Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 123: Tiếp Tục Điên Cuồng
“Kinh! Chín…!chín trăm triệu!”
Đám sếp tổng ở đây lại nghe thấy cái giá này, không nhịn được thốt lên.
Tuy là bọn họ đã trải qua một đợt đấu thầu, trong lòng cũng liệu trước rồi nhưng nghe thấy con số chín trăm triệu, tim bọn họ vẫn đập thình thịch.
Cho dù là đất trên tỉnh thì cũng không có cái giá cắt cổ như vậy.
Đây đúng là cái giá cao nhất toàn tỉnh.
Tổng giá trị con người của rất nhiều sếp tổng ở đây cũng chưa đến chín trăm triệu.
“Chín trăm triệu à?”
Lâm Vũ híp mắt nhìn lên sàn đấu giá, ánh mắt phức tạp.
“Ông Hướng ra giá chín trăm triệu, chín trăm triệu lần một!”, giọng của người chủ trì trên sân khấu khàn cả đi, mặt cũng đỏ bừng.
Người này đã từng chủ trì rất nhiều hội đấu giá nhưng lần đầu tiên thấy người ta đấu thầu đất với cái giá cắt cổ như thế.
Chín trăm triệu đấy!
“Chín trăm triệu lần hai! Còn ai ra giá cao hơn không?”
Người chủ trì vừa hét to vừa nhìn Lâm Vũ, anh ta như đang hỏi ý Lâm Vũ vì chỉ Lâm mới có thể tiếp tục ra giá thôi.
Lâm Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Không ai ra giá cao hơn chín trăm triệu nữa!”
Nói xong anh ngồi xuống.
Vẻ mặt Hướng Kim Cường vốn đang tươi cười, thấy Lâm Vũ ngồi xuống, khóe mắt ông ta co rúm lại.
“Ê, sao…!sao mày lại ngồi xuống!”, Hướng Kim Cường hét to với Lâm Vũ.
“Tôi có điên đâu mà bỏ ra chín trăm triệu mua mảnh đất này!”, Lâm Vũ thờ ơ nói.
Nói xong, anh nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
Hướng Kim Cường thấy Lâm Vũ nhắm mắt lại thì cuống lên.
“Ê! Ê! Đừng chơi thế, mày ra giá nữa đi! Mày mà ra giá nữa thì tao không theo đâu, mày ra giá tiếp đi!”, Hướng Kim Cường hét to.
“Đồ ngu!”
Lâm Vũ nhắm mắt cười lắc đầu.
“Chín trăm triệu lần ba! Không có ai ra giá nữa thì tôi sẽ chốt!”
Người chủ trì giơ cao chiếc búa trong tay, chuẩn bị gõ xuống.
“Đừng! Đừng! Đừng! Đừng gõ!”
“Tôi rút lại chín trăm triệu! Tôi rút lại! Tôi tặng cho cậu ta! Tôi tặng cho cậu ta!”
Hướng Kim Cường hét to, ông ta ra giá chỉ để hãm hại Lâm Vũ thôi, ông ta không định bỏ ra chín trăm triệu để mua mảnh đất này.
Bỏ ra chín trăm triệu để mua mảnh đất này thì ông ta lỗ to.
“Xin lỗi ông Hướng, dựa theo quy định của buổi đấu giá thì sau khi ra giá sẽ không thể thu hồi.”, người chủ trì nói.
Nói xong, anh ta gõ bũa.
Đến lúc này thì mảnh đất chín trăm triệu này đã thuộc về Hướng Kim Cường.
Chát!
Lúc chiếc búa kia được gõ xuống, vẻ mặt Hướng Kim Cường tái nhợt, lập tức ngất xỉu.
“Ông Hướng”
“Ông Hướng, ông mau tỉnh lại đi!”
Quân sư thấy Hướng Kim Cường ngất xỉu thì bấm vào huyệt nhân trung của ông ta.
Ồ!
Hướng Kim Cường ngất xỉu khiến tất cả mọi người ở đây nhốn nháo lên.
Không ai ngờ Hướng Kim Cường lại tức đến mức ngất xỉu.
Cũng không ai ngờ ông ta vốn định chơi Lâm Vũ một vố, ai dè lại bê đá đập chân mình.
Chỗ ngồi của Lâm Vũ.
“Chủ tịch Lâm, không ngờ anh lại khiến Hướng Kim Cường tức đến mức ngất xỉu! Haha, liệu ông ta có tức chết người không nhỉ?”, Lưu Ba hồ hởi nói.
“Ờ, tức chết người chắc không phạm pháp đâu nhỉ?”, Lâm Vũ nhún vai hỏi.
“Ha ha, đương nhiên không phạm pháp rồi.”, Lưu Ba cười nói.
“Chủ tịch Lâm, không ngờ anh lại dùng cách cũ để bẫy ông ta.
Mà lần này còn đau hơn nhiều, chín trăm triệu chứ ít gì!”, Lưu Ba kích động nói.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, ông ta cứ muốn tôi bẫy ông ta, tôi còn làm sao được.”, Lâm Vũ bất đắc dĩ nhún vai nói.
Lâm Vũ vốn định tóm gọn mảnh đất này nhưng sau khi Hướng Kim Cường hét giá lên đến chín trăm triệu, anh nghĩ kỹ lại thấy cho dù có lên giá nữa cũng chả có ý nghĩa gì.
Dù sao thì mua đất là để xây nhà kiếm tiền, bỏ ra những chín trăm triệu mua đất, xong lại bỏ tiền xây dựng thì anh sẽ lỗ to.
Đến lúc đó vừa tốn thời gian, sức lực tiến hành xây dựng, tiêu thụ, xong còn lỗ to nữa, sao phải thế?
Chả nhẽ chỉ làm thế cho bõ tức à? Lâm Vũ chả hơi đâu mà làm thế.
Cho nên cuối cùng anh quyết định từ bỏ mảnh đất đấy, lại hố Hướng Kim Cường một lần, đúng là hoàn mỹ.
Ở bên kia.
Quân sư ấn huyệt nhân trung của Hướng Kim Cường một lúc ông ta mới tỉnh dậy.
“Lão gia, ông tỉnh rồi!”, vẻ mặt quân sư sung sướng khi thấy Hướng Kim Cường đã tỉnh.
“Đất, chúng ta đấu được mảnh đất đó à?”
Hướng Kim Cường vừa tỉnh dậy đã mở miệng hỏi ngay.
“Vâng! Lão gia, mảnh đất kia bị ông mua lại với giá chín trăm triệu rồi.”, quân sư ủ rũ nói.
“Phụt!”
Hướng Kim Cường phun ra một ngụm máu.
Mẹ nó, những chín trăm triệu đấy, lúc trước ông ta đã bỏ ra sáu trăm triệu rồi, giờ bảo ông ta lấy ra thêm chín trăm triệu nữa đâu phải chuyện dễ.
Dù sao tiền của công ty hầu như đã đầu tư hết vào các dự án rồi, muốn lấy một phát số tiền lớn như vậy rất khó.
Để có chín trăm triệu trong một thời gian ngắn thì Hướng Kim Cường phải nghĩ rất nhiều cách mới được.
“Lão gia, sức khỏe quan trọng hơn, tiền còn có thể kiếm mà.”, gia sư liên tục an ủi.
“Tránh ra!”
Hướng Kim Cường mạnh mẽ đứng lên, sau đó nhìn Lâm Vũ đang ngồi bên phía tay phải.
“Thằng kia, sao mày không tranh với tao! Sao mày không tranh với tao!”, Hướng Kim Cường gào thét như kẻ điên.
“Ông Hướng, đó là do ông ngu.
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm mà bị tôi hố hai lần, chỉ có thể trách ông mà thôi.”, Lâm Vũ nhún vai nói.
Ngừng một lát, Lâm Vũ lại cười nói.
“Sáu trăm triệu thêm chín trăm triệu, tổng cộng là một tỷ rưỡi.
Ông Hướng giàu thật đấy, hai miếng đất không đến hai trặm triệu mà ông lại dùng một tỷ rưỡi để mua nó.
Ha ha ha!”
“Mày….!mày….”
Hướng Kim Cường giận run lên.
“Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận!”, quân sư ở phía sau liên tục an ủi.
Tuy Hướng Kim Cường tức giận nhưng giờ đang ở buổi đấu giá nên ông ta cũng chả làm gì được.
“Thằng kia, mày nhớ đấy! Món nợ này tao nhất định sẽ tính sổ với mày”.
Hướng Kim Cường nói xong câu đó thì ngồi mạnh xuống ghế.
Hướng Kim Cường đã tỉnh, hội đấu giá cũng tiếp tục.
“Buổi đấu giá sẽ được tiếp tục, giờ sẽ là mảnh đất C5, diện tích sáu mươi ba mẫu, giá khởi điểm là bảy triệu tệ.”, người chủ trì tiếp tục nói.
Về khu vực và diện tích của mảnh đất C5 này mặc dù kém hai mảnh đất vừa nãy nhưng vẫn nằm trong mục tiêu của Lâm Vũ.
“Tôi ra giá năm mươi triệu.”, Lâm Vũ ra giá.
Nói xong, anh nhìn Hướng Kim Cường cười nói.
“Ông Hướng, chúng ta có tranh đất nữa không?”
“Cút!”
Hướng Kim Cường đáp trả một câu, ông ta nhắm mắt không nói nữa.
Bị hố hai lần, giờ Hướng Kim Cường sao dám cùng anh hét giá nữa? Ông ta tin chắc lần sau Lâm Vũ có thể ra giá lên đến mấy trăm triệu nữa.
“Chủ tịch Lâm ra giá mảnh đất C5 giá năm mươi triệu tệ”.
“Năm mươi triệu lần thứ nhất!”
“Năm mươi triệu lần thứ hai, còn ai ra giá cao hơn năm mươi triệu không?”
Giọng của người chủ trì vang vọng khắp hội trường.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai ra giá.
Lí do rất đơn giản, bọn họ đã thấy Lâm Vũ ra giá căng thế nào, cũng biết hậu quả của việc hét giá với anh sẽ thảm ra sao.
Mà cái giá năm mươi triệu cũng khá chát, thế nên không ai ra giá nữa.
“Năm mươi triệu lần thứ ba, mảnh đất C5 sẽ thuộc về chủ tịch Lâm”.
“Chát!”
Người chủ trì thấy không ai hô giá nữa thì gõ búa.
“Tốt!”, Lâm Vũ vừa lòng gật đầu.
Bỏ ra năm mươi triệu để sở hữu một mảnh đất rất đáng giá, mà quá trình cũng rất thuận lợi.
Mặc dù mảnh đất này không lớn như hai mảnh đất vừa nãy nhưng có tập đoàn Hoa Đỉnh đầu tư khai phá, kiếm được từ ba đến năm trăm triệu là chuyện hiển nhiên.
Không như hai mảnh đất vừa nãy, mua với giá cao như thế chắc chắn sẽ lỗ.
“Chết tiệt!”
Hướng Kim Cường thấy Lâm Vũ giành được mảnh đất này dễ như trở bàn tay thì giận dữ không thôi, nhưng ông ta cũng chả làm gì được.
Sau đó, ba mảnh đất tiếp tục được bán đấu giá.
Trong đó có hai mảnh đất Lâm Vũ bỏ ra bốn mươi triệu tệ và ba lăm triệu tệ giành được, giá mà Lâm Vũ ra là giá bình thường của những mảnh đất này, mà sau khi anh ra giá thì cũng không có ai hét giá với anh nữa.
Còn một mảnh đất diện tích nhỏ, vị trí không tốt nên Lâm Vũ không ra giá, cuối cùng do một công ty bất động sản giành được với giá bảy triệu rưỡi.
Mà trong thời gian đó, vẻ mặt Hướng Kim Cường luôn trắng bệch, dựa vào ghế không ra giá một lần nào.
Đúng lúc này.
“Các vị, mảnh đất được đấu giá tiếp theo là mảnh đất lớn nhất, mảnh đất số 1 có tổng diện tích là năm trăm mẫu, giá khởi điểm là năm mươi triệu.”, người chủ trì nói tiếp.
Những mảnh đất trước diện tích lớn nhất cũng chỉ gần trăm mẫu mà thôi, thế mà mảnh đất này lại rộng năm trăm mẫu!.