Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 125: Năng Lực Của Ông Ngoại


Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 125: Năng Lực Của Ông Ngoại


Việt
Nhưng bọn họ cũng không đố kị vì bọn họ biết công ty bọn họ cũng không đủ sức để làm dự án lớn như thế.

Nhưng Hướng Kim Cường thì khác.

“Tại sao? Tại sao? Sao tao không nhận được bất cứ tin tức gì?”, Hướng Kim Cường giận dữ gào thét.

Nếu ông ta biết mảnh đất này sẽ được bỏ lệnh cấm thì chắc chắn sẽ dùng mọi cách để chiếm được nó bởi vì giá trị mà nó mang lại quá lớn.

Cuối cùng thì mảnh đất này lại bị Lâm Vũ hớt tay trên với cái giá hời năm mươi triệu?
Chỉ dựa vào chuyện này thôi, hôm nay Lâm Vũ đã là người thắng lớn nhất rồi.

“Ông Hướng, thế nào? Mảnh đất này của tôi ngon hơn hai mảnh đất kia của ông gấp mấy lần đúng không? Trong khi tôi chỉ tốn có năm mươi triệu thì ông tốn những một tỷ rưỡi, chậc chậc!”, Lâm Vũ cười nói.

“Mày…!mày….!mày!”
Hướng Kim Cường tức run người, mặt mày xanh mét, cả người như sắp nổ tung.

“Ông muốn biết lí do chứ gì? Để tôi nói cho ông biết, đúng là tỉnh cấm khai phá mảnh đất này.”, Lâm Vũ cười nói.

Sau đó, anh lập tức đổi giọng.

“Nhưng ông ngoại – Liễu Chí Trung tôi đã ra tay thì gạo xay ra cám, thế là lệnh cấm được dỡ bỏ”.

“Mà tin tức cũng bị ông tôi và trên tỉnh phong tỏa, thành phố Thanh Dương không có ai biết chuyện này cả, để tôi có thể dễ dàng nuốt trọn mảnh đất này tiến hành xây dựng, nên mọi người không biết cũng là chuyện thường tình”.

“Hóa ra là thế!”, cục trưởng La ngồi cạnh gật gù.

La Minh là cục trưởng tổng cục quản lí đất đai, đúng lí ra nếu mảnh đất số 1 được dỡ bỏ lệnh cấm thì ông ta phải là người biết đầu tiên mới đúng.

Nhưng ông ta lại không nhận được tin tức gì, hóa ra là do ông ngoại Lâm Vũ thúc đẩy chuyện này.

Qua chuyện lần này cũng thấy rõ năng lực của ông ngoại Lâm Vũ đúng là không phải dạng vừa.


Mọi người càng thêm kính nể Lâm Vũ, bọn họ biết Lâm Vũ là người bọn họ không thể dây vào.

Ngay cả cục trưởng La cũng âm thầm quyết định, không thể đắc tội Lâm Vũ, mà phải xây dựng quan hệ với anh thật tốt.

Sau khi Hướng Kim Cường nghe Lâm Vũ nói, vẻ mặt của ông ta tái nhợt.

Lúc này Lâm Vũ đứng dậy, cầm lấy văn kiện, nói với cục trưởng La.

“Cục trưởng La à, cơm no rượu say rồi, tôi xin phép đi trước”.

Sau đó, anh nhìn Hướng Kim Cường nói.

“Hướng Kim Cường, chỉ dựa vào ông mà cũng đòi đấu với tập đoàn Kim Cường á? Đúng là mộng hão huyền, ông tuổi gì mà đòi so với ông ngoại tôi? Nhớ kỹ, muốn đấu với tập đoàn Hoa Đỉnh của tôi thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Nói đến câu cuối cùng, Lâm Vũ gằn từng tiếng, giọng nói đanh lại.

“Lưu Ba, chúng ta đi thôi!”
Lâm Vũ nói xong thì dẫn Lưu Ba ra ngoài.

“Rầm!”
“Thằng chó! Thằng chó!”
Hướng Kim Cường đấm mạnh xuống bàn, hét to về phía Lâm Vũ như kẻ điên.

Nắm đấm này của ông ta khiến những chén rượu trên bàn rung lên.

Thấy Hướng Kim Cường giận dữ như thế, đám sếp lớn ngồi chung bàn sợ hãi, mặt cắt không còn hột máu.

…!
Sau khi Lâm Vũ đi ra khỏi phòng.

“Chủ tịch Lâm, nhìn thấy gã Hướng Kim Cường tức giận như thế đúng là quá đã.”, Lưu Ba cực kỳ kích động.

“Đó là do ông ta tự làm tự chịu, dám đấu với Lâm Vũ tôi thì không có quả ngọt mà ăn đâu.”, Lâm Vũ cười nói.


“Nhưng chủ tịch Lâm giỏi thật mà, có thể khiến Hướng Kim Cường giận sôi máu như thế cũng là nhờ anh có sự quyết đoán và biết nhìn xa trông rộng.”, Lưu Ba khen không ngớt.

Chuyện hôm nay càng khiến Lưu Ba phải nhìn Lâm Vũ bằng con mắt khác.

Lưu Ba càng tin chắc Lâm Vũ có thể đưa tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương lên một tầm cao mới.

“Còn mảnh đất số 1 nữa, nó đúng là nơi trù phú, giờ lệnh cấm đã được dỡ bỏ, công ty chúng ta cũng giành được mảnh đất đó, đến giờ tôi vẫn cảm thấy dường như mình đang làm mơ vậy, haha.”, Lưu Ba vui sướng nói.

Mảnh đất số 1 có giá trị ra sao đương nhiên Lưu Ba biết rất rõ.

Thế nên giờ tôi giao cho chú một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ.”, Lâm Vũ dừng chân nhìn Lưu Ba nói.

“Là chuyện khai phá mảnh đất số 1 phải không?”, Lưu Ba chờ mong hỏi.

“Đúng thế, từ hôm nay trở đi, trong vòng một năm này thì đây sẽ là dự án trọng điểm của công ty chúng ta.

Như tôi đã nói, đây sẽ là nơi phồn hoa nhất của thành phố Thanh Dương.”, Lâm Vũ nói.

Mảnh đất số 1 là món quà bí mật ông ngoại dành tặng Lâm Vũ, anh rất quý trọng nó.

“Chủ tịch Lâm, nếu lần này thành công thì lợi nhuận công trình này mang lại ít nhất cũng phải hai tỷ, mà càng về sau thì lợi nhuận lại càng lớn, tầm ảnh hưởng của tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta ở Thanh Dương sẽ lên một tầm cao mới, chúng ta có thể giẫm nát tập đoàn Kim Cường dưới chân.”, Lưu Ba kích động nói.

Sau đó, ông ấy lại lo lắng nói.

“Công trình lần này có quy mô lớn như thế, cũng là công trình lớn nhất từ trước đến nay ở chi nhánh Thanh Dương của chúng ta, thế nên vốn đầu tư đương nhiên rất nhiều, tôi sợ công ty chúng ta không đủ khả năng”.

“Yên tâm, ngoài vốn điều động và ngồn lực của công ty thì tôi sẽ tự đầu tư một tỷ rưỡi vào dự án này, chú chỉ cần hoàn thành tốt công trình này là được.”, Lâm Vũ nghiêm túc nói.

Buổi đấu giá lần này Lâm Vũ đã chuẩn bị hai tỷ rưỡi, vốn định dùng tiền đập chết Hướng Kim Cường.

Nhưng giờ chỉ dùng hết hai trăn triệu, còn lại hai tỷ ba có thể dùng để đầu tư vào công trình có quy mô lớn này.


“Tự đầu tư một tỷ rưỡi?”, Lưu Ba sửng sốt.

Ngay sau đó, ông ấy kích động nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm đí, có số tiền đầu tư lớn như thế, lại thêm vốn điều động sẵn có của công ty chúng ta nữa, tôi tin tưởng tuyệt đối vào công trình này.

“Nhưng chú phải tập chúng hai trăm phần trăm vào công trình này, phải mạnh tay trong việc đảm bảo an toàn, không được để cho Hướng Kim Cường thò chân quấy rối.”, Lâm Vũ nghiêm túc nói.

“Đúng đấy, hôm nay Hướng Kim Cường chịu thiệt không nhỏ, ông ta chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu.

Chủ tịch Lâm cũng phải chú ý an toàn, hay là tôi sắp xếp cho anh mấy vệ sĩ nhé?”, Lưu Ba nói.

Với tính cách của Hướng Kim Cường, hôm nay hắn chịu thiệt như thế chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù.

“Không cần sắp xếp vệ sĩ cho tôi, tôi tự có cách đảm bảo an toàn, nhưng chú phải sắp xếp mấy vệ sĩ cho mình đấy.”, Lâm Vũ dặn dò.

Lâm Vũ có Cô Lang âm thàm bảo vệ, anh không lo về vấn đề an toàn của bản thân.

…!
Vừa nói chuyện, Lâm Vũ và Lưu Ba vừa đi thang máy xuống tầng một của khách sạn.

Thang máy vừa mở cửa, Lâm Vũ đã nhìn thấy mười mấy hai mươi sếp tổng đang đứng tập chung ở đây.

Lâm Vũ vừa mới xuất hiện, đám sếp tổng lập tức nhao nhao lên.

“Anh Lâm, tôi là Trịnh Chí Dũng của tập đoàn Cao Cầm, đây là danh thiếp của tôi”.

“Anh Lâm, tôi là Trương Lực của tập đoàn Thiên Minh, đây là danh thiếp của tôi”.

…!
Đám sếp tổng này thấy Lâm Vũ y như mèo thấy mỡ, nhao nhao tiến lên giới thiệu, đưa danh thiếp cho Lâm Vũ.

Đám người này thấy Lâm Vũ ở buổi đấu giá vừa có khí thế vừa biết nhìn xa trông rộng, lại thấy anh là cháu ngoại Liễu Chí Trung thì nhao nhao muốn kết giao với anh.

“Lưu Ba, nhận danh thiếp giúp tôi.”, Lâm Vũ thản nhiên nói.

“Vâng, chủ tịch Lâm!”

Lưu Ba gật đầu giúp Lâm Vũ nhận danh thiếp.

“Rất vui được làm quen với mọi người, Lâm Vũ tôi hi vọng tương lai sẽ có cơ hội hợp tác với mọi người”.

Lâm Vũ đúng mực nói xong hai câu đó thì xoay người đi ra khỏi khách sạn.

“Người này chưa đến hai mươi mà có thể bình tĩnh xử lí mọi chuyện, đối nhân xử thế cũng đúng mực, nhìn chả giống cậu ấm nhà giàu gì cả”.

“Đúng đấy, bản thân là cậu ấm đời sau mà anh ta còn không mặc đồ hiệu, đúng là chuyện là”.

“Tương lai người này chắc chắn thành công”.

“Tôi phải về dạy dỗ lại mấy nhóc nhà mình mới được, phải học tập chủ tịch Lâm”.

…!
Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi, tấm tắc khen ngợi.


Bãi đỗ xe của khách sạn.

“Chủ tịch Lâm!”
Lâm Vũ đang định lên xe thì bỗng có tiếng nói vang lên từ sau lưng.

Lâm Vũ quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên hói đầu.

“Chủ tịch Lâm, tôi là Giang Thành, kinh doanh chuỗi nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi.”, ông ta tươi cười dùng hai tay giơ danh thiếp ra.

“Ông thông minh thật đấy, những người khác đều chờ tôi ở thang máy, chỉ có ông chờ tôi ở đây.”, Lâm Vũ nói.

“Hì hì, không gặp chủ tịch Lâm một mình thì sao chủ tịch Lâm nhớ rõ tôi được chứ.”, ông ta cười nói.

Lâm Vũ nhận lấy danh thiếp, liếc nhìn.

“Ồ?”
Anh nhận ra người đàn ông tên Giang Thành trước mắt này chính là bố của cậu Giang.

“Chủ tịch Lâm, sau này nếu có chuyện cần đến tôi thì xin cứ gọi, số điện thoại trên danh thiếp là số riêng của tôi, tôi luôn mở máy 24 giờ.”, ông ta cười nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.