Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 110: Anh Im Miệng Cho Tôi
Nói thế nếu ba ngày sau đám cậu ấm cô chiêu này cũng đến, chắc chắn Lâm Vũ sẽ gặp mặt bọn họ thôi?
Sau đó, anh nhìn Tô Yên nói.
“Tô Yên, hội đấu giá ba ngày sau cô có đi không?”
“Không đi, tôi chả có hứng thú gì với việc đấu giá hết, thà tôi đi dạo phố còn hơn, nhưng bố tôi sẽ đi đó”, Tô Yên nói.
Tô Yên hỏi ngược lại Lâm Vũ: “Anh hỏi chuyện này làm gì, chuyện này liên quan gì đến anh đâu? Dù sao anh cũng không được vào mà”.
“Cũng chưa chắc”, Lâm Vũ cười nói.
“Xì, anh mà vào được thì cái tên Tô Yên của tôi sẽ viết ngược lại, trừ khi anh vào đó làm phục vụ bưng trà rót nước”, Tôi Yên nói.
Lâm Vũ chỉ cười hờ hững, không nói nhiều.
Đúng lúc này, cậu Giang đột nhiên nhìn Lâm Vũ cười nói.
“Chủ nhân chính của ngày hôm nay là anh Bình, chúng tôi đều kính anh ấy một ly rồi, thằng nhóc cậu cũng nên mời anh ấy một ly mới đúng chứ nhỉ?”
Cậu Giang nhìn Lâm Vũ ngứa mắt, chủ động gây chuyện với anh.
“Anh Giang nói chí phải, thằng nhóc cậu vào lâu thế rồi mà còn không mời rượu anh Bình, cậu khinh anh Bình đấy hả?”, một tên khác cũng nhao nhao phụ họa.
“Lâm Vũ, anh mau đi mời rượu anh Bình đi.
Với thân phận và địa vị của anh ấy thì anh mời rượu anh ấy cũng không không mất mặt”, Tô Yên đẩy lưng Lâm Vũ.
Nếu là một cậu ấm khác thì Tô Yên còn có thể mặc kệ.
Nhưng đây là anh Bình đấy, cô ấy cũng không dám làm anh ta phật lòng đâu.
Anh Bình nghe thấy thế cũng nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười nói.
“Anh Bình à, tôi thấy anh nên mời rượu tôi mới đúng”.
Lâm Vũ vừa dứt lời, cả phòng ồ lên.
“Vãi chưởng, thằng này điên rồi hả? Nó mà đòi anh Bình mời rượu nó á?”
“Đúng là thèm đòn mà, thằng này muốn chết rồi”.
…!
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vũ như nhìn kẻ điên, bọn họ không ngờ Lâm Vũ dám nói thế với anh Bình.
Cậu Giang lại mừng thầm nói: “Ha ha, thằng nhóc mày dám hống hách với mình thì thôi, lại còn dám ăn nói thế với anh Bình, nó chết chắc rồi”.
Anh ta đã đạt được mục đích của mình rồi.
Còn Tô Yên thì trợn tròn hai mắt, vẻ mặt bất ngờ cùng khó tin nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ dám thách thức anh Bình như thế? Cô ấy không thể hiểu nổi hành động của anh.
Trước khi vào trong Tô Yên đã nhắc đi nhắc lại anh Bình ghê gớm cỡ nào, còn dặn Lâm Vũ kỹ càng không được đắc tội anh Bình rồi, cuối cùng Lâm Vũ lại coi lời cô ấy như gió thoảng qua tai hả?
Còn anh Bình nghe thấy Lâm Vũ nói thế thì vẻ mặt lập tức xám xịt lại.
Lúc Lâm Vũ mới bước vào, anh ta hỏi chuyện Lâm Vũ, Lâm Vũ đã trả lời cho có rồi.
Giờ lại còn dám nói chuyện với anh ta như thế?
“Người anh em, cậu cũng to gan thật đấy, để tôi mời rượu cậu hả? Cậu là cái thá gì?”, anh Bình lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Lâm Vũ!”
Lúc Lâm Vũ nói chuyện giọng điệu rất thờ ơ, vừa nói vừa nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, chả coi anh Bình ra gì.
“Ha ha, đúng là to gan thật mà.
Cậu phải biết ở thành phố này, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sẽ không sống quá ba giây đâu”.
Anh Bình híp mắt, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
“Lâm Vũ, anh làm gì vậy”.
Tô Yên giận dữ đấm lên lưng Lâm Vũ một cái.
Sau đó, cô ấy vội vàng đứng dậy nói: “Anh Bình, anh đừng tức giận.
Bạn trai em chưa trải đời, lại không khéo ăn khéo nói, anh đừng chấp nhặt với anh ấy”.
Mặc dù Lâm Vũ chỉ là bạn trai Tô Yên dùng làm lá chắn nhưng cô ấy không muốn anh gặp chuyện không may.
Sau đó, Tô Yên vội vàng bưng chén rượu lên.
“Thế này đi anh Bình, em thay bạn trai em mời anh một ly, xem như xin lỗi anh”.
Cậu Giang ngồi cạnh mư miệng nói: “Tô Yên, bạn trai em lỡ lời thì cậu ta phải xin lỗi, làm gì đến lượt em”.
Sau đó, cậu Giang lại nhìn Lâm Vũ nói.
“Thằng kia, mày là một thằng đàn ông, sao lại để đàn bà con gái che chở cho mình như thế? Chuyện mình làm thì mình tự chịu”.
Anh ta chỉ mong chuyện bé xé ra to, mượn tay anh Bình xử đẹp Lâm Vũ.
“Anh im miệng cho tôi”, Tô Yên giận điên người quát lên, cũng trừng mắt nhìn anh ta.
Anh Bình lại vỗ bàn một cái.
“Rầm!”
“Tô Yên, người im mồm là cô mới đúng.
Hôm nay bạn trai cô chắc chắn phải xin lỗi tôi.
Phải nhớ rằng tôi nể mặt cô mới tha cho cậu ta, nếu không hôm nay tôi giã cậu ta ra bã ngay tại đây”.
Anh Bình vỗ bàn một cái, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo.
Trong lòng đám cậu ấm cô chiêu đều nghĩ, thằng nghèo này lại dám chọc tức anh Bình, đúng là chán sống rồi?
Bọn họ không hiểu nổi sao Tô Yên lại tìm một người bạn trai như thế chứ.
Vẻ mặt cậu Giang hả hê vui sướng hóng chuyện.
Còn Lâm Vũ vẫn ngồi im trên ghế như cũ, giống như chuyện này chả liên quan gì đến anh..