Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 50: Thành ngoại chi chiến


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 50: Thành ngoại chi chiến

Tất cả họ đều kìm nén nước mắt trước những tiếng la hét điên cuồng, hân hoan nghênh đón quân đội Tịnh Thổ tiến đến giải thoát bọn họ khỏi ma trảo của Hắc Xoa nhân.
Quân Tịnh Thổ lại lần nữa đoạt được thủy đạo đại thành vĩ đại, cứ điểm quân sự tối trọng yếu ở phương Bắc.
Một đạo hàng binh, bị áp giải hướng đến đại lao phía đông thành, suốt dọc đường vừa bị các Tịnh Thổ nhân vừa thoát khỏi thân phận nô lệ ném đá thóa mạ. Hắc Xoa quân đêm qua vẫn còn là chủ nhân, giờ đều như gà trống bại trận, cúi gầm đầu kinh hoàng chạy. Khiến người ta khó thể liên tưởng được một thời bất khả chiến bại, vênh váo tự đắc trước đây của chúng.
Đây là sự khác biệt giữa người thắng, kẻ bại.
Khi ta chạy theo con đường chủ đạo thông đến cổng thành thì người bên trên ngay lập tức nhận ra, tự động mở một thông lộ.
Tịnh Thổ quân cùng cử cao vũ khí, cao giọng hô Đại Kiếm sư. Những nam nữ Tịnh Thổ khác thì tới tấp quỳ xuống, hô lên điên cuồng danh tự Thánh kiếm kị sỹ. Một chốc sau, tất cả mọi người đều chen chúc nhau lên để được nhìn thấy ta, một trận tiếng reo vui mừng nổ ra, bầu không khí sôi nổi lên đến đỉnh điểm.
Binh lính chiếm giữ phía nam tường thành ở trên cao cũng vui mừng kêu gào la hét.
Ta mỉm cười giơ tay vẫy chào.
Đến gần thành môn, cổng thành mở rộng cho một đoàn quân tiến vào. Đi đầu tiên chính là Ny Nhã, bên cạnh là thủ hạ nàng, hai gã đại tướng Hầu Ngọc và Trạch Sanh.
Ny Nhã nhìn thấy ta, trên gương mặt kiều diễm tức thời lộ xuất sự vui mừng hân hoan đến cuồng nhiệt pha lẫn nỗi kinh ngạc, chạy vội đến, nhào vào lồng ngực ta, khóc nói:“Đại Kiếm Sư! Đại Kiếm Sư! Chúng ta đã tìm ngài cả đêm. A, ngài thụ thương ư?”
Hầu Ngọc và Trạch Sanh lúc này mới đuổi đến nơi, cũng hoan hỉ vô hạn, đứng tại hai bên dụng lực nắm chặt đầu vai ta, biểu đạt sự cảm kích và nhiệt tình rất chân thành với ta.
Hầu Ngọc nói: “Liên quân hai thành nam phương chúng ta, sau khi quét sạch Hắc Xoa nhân tại Lưu Tiên thành, hiện đang bố trí quân ngoài thành. Chuẩn bị phối hợp cùng liên quân phương Bắc giáp công tàn dư Hắc Xoa nhân. Nghe thấy mọi người trong thành nội đều hô hoán tên ngài, Ny Nhã đại công mới bất chấp tất cả cấp tốc quay lại đây.”
Trạch Sanh nói: “Tiếng la hét trong thành nội, trong vòng vài dặm cũng có thể nghe thấy, Hắc Xoa quân tức thì trở nên hoảng loạn. Mà phía quân của chúng ta đang dồn ép bọn chúng sĩ khí đại chấn, hào khí càng thêm sôi sục!”
Ta mỉm cười, ôm ghì lấy Ny Nhã, dưới sự hộ tống của chúng nhân, rảo bước ra ngòai thành.
Trên vùng đại bình nguyên bên mạn phải của Lưu Tiên Hà, hàng vạn Hắc Xoa binh bị dồn vào trong giữa trận thế cường thịnh của Tịnh Thổ quân. Bên kia chính là bọn Yến Sắc, Long Đằng các tướng lĩnh phương Bắc. Bên này là quân nam phương do Hồng Thạch, Ny Nhã làm chủ. Lại thêm cả Tạ Vấn đại công. Ông ta nắm rõ nhất tình hình của Lưu Tiên thành, trận chiến công thành tự nhiên không thể thiếu phần của ông ta được.
Cờ xí của Tinh Thổ quân ở hai phương đều giương cao rạng rỡ trong không trung, tung bay theo gió. Ngược lại Hắc Xoa quân chỉ còn lại hai ba quân kỳ, mà còn bị đánh đến chẳng ra dáng vẻ gì.
Phía bên này, nam quân Tinh Thổ cùng một số ít quân phương bắc của Tạ Vấn phân thành sáu tổ. Mỗi tổ khoảng năm ngàn người, do các tướng lĩnh khác nhau thống suất, triển khai chiến trận. Yên Sắc ở phía bên kia quân thế lại càng cường thịnh. Hơn sáu vạn hùng sư Tịnh Thổ đội hình chỉnh tề, trải ra hai cánh xông đến, tựa như một con cua đang xoè hai cái càng lớn của nó ra, kiềm chế Hắc Xoa quân không thể động đậy.
Ta đi đến bên cạnh Hồng Thạch vàTạ Vấn, hỏi: “Tình hình như thế nào?”
Cả hai quay sang ta thể hiện sự chào đón nồng nhiệt nhất, Tạ Vấn hưng phấn đến sắc diện cũng đỏ lên, kích động khua tay nói to: “Tối qua chúng ta đã cùng Hắc Xoa quân giao thủ cả đêm, tiêu diệt của bọn chúng gần vạn người, cũng phá nát mộng tưởng quay lại đoạt thành của bọn chúng. ”
Hồng Thạch nói: “Chủ tướng của bọn chúng “Hắc Phách” Khách Hoành Sanh, hiện tại cũng chỉ còn lại hơn ba vạn người. Tất cả đều đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Chúng ta tiền hậu giáp công, chắc chắc có thể nuốt gọn bọn chúng. Nhưng đánh thú đã đến đường cùng, chúng ta cũng không thể tránh khỏi tổn thất.”
Ta cẩn thận quan sát trận thế của phía địch, phát giác đối phương thật sự đã không còn thành quân. Mà chúng ta lại có một ưu điểm, đó là có thể tĩnh tâm chờ đợi, chỉ cần lại vây khốn Hắc Xoa nhân một khoảng thời gian, không cần đánh vẫn có thể dành thắng lợi trong trận chiến này.

Khi ấy Hắc Xoa nhân liều chết đột phá vòng vây, liền bắt đầu ngay trận đại đồ sát. Cả bình nguyên, tràn ngập trong mắt là thi thể của Hắc Xoa binh bị tên cắm đầy trên người nhìn thật đáng sợ. Liền hiểu rằng bọn chúng mỗi lần đột vây đều bị xạ thủ của quân Tịnh Thổ đứng trên tường thành đập nát.
Ta trong lòng sinh ra bất nhẫn, nói: “Thật sự phải diệt toàn bộ bọn chúng hay sao?”
Tạ Vãn nói: “Chúng ta không thể không làm như vậy. Nếu để bại quân Hắc Xoa nhân lưu tán khắp nơi, đối với các hương thôn xung quanh chưa còn bị cuộc chiến tác động khi gặp phải sẽ gây những tổn thương và phá hoại rất lớn. ”
Ta gật đầu biểu thị sự đồng ý, nói: “Đúng vậy! Nhưng ta có chút mềm lòng. Ví như có thể bắt được hết bọn Hắc Xoa nhân này, chúng ta có thể để bọn chúng làm tù binh, rồi cùng Hắc Xoa vương Nghiêu Địch làm một cuộc giao dịch.”
Tiếng kèn hiệu từ xa của liên quân phương bắc phía bên kia vang lên.
Ny Nhã đứng cạnh ta như một tiểu nữ hài vui vẻ kéo tay ta nói: “Đại Kiếm Sư! Bọn họ đang thỉnh cầu ngài phát ra chỉ lệnh. Bởi vì ngài là thống suất tối cao của chúng ta.”
Ta trong lòng rung động, cầm vật dụng truyền thanh từ trong tay của Hồng Thạch được làm từ sắt mỏng, là một ống tròn lớn đầu nhọn đuôi rộng. Chạy ra ngoài trận, ta hướng vào miệng ống nhỏ hẹp quát to: “Ai là thống suất Hắc Xoa nhân, hãy ra đây cùng ta đối thoại. ”
Sau một lúc lâu, một kị mã từ trận địch phi ra, ngồi trên ngựa là một đại hắc hán mình như thiết tháp, cao giọng quát: “Ta chính là Khách Hoành Sanh, có trung tiện thì phóng đi!”
Tịnh Thổ quân hai bên giận dữ thóa mạ.
Ta giơ tay ngăn chặn trận khẩu chiến khả năng một khi nổ ra thì không thể thu thập. Xuyên qua ống loa, thanh âm truyền xa nói: “Ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc.”
Lời nói này lập tức khiến cho Hắc Xoa quân nổi lên một trận hỗn loạn và dao động. Có thể thấy cái tên Đại Kiếm Sư ta, đã khắc sâu dấu ấn sợ hãi trong tâm khảm mỗi Hắc Xoa nhân.
Ta tiếp tục nói: “Ta lấy danh dự Đại Kiếm Sư ra bảo chứng, nếu như các ngươi khẳng khái hạ binh khí đầu hàng, ta khả dĩ bảo chứng các ngươi sẽ được tiếp đãi tử tế.”
Khách Hoành Sinh sau khi “phì” một tiếng liền chửi một tràng bằng tiếng Hắc Xoa, rồi cười cuồng ngạo nói: “Muốn chúng ta làm tù binh không bằng heo chó, chúng ta con cháu của thần Hắc Ám tình nguyện oanh liệt tử chiến.”
Ta lớn tiếng nói: “Các ngươi có phải vĩnh viễn là tù binh hay không, phải xem Hắc Xoa Vương Nghêu Địch của các ngươi nghĩ gì? Ta có thể để cho ngươi Khách Hoành Sanh an toàn theo thuyền li khai, thuyết phục Hắc Xoa Vương trong vòng mười ngày phóng thả mười vạn Tịnh Thổ nhân, trong đó tối thiểu phải có ba phần là thanh niên nam nhân, còn lại thì nữ nhân tiểu hài đều được. Tất cả tù binh bị bắt giữ tại đây cũng sẽ được ly khai mà hoàn toàn không tổn hại gì.” Khách Hoành Sanh ngây ngốc.
Hắc Xoa quân phía sau hắn cũng trở nên yên lặng. Có cơ hội sinh tồn tốt thế, ai lại bằng lòng chết uổng.
Khách Hoành Sanh quay về, vài tướng lĩnh Hắc Xoa lập tức vây quanh y, biểu lộ đang thương lượng về kiến nghị dẫn dụ cao độ của ta.
Trong chốc lát, Khách Hoành Sanh lại thúc ngựa chạy đến, quát to: “Chúng ta có thể tiếp nhận lời đề nghị này, nhưng cần phải có một điều kiện.”
Ta trả lời: “Hãy nói đi?”
Khách Hoàng Sanh nói: “Ta Khách Hoành Sanh bại một trận rồi lại bại tiếp, đã không còn mặt mũi nào để quay về diện kiến Nghiêu Địch. Vì vậy ta hy vọng có thể cùng Đại Kiếm Sư đánh một trận công bình. Nhưng Đại Kiếm Sư phải dùng vũ khí khác để đối phó với đại đao của ta. Bất luận thắng hay bại, chúng ta cũng lập tức đầu hàng, rồi tiến hành trao đổi tù binh.”
Giọng của Khách Trường Sinh cực kì hùng tráng, âm thanh vang vọng ra xa, không hề thua kém với âm thanh từ ống loa của ta.

Chúng nhân Tịnh Thổ quân nhao nhao thóa mạ, trong lòng bọn họ cho rằng Khách Hoành Sanh đang như cá trong chậu, sao còn có chuyện tiện nghi như thế. Chính như Đái Thanh Thanh từng nói, nếu có thể giết được ta, mất cái Lưu Tiên Thành thì có hề gì chứ?
Ta giơ cao tay.
Chiến trường lập tức im bặt.
Ta cười nhẹ nói: “Ta đáp ứng với ngươi. Bất luận ta sống hoặc chết, Tịnh Thổ nhân cũng sẽ chấp hành hiệp nghị này.”
Tịnh Thổ quân hai phương tức thì ngây người.
Hắc Xoa nhân bị vây khốn tại trung ương đầu tiên ngạc nhiên, sau đó đồng loạt cử khời binh đao, dùng tiếng Hắc Xoa liên tục hét lên ba lượt, khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
Khách Hoành Sinh bạt xuất đại đao, xuống ngựa tiến đến, lớn giọng nói: “Con cháu ta sẽ kính trọng Đại Kiếm sư. Cho dù ngươi là địch nhân của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn kính trọng ngươi là anh hùng hảo hán chân chính. Nếu như ta thật sự có thể giết ngươi, ta cũng sẽ tự vẫn tạ tội.”
Ta kêu lớn: “Ny Nhã!”
Ny Nhã chạy đến cạnh bên ta, điểm một nụ cười nói: “Đại Kiếm Sư! Ta biết ngài nhất định thủ thắng.”
Ta tháo Ma Nữ Nhận xuống, sau khi đưa cả ống loa cho nàng, bình đạm nói: “Đưa loan đao của nàng cho ta!!”
Ny Nhã sắc diện biến đổi, ngạc nhiên nói: “Đại Kiếm Sư!”
Nàng biết ta chưa từng sử dụng loan đao. Hơn nữa, loan đao cực khó sử dụng tốt, sao có thể không lo lắng cho ta.
Ta mỉm cười nói: “Nàng sợ ta sử dụng không tốt được như nàng sao?”
Ny Nhã do dự bối rối, cuối cùng rút loan đao, đưa cho ta.
Hắc Xoa nhân lại hét vang lên một trận, giống như ta mới là người đại biểu cho bọn họ xuất chiến. Ta đương nhiên minh bạch tâm tình bọn họ. Ta đĩnh thân phó hiểm thế này, tiếp thụ sự khiêu chiến vốn không cần thiết này, thực chất để bảo vệ sinh mạng của bọn họ. Sự việc khắc cốt ghi tâm thế này, tất khiến cho Hắc Xoa nhân vốn tưởng rằng hiện tại đã không còn hy vọng gì, sao không khỏi cảm kích được.
Ny Nhã đặt một nụ hôn thật dài trên mặt ta, thối lùi về sau.
Ta cười lớn nói: “Cái này sẽ có tác dụng ngay!” rồi bước những bước dài đến phía trước.
Khách Hoành Sinh khẽ cong lưng eo, đao hướng về phía ra, khí độ trầm ổn như một quả núi.
Quân sĩ địch ta song phương đều nín hơi yên lặng, không chớp mắt nhìn hai người chúng ta. Trên chiến trường không khí ngưng đọng trầm trọng vô cùng, như bức người thèm muốn cười lên điên cuồng để phát tiết.

Cự ly của chúng ta còn hơn một trăm bước. Đó là một khoảng cách tương đối xa, ta tiêu sái vác loan đao tựa sống đao lên vai, ung dung đi lại phía y.
Khi khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn độ năm mươi bước, Khách Hoành Sanh hét lên một tiếng điên cuồng, như một con báo lao lên, xông vồ tới.
Trong sát na, Khách Hoàng Sanh cấp tốc tiến tới trước, trường đao nghiêng đầu bổ tới, đơn giản trực tiếp, nhưng có khí thế kinh nhân như thiên binh vạn mã, trùng trùng lao tới chém giết.
Ta cất tiếng cười dài, loan đao từ tầm ngang lông mày đánh ra, đỡ ngang lấy đao địch, không chút hốt hoảng.
“Keng!”
Âm thanh vang dội khắp toàn trường, tiếng giao kích vũ khí của song phương lập tức rền vang.
Khách Hoành Sanh nhanh chóng thối lui.
Ta biết y dùng một đao này để thử thực lực của ta, tiếp theo mới giao tranh thật sự, nếu ta thừa lúc y thối lui nóng lòng truy kích, sẽ rơi vào cạm bẫy của y.
Loan đao tại hư không hoành ngang một đường cong mỹ lệ, rồi lại quay về, thu tại trước ngực.
Kiếm thủ ở đẳng cấp như ta, dù bất kỳ vũ khí nào trong tay, cũng có khả năng phát huy tối đa uy lực đáng sợ. Hà huống ta đã từng quan sát cẩn thận Tịnh Thổ nhân sử dụng loan đao thế nào, đã sớm nắm chắc yếu quyết bên trong, chỉ là Ny Nhã không biết thôi.
Đồng tử Khách Hoành Sanh hơi mở ra rồi lập tức thu vào, hiển thị sự kỳ lạ đối với nhãn lực cao minh của ta, bước một bước về trước, lại hướng về phía ta tấn công.
Ta đã nhìn ra bộ pháp xảo dịệu cực kỳ của y, tuy giống như chính diện tấn công, thật ra lại có thiên hướng lệch về bên phải. Tả thủ không cầm đao của ta trở thành mục tiêu công kích. Thất đại thần tướng, quả nhiên đều có tuyệt nghệ. Lúc trước, thương pháp của Đái Thanh Thanh vừa hung dữ vừa độc địa. Giờ đây, Khách Hoành Sanh cũng không thể khinh thường.
Bất quá lần này ta sẽ dạy cho y một bài học ăn không tiêu.
Ta sở dĩ sảng khóai đáp ứng trận so tài đáng vứt đi này, ngoại trừ muốn bảo vệ Hắc Xoa nhân không bị đồ sát thảm khốc, rồi có thể trao đổi với tự do mười vạn Tịnh Thổ nhân, còn có nhiều lý do sâu sa hơn vài tầng nữa.
Trước tiên ta muốn tạo nên mầm mống hình tượng uy vũ vô địch của ta trong lòng Hắc Xoa nhân, gây sự áp đảo trong lòng đối phương. Tương lai đám Hắc Xoa nhân này nếu quay về trong tộc người của chúng, sự ảnh hưởng phát huy ra thật khó mà tính được.
Thứ đến, ta muốn hướng về Tịnh Thổ nhân thi triển loan đao của bọn họ. Cũng có thể coi như chiến thắng vũ khí của Hắc Xoa nhân. Sẽ tiến thêm một bước tăng cường sự tin tưởng của bọn họ.
Vì vậy ta chẳng những phải thắng một cách đẹp mắt, mà còn phải tốc chiến tốc thắng.
Đại đao của Khách Hoành Sanh đã đến, nhằm ngay vào tả thủ của ta.
Ta cuồng ngạo hét lên một tiếng, chuyển đao sang tay trái, đánh về trước, chính giữa đao địch.
Một chiêu này nằm ngoài ý liệu của Khách Hoành Sinh, đặc biệt khiến y kinh hãi không thôi chính là lực đạo tả thủ của ta tuyệt không kém hữu thủ chút nào.
Khách Hoành Sinh lại vung đại đao lên trên.
Ta kéo tay vào trong, rồi lại đẩy ra. Phần cong nhất của loan đao vừa vặn đánh trúng vào khe hở của đao chiêu, chém vào cổ tay cầm đao của y.
Khách Hoành Sanh kinh hãi lui ra sau.

Tịnh Thổ nhân nhìn thấy như say như si, không ngờ rằng ta có thể dùng loan đao tốt vậy, lại đạt đến cảnh giới này, tiếng la hét vang lên động trời.
Khách Hoành Sinh trầm cổ tay đè đao xuống, vừa vặn bảo hộ trung môn. Loan đao của ta nhờ vào lực ở eo, tại không trung chuyển một vòng nhỏ. Ta hô lên rồi từ ngoài chém nghiêng đến, đúng ngay vào mũi đại đao của y.
Một đao này không chỉ ngưng tụ lực toàn thân, chân, eo, cánh tay, cổ tay của ta, mà còn có lực xoay vòng theo vật lý tự nhiên của loan đao. So với sự chém thẳng quét ngang của đao kiếm bình thường lợi hại hơn rất nhiều. Huống chi nơi chém đến lại chính là đầu đao có lực đạo kém nhất.
Khách Hoành Sanh cả người cả đao bị văng ngang ra.
Ta cười một tràng dài, loan đao xoay vòng đuổi theo, nhất thời không trung chỉ toàn tiếng rít phá không của loan đao.
Thế cân bằng đã mất, Khách Hoành Sanh lập tức hãm vào tuyệt cảnh.
Đao thế loan đao triển khai, xoay chuyển vòng tròn, mỗi đao đều theo góc độ không thể ngờ chém vào khe hở đại đao đối phương. Cộng thêm loan đao được ta sử dụng phiêu hốt vô định. Mỗi lần có thể từ khoảng thời gian mà theo lẽ thường là tuyệt vô khả năng xuất ra các biến hoá vi diệu, lập tức chém giết đến mức tên Hắc Phách này kêu khổ không ngừng, thối lui liên tục. Ngay cả đứa trẻ con cũng nhìn ra y chẳng có chút khả năng thắng nào.
“Keng keng” âm thanh vang lên bất tuyệt.
Khách Hoành Sanh đỡ của ta mười đao, lách tránh bảy đao, đến đao thứ mười tám, ta ném đao không dùng, tiến nhập vào không môn của đối phương, xuất ra một cước, vào ngay cổ tay đối phương.
Đại đao rơi ra, “keng” một tiếng rơi lên trên một khối đá phía xa, rồi lại rơi xuống bụi cỏ.
Khách Hoành Sanh ngây ngốc nhìn ta, mặt như tro tàn.
Chúng nhân Tịnh Thổ nhao nhao giơ cao vũ khí, la hét vui mừng.
Hắc Xoa nhân đều mặc nhiên không nói, nhưng đối với việc ta không hạ sát Khách Hoành Sanh, không cần phải nói cũng đã sanh ra hảo cảm.
Khách Hoành Sanh quay sang chúng Hắc Xoa binh nói: “Các ngươi tín nhiệm Đại Kiếm Sư không?”
Chúng Hắc Xoa nhân đồng thanh ứng tiếng đáp: “Tín nhiệm!”
Khách Hoành Sinh quát: “Vậy giao vũ khí của các ngươi ra!”
Chúng Hắc Xoa nhân không hề do dự, lần lượt đi ra, ném vũ khí đến trước vùng đất trống phía trước. Chỉ trong chốc lát cung, tên, mâu, đao tích tụ hơn mười đống binh khí chất chồng.
Chúng nhân cưỡi ngựa đều xuống ngựa, buông thỏng tay đứng yên.
Khách Hoành Sanh lại quay mặt sang phía ta, nói: “Đến lúc này, ta mới chân chính bội phục bản lĩnh võ học của Đại Kíếm Sư. Nếu như trước khi chúng ta xâm nhập Tịnh Thổ, biết được tại nơi này có thể gặp phải nhân vật như Đại Kiếm Sư như ngươi, chúng ta tất phải suy nghĩ cẩn thận”
Ta trong lòng thầm than, thở dài nói: “Ngươi đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Khách Hoành Sanh chấn động nói: “Ngươi biết ta nghĩ gì sao?”
Ta gật đầu nói: “Ngươi nếu không phải hạ quyết tâm này, ngữ khí không thể bình tĩnh như vậy.”
Khách Hoành Sinh ngẩng mặt lên trời than dài nói: “Không ngờ Khách Hoành Sanh ta trên chiến trường mới tìm được tri kỷ chân chính. Hảo!” Nói xong, trở tay rút thanh chủy thủ nơi eo ra, đưa lên yết hầu rạch một nhát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.