Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 30


Đọc truyện Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La – Chương 30

Kẻ kia chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm bọn Khải Khải, ánh mắt này, khiến những người ở đây đều không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Đôi mắt đen sậm, màu đen thuần túy như hắc diệu thạch, mơ hồ lộ ra vẻ tà ác. Màu da ngăm đen cũng không che được vẻ khôi ngô của hắn, chỉ là tràn ngập dã tính, trên người còn dính máu.

Mọi người đều sững sờ cả người, chợt nghe Sử Diễm Phỉ đột nhiên nói, “Oa…..Thái sơn…..Thực sự có a….”

Mà hơn thế cùng lúc, Sam và Safi ngược lại hít một hơi lạnh, Khải Khải nhìn Troy bên cạnh, thấy hắn nhíu mày sâu, đang muốn hỏi là ai, nhưng lại cảm thấy có người nắm góc áo mình……Khải Khải cúi nhìn, chỉ thấy Đông Đông không biết từ lúc nào trốn sau anh, hai tay nắm chặt góc áo anh, cảm thấy hình như rất sợ.

“Làm sao vậy?” Khải Khải không hiểu được hỏi Đông Đông .

Chợt nghe Troy hạ giọng nói nhỏ, “Là thao thiết……trưởng thành.

Khải Khải cũng cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên là, “Vì sao là hình người?

Kẻ kia nhìn quét một vòng đến Khải Khải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Đông Đông đằng sau, Troy kêu một tiếng “Không tốt!

Vừa dứt lời, đã thấy kẻ kia đột nhiên lóe lên biến mất, sao đó bất ngờ nghe thấy Đông Đông kinh hãi hét lên một tiếng, kẻ kia không biết từ lúc nào xuất hiện đằng sau Đông Đông, nắm gáy Đông Đông, nhấc cậu lên.

“A……” Đông Đông hoảng sợ kêu lên, tay túm lấy Khải Khải.

Khải Khải từ lúc biết Đông Đông, cho dù bị một đám yêu quái đuổi bắt, cũng không thấy Đông Đông sợ thành như vậy, theo bản năng bắt lấy tay Đông Đông , nhấc chân đạp người kia một cước, ôm lấy Đông Đông kéo sang một bên.

Kẻ kia sau khi bị Khải Khải đá một cước, hình như hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn Khải Khải, sau đó đột nhiên nhào lên phía trước.

Khải Khải đồng thời đem Đông Đông ra sau mình, chỉ thấy bóng người trước mắt chợt lóe, Troy đã chắn trước mặt anh, tay giơ lên cản lại tay kẻ kia, “Oanh” vang một tiếng, hoàn toàn không giống như tiếng thân thể người va chạm, mà giống như tiếng kim lại cứng rắn đụng vào nhau.

Song phương bị tấn công, kẻ kia nhanh chóng rời ra, hồ nghi nhìn chằm chằm Troy, miệng hơi hé, cúi đầu gầm một tiếng. Troy nhe răng giống như cảnh cáo hắn, hai bên mai cũng mu bàn tay đều gồ lên huyết quản đỏ như máu.

Đông Đông dù sao cũng chỉ là ấu thu, sợ đến chui vào lòng Khải Khải run lên, từ cổ họng phát ra tiếng kêu lí nhí, Khải Khải cũng rất vô cùng kinh ngạc, theo lí mà nói, là đồng loại mà nói thì hẳn phải quan tâm nhau mới đúng, thế nào dọa thành như vậy?


Không biết Safi từ lúc nào vọt lên thấp tiếng nói, “Thao thiết là loại dã thú ăn đồng loại, đặc biệt thao thiết con đực trưởng thành, thích ăn ấu thú.”

“Cái gì?” Khải Khải vô thức ôm chặt Đông Đông , nghĩ, súc sinh này là cái giống gì, đến đồng loại cũng ăn a?

Safi một tay kéo Diệp , vẫy tay gọi Mạc Ninh và Sử Diễm Phỉ, ý bảo bọn họ trốn ra sau Troy . Khải Khải có chút lo lắng nhìn Safi , Safi ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Đừng lo, Troy không không phải là quỷ hút máu sao, con thao thiết này thoạt nhìn pha trộn phân nửa máu người…..Tuy rằng hung hãn, nhưng vẫn chưa đối phó được với Troy .

Khải Khải nhíu mày, nghĩ…..Troy lợi hại như vậy?

“Đừng nói nó là hỗn huyết.” Safi lạnh lùng nói, “Cứ cho là thuần chủng đi, chọc giận Troy cũng sẽ bị làm thịt thôi.”

Người rừng sâu kia và Troy giằng co một hồi, hai bên cũng không có hành động gì, Mạc Ninh kéo Carew run rẩy chạy tới. Sam và Sử Diễm Phỉ đứng khá xa, hai người chạy lại, Sử Diễm Phỉ vì vừa “vận động” quá độ, bởi vậy chân không có sức, bị một cây mây trên đất ngang chân, tay nắm tay Sam bị buông ra.

Sam quay đầu lại, thì chợt nghe người rừng sâu kia gầm một tiếng, chạy vèo tới, hướng về phía Sử Diễm Phỉ, Sam nắm Sử Diễm Phỉ, đem người kéo lại.

“A……”Sử Diễm Phỉ bị kéo lăn lại, mắt thấy người kia rất phù hợp thẩm mĩ cường công nhào đến mình, nhưng loại này trong mắt sát ý thị huyết khiến anh hoảng sợ kêu lớn, “Sam….”

Theo tiếng kêu Sử Diễm Phỉ, Sam bắt đầu lao tới, trực tiếp đánh tới người rừng sâu kia, tiếng gào sắc nhọn lão miêu xem lẫn tiếng gầm thú dữ, hai tên lăn lộn cắn lẫn nhau, Troy cũng vọt tới, móng tay vươn dài, bắt lấy cánh tay bị thương của người kia.

Người kia rống một tiếng, phi thân trốn sang một bên, trên vai xuất hiện vết thương. Vai bị thương, ngực cũng bị Sam cào thành một lỗ lớn.

Nhìn sam, ngực cũng có vết thương huyết nhục lẫn lộn.

“Sam.” Sử Diễm Phỉ kinh hoản mặt mũi trắng bệch, vội chạy tới xem vết thương của cậu, Safi chạy lại, Mạc Ninh kéo Sử Diễm Phỉ, “Đừng nóng vọi, loại vết thương này với quỷ hút nà mà nói là không đáng kể chút nào.”

Sam hiển nhiên là bị người rừng sâu kia chọc giận, đứng lên muốn lao đến, bị Khải Khải kéo lại, “Chờ một chút.

Sam nhìn Khải Khải đằng sau, mới từ từ khôi phục lại lí trí, con mắt sung huyết dần dần trở lại bình thường. Sử Diễm Phỉ lo lắng kéo cậu, “Cậu chạy nhiều máu như vậy, đừng cử động.”

Người rừng sâu cũng bị thương, hắn nhìn chằm chằm Troy và bọn Khải Khải, hình như là đang tự hỏi làm cái gì.


Khải Khải theo dõi hắn một hồi, đột nhiên hỏi Carew vẫn trốn phía sau bọn họ, “Hắn biết nói không?”

Carew đã sớm sợ đến hai chân mềm nhũn, nơm nớp lo sợ nói, “Không……không biết.”

“Dùng ngôn ngữ thường dùng trong bộ tộc, bác nói với hắn, chúng ta và những người đó không phải cũng một loại.” Khải Khải nói với Carew .

Carew nơm nớp lo sợ nói với người kia vài câu. Ngươi kia nghe xong, từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Khải Khải một hồi, rồi dùng giọng nói trầm trầm hỏi lỗ mạn an một câu.

Lỗ mạn an nói với Khải Khải, “Hắn…..Hắn hỏi tôi vì sao có Thao Thiết con?”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Đông Đông , nhưng Đông Đông chính là đang ôm chặt khải khải không buông, giống như đứa trẻ thấy cái gì đáng sợ sống chết bám lấy người lớn.

Tất cả mọi người đều dậy lên thương cảm, Mạc Ninh nói với lỗ mạn an; “Bác nói với hắn, không liên quan đến hắn.”

Lỗ mạn an tuy rằng rất sợ, bất quá bên này hình như cũng có quái vật, lại không thua gì vị thần rừng rậm hắc ám, liền nghe theo mà nói.

Người kia trầm ngâm nhìn chằm chằm Đông Đông một hồi, đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng tất tất tác tác từ xa, sau đó, đột nhiên truyền đến tiếng súng, là súng bắn tự động.

Người rừng sâu phi người bay đi, nhưng trên người lại đã trúng đạn, quay lại nhìn chằm chằm một bụi cây.

“Đừng nhúc nhích….” Từ bụi cây truyền ra một câu tiếng anh, giọng nói có hơi quen.

Khải khải và Troy nhìn nhau, chỉ thấy từ bụi cây một đám quân nhân đi tới, đều mang súng tự động, hai người trong đó, chính là Lưu Dịch tư và văn sâm đặc gặp trên thuyền.

Ngươi rừng sâu giơ tay lên, rất nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết thương, từ miệng không mạch lạc nói câu gì đó, thì chợt lóa lên chạy ào vào rừng.

“Đuổi theo!” Đám văn sâm đặc ôm súng vọt chạy theo, những người khác cũng nhanh đuổi lấy, nói cái gì, “Đem nó cướp về….”


Thấy người đi, lỗ mạn an mới đặt mông ngồi phịch xuống đất, tự thì thào nói, “Trời ạ, đắc tội thần linh…..Thần rừng sâu không khoan thứ.”

“Hắn lúc sắp đi nói gì vậy?” Khải khải hỏi ông.

“À….Hắn nói…..Con người không đủ tư cách nuôi Thao Thiết con.” Lỗ mạn an lắp bắp nói, “Hắn muốn đem đứa bé mang về chỗ hắn.”

Khải khải quay đầu lại, Đông Đông không có còn sợ như lúc nãy nữa, diệp ôm hắn, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt lỗ tai dỗ cậu. Đông Đông hiện tại thoạt nhìn căn bản không giống như một cậu nhóc mười mấy, mà hoàn toàn từ đầu đến đuôi là một đứa bé mới sinh.

Safi kiểm ta vết thương của sam, lắc đầu, nói, “Phải tĩnh dưỡng, chờ vết thương khép lại, nặng hơn tưởng tưởng.”

Sam lắc đầu, “Bọn họ nói cướp nó về, hẳn là tấm bia đá.”

“Đừng nóng vôi.” Khải khải nói, “Tôi không cảm thấy bọn họ có khả năng cướp được.”

“Ta cũng thấy vậy.” Troy nhướn nhướn nhướn mày, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của sam, vết thương đang từ từ khép lại, Troy nhìn sử diễm phỉ bên cạnh mặt lo lắng, vẫy vẫy Mạc Ninh, “Đưa ta dao.”

Mạc ninh từ trong áo lấy ra một con dao nhỏ cho hắn, Troy nhận dao đưa cho sử diễm phỉ.

“Làm cái gì?” Sử diễm phỉ luôn luôn phản đối bạo lực, nhìn con dao léo lên, cảm thấy sợ.

“Có một cách có thể làm nó tốc độ khôi phục nhanh hơn.” Troy cười, “Máu ngon…..là của người yêu thì càng tốt.”

Sử diễm phỉ chớp chớp mắt, tay nhận lấy con dao, cúi đầu, chỉ thấy Sam nghiêm mặt nhìn mình, ánh mắt này……

Nguồn :

Cầm con dao, tay đưa ra, cắn môi, sử diễm phỉ nhắm mắt cắt, tay lại bị Sam giữ lại.

Mạc ninh cũng sợ đến chảy ra một người mồ hôi, “Trời ạ, là lấy của cậu ít máu, cũng không nói cậu cắt cổ tay tự sát…….cậu thật định tự làm a?”

Sử diễm phỉ cắn cắn môi, “Người ta không có biết, không có kinh nghiệm.” Nói xong, cúi đầu nhìn sam, tay giơ lên, nói, “Bằng không, câu cắn tôi một cái đi……”

Mọi người giật mình, còn có tự dâng máy cho quỷ hút máu cắn sao?


Sam cũng giật mình nhìn sử diễm phỉ, lại nghe sử diễm phỉ nhỏ giọng nói, “Cậu coi như là đã cứu tôi…..Thì, tôi coi như bị tổn thất tí chút.”

Trầm mặc trong chốc lát, Sam ôm sử diễm phỉ hung hăng hôn, “Yêu chết anh, thế nào lại đáng yêu như thế, yêu chết đi được!”

“Nha a…..” Sử diễm phỉ giật mình, “Đụng tới vết thương rồi, đừng lộn xộn……”

Những ngươi khác trải qua một hồi sợ hãi, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, khải khải hỏi Troy , “Bên trong rừng sâu thế nào có Thao Thiết?”

“Tôi cũng thấy kỳ quái.” Troy cau mày nói, “Hơn nữa con này đã trưởng thành, ít ra cũng một trăm tuổi.

“Ừ….Có phải với tấm bia đá năm đó có liên quan?” Diệp ngẩng đầu hỏi sử diễm phỉ, “Thao Thiết không phải bình thường được khắc thành thạch thú thủ hộ bia và vân vân sao?”

Sử Diễm Phỉ gật đầu, “Thống thường thời cổ đại dùng Bí Hý để thủ hộ bia đá, bất quá cũng có dùng Thao Thiết……Nói như vậy…..Con Thao Thiết này rất có thể là dòng giống con Thao Thiết năm đó để lại, cho nên mới nói cái gì con người không thể nuôi Thao Thiết con, cái này hiển nhiên đúng là kiểu người gia tộc nói.”

“Nói cách khác, nếu như đem Đông Đông cho hắn, chờ lúc nó lớn lên cũng sẽ như tên kia, có phải không?” Khải khải hỏi.

Troy cười khổ lắc đầu, “Đông Đông nếu trường thành, cũng không chỉ như vậy mà thôi, dù sao cũng là con của nhân ngư và thao thiết, lợi hại không giống nhau a.”

——————————

Cây Điện Bách:

Trên thế giới thực vật ăn động vật ước chừng có 500 loại, nhưng phần lớn chỉ ăn côn trùng nhỏ. Sinh trưởng ở Indonexia, có thể “ăn” người. Có người nói nhựa của nó có thể trong thời gian ngắn ăn mòn cơ thể một người. Điện bách bị người ta gọi là “loài thực vật hung mãnh nhất”

Ngoại hình: Điện bách cao 89m, cành thường rất dài, có thể chạm đến đất. Giống như dây điện, gió thổi đung đưa, nếu ai không cẩn thận đụng tới nó, nhành nhỏ trên cành sẽ giống như ma trảo đồng thời di chuyển đến, quấn lấy người, hơn nữa càng quấn càng chặt, khiến người không thoát được. Cành cây rất nhanh tiết ra chất nhầy như keo dán rất chặt, thực vật có thể tiêu hóa khi bị bắt được, đông vật dính chất nhựa này, cũng từ từ bị tiêu hóa, trở thành bữa ăn ngon của cây. Khi Điện Bách hấp thụ xong chất dinh dưỡng, sẽ lại nhẹ nhành mở ra, bày thiên la địa võng, chuẩn bị bắt kẻ hi sinh tiếp theo.

Cây hợp hoan hay còn gọi là cây dạ thụ, cây muồng. Vốn là cây ở Trung Quốc và Nhật Bản. Lá rụng cây cao to, vỏ màu xám, lá hình giống lông chim, lá cây đối nhau, ban ngày xòe ra, ban đêm khép lại. Đài hoa và cánh hoa màu vàng xanh, chỉ nhị màu hồng phấn, quả bẹp. Gỗ có thể làm dụng cụ gia đình. Cũng gọi là mã anh hoa. Thích hợp nơi khí hậu ấm áp và ánh sáng mạnh, rất dễ thích ức với khí hậu đất đai, thích hợp có nước dồi dào, sinh trưởng ở đất đai màu mỡ, nhưng là chịu đươc đất và khí hậu khô hạn. (nói đơn giản là ăn ở sung túc muốn gì có nấy đi.)

Tên khoa học: Albizia julibrissin Durazz.

Tên tiếng Trung: hợp hoan, dạ hợp, nhung hoa, điểu nhung, nhung.

Tên tiếng Anh: Silktree Siris


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.