Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 108: Đây Là Lâm Vũ - Bạn Trai Em


Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 108: Đây Là Lâm Vũ – Bạn Trai Em


“Haizz, tin tức của các cô các cậu chậm thật đấy.

Thành phố Thanh Dương có một nhân vật tầm cỡ như thế mà đám cậu ấm cô chiêu các cậu không biết gì?”, anh Bình cười ngán ngẩm.

“Tin tức của chúng em sao so được với anh Bình, vẫn mong anh Bình nói rõ”, cậu Giang cười gượng.

“Thế để tôi nói cho mọi người biết, tân chủ tịch chính là cháu ngoại của Liễu Chí Trung đấy”, anh Bình cười nói.

“Gì cơ? Cháu ngoại Liễu Chí Trung á?”
“Ôi vãi!”
Đám nhà giàu ngồi xung quanh nghe thấy thế thì không nhịn được cảm thán.

Những người đang ngồi ở đây có ai mà không biết cái tên Liễu Chí Trung chứ? Có ai không biết địa vị của Liễu Chí Trung to lớn thế nào chứ?”
“Hóa ra cháu ngoại của ông ấy lại ở thành phố Thanh Dương chúng ta! Chậc châc! Thảo nào anh Bình lại nói thế, đây đúng là nhân vật tầm cỡ đích thực”.

“Đúng đấy, nhân vật lớn như thế ở thành phố Thanh Dương mà chúng ta lại không biết”.

“Cháu ngoại Liễu Chí Trung, đúng là cậu ấm đời sau oách nhất rồi còn gì nữa”.

…!
Đám con nhà giàu này ngồi cảm thán.


Giá trị tập đoàn Hoa Đỉnh của ông cụ Liễu phải lên đến hàng chục tỷ.

Tài sản nhà bọn họ mà so với tập đoàn Hoa Đỉnh thì đúng là không biết tự lượng sức.

Cậu ấm đời sau như thế mà so sánh với đám người bọn họ chả khác nào người trên trời, kẻ dưới đất.

“Anh Bình này, anh đã từng gặp người này chưa?”, có một người tò mò hỏi.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
“Chưa, tôi vốn định mời anh ta đến tham gia buổi tiệc hôm nay nhưng nghĩ lại, tôi vẫn nên dành thời gian tự mình đến thăm hỏi người ta thì hơn”, anh Bình nói.

Bố anh ta làm ăn trên tỉnh hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh khá nhiều.

Thế nên sau khi anh ta về thành phố Thanh Dương, ông già nhà anh ta lập tức dặn anh ta nhất định phải đến thăm hỏi cháu ngoại của Liễu Chí Trung, phải lễ phép như đối với bề trên vậy.

Mọi người nghe xong ai nấy đều sững sờ.

Người này oách vậy cơ á, ngay cả anh Bình cũng phải tự đến cửa thăm hỏi.

Lúc này, một tên tóc hất ngược về sau mở miệng nói.

“Tôi từng gặp tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương, cháu ngoại Liễu Chí Trung rồi”.

Tên này chính là người hôm trước hẹn Hoàng Mộng Di ở nhà hàng đồ Tây nhưng lại bị Lâm Vũ đuổi đi – Thiệu Văn Bang.

Hôm đó anh ta lái chiếc Porsche Cayenne vào hầm gửi xe suýt chút nữa thì đâm vào Lâm Vũ.

“Cậu Bang từng gặp anh ta rồi à?”
Thiệu Văn Bang vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh ta.

“Bang à, nếu cậu đã từng gặp anh ta, thế dáng vẻ anh ta thế nào?”, anh Bình hỏi.

Vẻ mặt mọi người tò mò nhìn Thiệu Văn Bang.


“Anh ta còn trẻ lắm, ăn mặc cũng bình thường thôi, nhìn chả giống cậu ấm gì cả.

À, hình như anh ta tên là Lâm….!Lâm….”
Thiệu Văn Bang vừa nói vừa ngẩng đầu.

Lúc nói đến câu cuối, anh ta nhìn thấy Lâm Vũ từ ngoài bước vào trong.

Thiệu Văn Bang bỗng bị dọa chết khiếp, cả người anh ta run lên, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, mặt cắt không còn hột máu.

Trời đất quỷ thần ơi, đây không phải là Lâm Vũ – cháu ngoại Liễu Chí Trung à? Anh ta không ngờ lại gặp được Lâm Vũ ở đây.

Lâm Vũ bỗng nhiên bước vào cũng thu hút ánh mắt của mọi người.

“Thằng nhóc này là ai?”, vẻ mặt mọi người nghi ngờ.

Lúc này, Tô Yên vội vàng bước đến cạnh Lâm Vũ, chủ động kéo anh, sau đó nói với tất cả mọi người.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là Lâm Vũ – bạn trai em”, Tô Yên cười nói.

Thiệu Văn Bang nghe thấy thế thì đực mặt ra.

Mấy ngày trước Lâm Vũ còn là bạn trai của Hoàng Mộng Di, giờ đã thành bạn trai của Tô Yên rồi? Chả nhẽ anh ta có được cả hai cô em xinh tươi này à?
Thiệu Văn Bang cũng chỉ có thể thầm ghen tị trong lòng, dù sao địa vị của Lâm Vũ cũng chả phải dạng đùa.

“Người anh em này cứ ngồi đi”, anh Bình khoát tay nói.

Giờ Lâm Vũ cũng thấy gương mặt tái nhợt của Thiệu Văn Bang.


Lâm Vũ trợn mắt liếc anh ta một cái, cả người Thiệu Văn Bang sợ đến run lên.

Sau khi Lâm Vũ ngồi xuống.

Anh Bình nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Người anh em, theo như tôi thấy thì em Tô Yên kén chọn lắm, cậu theo đuổi được Tô Yên thì chắc gia cảnh cũng không tồi đâu nhỉ? Cậu là cậu ấm nhà nào thế?”
Lâm Vũ còn chưa kíp trả lời, cậu Giang ngồi bên cạnh đã chen mồm nói.

“Anh Bình, cái thằng này thì là cậu ấm nhà nào được chứ, cũng chỉ là một thằng kiết xác sống ở khu ổ chuột mà thôi.

Em có điều tra nó rồi, chả có chỗ dựa gì đâu, trong nhà nghèo xác nghèo xơ”.

Trưa hôm qua khi Lâm Vũ bị Tô Yên lôi ra làm lá chắn, cậu Giang đã đến phòng hồ sơ của trường học xem thông tin cá nhân của Lâm Vũ rồi.

“Ồ?”
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Tô Yên lại yêu đương một một thằng nghèo à.

Mà bọn họ nhìn cách ăn mặc của Lâm Vũ cũng thấy anh nghèo nàn thật..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.