Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 109: Em Thích Trai Nghèo Không Được À
“Chậc chậc, Tô Yên à, em chọn một người bạn trai như vậy đúng là khiến người ta khó hiểu mà”, anh Bình lắc đầu cười nói.
Đám nhà giàu ở đây cũng thấy khó hiểu.
Chỉ có Thiệu Văn Bang âm thầm cảm thán, Lâm Vũ nghèo đâu mà nghèo? Anh ta là tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, cháu ngoại của Liễu Chí Trung đấy!
Đương nhiên Thiệu Văn Bang không nói chuyện này ra.
.
đam mỹ hài
Bởi vì Lâm Vũ vừa mới vào đã trợn mắt lên nhìn anh ta một cái, mà Lâm Vũ đã không chủ động công khai thân phận chứng tỏ anh không định nói cho bọn họ biết, Thiệu Văn Bang lại càng không dám nói nửa lời.
“Em thích trai nghèo không được à?”
Tô Yên nói xong thì kéo tay Lâm Vũ ngồi vào ghế.
Sau khi ngồi xuống.
“Cậu nhóc này giỏi thật đấy, tán đổ được cả em Tô Yên, cậu làm thế nào vậy?”, anh Bình hỏi Lâm Vũ.
“Thường thôi”, Lâm Vũ thờ ơ trả lời.
Anh Bình thấy thái độ Lâm Vũ qua loa lấy lệ như thế thì nhướng mày.
Có kẻ dám trả lời lấy lệ với anh ta? Nhưng anh ta cũng không nổi giận.
Sau đó, anh Bình nhìn Thiệu Văn Bang nói.
“Bang à, cậu vừa nói đến cháu ngoại của Liễu Chí Trung đúng không? Cậu nói tiếp đi”.
“Đúng đấy, đúng đấy!”
Đám cậu ấm xung quanh nhao nhao nhìn Thiệu Văn Bang muốn nghe tiếp.
Thiệu Văn Bang liếc mắt nhìn Lâm Vũ, sau đó lắp bắp nói.
“À, anh Bình, em….!em không nhớ rõ nữa”.
Thực ra Thiệu Văn Bang muốn nói người mà mọi người muốn nghe xa tít chân trời gần ngay trước mắt đây này.
Lâm Vũ nghe thấy mọi người nhắc đến mình thì hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Thiệu Văn Bang bỗng đứng dậy.
“Anh Bình, em bỗng nhớ ra trong nhà còn chút chuyện, em đi trước đây”.
Thiệu Văn Bang cười nói, vẻ mặt còn xấu hơn đang khóc.
Thiệu Văn Bang thấy Lâm Vũ ở đây thì cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây thôi.
“Ừ, về đi!”, anh Bình vẫy tay nói.
Lúc Thiệu Văn Bang rời đi trong lòng anh ta còn nghĩ, hôm nay kẻ nào trêu chọc Lâm Vũ thì kẻ đấy xui xẻo rồi.
Sau khi Thiệu Văn Bang đi rồi.
“À, anh Bình này, ba ngày nữa khách sạn Thanh Vân tổ chức buổi đấu giá đấy, anh có tham gia không?”, cậu Giang hỏi.
Một người khác cũng tiếp lời.
“Buổi đấu giá lần này chủ yếu là đấu giá đất, nhưng cũng có kèm theo vài món đồ nữa, nghe nói có nhiều ông chủ lớn lắm, kể cả tập đoàn Hoa Đỉnh và tập đoàn Kim Cường cũng đến đấy”.
Cậu Giang cũng nói: “Đây là hội đấu giá thành phố Thanh Dương tổ chức mỗi năm một lần, cực kỳ náo nhiệt.
Cho dù không mua món gì cũng có thể vào trong gặp mặt, mở rộng xã giao”.
“Tuy là tôi sẽ không tham gia đấu giá nhưng buổi đấu giá chắc chắn tôi sẽ đi”, anh Bình nói.
“Mọi người cũng đi chứ?”, anh Bình hỏi đám nhà giàu.
“Có chứ ạ, buổi đấu giá này chúng em phải đi để mở rộng tầm mắt chứ ạ”, đám cậu ấm gật đầu.
Để tham gia buổi đấu giá thì giá trị tài sản phải từ một trăm triệu trở lên, bọn họ không đủ trình tham gia nhưng bố bọn họ thì dư sức.
Bọn họ có thể đi cùng bố mình.
Bọn họ cũng không định đấu giá cái gì, chỉ để xã giao là chính.
Còn những gia đình giàu có mà tài sản tầm mấy chục triệu thì không xứng tầm tham gia.
“Đấu giá à?”, Lâm Vũ thì thào một câu.
Lâm Vũ chợt nhớ ra mấy ngày trước Lưu Ba có nhắc đến buổi đấu giá này với anh, chắc là buổi đấu giá mà bọn họ nói, thời gian và địa điểm trùng khớp rồi.
Lúc ấy Lưu Ba cũng tỏ ý buổi đấu giá này rất quan trọng, Lâm Vũ nhất định phải đến, còn phải chuẩn bị cùng tập đoàn Kim Cường tranh cướp nữa..