Đọc truyện Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La – Chương 32
“Ọc….” Mọi người đang suy nghĩ tiếng trống đó là gì, cùng lúc Carew đột nhiên ôm thân cây nôn mửa.
“Có chuyện gì vậy?” Khải Khải khó hiểu nhìn ông.
“Nước……Vừa uống…..” Carew cố kìm nén cổ họng mình nói, “Là nước ngâm thi thể người a.”
Trong lúc nhất thời, Sam vừa mới uống nước sắc mặt tái mét lại, nắm áo Safi, “Ngươi giỡn ta hả, con rắn thối tha này!”
Safi dở khóc dở cười, nói, “Ta thực sự không cố tình.” Diệp vội can Sam, “Safi không phải cố ý, anh ấy sẽ không xấu như vậy.”
Safi gật đầu, xoa xoa đầu Diệp. Sam nhìn biểu tình của Diệp với Safi, có chút ước ao, cơn tức lại đại phát, túm lấy Sử Diễm Phỉ bên cạnh, “Anh thế nào không giúp ta?”
Sử Diễm Phỉ đáng thương nhìn Sam, nhỏ giọng nói, “Tôi cũng hiểu được…..hẳn là không phải cố ý…..”
“Suỵt…..” Mạc Ninh rất bó tay nhìn mấy người này có thể tùy thời tùy chỗ đùa giỡn ầm ĩ được, chỉ chỉ lỗ tai nói, “Tiếng trống.”
Mọi người gật đầu, tập trung nghe tiếng trống, vừa yên tĩnh lại, chợt nghe trong rừng truyền đến tiếng súng liên thanh cùng tiếng kêu thảm thiết. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn nhau, rất nhanh tìm chỗ trốn, sau đó cùng hướng về phía tiếng súng đang từ từ tới gần. Bụi cây rậm rạp xa xa, mọi người chỉ thấy một đoàn người rừng ở đâu vừa hú vừa nhảy, tay cầm giáo dài, bên cạnh còn có 2 người đã ngã xuống, còn có một tên ngoại quốc. Mấy tên còn lại thì đứng ở đối diện đám người rừng, trên tay giơ súng, vẻ mặt căng thẳng, xem ra là bị phục kích.
Bọn Khải Khải may mắn có ba tên không phải người đi theo, khứu giác và thính giác kinh người giúp cả bọn thoát khỏi rất nhiều nguy hiểm
“Nguy rồi.” Chính lúc này, Troy nhíu mày, thấp giọng nói, “Chúng ta bị bao vây.”
Khải Khải cau mày, cùng lúc đó, mọi người đều nghe thấy tiếng trồng mơ hồ vang lên khắp nơi.
“A……” Carew hít một hơi lạnh, co quắt đặt mông trên đất.
“Bác sao vậy?” Khải Khải không hiểu được hỏi.
“Nguy rồi…..” Carew lắp bắp nói, “Bọn họ…..bọn họ là nhóm người còn sót lại của Rioja bị diệt hậu.”
“Rioja?” Khải Khải giật mình, “Nói cách khác, là người bộ lạc?”
“Đúng thế?” Carew nói, “Bất quá bọn họ hiện tại biến thành bộ lác du săn, để Rioja sinh sôi lại như trước, bọn họ cướp con gái các bộ lạc nhỏ, đàn ông bị giết chết…..ăn tươi.”
Mọi người cau mày.
“A…..” Troy cười khẩy, “Ai ăn ai còn chưa biết đâu.”
“Mọi người đừng xem thường đám người Rioja này a.” Carew vội xua tay nói, “Chúng rất độc ác, hơn nữa giống như sói, thích tập thể vây bắt con mồi.”
Khải Khải thoáng suy nghĩ một chút, “Bọn họ hẳn là không phát hiện ra chúng ta, đại khái là bị tiếng súng thu hút tới.”
Mạc Ninh gật đầu, “Trải qua diệt tộc đau thương , bọn họ khẳng định rất mẫn cảm với tiếng súng, cũng rất căm hận người cầm súng.”
“Chúng ta trước tốt nhất trốn đâu đó.” Khải Khải ngẩng đầu nhìn mấy cây lớn trước mặt, “Trước để bọn họ ầm ĩ, chúng ta chỉ là tới lấy tấm ia cũng không phải tới tàn sát chủng tộc.”
Troy đi tới gần, cọ cọ vào tai Khải Khải, “Cưng à, em thật thiện lương.”
Khải Khải tặng cho hắn một cái liếc, mọi người đây đó hỗ trợ, lên cây.
Không bao lâu, chỉ thấy một đám hơn mười người nguyên thủy mặc vỏ cây từ bốn phương tám hướng tới lũ lượt, đều dùng da rắn đeo một cái trống nhỏ trên hông, một tay cầm vũ khí, một tay đặt trên hông, đi vài bước, lại dùng tay gõ vào trống.
Mười mấy người này vào cánh rừng trước, sau lại tới mười mấy người, như vậy cứ một lúc, đã hơn trăm người tới.
Bọn Khải Khải nhìn nhau liếc mắt đều nghĩ không ra — thế nào lại có nhiều người vậy, từ lúc diệt sạch đến giờ hẳn cũng không bao lâu đi, kiểu tốc độ sinh sôi nảy nở người thế này thực sự là kinh người……Phóng mắt nhìn lại, đám người nguyên thủy này đại thể tuổi còn rất trẻ, có nhiều thiếu niên thậm chí chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Lúc này, tiếng súng vang tới, mấy người đứng chỗ cao nhìn xa về phía rừng, chỉ thấy Lưu Dịch Tư đã cầm súng bắt đầu bắn phá, thế nhưng đám người nguyên thủy này chỉ tăng không giảm, chỉ là hành động tương đối cẩn thận, giáo dài sắc bén cầm trên tay. Một tên ngoại quốc bắn hết đạn, vừa định nạp, thì một thanh giáp bay tới, ngay giữa tim hắn, tên ngoại quốc kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
Lưu Dịch Tư không hổ là lính đánh thuê có qua huấn luyện, lập tức hiểu chiến thuật mấy người nguyên thủy này, cải biến đội hình, bốn người bên ngoài, quay ra bắn phá, bốn người bên trong, đổi đạn, đạn bắn hết liền đổi người…….Như vậy sau vài giờ, đám người nguyên thủy đã chết hơn phân nửa.
Khải Khải nhíu mày, lắc đầu, “Đám người nguyên thủy này tột cùng vì sao nhất định phải giết chết đám ngoại quốc này.”
“Số người sót lại của Rioja hận nhất những tên nước ngoài tóc vàng mắt xanh.” Carew thấp giọng nói, “Bọn họ còn nghĩ rằng những người đó chính là đám lính đánh thuê giết bọn họ, bởi vậy vừa nhìn thấy người nước ngoài sẽ đuổi giết bằng được, mặc kệ phải trả giá đến đâu.”
“Xem tình hình này tiếp tục, không cần bao lâu, số người còn lại cũng sẽ bị diệt sạch.” Mạc Ninh lắc đầu, “Chết như thế hướng tới cái gì đây?”
“Không đúng.” Khải Khải đột nhiên chỉ vào một đám người nguyên thủy cách đó không xa, nói, “Xem chỗ đó!”
Mọi người theo hướng tay anh chỉ nhìn tới, chỉ thấy mấy người kia trong tay không biết cầm vật gì, lén lút tới sau……Chờ tới lúc xung quanh đám ngoại quốc rải đầy thi thể, thì thấy mấy người đó đột nhiên đốt lửa, ném về phía đám ngoại quốc.
“Không ổn!” Khải Khải kinh hoảng, nói với mọi người, “Là bom đất……”
Vừa mới dứt lời, thình lình nghe một tiếng nổ…..Mà chỗ cả đám trốn vừa lúc ở sườn núi, đất rừng mưa nhiệt đới cấu tạo vốn cực xốp.
“Đùng” một tiếng nổ, toàn bộ đất rung động, bùn đất cát đá văng lên vô số, mà cái cây đám Khải Khải đứng vốn gốc rễ không bám chắc, một trận lay động, liền nghiêng vẹo đổ xuống.
“A aaa…..” Diệp đột nhiên kêu một tiếng, cả người lập tức trượt xuống, Safi muốn bắt lấy, thế nhưng một cái cây đổ xuống cản trở anh. Khải Khải tay mắt lanh lẹ, vươn tới túm được Diệp, vừa định kéo lên, lại nghe thấy Đông Đông bên cạnh cũng kêu một tiếng,
“A…..” Rơi lộn đầu xuống.
“Đông Đông!” Khải Khải bản năng vươn tay tóm lấy cậu, mà lúc này cả cây đều đổ, không đúng, chính xác phải nói là tất cả cây đều đổ, bởi vì toàn bộ mặt đất thành hố. Mọi người lúc này mới thấy rõ, bên dưới là sườn dốc rất sâu.
“Khải!” Troy kêu to một tiếng, tay muốn bắt lấy, thế nhưng khoảng không trước mắt đều bị cây cối đổ xuống che lấp, chỉ có thể trừng mắt nhìn khải ôm Đông Đông và Diệp trượt xuống sườn núi.
Troy nhìn Safi và Sam liếc mắt, hai người gật đầu với hắn, Troy vươn móng vuốt vươn dọn sạch đám cây cối cản trở, phi thân lao xuống chân núi, đuổi theo đám Khải Khải dần mất hẳn trong một trận hỗn loạn.
Safi và Sam tận lức tập trung số người còn lại, bảo vệ tốt trang bị vật tư, phóng tới sườn núi …..
Sạt lở đại khái kéo dài không lâu, mặt đất rung động rốt cục khôi phục bình thường trở lại, Safi và Sam kiểm lại nhân số và vật tư, thấy cũng không thiếu gì, mới thở phải nhẹ nhõm.
Nhìn Safi vẻ mặt lo lắng, Mạc Ninh vỗ vỗ vai, nói, “Cậu lo lắng cho Diệp, chúng ta đuổi theo.”
Safi và Sam gật đầu, Sam ôm lấy Sử Diễm Phỉ đang sợ hãi, mọi người tăng tốc độ, vượt qua cây cối ngã trái đổ phải và đất đá đầy mặt đất, hướng xuống chân núi.
Khải Khải nắm lấy Đông Đông và Diệp, gắng sức trong lúc hạ xuống bảo trì cân bằng, nhưng đường dốc thực sự rất dài, tốc độ trượt càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, một cành cây xòe ngang ra, sượt vào tay Khải Khải.
“Đau….” Khải Khải thấy tay tê rần, tay nắm Diệp thoáng buông lỏng…..Vốn Khải Khải cũng chỉ là nắm tay áo Diệp, giờ buông lỏng, Diệp mất lực giữ, nhanh như chớp lăn xuống dưới.
“Diệp!” Khải Khải kêu một tiếng, Đông Đông muốn bắt lấy, kết quả cũng không bắt được.
Khải Khải chau mày, tay kéo Đông Đông lại, lấy tay bảo vệ đầu cậu nhóc, theo đường dốc lăn xuống dưới. Lăn không bao lâu, rốt cục lăn tới nền đất, hai người lăn vài mét, đụng tới một ụ đất.
Khải Khải bị đụng đầu mà choáng váng, trước mắt tối sầm lại thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bất quá lí trí nói anh không thể ngất, nơi này là rừng mưa nhiệt đới, dã thú người rừng rắn rết chuột kiến, đụng thứ nào đều muốn mạng người, mất đi ý thức tuyệt đối là bằng với chết.
“Cắn răng chịu đựng, Khải Khải lại lắc đầu, rốt cục tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn Đông Đông được mình bảo vệ trong ngực, hỏi, “Có sao không?”
Đông Đông mắt nháy mấy cái, hình như là có chút hoảng hốt, đột nhiên dựa sát vào Khải Khải cọ cọ, cổ họng gầm gừ hai tiếng rồi thè lưỡi liếm mặt Khải Khải.
Khải Khải không nói được gì, tên nhóc này lại biến thành ấu thú.
“Nhóc tỉnh cho anh!” Khải Khải nắm lấy Đông Đông lắc lắc, “Tuy rằng nhóc hình dạng gốc cũng không có tích sự gì, bất quá so với lúc này cũng tốt hơn, tỉnh cho anh, không anh đánh đòn đó!”
Bị Khải Khải lắc lắc mấy cái, Đông Đông rốt cục cũng tỉnh táo lại, mắt lại nháy mấy cái, kinh hãi một cước đá văng Khải Khải, “Làm cái gì đó! Háo sắc chết tiệt!”
Khải Khải nhìn trời, Đông Đông lâu rồi không gọi anh là háo sắc. Lười tính toán cũng cậu, Khải Khải đột nhiên nhớ tới Diệp ngã xuống trước.
“Diệp!” Khải Khải nhìn bốn phía một vòng, không thấy bóng dáng của Diệp.
“Diệp!” Khải Khải cau mày, Diệp và hai người rơi cùng một hướng, hẳn là phải rơi xuống quanh đây. Vừa nghĩ, Diệp trói gà không chặt lại ngốc như vậy, nếu như ngất ở rừng mưa nhiệt đới, chẳng khác nào là phán án tử hình.
“Đúng ra là rơi xuống đây nha.” Đông Đông cũng thấy khó hiểu, đứng lên tìm cùng.
Hai người gọi một hồi, không thấy đáp lại, Khải Khải nói, “Tìm chung quanh xem.” Đã tính tìm xa xa đi, đột nhiên nghe ở cánh rừng cách đó không xa, truyền đến tiếng cười khẽ, “Tìm thằng nhóc này sao?”
Khải Khải và Đông Đông kinh ngạc giật này mình, quay đầu lại, hai người cũng nhíu mày.
Chỉ thấy một người cách đó không xa, Khải Khải vừa thấy Lưu Dịch Tư tóc vàng liền đau đầu. Lưu Dịch Tư trong tay cấm súng, chĩa vào Diệp bị hắn nắm một tay.
Khải Khải thấy Diệp, ngược lại lại thở phào một hơi, cậu ngoại trừ trầy xước bên ngoài, cũng không có gì không bình thường.
“Diệp, không sao chứ?” Khải Khải hoi.
Diệp lắc đầu, vẻ mặt áy náy cúi đầu nói, “Xin lỗi, đội trưởng…..”
“A….Tôi đã nói chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng hay không?” Lưu Dịch Tư quan sát Khải Khải và Đông Đông bên cạnh một chút. Từ balo lấy ra hai cái còng, ném cho Khải Khải, nói, “Cục cưng, cho tiểu huynh đệ bên cạnh cậu.”
Đông Đông vừa muốn chửu bậy, đã bị Khải Khải ngăn lại, Khải Khải nói với Lưu Dịch Tư, “Anh thả bọn họ, tôi ở lại, không phải bàn nữa.” Nói rồi, tiến lên trước.
Lưu Dịch Tư nghĩ một chút, đẩy Diệp đi, nói, “Mang theo nhiều người như vậy cũng không tiện, cậu và anh bạn nhỏ kia đi với nhau vậy.”
Diệp và Đông Đông lo lắng nhìn Khải Khải, Khải Khải ra sắc mặt, ý nói bọn họ lên cánh rừng phía trên. Hạ giọng dùng tiếng Trung nói, “Bọn Troy khẳng định sẽ tìm theo xuống đây, hai người đi trước, tôi không có chuyện gì đâu.”
Đông Đông liếc mắt nhìn Diệp, nói nhỏ với Khải Khải, “Anh cẩn thận a, chúng tôi tìm được mọi người lập tức tới cứu anh.”
Khải Khải gật đầu, che chắn nòng súng của Lưu Dịch Tư, để hai người chạy đi, cho đến khi Đông Đông và Diệp không thấy bóng dáng ở trong cánh rừng, Khải Khải mới thở phải nhẹ nhõm.
“Ha hả….. Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta.” Lưu Dịch Tư cười mỉm, tay xoa xao cằm mình, “Cậu lần trước cho tôi một chút, tôi còn nhớ kỹ.”
Khải Khải không cười, cũng không nói, anh hiện tại muốn chính là kéo dài thời gian, bọn Troy khẳng định sắp tới rồi, có lẽ nắm thời cơ giải quyết tên biến thái này.
“Xoay người đi.” Lưu Dịch Tư tủm tỉm cười.
Khải Khải xoay người, cho rằng Lưu Dịch Tư muốn trói mình, đang nghĩ tìm cơ hội phản kích, cũng không ngờ Lưu Dịch Tư đột nhiên bất ngờ đánh một cái vào sao gáy Khải Khải…..
Khải Khải vốn có choáng một chút, bị một cú này, hôn mê bất tỉnh.
Lưu Dịch Tư ngồi xổm xuống, nhặt dây thừng trên mặt đất trói chặt Khải Khải lại, vuốt vuốt mặt Khải Khải, “Sớm nói cậu rôi sẽ rơi vào tay tôi.”