Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 12
đúng vậy đó anh yêu! Em ko ngờ ngoài em ra vẫn còn nhiều người thích cái tính “khùng tự phát” của anh như vậy! – nó cười còn đểu hơn hắn, nói về khoảng chém gió là ko ai hơn được nó đâu.
– ha ha…. – mấy đứa kia bậc cười trước khuôn mặt nhăn nhó ko nói ra lời của hắn
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Quán Bar
Tiếng nhạc sôi động, ánh đèn nhấp nháy, tiếng người náo loạn cùng những vũ điệu quay cuồng là những đặc điểm của quán bar lúc về đêm.
– a~ anh Wind~ lâu rồi ko thấy hẹn người ta nha! – một cô gái chân dài ăn mặc sexy bám dính lấy Wind, giọng nói nũng nịu dường như chảy ra nước.
– ko phải giờ đang hẹn với cưng sao? – Wind cười cười, đưa tay nâng cằm cô gái lên ngắm nghía, sau đó lắc lắc đầu.
– cưng à! Sao lại dát cả tạ phấn trên mặt thế kia? Chẳng lẽ cưng đến từ Châu Phi à?
Câu nói ngây thơ của Wind đại thiếu gia làm cô gái kia cứng đơ tại chỗ, sắc mặt từ hồng đã chuyển sang trắng bệch. Wind cười khẩy, vuốt ve khuôn mặt cô gái, từng lời nói ra nghe thật vô tình.
– với khuôn mặt này của cưng mà cũng muốn anh chú ý ư? Cưng ngây thơ quá!
“cạch” tiếng ly rượu va chạm với mặt bàn vang lên, Nguyệt Tâm ngước lên nhìn Wind ko cảm xúc.
– anh có thể đem mấy cái giẻ rách này khuất khỏi mắt của tôi ko?
– chiều lòng người đẹp! – Wind nháy mắt, nhưng đổi lại anh chỉ là cái liếc mắt xem thường từ cô gái đang nhàn nhã uống rượu kia. – còn ko đi? – anh quay sang người còn lại, thái độ bực dọc, cái này giang hồ gọi là giận cá chém thớt nha.
– anh Wind! cô….cô ta là ai? – cô gái kia trừng mắt nhìn Nguyệt Tâm, cô ta ko ngờ chỉ một câu nói của cô mà người luôn luôn kiêu ngạo như Wind phải găm rấp mà phục vụ.
– ko liên quan tới cô, giờ thì biến! – tiếng nói lạnh lùng khó chịu, lúc này ai mà biết được anh là một con người đào hoa yêu mĩ nữ như lời đồn. Cô gái kia xanh mặt, liếc Nguyệt Tâm căm thù rồi chật vật rời đi. Wind quay sang Nguyệt Tâm cười híp mắt.
– em thấy thế nào?
Cô nhìn anh định mỉa mai vài câu, nhưng trong đầu lúc này lại thoáng hiện lên lời nói của người đó : “muốn chinh phục người kiêu ngạo, ta phải kiêu ngạo hơn cả bọn họ!” chính vì thế Wind đại thiếu gia bị lơ đi một cách phũ phàng.
– này! Đã làm theo em rồi! Em còn ko vừa lòng ư? – anh nhăn nhó.
– là anh cho người ta dính vào anh, nên đuổi đi cũng là trách nhiệm của anh! – cô ko mặn ko nhạt nói.
– em ghen? – hai mắt Wind tỏa sáng.
– anh điên! – đáp lại anh là nụ cười lạnh của Nguyệt Tâm. Khóe môi anh giật giật, Wind im lặng, anh quen rồi, aziii…=.=