Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 29


Đọc truyện Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La – Chương 29

Khải Khải từ bên trong túi áo trước xác chết quân sĩ ngoại quốc, tìm được một ít bột màu trắng.

“Là ma túy.” Diệp nhìn qua, nhúm lấy một ít ngửu thử, nói, “Ma túy, độ tinh khiết cao.”

Khải Khải giật mình nhìn Diệp, “Cậu chắc chắn?”

Diệp gật đầu, “Tôi nghiên cứu qua hết các loại thành phần ma túy, dù sao cũng là nhà thực vật học, loại này có chứa một số loại thực vật có tác dụng tạo ảo giác phi thường thần bí.”

“Buôn ma túy trên người có độc phẩm, cũng không phải kì lạ.” Mạc Ninh hỏi Khải Khải.

Khải Khải gật đầu, nói, “Bất quá…….thế nào lại để ở túi trước……”

Đang nói, cậu nhóc kia đột nhiên hét lên, mọi người thấy nó mừng rỡ như điên kêu lên một tiếng, chạy về phía trong rừng, mấy người không thể làm gì hơn là chạy theo tới.

Đi qua bụi cây, chỉ thấy cậu nhóc kia nhào vào lòng một người đàn ông trung niên, mà xung quanh người đó, cả trai lẫn gái đều bị thương, nhìn trang phục đều là người Misty* sống sót.

(*trong bản raw thì viết là Lance cổ, không biết là Nhã tỷ nhẫm lẫn hay cố tình thế. Nhưng theo mạch truyện ta đọc thì lance cổ chính là cái tộc bọn Khải Khải vừa tới, còn tộc mà cả đám đang tới là Misty, nên mạn phép sửa lại.)

Người đàn ông kia ngẩng lên nhìn đám Khải Khải một chút, dùng tiếng anh nửa đời không quen nói cảm ơn với mọi người.

Khải Khải cũng có ít nhiều giật mình, “Người này nói tiếng anh? Là ai a?”

Carew và bọn họ dùng ngôn ngữ bọ tộc giao lưu một hồi, nói, “Người này là mạc mạc thủ lĩnh Misty, bởi trong bốn bộ tộc Misty là bộ tộc trung hòa giao lưu bên ngoài nhiều nhất, bởi vậy tù trưởng nói được tiếng anh cũng không có gì kì lạ.”

“Như vậy ông ta hẳn là có thể nói rõ hơn một ít sao.” Mạc Ninh nhắc, nhờ Carew hỏi, để ông ấy tỉ mỉ kẻ lại sự tình đã trải qua.

Theo như tù trưởng nói, đám người kia giết người bộ tộc họ, ngoại trừ cướp đi đồ đằng, còn muốn hắn nói ra vị trí cụ thể của Dimana Tia Parsons , họ không nói, chúng bắt đầu đại khai sát giới.

“Như vậy bọn chúng đi đâu?” Khải Khải hỏi.

“Bọn chúng tới Dimana Tia Parsons .” Mạc mạc lúc nói vẻ mặt có chút buồn bã. “Một người huynh đệ của ta bị bọn chúng thu mua, phản bội vị thần vĩ đại của rừng sâu hắc ám.”

Khải Khải chờ hỏi rõ đường đi, những người đó đã đi hành động trước hai ngày, bọn họ hiện tại chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, nói cách khác thì là đi trước thì thành công trước.


May là Sam và Safi khứu giác đều phi thường tốt, bởi vậy theo mùi mà đuổi theo.

……….

“Mệt mỏi quá a.” Vừa đi được mấy giờ, khởi đầu mọi người còn cảm thấy mới mẻ, dẫn cảm thấy có chút đơn điệu, rừng mưa nhiệt đới tán cây rậm rạp, khiến cho có cảm giác bức bối.

Sử Diễm Phỉ mệt đến muốn nằm úp sấp, tìm một gốc đại thụ ven đường rễ cây mọc trồi lên ngồi xuống, thở dốc, “Cái nơi quái quỷ gì a.”

Khải Khải thấy sắc mặt Diệp cũng không tốt lắm, Đông Đông thì vẫn ồn ào kêu đói………Dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện gì, có thể kiên trì đến giờ coi như không tệ, nếu là một đội thám hiểm, nhất định phải học cách thông cảm, không thì xong đời rồi.

“Trước nghỉ ngơi một chút.” Khải Khải nói một câu, Diệp và Đông Đông liền nằm úp sấp bên cạnh Sử Diễm Phỉ, Safi và Sam dù sao cũng không phải người, Troy cũng hoàn toàn không có vẻ gì mệt mỏi, Khải Khải đã trải qua nhiều năm rèn luyện, phương diện thể lực cũng rất mạnh, bọn người tụ tập nhìn nhau, nhìn chỉ đường trên máy chỉ đường biến đổi, quyết định tiếp theo nên đi thế nào, Mạc Ninh thể lực cũng tốt ngoài dự đoán, đem bút kí ông nội Sử Diễm Phỉ coi qua chút, so sánh với vị trí trên máy chỉ đường.

Đang bân bịu, chợt nghe Sử Diễm Phỉ đột nhiên hét lớn, “Nha a…………”

Khải Khải ngẩng đầu nhìn qua đó, chỉ thấy Sử Diễm Phỉ dãy dụa đứng lên, nhưng trên tay bị cái gì quấn chặt lấy.

“Làm sao vậy?” Sam nghĩ có lẽ là rắn hay sâu gì đó, nhanh chạy tới xem, thế nhưng…….

“Cây mây?” Tất cả mọi người không hiểu được nhìn rễ cây mây mềm mại đến dị thường quấn lấy cánh tay Sử Diễm Phỉ.

Sam nghĩ giúp Sử Diễm Phỉ gỡ ra, thế nhưng cây mây bề mặt đều là chất nhờn trắng đục, không thể dùng sức được.

“Chết………..Không xong rồi!” Carew đột nhiên kêu to một tiếng, “Mau tản ra, chúng ta gặp phải ma thụ rồi.”

“Cái gì ma thuật a?” Sử Diễm Phỉ bị dọa đến quá trời, hơn nữa chẳng biết khi nào, một dây mây khác cũng bắt đầu bò tới quấn lấy thắt lưng anh, còn mò vào trong quần áo, trơn nhẵn lại nhộn nhộn, “Cứu mạng a, sam…..”

(thụ đọc là shù.

chữ thuật – 术 có hai cách đọc

– thuật (shù): kỹ thuật, học thuật


– truật (zhù): bạch truật, thương truật, (một loại thuốc đông y)

Ở đây Carew nói ma thụ (mó shù) đọc giống với ma thuật (mó shù) nên Sử Diễm Phỉ nghe nhầm, lúc này bị dọa sợ chết rồi ^^)

Sử Diễm Phỉ thời điểm mấu chốt lại tìm người cứu mình, Sam tay vung lên, chém xuống cây mây, cây mây trong nháy mắt đứt ra, Sam kéo Sử Diễm Phỉ, kéo anh trốn tới một phía.

“A……” Lúc này là Diệp và Đông Đông , chỉ thấy có có hai rễ cây hơn bắt đầu trườn tới, cuốn lấy Diệp và Đông Đông , kéo người vào sâu trong rừng.

Safi rút dao tiến lên chém đứt, Khải Khải và Troy chạy tới cứu Đông Đông và Diệp về, cùng lúc đó, mọi người nghe thấy cây trong rừng sột soạt kêu lên không ngừng, dường như có rất nhiều nhành cây trườn đến chỗ bọn họ, toàn bộ cánh rừng bắt đầu xao động.

“Nguy rồi, chạy mau a!” Carew la lớn, “Loại ma cây dây mây này như rắn, trăm thành nghìn, nếu bắt được thì thảm chắc!” Nói xong liền chạy, lại bị Khải Khải gọi lại, “Tất cả đừng hoảng hốt, ở nơi này một ngày rời ra sẽ chết chắc!”

Mọi người cũng đều bình tĩnh lại.

“Cây này bắt người làm gì?” Khải Khải hỏi Carew , “Ăn sao? Tôi nghe nói ngọai trừ Điện Bách chưa hề có cây ăn thịt người.”

“Hức…….Không phải ăn……” Carew đột nhiên do dự.

“Vậy là gì?” Khải Khải có chút không hiểu.

“Tôi……Tôi biết.” Diệp đột nhiên đỏ mặt nói, “Cái kia, cây kia, ưm, nguyên danh gọi là cây hợp hoan.”

“Cây hợp hoan.” Khải Khải nhíu mày, “Cây gì đặt tên nghe kinh dị thế a?”

Diệp đỏ mặt, giải thích cho mọi người, nói, “cây này rất đặc biệt, rễ của nó, có một vị trí gồ lên, đó là nơi mẫn cảm của cây, cứ mười năm, cây sẽ cái kia một người nào đó, một ngày có người đụng vào nó, nó sẽ đuổi theo người nọ, với người kia là……là…..”

“Là cái gì a?” Mọi người thấy diệp ấp úng, đều nhịn không được hỏi, “Cậu nói thẳng được không a?”

“Ưm, muốn người nọ, ưm…….yêu…..” Diệp mắc cỡ trốn trong lòng Safi .

“Yêu?” Sử Diễm Phỉ không thể hiểu được, “Một cái cây thế nào yêu? Nói cái gì ma cây, thẳng thắn sửa lại gọi là cây biến thái đi a.”


“Làm thế nào yêu?” Khải Khải cũng không hiểu được.

“Chính là a, muốn người nọ thành vợ nó, trên tán hoa ma cây sinh hoạt vợ chồng…..”Carew bất đắc dĩ nói, “Trước đây bộ tù trưởng bộ tộc nếu cử hành hôn lễ, sẽ tìm cây hợp hoan trưởng thành, là phòng cưới tốt nhất.”

“Ai động tới nó?” Khải Khải không biết được hỏi mọi người.

“cái đó trông như thế nào?” Mọi người nhìn Diệp .

“Ừ, hẳn là có một cái, trông như cái nhọt, lộ trên mặt đất, rễ cây….”Diệp nói hết, mọi người song song quay nhìn sử diệp phỉ.

“Không……Không phải đâu…..” Sử Diễm Phỉ vẻ mặt cầu xin, “Tôi…….tôi…….”

Khải Khải có chút vô lực nhìn Diệp và Carew, “Nếu như không làm thì sao?”

“Cây này sẽ tập kích những người khác.” Carew nói, “Nó rất nguy hiểm.”

Từ trong rừng truyền đến tiếng xao động cây của cây mây ngày càng rõ ràng, Khải Khải nhìn Troy, Troy nhìn sam, nói, “Ngươi giải quyết đi.”

Sam liếm liếm môi, cười ha hả nói, “Cái này dễ thôi, tán hoa ở đâu a?”

“Ở phía sau.”Carew nói, “Cây mây hẳn là sẽ dẫn đường cho hai người.”

“Được rồi!” Sam nói, một tay kéo Sử Diễm Phỉ, chạy vào trong rừng.

“A, không được, không được a……..” Sử Diễm Phỉ kêu to cầu cứu mạng, “Tôi không muốn, không muốn trên gốc của một cái cây biến thái làm cái này cái kia.”

Sam vỗ mạnh mông Sử Diễm Phỉ, “Cái tên cây biến thái và anh thật xứng đôi a!”

Sau đó, bên ngoài cánh rừng mọi người xấu hổ nghe thấy tiếng thở dốc không ngừng truyền ra từ bên trong, tiếng Sam nói rất có tình thú, cùng với tiếng rên rỉ ngòn ngọt của Sử Diễm Phỉ.

Đại khái một giờ sau, hai người mới đi ra, cái cây không yên phận cũng triệt để bình thường lại. Chỉ thấy Sam ôm Sử Diễm Phỉ đi ra.

Sử Diễm Phỉ mệt lả nằm trong lòng sam, như là phải chịu ủy khuất, vừa khóc vừa kêu, “Vì sao tôi lại không may như vậy, muốn cường công không được, còn phải ở đây, với một con mèo yêu, với một cái cây biên thái làm sự tình này…..hu hu….”

“Anh còn khóc nữa, chúng ta lại làm tiếp ?!” Sam trừng Sử Diễm Phỉ, Sử Diễm Phỉ che miệng, nhịn nước mắt lại.

Sam nghĩ có chút xót xa, trên đường nói, “Ta có gì không tốt? Anh không phải muốn cường công sao? Ta còn chưa đủ cường a?”


Sử Diễm Phỉ nhỏ giọng thút thít, “Muốn cơ bắp………”

“Ông đây không có sao?” Sam trừng mắt, “Ông đây đừng nói thịt gà, còn có thịt mèo, anh còn có cái gì không hài lòng ?!”

Sử Diễm Phỉ vốn đang tức giận, thế nhưng bị Sam nói mấy câu chọc cho cười, sau đó nửa làm nũng nói, “Tôi đây đi không nổi, từ mai cậu phải ôm đi.”

“Ôm liền ôm.” Sam điều chỉnh tư thế một chút, điềm nhiên như không nói với Troy , “Lão đại, nơi đó không tệ a, có muốn đi thử xem không?” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Khải Khải.

Khải Khải xem thường liếc qua, Sam sợ đến ôm chặt Sử Diễm Phỉ chạy lên trước, rước lấy Sử Diễm Phỉ mắng lớn, “Cậu bắt nạt tôi!”

“Không được đùa giỡn.” Khải Khải nhìn giờ một chút, “Nghỉ ngơi cũng không ít rồi đi thôi.”

“Kế tiếp đi hướng đông.” Mạc Ninh chỉ phương hướng, mọi người thu thập đồ, đi về hướng đông không đến mười tiếng , thì bỗng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết……Không cần nghi ngờ, tiếng kêu này là của người.

Troy và Khải Khải liếc mắt nhìn nhau, ý bảo mọi người không nên kích đông.

Safi Mạc Ninh đi trước, mọi người theo sau, sau đó………Ngửu được mùi máu tươi nồng đậm bay đến.

“Mùi máu?!” Sam mũi hít hít, “Thật nồng a, hẳn là chảy không ít máu…….”

Lúc này, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người chân bước nhanh hơn, chạy tới phía cánh rừng xem thử, tất cả đều phải tròn mắt nhìn ——- thấy cách đó không xa trên mặt đất vệt máu kéo dài, đi theo vết máu, thì thấy rải rác xung quanh, nội tạng, thi thể người……

“Chuyện gì đã xảy ra đây?” Khải Khải nhíu mày.

“Đây là sự trừng phạt của vị thần rừng sâu hắc ám.” Carew đột nhiên nói, “Rừng sâu hắc ám có một truyền thuyết , một ngày ngươi không tuân theo vị thần của rừng sâu hắc ám, ngươi sẽ bị xé xác, đem cho rắn và thực vật ăn.”

“A……” Tiếng hét cao độ ngay cách đó không xa truyền đến, Khải Khải nhanh chóng vọt lên, đẩy cây lá rậm rạp ra, chỉ thấy một tên ngoại quốc điên điên dại dại chạy tới. Nhìn quần áo hắn, giống với những người vừa chết ở bộ lạc Misty……Hẳn là cùng một nhóm.

Chỉ thấy hắn hoảng loạn sợ hãi đi đông ngã tây, cứ như là phía sau có quái vật đuổi theo, hắn ngẩng đầu nhìn thấy bọn Khải Khải, la lên, “Cứu mạng a…..” Thế nhưng vừa nói khỏi miệng, mọi người đã thấy bóng người chợt lóe, một thân ảnh màu đồng mãnh mẽ hung hãn đột nhiên hạ xuống trước mắt tên người nước ngoài, chỉ thấy người đó trong tay cầm đại đao hình cung, tay phải cầm cái gì đó, mọi người nhìn xuống, là một cái đầu người ngoại quốc tóc vàng

Người nọ đáp xuống trước mặt tên ngoại quốc, đao trong tay chém xuống, tên ngoại quốc đang bám lấy, khóc lóc trước mặt đám Khải Khải, đang còn sống đột nhiên tách thành hai nửa.

Đối mặt tình cảnh đầy máu tanh như vậy, bọn Khải Khải đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Troy cũng phải nhăn mày.

Mọi người nhìn kĩ bóng lưng, chỉ thấy người cả người xích lõa, chỉ có một một mảnh da rắn buộc bên hông, da màu đồng, thân thể cường tráng…..Hắn chặt đầu tên ngoại quốc xong, một tay xách đao một tay cầm đầu người, chậm rãi quay lại…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.