế thôi.”, Lâm Vũ nhún vai nói.
Sau đó, anh rút ra một tập văn kiện ném lên bàn.
“Văn kiện hủy bỏ lệnh cấm đây này, ông mà không tin thì từ mở to mắt chó ra mà xem”.
Hôm qua ông ngoại đã tự tay đưa cho anh phần văn kiện này, đây là một món quà bí mật của ông.
Hướng Kim Cường không muốn tin tưởng chuyện này, vội vàng cầm văn kiện trên bàn lên xem.
“Chuyện này…!chuyện này….”
Hướng Kim Cường xem xong văn kiện, lập tức thẫn thờ ngồi trên ghế, vẻ mặt tuyệt vọng, văn kiện trong tay cũng rơi xuống bàn.
“Chẳng lẽ bỏ lệnh cấm thật!”
Cục trưởng La thấy có biến, vội vàng cầm văn kiện lên xem.
“Thật này! Lệnh cấm được giải trừ thật này”.
Cục trưởng La xem văn kiện xong, không nhịn được hét lên, giọng nói ông ta vì quá kinh hãi mà đanh lại.
Ối!
Cục trưởng La vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên nhốn nháo.
“Trời ạ, mảnh đất số 1 bị cấm khai phá những sáu năm rồi, giờ bỏ lệnh cấm thật rồi à?”
“Mảnh đất này mà được bỏ lệnh cấm thì giá trị của nó sẽ cực kì lớn, suy cho cùng thì nó nằm vở vị trí đắc địa mà”.
“Nếu tập đoàn Hoa Đỉnh xây dựng mảnh đất này thành nơi phồn hoa nhất thành phố Thanh Dương thì tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ kiếm được cả núi tiền ý chứ”.
…!
Đám sếp tổng ngồi đây đều làm về bất động sản nên hiểu rõ xây dựng ở mảnh đất số 1 thì sẽ sẽ đem lại lợi nhuận khổng lồ thế nào..