Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 13
Đối đầu cùng Vương Tử.
Lớp 11C VIP.
Khó có được một ngày nào tâm trạng tốt như ngày hôm nay, nó hào hứng tụ họp cả đám lại.
– wey! Mọi người, lớp ta được chỉ định địa điểm du lịch là ở đâu vậy?
– hình như là ngoại ô thành phố! – hắn sờ cằm.
– azii…..chán vậy! – Rain tiếc nối, ba ngày hai đêm mà phải chôn chân ở cái ngoại ô nhỏ xíu đó sao?
– vậy chứ anh muốn đi đâu? – Sophia hỏi.
– hì hì….em muốn đi đâu? – Rain cười nịnh nọt.
– em thấy ngoại ô cũng rất tốt mà!
– đúng vậy! Anh cũng nghĩ vậy! – Rain gật gật đầu.
Mấy đứa kia khinh bỉ nhìn Rain, ko biết ai là người lúc nãy than ngắn thở dài nữa a! Ồn ào trong lớp hơi lắng đọng lại bởi sự xuất hiện của thầy Hiệu trưởng.
– chào thầy! – cả lớp đồng thanh, dù cho cái lớp này có quậy phá nghịch ngợm đến thế nào đi nữa thì đối với thầy Hiệu trưởng bọn nó vẫn tôn kính vô cùng.
– chào mấy em! Cả lớp có vẻ vui nhỉ? Ko có giáo viên sao? – ông Nguyễn Hữu Tâm cười hỏi.
– ko thấy giáo viên lên lớp thầy ơi! – lớp trưởng cười vô tội.
– chứ ko phải bọn em làm họ sợ quá ko dám lên lớp sao? – ông dí dởm hỏi.
– sao thầy nói vậy, bọn em nào dám! – nó nháy mắt.
– hôm nay cơn gió lốc nào thổi thầy đến lớp em thế? – Wind cười cợt nhã.
– bão số 6 vừa mới qua thôi mà? – hắn giả vờ lầm bầm, chủ yếu là muốn cho vị Hiệu trưởng nào đó nge được.
– thầy đến đây bằng chân! Ko phải cưỡi gió đạp mây gì đâu, cũng tại hôm nay thầy có chuyện muốn nói với mấy đứa!
– chuyện gì ạ? – máu nhiều chuyện dồn lên tới não rồi.
– lớp mấy em có bao nhiêu bạn rồi? – thầy Hiệu trưởng thần bí hỏi.
– 17 người thưa thầy!
– vậy à~ – thầy gật gật đầu, sau đó chậm rãi nói ra tin tức giật gân. – vậy thì lớp ta nên đón nhận thêm một người mới nữa đi là vừa…
– what???????? – cả bọn há hóc mồm, ko dám tin những gì mình vừa nghe thấy là thật.
– thầy ơi~ dạo này em bị lãng tai, thầy nói lại cho em nge được ko ạ? – nó cười cười, vẻ mặt cực kì vô tội.
– lớp ta sẽ có thành viên mới! – ông Nguyễn Hữu Tâm cũng ko keo kiệt gì, thoải mái đưa ra đáp án, sau đó còn thoải mái hơn khi thấy biểu tình kinh dị của cả lớp. – em vào lớp đi! – thầy quay sang phía cửa nhẹ nhàng nói, 5s sau một cô gái bước vào.
– chào mọi người! – cô gái cúi đầu, đôi bím tóc hơi đưa về phía trước, khuôn mặt trái xoan xinh xắn dễ làm xao lòng người khác.
– bạn ấy tên Kiều Nguyệt Vy, được lãnh học bổng nên tuyển thẳng vào lớp ta… – ông Nguyễn Hữu Tâm giới thiệu.
– thì ra là nữ sinh học bổng à…..cũng đáng yêu đó chứ? – Wind sờ cằm bình luận, sau đó anh nhận được ánh mắt khinh thường của cô gái bên cạnh. Anh nhanh chóng đổi sang cười hì hì.
– haha….dù sao cô ấy cũng ko đẹp bằng em…
Mấy đứa kia được dịp khinh bỉ lần nữa, đúng là anh nào em nấy mà!
– em ngồi đâu ạ? – Nguyệt Vy nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng cô cũng đã đoán ra phần nào, chắc cô phải ngồi bàn đầu với cậu bạn có khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng này rồi.
– ……em ngồi với Andy đi… – hiệu trưởng chỉ chỗ ngồi kế bên chàng vương tử.
– em ko đồng ý! – Andy âm trầm lên tiếng, anh dị ứng nhất chính là những sinh vật được gọi là “con gái”, suốt ngày ko biết làm gì, chỉ biết bám theo con trai mà làm nũng, tất nhiên là trừ em gái anh ra. (anh nói vậy rất dễ khiến Fan của anh chọi dép anh lắm nhé!)
– nhưng chỉ còn mỗi chỗ trống này thôi! – ông Nguyễn Hữu Tâm sửa sửa gọng kính, nhằm che dấu tia âm hiểm vừa xẹt qua đôi mắt đen kia.
– lên bàn giáo viên mà ngồi, dù sao cũng ko có giáo viên nào dạy! – Andy thản nhiên nói.
– tôi muốn ngồi ở đây! – tiếng nói kiên định vang lên, sau đó là một hành động khiến mọi người gần như lọt tròng mắt ra ngoài, Nguyệt Vy xốc ba lô, ngồi xuống cạnh chàng vương tử. Hừ! thái độ của anh ta là sao chứ? Nghĩ mình đẹp trai muốn làm gì thì làm à? Pháp luật có quy định đẹp trai thì có quyền kiêu ngạo như vậy sao?
– cút! – Andy nghiếng răng rít lên.
– tại sao tôi phải đi khi nơi này vẫn còn ngồi được? – Nguyệt Vy cũng ko thua thế trừng mắt lại nhìn anh, mặc dù cô biết người trước mặt này vô cùng đáng sợ.
– vì cô phải chết! – vừa dứt lời, bàn tay to lớn cứng như thép của Andy vươn lên, giống như một con cá dữ nuốt trọn cần cổ mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt lam như sâu thẩm hơn, sát khí từ người anh tỏa ra ngùn ngụt, cả lớp nín thở ko ai dám nói điều gì.
– Andy! Mau buông Nguyệt Vy ra! – ông Nguyễn Hữu Tâm xanh mặt, dòng máu tàn nhẫn đã ăn sâu vào tim của thằng nhóc này rồi.
– lý do? – chàng vương tử âm u nhả ta hai chữ, từ trước tới nay chưa từng có ai dám khiêu khích với anh như thế, hôm nay cô gái này lại cả gan đối đầu với anh, cô ta chán sống rồi! Nghĩ thế, bàn tay nắm lấy cổ của Nguyệt Vy càng thêm lực như muốn bóp nát cổ cô.
– uhm….. – Nguyệt Vy khó thở, khuôn mặt trắng bệch, phát ra tiếng kháng nghị mong manh.
– anh hai! Buông cô ấy ra, cô ấy sắp chết luôn rồi kìa! – thấy tình thế ko ổn, nó vội vàng lên tiếng ngăn lại hành vi tàn bạo vô nhân đạo của anh mình.