Bạn đang đọc Đàn cổ cầm khỏa thân – Chương 5 – Phần 03
Một cây đàn hay phải được làm từ gỗ thông, gỗ chi lai, gỗ sụ ít nhất năm trăm tuổi. Vì các cuộc chiến tranh liên miên phá hủy các kinh thành và vì những viên quan mới cho xây nhiều cung điện trên những phế tích của những cung điện cũ, những cây cổ thụ càng ngày càng hiếm vì chỉ nhũng cây cổ thụ mới có thân lớn thích hợp làm rường cột cao và xà vững chãi. Những thợ đàn quay sang tìm những quan tài bị cướp trong những ngôi mộ giàu sang, các
hoàng tử và quý tộc cung cấp những tấm gỗ trăm tuổi tốt nhất, không hề bị hủy hoại dưới đất sâu. Nếu người ta cộng tuổi thọ của cây và những năm tháng quan tài nằm dưới đất lại với nhau thì thợ đàn có được vật liệu tốt nhất để làm đàn.
Những giang tặc không biết gì về nghề làm đàn và trêu ghẹo sư phụ chàng. Để làm Thẩm Phong sợ, họ kể cho chàng nghe những câu chuyện rùng rợn nghe được từ những kẻ đào mộ – phường đòn. Hai mắt mở to, vểnh tai lên nghe, Thẩm Phong cố nín thở để không lọt mất từ nào:
“Sau cơn bão đêm khủng khiếp, ông già Lý nghe có tiếng gầm gừ. Ông ta ra khỏi nệm rơm và thấy một vạt vách đá đã đổ sập. Ở đó, một cung điện tối tăm được dựng lên, một gã đàn ông ăn vận giàu sang nằm giữa những cô gái trẻ. Ông lại gần chào họ. Bất ngờ, cái ghế gãy vụn và những bộ quần áo rách tươm. Chỉ còn lại một bộ xương khô. Người chết chắc là một người quan trọng! Người ta đã thờ phụng cả đám tỳ thiếp của ông ta. Những cô gái này bị chôn sống quanh quan tài của ông ta…”
“Đêm đó, đứa con trai tên Tôn quyết định đi ngang qua nghĩa địa, con đường ngắn nhất để về nhà. Trăng lên cao. Tuyết lấp lánh và kêu sột soạt dưới chân nó. Cầm con dao trong tay, nó đi vùn vụt ngang qua những ngôi mộ. Khi nghĩa địa đã ở phía sau lưng, nó thở phào đeo dao vào đai quần. Chỉ còn không xa nữa là tới ngôi làng thì xuất hiện một rừng dương. Khi đi ngang qua rừng, nó nghe có giọng một cô gái: “Cho em theo với!… Cho em theo với!” Nó ngước cổ lên. Một cô gái mặc đồ đỏ ngồi trên cành cây. “Cõng em theo với…” Cô gái van xin. “Cho em theo với, đi chàng.” Có rất nhiều chó sói trong vùng này và nó nghĩ cô gái sợ đi một mình trong đêm. Nó cho cô gái xuống đất rồi cõng trên lưng. Nhưng nó cảm thấy sao càng lúc cô gái càng nặng và nó thấy lạnh lưng. Chân nó run cầm cập còn trán thì vã mồ hôi. Nó quỵ ngã ngay trước lối vào làng. Hôm sau, người ta thấy nó đã chết trên tuyết, trên lưng cõng một tấm bia mộ đá…”
Đường về làng quả là nhọc nhằn. Cõng những phiến gỗ quan tài buộc lại với nhau bằng dây thừng mảnh trên lưng, Thẩm Phong và sư phụ phải trèo đèo lội suối về làng. Họ bị ngã rồi đứng lên mấy bận. Người thợ đàn già hò hét Thẩm Phong đừng để bị thương ở tay vì đôi tay rất quan trọng trong nghề mà họ đang theo đuổi. Vai chàng đã rớm máu. Những phiến gỗ quá nặng và chàng ngửi thấy mùi thật buồn nôn. Thẩm Phong có cảm giác đang mang trên vai những xác chết và những xác chết này đang cho chàng thấy cái đau đớn khó tả của người chết…
Bất ngờ, Chu Bảo la lên:
– Vận may của tao ở trong một hang động. Rất dễ mở cửa vào!
Thẩm Phong phớt lờ trả lời:
– Mày có biết là có nhiều mộ giả hơn mộ thật không?
– Lại gần đây, tao kể mày nghe. Mày sẽ thấy là tao có lý.
Chu Bảo kéo Thẩm Phong lại gần khi người chủ quán đem đĩa cá hồi mới lên, đặt xuống bàn. Nó chờ ông ta ra phía sau tấm rèm rồi thì thầm vào tai Thẩm Phong:
– Mấy nàng tu sĩ trong chùa Đại Bi có một bí mật.
– Chùa Đại Bi? Tao biết.
Cách thành Kinh Châu không xa, trong núi Bắc, chùa Đại Bi nằm trên đỉnh núi đối diện nhà Thẩm Phong. Lúc đó nó là đỉnh núi cao, nơi hành hương lễ Phật dành cho phụ nữ. Họ leo ba nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang để đến được phòng tụng kinh có ba ông Phật là Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai. Nhưng sau khi nhà Lương sụp đổ cùng với sự lên ngôi của nhà Trần, Đạo giáo đã xóa mờ Phật giáo rồi chùa Đại Bi không còn được cúng dường nữa. Các miếu chùa bắt đầu hư hỏng. Lúc còn nhỏ, Thẩm Phong cùng lũ trẻ trong làng thường đi hái trộm rau trong vườn của các nữ tu. Khi họ phát hiện ra, họ cầm chổi tre đánh đuổi dữ tợn và bọn chúng vừa chạy vừa tản ra như một bầy chim sẻ.
– Ở trong nghĩa địa có một ngôi mộ của bà hoàng nhà Tống.
– Tao biết cái nghĩa địa đó. Tao chưa từng thấy một ngôi mộ nào lớn, cũng như chưa thấy lăng tẩm nào phủ bột vàng. Nếu có một ngôi mộ triều đình ở quanh đó, trong làng tao người ta đã nhắc tới nhiều rồi. Hẳn là người ta đã đào mất. Không nên tin vào những thứ mày nghe được ngoài đường.
Chu Bảo nóng nảy.
– Đi với tao. Tao sẽ ày thấy là đúng thật.
Thẩm Phong lắc đầu.
– Làm ô uế lăng mộ là một tội lớn. Phá hoại nghĩa địa của chùa là bị kết tội chém đầu ngay. Tao không đi đâu.
– Đừng sợ! Nguồn tin của tao chính xác mà Thẩm Phong, kho báu ở ngay tầm tay rồi. Đi với tao.
– Những kẻ trộm mộ đã viếng thăm tất cả các ngôi mộ nổi tiếng trong vùng, sao chúng bỏ quên ngôi mộ này được?
– Mày biết gì mà nói!
Chu Bảo im lặng. Thẩm Phong cũng im lặng. Gió thổi ngoài đường tạo thành một vòng lốc xoáy bụi bặm. Mặt trời chiếu vào trong quán, xoay một vòng rồi ra ngoài. Một nàng ruồi vo ve vào phòng. Rồi nàng ruồi đầy lông lá nâu đen thận trọng bay tới gần cái đĩa cá, đậu xuống rồi đập đập cánh tiến tới.
Chu Bảo dằn mạnh chén rượu trên bàn. Nàng ruồi sợ hãi bay mất.
– Mày có biết Bình Ngữ không?
– Tao không nói chuyện với các nữ tu…
– Người ta nhặt được Bình Ngữ trước cửa chùa Đại Bi vào một buổi sáng. Nàng mới sinh có vài ngày. Các nữ tu đã giữ nàng lại và nàng chưa bao giờ biết cha mẹ thật của mình là ai, cũng như vì sao họ lại bỏ rơi nàng. Tao biết nàng cách đây vài năm khi nàng vào thành xin lương thực cho chùa. Nàng thẹn chín cả mặt khi tao nói nàng đưa tao một phần số tiền quyên góp. Tao bị khuôn mặt đỏ hồng này kích thích, lúc nào tao cũng tìm cách ở ngoài đường khi nàng vào thành. Rồi…
Chu Bảo im lặng. Nó cạn thêm chén rượu.
– Mày đã làm gì?
Chu Bảo cúi gằm mặt.
– Mày đã đánh nàng hả?
– Không, không, không.
Chu Bảo nắm lấy chén rượu đưa thẳng lên môi. Nó đưa mu bàn tay lên chùi miệng.
– Nàng có mang.
– Hả?
Thẩm Phong nhảy dựng.
– Nàng mang thai đứa con của tao.
– Mày đã xâm hại một nữ tu!
– Không phải như mày nghĩ! Tao muốn cưới nàng và mang nàng đi nơi khác sống. Nàng muốn theo tao đến cùng trời cuối đất.
– Hiếp một nữ tu? Sao mày lại nghĩ được ra chuyện điên khùng như vậy chứ! Rồi tụi mày trốn được đi đâu? Ở đây, với băng nhóm của mày, mày cũng khó mà thoát, nhưng ít nhất là mày ăn quán chẳng cần trả tiền. Còn đi nơi khác, mày chỉ có mà ăn xin. Làm sao mày lập gia đình khi chẳng có gì trong tay chứ hả?
Mắt Chu Bảo sáng lên. Nó nghiến răng và rít lên:
– Đúng vậy! Vì Bình Ngữ giữ bí mật của chùa. Một bà hoàng nhà Tống được chôn cất ở chùa Đại Bi. Ngoài Bình Ngữ, sư phụ và sư phụ của sư phụ, tất cả tu sĩ đều phải quét nghĩa địa. Những gì mà tao được nàng cho biết là một bí mật mà nếu để lộ, sẽ bị xử tội chết theo luật của chùa. Bây giờ thì mày đã biết, mày phải đi với tao.
– Nếu tụi mình bị phát hiện thì cả lũ sẽ bị xử tội chết.
– Dù sao thì Bình Ngữ cũng không thể ở lại Đại Bi. Lần cuối người ta phát hiện ra một tu sĩ mang thai, cô nàng đó đã bị đánh đến chết. Đó là thứ luật nhảm của mấy bà nữ tu. Nàng phải trốn theo tao. Trong hai tháng nữa, nàng sẽ không thể giấu được cái bụng đang to lên. Rồi người ta sẽ giết nàng.
– Tao không đồng ý….
– Tao chỉ có thể tin tưởng ở mày! Lũ đàn em của tao nghe lệnh tao nhưng chúng là lũ lưu manh có thể phản bội. Còn mày, mày là anh em của tao, mày tử tế và có danh dự. Đó là lý do tại sao tao muốn mày giúp tao, rồi mày sẽ được trả công. Bình Ngữ có chìa khóa vào mộ, nàng sẽ mở cửa cho tụi mình và đóng cửa khi mình đi. Không ai có thể quấy rầy tụi mình đêm nay. Đi chứ?
Thẩm Phong suy nghĩ.
– Tao có cảm giác rất xấu. Tao không thích ý tưởng đào mộ tí nào. Tụi mình phải tìm ra một giải pháp khác ày và Bình Ngữ.
Chu Bảo nổi giận, đập tay lên bàn rồi hét lên:
– Mày sợ người chết sao? Người chết đã chết rồi và họ phải giúp người sống được sống.
Thấy Thẩm Phong không phản ứng, nó bình tĩnh lại.
– Những năm qua, nếu tao không bảo vệ mày thì sư phụ mày và mày đã bị cướp bóc, rồi bị giết hại! Tao chưa bao giờ đòi một xu thù lao. Mày nợ tao. Mày sẽ trả nợ tao đêm nay!
Gió nổi lên.
Mặt trời đỏ rực lặn xuống sau đỉnh núi.
Con đường ngoằn ngoèo băng qua khu rừng. Đó là một con đường chỉ có hươu nai và dân miền núi đi. Vì trời mưa cả đêm, những con suối tràn cả ra bờ cỏ trước khi xuống thung. Gió làm cây nghiêng ngả. Tiếng xào xạc hòa với tiếng rì rầm của suối và tiếng chim chóc hoảng sợ khi ánh chiều tà đang lan rộng. Chu Bảo nhanh chóng mệt lả vì không quen leo núi. Nó than vãn, bước chệnh choạng rồi phun ra một tràng những lời nguyền rủa. Nó bị hụt chân xuống bùn, trượt ngã sóng soài trên một vũng nước. Người nó dính đầy lá vàng. Thẩm Phong nắm lấy tay nó. Mặc kệ những tiếng rên rỉ và cơn đau của nó, chàng kéo thật mạnh để xốc nó lên và thúc nó đi nhanh. Phải đến đỉnh núi và vượt tường nhà chùa trước khi trời tối vì hổ báo sẽ túa ra kiếm ăn khi mặt trời tắt hẳn.
Mặt trời lặn bắn ra từng làn ánh sáng lấp lánh như lửa. Những đám mây rực lên đầy màu sắc rồi tắt. Trong lòng thung lũng, bóng đêm tràn ra như nước sông vỡ đập rồi ngấu nghiến lấy từng khoảnh rừng. Chim chóc ngừng hót. Gió ngừng thổi. Một sự im lặng đáng lo ngại càng lúc càng lớn khi khung cảnh trở nên mờ tối.
– Chạy! – Thẩm Phong la lên.
Thở hổng hộc, Chu Bảo đi khập khiễng và cố theo kịp Thẩm Phong.
Một khoảng tối hiện ra trên bề mặt phiến đá rồi chạy qua bên kia rừng cây. Bức tường của nhà chùa giống như một con rắn chuẩn bị phun nọc độc tấn công.
– Đó là Đại Bi. Nhanh lên! Rừng rậm sắp trở nên rất nguy hiểm.
Vừa thúc giục Chu Bảo, Thẩm Phong vừa chạy về phía nghĩa địa sau chùa. Cánh cổng gỗ bị khóa trong. Bình Ngữ phải đến gặp họ. Nhưng Thẩm Phong muốn trèo tường vào trong để tránh thú dữ trong rừng. Chàng trèo lên một cây cao rồi leo đến ngọn. Vừa đến được mảnh đất của nghĩa địa, Chu Bảo nằm dài trên mặt đất rã rời. Bất thình lình, nó bật dậy. Từ bên kia tường, một con chó sủa dữ dội, ngay lập tức một bầy chó săn theo sau.
– Quỷ tha ma bắt! Chó ngao Tây Tạng. Tụi nó có thể xâu xé người thành trăm mảnh trong chớp mắt!
Bóng đêm tràn đến. Tiếng sủa yếu dần. Rồi dần dần tiếng gà nước, tiếng tre rì rào, tiếng rắn rít và tiếng hú của những động vật và côn trùng trong bóng đêm vẳng lên. Dù gió thổi nhẹ nhưng những cây tre đại vẫn kêu răng rắc ồn ào. Những rung động này làm cái tĩnh lặng của những phiến đá mộ có vẻ ghê rợn hơn. Dẫu vậy Thẩm Phong biết những cây tre sẽ bảo vệ chúng. Tiếng rì rào liên tục của tre sẽ bịt tai lũ chó.
Một ánh sáng đỏ di chuyển trong đêm đen, đi qua lối đi đầy cỏ của nghĩa địa rồi dừng lại. Chu Báo ném một viên đá. Tia sáng đỏ đưa qua đưa lại.
– Ai đó? – Tiếng phụ nữ hỏi.
– Đi, đó là Bình Ngữ, – Chu Bảo nói vói Thẩm Phong.
Một bóng nâu đè trên bóng đen của những cây tre, nhấc cao ngọn đèn lồng.
– Là ta, – Chu Bảo thì thào. – Thẩm Phong là em trai ta, nó đến giúp ta.
Thẩm Phong chưa bao giờ ở gần một nữ tu đến vậy. Tim chàng đập thình thịch rồi chàng cúi gằm mặt. Ngọn đèn lồng màu đỏ chiếu sáng phần áo bên dưới của nữ tu, làm lộ ra một đôi giày đen và tất trắng.
– Đi thôi, – nàng nói mà không chào một ai.
Hai người đàn ông đi theo nàng. Nàng rảo bước bình thản. Ngọn đèn của nàng rọi sáng con đường hẹp đầy bia mộ và lăng tẩm. Thân hình nhỏ nhắn của nàng lướt đi trong bộ đồ tối. Giữa chiếc mũ đen che cái đầu cạo trọc và cái cổ nâu, một ô vuông hở ra làm lộ phần gáy trắng muốt.
Nàng dừng bước rồi quay lại. Khuôn mặt nàng tròn với gò má hơi xanh làm Thẩm Phong bất ngờ vì chàng đang tưởng tượng một sinh vật quỷ quái có vẻ đẹp không thể cưỡng lại. Chàng ngạc nhiên vì những đường nét bình thường, vẫn còn trẻ. Đôi mày nàng, mắt nàng và môi nàng hơi thẫm hơn nước da trắng của nàng một chút. Dưới chiếc mũ đen, vầng trán nàng rộng và nàng có vẻ thơ ngây của một người ở nơi xa lánh thế gian giữa những tường cao bao bọc. Thẩm Phong đỏ mặt. Chàng nhìn lướt qua chuỗi tràng hạt bằng gỗ quanh cổ người nữ tu và dừng lại ở bụng nàng.
– Vào đi, – nàng nói. – Ở đây.
Cuối nghĩa địa hiện ra một vách đá rêu phủ, cỏ mọc um tùm. Cả nhà chùa dựa vào vách núi khổng lồ này.
– Đưa ta chiếc đèn lồng, – Chu Bảo vừa nói vừa tiến tới.
Ánh sang leo lét chiếu vào một thảm cỏ rậm. Tre nứa mọc đến tận chân vách đá phủ cỏ rậm rạp.
– Nhưng ngôi mộ đâu? – Chu Bảo sốt ruột hỏi.
– Phía sau. Đó là một hang động mà lối vào đã bị tường che và xóa dấu vết sau khi đưa quan tài vào.
– Nàng có chắc là có một ngôi mộ bên trong không? – Chu Bảo thì thào.
Nó đưa một tay lên đám cỏ, sờ soạng. Bất thình lình nó phun lời nguyền rủa. Nó đang nắm trong tay một con cóc. Nó ghê tởm ném con cóc ra xa.
– Những dụng cụ được giấu sau cái cây này và em sẽ đốt nến, – Bình Ngữ nói, giọng thản nhiên. – Bắt đầu ngay đi. Hai người chỉ có một đêm thôi.