Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 51: Túy ngọa Tiên thành
Trên đường phố, người ta có thể ôm chầm bất kì ai, hôn lên tất cả các mỹ nữ.
Đoạt lại tuyến đường Bắc lộ, là thắp lên niềm hi vọng trong Tịnh Thổ nhân. Còn thu hồi Lưu Tiên thành, là thật sự đã biến ước mơ thành hiện thực.
Mà chúng ta còn dành được chiến thắng vẻ vang như thế.
Chiến dịch Lưu Tiên thành, giải phóng hơn mười vạn Tịnh Thổ nhân bị bắt làm nô lệ, bắt được gần năm vạn nam nữ Hắc Xoa, giết chết bốn vạn, nhưng số tử vong của chúng ta chỉ dưới vạn người. Đối với một trận chiến công thành mà nói, tuyệt đối là một đại kì tích.
Càng khiến mọi người vui mừng hơn là sự hư hại của Lưu Tiên thành có thể nói là không đáng kể. Trận đại hoả tập trung vào Hắc Ma thuyền trên sông cùng khu vực ven bở. Thậm chí ngay cả kế hoạch phải chế tạo dây cáp mới trước kia của ta cũng không cần dụng đến. Con đập lớn tại nhánh sông phía nam được bảo tồn toàn vẹn.
Buổi chiều, Thải Nhu, Hồng Nguyệt, Long Di mang theo Phi Tuyết đến Lưu Tiên thành. Đồng thời còn có chúng tế ti theo đến, tự nhiên không thể tránh khỏi một phiên chào hỏi chúc mừng vui vẻ.
Lúc này địa vị của ta trong lòng Tịnh Thổ nhân càng được củng cố. Lời ta nói ra, chỉ có người tán thành mà không có ai phản đối. May mà ta trời sanh không phải là một kẻ độc tài, trái lại còn động viên bọn họ trình xuất ý kiến, lấy đó để tham khảo.
Đến tận hoàng hôn, về tổng thể đã an bài xong việc phòng ngự của Lưu Tiên thành và ổn định sách lược quân sự còn thiếu.
Để chuẩn bị tham gia lễ hội chúc mừng tại Đại công đường của Đại công phủ tối nay, chúng nhân đều thần sắc hưng phấn trở về thay đổi y phục. Lúc này Điền Tông đến cạnh ta nói: “Đại Kiếm Sư đã phân phó ta đến khu vực đường hầm dưới lầu điều khiển đập nước tìm đôi nam nữ kia. Chung quy không phụ uỷ thác. Đã tìm được bọn họ trong địa đạo, nam thì ta cách li để xử lý, hy vọng từ trong miệng hắn có thể thu được những tin tình báo hữu dụng, nữ thì ngài có muốn gặp hay không?” Gã nén giọng nói tiếp: “Thật sự là xinh đẹp cực kỳ, khó trách …”
Ta cười lớn vỗ vai y hạ giọng nói: “Giao lại cho ngươi!” Bản thân ta cũng là nam nhân bình thường, nữ nhân xinh đẹp thì gặp càng ít thì càng tốt. Bằng không đến khi quay về Ma Nữ quốc, lại mang theo cả binh đoàn hồng phấn, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Ta phải giải thích sao với Hoa Tây?
Lúc ra khỏi Đại công đường, từ trong nội đường tiến ra ít nhất cũng đến hơn trăm thiếu nữ Tịnh Thổ, bắt đầu bố trí buổi vũ hội tối nay ở trong sân. Bọn họ đều khóe mắt ẩn tình, cố sức hướng ánh mắt long lanh về phía ta. Khiến ta trong lòng thầm kinh ngạc. Đúng như Ứớc Nặc Phu từng nói, thánh kiếm của ta đây cũng không thể ứng phó nổi sự tình này.
Đang muốn bước ra ngoài, theo hậu hoa viên mà đi thì phía sau bỗng có tiếng nữ tử vang lên: “Đại Kiếm Sư!”
Ta ngạc nhiên quay lại. Trước mặt chính là nữ tử bạc mệnh đã hội ngộ tại Đại công phủ của Trực Mộ sáng nay, chính nàng đã nói cho ta biết Lăng Tư đã bị Hắc Xoa nhân mang đi.
Hiện tại nàng đã thay đổi y phục của một nữ tử Tịnh Thổ khả ái, cổ áo khoét sâu lộ ra khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết, mỹ lệ hơn nhiều so với lần đầu ta hội kiến nàng. Bất quá nàng có thể được chọn vào Đại công phủ, phục thị những Hắc Xoa nhân cực kì quyền thế, tự nhiên phải là một mỹ nữ chọn ra trong hàng trăm người.
Ta vui mừng nói: “Được gặp lại nàng thật cao hứng, cuối cùng cũng có thể hỏi được tên nàng?”
Ánh mắt của nữ tử ánh lên sự ngưỡng mộ khác lạ, nữ tử này trả lời có vẻ không tự nhiên: “Ta tên là Linh Chỉ, Đại Kiếm Sư bận rộn, ta không dám cản trở.” Cúi đầu cười nhẹ, rồi thối lui li khai.
Ta đối với người hiền thục như nàng rất có hảo cảm, cười nhẹ, chuyển thân đi đến bậc đá, đặt chân lên hoa viên nơi tối qua vẫn còn lén lút dọ dẫm, trốn đông tránh tây, đi đến cái hồ nước lớn.
Tâm trạng ta cực kì nhẹ nhỏm, trong lòng tràn đầy sự vô ưu vô lo sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ nặng nề, nhịn không được khẽ ngâm một điệu nhạc Thiểm Linh học từ nơi Thải Nhu.
Đã lâu không được nghe lại giọng ca của Thải Nhu, đợi gặp lại nhất định phải bắt nàng hát một khúc cho ta nghe, tốt nhất là vừa ca vừa múa.
Trước mặt có hơn mười thiếu nữ Tịnh Thổ tiến đến, khi trông thấy ta sắc mặt đều đỏ lên hưng phấn, cúi đầu tránh sang bên cạnh, ngọt ngào hô lên danh hiệu Đại Kiếm Sư.
Ta mỉm cười đáp lại tiếng chào của họ.
Sau khi ta đi qua, các nữ nhân bắt đầu nhảy lên đùa giỡn, tưởng như vừa lấy được báu vật vậy. Các nàng xô đẩy lẫn nhau, trong tiếng cười yêu kiều tranh nhau chạy vào Đại công đường.
Ta lắc đầu cười khổ. Đang muốn đi đến nơi ở của khách cách tương đối xa với Đại công đường thì vô tình đụng phải một nữ tử khác.
Ta vội vã đứng lại, bình tĩnh nhìn lên, nguyên lai chính là Nhạn Phi Phi đã lâu không gặp.
Nữ tướng xuất sắc này thần khí sáng rỡ, hoàn toàn không thể hiện chút mỏi mệt nào trên khuôn mặt, vẻ đẹp đặc biệt hơn hẳn trước kia.
Ta chợt nhớ đến lời của Long Ca nói nàng ái mộ ta, trong lòng thầm cảnh giác, nhẹ cười: “Nghe nói hôm nay nàng đã có những biểu hiện xuất sắc phi thường trên chiến trường?”
Nhạn Phi Phi khác hẳn vẻ nghiêm nghị bạo dạn, tác phong ngang nhiên đối đáp cùng ta như lần đầu ta gặp nàng, lúc này gương mặt thanh tú thóang hồng, ánh mắt hạ thấp xuống nói: “Đại Kiếm Sư đã thay đổi tất cả mọi người, hiện tại không ai còn sợ Hắc Xoa nhân nữa, vì vậy mà trên chiến trường cứ như một người khác. Chúng ta chỉ được nhờ vào Đại Kiếm Sư mới có thể có biểu hiện hơn trước kia.”
Nếu như không có sự đề cập của Long Ca, câu nói tiếp theo của ta có thể là “ta có cải biến nàng hay không.” Nhưng hiện tại chỉ dám cười nghiêm túc nói: “Ta tịnh không hề cải biết bất cứ người nào, hoặc giả chỉ giúp cho mọi người lấy lại những gì đã mất.”
Nhạn Phi Phi lấy một hơi dũng khí, ngẩng đầu nhìn hướng về ta, mắt chớp mạnh, lắc đầu nói: “Không! Ngài đã mang đến cho chúng ta những điều ngay cả trong mơ cũng không tưởng đến.” Sau đó nở một nụ cười tiếp: “Ít nhất cho đến hiện tại chưa có một Tịnh Thổ nhân nào dám coi Bì Điểu Phi chỉ là món đồ chơi của tiểu hài tử nữa.”
Ta thầm nghĩ không biết phải chăng rất hiếm khi nhìn thấy nụ cười của nàng. Lúc nàng cười đặc biệt sáng lạn động lòng người.
Nhạn Phi Phi nói: “Đại Kiếm sư đang nghĩ gì vậy? Ngài … ?” rôì cúi đầu xuống.
Ta lúc này mới phát giác ra mình đã nhìn nàng ngây ngốc, bèn cười khỏa lấp nói: “Trong đầu ta hốt nhiên nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Ải Bàn tay chân khua loạn xạ điều khiển Bì Điểu Phi bay lượn trên không trung, cho nên không khỏi lo lắng đến ngây ra.”
Nhạn Phi Phi không biết là ta có ý đồ, lại càng cười dữ, nàng vốn là người không hay cười, nhưng khi cười lên rồi thì lại không thể nín được.
Ta trong lòng nghĩ nên tẩu vi thượng sách, bèn hỏi: “Nàng muốn đến kia để đến tìm ai?”
Nhạn Phi Phi miễn cưỡng nhịn cười, thở hổn hển nói: “Đến tìm ngài!”
Tim ta như nảy lên, ngạc nhiên nói: “Tìm ta?”
Nhạn Phi Phi gật đầu, ngữ khí thêm phần nặng nề nói: “Đúng vậy! Ta tới để tìm Đại Kiếm Sư. Thân binh của Ny Nhã đại công bảo rằng ngài vẫn ở Đại công đường chưa về, nên ta mới muốn tới Đại công đường, nào ngờ lại chạm mặt ngài tại đây.”
Ta thầm nghĩ: “Há chỉ là chạm mặt, suýt chút nữa đã bổ nhào vào lòng ta, có thể song phương đều đang rối trí. ”
Nhạn Phi Phi ôn nhu khác hẳn tác phong bình thường của nàng, nói: “Đại Kiếm Sư, chúng ta có thể vào trong nội đình đàm đạo, ta có vài tin tức trọng yếu.”
Ta đáp: “Đương nhiên là được!” rồi theo nàng vào trong một tòa lương đình ngồi xuống.
Lúc này bọn tướng lĩnh trẻ tuổi Hồng Tình, Long Ca, Ước Nặc Phu, miệng huýt gió, cao hứng từ Đại Công đường tiến vào trong hậu hoa viên.
Ta hầu như chỉ muốn lùi lại, tránh để bọn họ trông thấy ta cùng Nhạn Phi Phi cùng vào một lúc.
Long Ca phát hiện chúng ta trước tiên, hưng phấn la lớn nói: “Nhìn xem! Đại Kiếm Sư ở đây.”
Ta hướng vào bọn họ chào hỏi theo lệ, chỉ thấy bọn họ vừa làm mặt quỷ, vừa nháy mắt, dùng tay ra hiệu làm các tư thế thân mật của nam nữ, may là Nhạn Phi Phi quay lưng lại với bọn họ, nên không thấy những động tác không thể chịu nổi này.
Hồng Tình cười lớn nói: “Đừng quên ước định đêm đó của chúng ta.”
Cái đám chết tiệt lúc này mới thỏa mãn bỏ đi.
Nhạn Phi Phi ngạc nhiên nói: “Ước định gì vậy?”
Ta nói: “Ước định gì chứ? Uống rượu thôi” Trong lòng thầm nghĩ sao có thể nói cho nàng sau khi uống rượu sẽ phải là cùng với các mĩ nữ phóng đãng.
Nhạn Phi Phi hoài nghi dò xét ta một hồi, rồi mới nghiêm mặt nói: Sau khi vào thành, ta phụ trách hỏi các Tịnh Thổ nhân từng tiếp xúc qua với các Hắc Xoa quỷ quyền thế, biết được Âm Nữ Sư quả nhiên đã theo Khách Hoành Sinh đến Lưu Tiên thành. Căn cứ theo lời nói của một thiếu nữ Tịnh Thổ hầu hạ yến tiệc, Âm Nữ Sư và Trực Mộ cùng Khách Hoành Sanh tại buổi tiệc còn tranh cãi ồn ào không vui.”
Ta vui mừng nói: “Nàng ta phải chăng vẫn còn nhớ nội dung cuộc đàm thọai khi đó.”
Nhạn Phi Phi đáp: “Nàng ta chỉ nhớ một phần nhỏ, cảm thụ sâu sắc nhất là việc Âm Nữ Sư chỉ ra Đại Kiếm Sư ngài nhất định có thể công hạ Lưu Tiên thành. Muốn đối phó với ngài phải là Đại Nguyên Thủ cùng Nghiêu Địch liên thủ mới được.”
Âm Nữ Sư có thể thẳng thắn như vậy, Hắc Xoa nhân làm sao cao hứng được. Ý nghĩ liên thủ, thật chất chỉ là yêu cầu Nghiêu Địch lấy Trân Ô đao giao lại cho Đại Nguyên Thủ sử dụng. Đó cũng là điều ta e ngại nhất.
Nhạn Phi Phi nói: “Ngoài ra trong buổi tiệc bọn họ nói nhiều thứ đề cập đến Vu đế, nhưng bởi vì cô ấy không hiểu bọn họ nói những gì, nên không cách nào nhớ được đọan đối thọai.”
Ta gật đầu nói: “Những điều này cực kì hữu dụng.” Đương nhiên hữu dụng, bời vì đã cho ta biết được đại khái tình hình quan hệ giữa Đại Nguyên Thủ cùng Hắc Xoa nhân.
Nhạn Phi Phi tiếp lời: “Sáng sớm ngày hôm sau yến hội, Âm Nữ Sư đã lên chiếc Hắc Nghiễm thuyền dùng để quay lại đón các Hắc Xoa binh cùng tẩu thoát.”
Vì sao yêu phụ này lại nhanh chóng ly khai, phải chăng muốn sớm theo hướng nam là để hiệp hội cùng Đại Nguyên Thủ? Suy luận đến đây, đột nhiên phát hiện ra Nhạn Phi Phi đang mặc nhiên không nói, bèn ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa đúng lúc nàng cũng như vừa bị đánh thức tỉnh khỏi giấc mộng, hai ánh mắt tiếp xúc nhau, mặt nàng thoáng hồng, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Đại Kiếm Sư! Ta có một tâm nguyện muốn thỉnh cầu ngài.”
Ta rất ngạc nhiên nói: “Tâm nguyện gì vậy?”
Nhạn Phi Phi khẽ run khóe môi, muốn nói lại thôi, thủy chung không dám nhìn ta, sau một hồi, chợt đứng phắc dậy, lắc đầu nói: “Tất cả không có gì.”
Ta ngạc nhiên nói: “Có gì thì cứ nói đi?”
Nhạn Phi Phi rời đi như gió, thanh âm truyền lại nói: “Ta bỗng nhiên quên rồi.”
Đi đến nơi ở của khách rồi, ta vẫn cười khổ không thôi. Ở Tịnh Thổ bất luận là chim tước nhỏ hay báo, chỉ cần là giống cái, thì đều lãng mạn đa tình. Nhạn Phi Phi chính là một ví dụ, bất luận nam nhân nào đến vùng đất mỹ lệ này, đều cũng vĩnh viễn không nghĩ đến ly khai, Hắc Xoa Nhân là một ví dụ khác.
Đang mơ mơ màng màng, ta tiến vào phòng khách đang rộng mở bên trong khách xá. Hai nữ thân binh của Ny Nhã đã sớm đợi tại đây, tiến lên nghênh đón nói: “Đại Kiếm Sư! Thỉnh theo chúng thuộc hạ.” Rồi đưa ta đến cửa bên trái.
Đi vừa được hai bước, cánh cổng bên phải bị đẩy mở ra, thanh âm Hồng Tình cười lớn nói: “Đại Kiếm Sư! Đợi chút!”
Ta quay đầu lại cười nói: “Ngươi ở cạnh ta à?”
Hồng Tình nói: “Toàn bộ huynh đệ chúng ta đều ở tại đây, tốt thật!”
Ta trong lòng cũng phát sinh vui mừng. Nhóm các tướng lĩnh nam bắc này quan hệ tốt như vậy, đối với việc tiêu trừ sự phân tranh nam bắc, sẽ đem lại lợi ích lớn. Mà sự phát triễn này ta ban đầu không dự đoán trước, cho nên thật là một sự vui mừng ngoài ý liệu.
Hồng Tình đến cạnh ta, kề vai ta, cùng ta đi qua cánh cửa do nữ thân binh mở rộng, tiến vào nơi đại sảnh hoa lệ, bên phải phòng là một cầu thang gỗ được làm khéo léo, xoay vòng hướng lên tầng trên.
Gã tràn đầy tự tin kề tai ta nói: “Đến nào! Đại Kiếm Sư ngài không được lên tiếng, cho phép ta được vì ngài an bài một chút, bảo đảm tối nay ngài có thể theo chúng ta đạt đến phong lưu khoái hoạt.”
Ta không biết trong hồ lô của gã thật sự có thần dược gì, bị gã đẩy tới đẩy lui, đi lên trên thang gỗ.
Nữ thân binh bên dưới hướng lên cao hô lớn: “Hồng Tình quý sĩ đến!”
Lên đến đại sảnh bên trên, bốn thiếu nữ mặc dù chưa thay đổi y phục nhảy múa, nhưng sau khi tắm gội, mái tóc lấp lánh như dòng nước và hương khí thẩm thấu vào cơ thể, khiến cho bọn họ sáng rực khiếp người, thanh xuân rạng rỡ.
Hồng Tình vốn luôn thầm ngưỡng mộ Thải Nhu, lại trông thấy Thải Nhu đang nửa nằm trên một chiếc giường trải lông mềm mại, dưạ vào chiếc gối mềm, bị chấn nhiếp bởi vẻ yêu kiều mềm mại vô hạn đó của nàng khiến cho cả người như si ngốc.
Đại hắc lông vẫn còn chưa khô bổ nhào xuống đất, liều mạng liếm vào mặt ta.
Hồng Nguyệt trong y phục quần ngắn ban đêm, nhảy đến nói: “Đại ca! Lão đầu tử ở đây à?”
Hồng Tình như chợt tỉnh mộng, cặp mắt đảo tròn một lượt, nhún vai mỉm cười nói: “Muội vẫn còn nhớ đến phụ thân sao?”
Ny Nhã tựa vào cạnh cửa vào phòng ngủ, lẩm nhẩm nói: “Hồng Tình ngươi cũng không nên trách muội tử. Vừa tiến vào thành ta đã gặp bọn ngươi và Long Ca làm rối tung khắp nơi. Hừ!”
Long Di cười hướng nhìn Hồng Nguyệt nói: “Ca ca của hai người chúng ta đều không tốt.”
Chúng thiếu nữ đồng thanh cười yêu kiều.
Ta vừa định nói, Hồng Tình liền vội cướp lời: “Không! Hãy để ta nói.” Âm thanh rõ ràng từ cổ họng phát ra, nói: “Chiến dịch Lưu Tiên thành, giải phóng mười vạn Tịnh Thổ nhân, bắt giữ vô số Hắc Xoa nhân, Đại kiếm sư thật sự công cao khổ nhọc …”
Thải Nhu vẫn lười nhác ung dung nằm tại đó, kéo Đại Hắc lúc này vừa chạy đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Hồng Tình quý sĩ muốn nói gì vậy? Có thể thẳng thắn nói ra không? ”
Hồng Tình lại chỉnh giọng, nói: “Ta vừa cùng Đại Kiếm Sư nghiên cứu qua một lúc, sau khi thương thảo, cuối cùng quyết định, hừm … cuối cùng quyết định … ”
Hồng Nguyệt giận nói: “Đại ca đừng ngập ngừng ấp úng vậy, thế nào?”
Hồng Tình trừng mắt nhìn tiểu muội một cái, mới nói: “Chung quy quyết định để báo đáp ân tình Đại Kiếm Sư như nước của Thiên Hà cuồn cuộn không ngừng đối với Tịnh thổ chúng ta , thỉnh cầu các nàng sau vũ hội cho Đại Kiếm Sư một đêm, để ngài một mình đến … một mình đến … ” Trông thấy tứ nữ trừng mắt hạnh, tức thời đổi giọng nói: “Một mình đến chỗ chúng ta uống rượu.”
Ta lắc đầu cười khổ.
Hồng Nguyệt hờn mát nói: “Người thật là đại ca vô sỉ mà.” Chuyển thân thuận tay chộp lấy chiếc gối trên ghế tựa, ném thẳng về phía Hồng Tình
Hồng Tình nhanh mắt nhìn thấy, thối lui một bước nghênh đón chính diện, mới hạ thấp xuống, tránh một chiếc gối khác ném vào ngay giữa đầu, nguyên lai xuất phát từ ngọc thủ của Thải Nhu.
Tiếng gió ào ào, đến bản thân ta cũng nghiêng mình, hạ thấp thân, tránh một gối khác vào giữa vai Hồng Tình, trong tiếng gió thổi đầy phòng, đến Ny Nhã cũng gia nhập trận ném gối này.
Hồng Tình vừa né tránh vừa la to: “Đại Kiếm Sư! Ta đã tận lực, nhưng thứ cho ta không thể giúp ngài.”
Thang gác vang lên, tiếp theo là một âm thanh “ầm” của tiếng cửa đóng, tốc độ đào tẩu của tiểu tử này thật không chậm.
Nhìn cái gối mềm đó, bốn thiếu nữ phá ra cười một trận.
Ta lười nhác vươn người một cái, nói: “Các nàng đều tắm cả rôì, vậy ai sẽ bồi tiếp ta tắm đây?”
Hồng Nguyệt vẫn chưa tan giận, trừng mắt nhìn ta một cái noí: “Đương nhiên là Thải Nhu rôì, tỷ ấy sở trường tắm rửa cho Đại Hắc mà.”
Chúng nữ nhân lại một phen cong lưng cười.
Ta trừng mắt nhìn Long Di nói: “Nàng vừa rồi ném ai cũng ác độc, trong đó một chiếc gối là nhắm vào ta mà ném, phải không?”
Long Di cười nói: “Đại Kiếm Sư oan uổng! Nhìn bề ngoài đích thực thiếp ném vào ngài, nhưng lại biết ngài là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ tất có thể né được, vì vậy mục tiêu theo đó chỉ là vị bằng hữu Hồng Tình. ”
Có lẽ ta vẫn chưa hiểu hết kỹ năng giảo biện của nữ tử này.
Ta biết rõ với sức một người, miệng một người, tuyệt không thể đấu lại sự liên hợp của bọn họ, bèn thừa cơ tiến vào phòng, “hà” một tiếng gieo mình lên trên chiếc giường mềm mại. Cảm giác thoải mái đó khiến cho ta gần như rên lên một tiếng.
Đại Hắc cũng nhảy theo lên giường, vưà ngửi vừa xoay chuyển một vòng, sau khi xoay vài vòng, mới nằm xuống bên cạnh ta. Mỗi lần nó có một đoạn thời gian không nhìn thấy ta, khi gặp lại đều đặc biệt thích quấn lấy ta.
Tứ nữ ở phòng ngoài thấp giọng nói, cười lớn, trọng tâm câu chuyện không ngoài việc bọn họ đã đuổi đánh Hồng Tình.
Bốn nàng đã đồng thanh tương khí, điều này khả dĩ rất dễ hiểu. Thải Nhu theo ta tiến nhập Tịnh Thổ, mà ba nữ nhân kia tại Tịnh Thổ đều có thân phận tương đồng, đều là nữ nhi của đại công, nên cũng đặc biệt dễ dàng tiếp nhận đối phương.
Điều này thể hiện khi ta tiếp xúc với các tầng lớp của Tịnh Thổ nhân, đều hạn chế ở tầng lớp thống trị tối cao, nhưng lại vẫn còn xa cách các võ sĩ thông thường và dân chúng một khoảng. Vậy nên khi ta tiếp xúc với Lăng Tư hoặc Linh Chỉ, thường có một cảm nhận khác.
Nếu như có một ngày, ta lại muốn nạp thêm người mới, mà thân phận địa vị của nử tử đó không bằng bọn họ, có thể sẽ xuất hiện vấn đề.
Điều này không có nghĩa ta có dị tâm, chỉ là sự liên tưởng tự nhiên đến các loại vấn đề.
Bốn nữ hốt nhiên yên tĩnh lại.
Một hồi sau, Thãi Nhu leo lên giường, nằm bên cạnh ta, nằm phía bên kia với Đại Hắc, ôm lấy ta, cái miệng nhỏ kề sát bên tai ta thì thầm: “Đại Kiếm Sư! Đại Kiếm Sư!”
Ta ngửi rõ hương thơm thân thể nàng, trong tâm nổi lên sự ôn nhu vô hạn, nói: “Thải Nhu! Thải Nhu!” Thải Nhu cười nói: “Thiếp biết ngài không phải đang giận, bọn họ lại không tin.” Rồi hướng ra ngoài gọi: “Tiến vào đi!”
Ba nữ nhân cười hi hi tiến vào, cùng leo lên giường.
Đại Hắc cũng bắt đầu hưng phấn, nhanh chóng khởi thân bò đến cùng bọn họ đấu sức, chân Đại Hắc không uý kỵ đạp lên đạp xuống mình ta.
Hồng Nguyệt vì trốn tránh Đại Hắc, liền lánh trên mình ta.
Ta ôm chặt lấy nàng, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ của nàng.
Ta nhất định phải giáo huấn tiểu nử tử này một lần, đáng ghét là nàng lại đặc biệt hưởng ứng hình thức giáo huấn này.
Đến một ngày ta rời xa Tịnh Thổ, hồi tưởng lại thời gian ở mãnh đất mĩ lệ này, chỉ mong ta có thể quên được bạo lực tanh máu đã phát sinh, sẽ chỉ còn lại những ham muốn của tình yêu nam nữ khắc cốt ghi tâm cùng chân tình bằng hữu.
Thải Nhu hóa trang như một con chim công xòe đuôi, còn ta trong bộ quân phục được Tinh Thổ nhân đặc biệt chế tạo riêng, nhìn vào gương đồng, bản thân cũng cảm thấy anh vũ tiêu sái như vừa thoát thai hoán cốt.
Thaỉ Nhu giúp ta cắt sửa lại mái tóc, khiến cho tinh thần dồi dào, nhìn qua bốn nàng thiếu nữ cũng đang ngẩn ngơ mắt hạnh.
Hồng Nguyệt tán thán nói: “Đại Kiếm Sư, ngươi thật là đẹp, trong buổi hội ta nhất định sẽ nhảy cùng ngươi trước tiên.”
Ny Nhã trách nói: “Đến lượt muội à, Thải Nhu có quyền ưu tiên trước hết.” Rồi nhìn qua Thải Nhu nói: “Muội đừng nhường cho nàng ấy, ta biết muội cực kì sủng ái Hồng Nguyệt.”
Hồng Nguyệt không hề có nửa điểm không vui, chắn ngang nói: “Thứ nhì là Ny Nhã, ta cùng Long Di ném xu để quyết định trước sau.”
Ta trong tâm sớm đã có quyết định, lúc này không nghe bọn họ nói nữa, lên tiếng: “Thời gian không còn sớm, nếu không nhanh sẽ đến trễ đấy.”
Ny Nhã chạy đến phía trước, hôn ta một cái nói: “Đại tế ti dặn dò lại, ngài cần phải trì hoãn đến trễ, để có thể tiếp thụ sự cung nghênh của mọi người.”
Ta lắc đầu cười khổ, đối với các nghi lễ quan gia này là không quen nhất, may mắn là Tịnh Thổ nhân không phải là một đế quốc nhiều nghi thức lễ tiết, các phương diện đều tuỳ tiện nhiều, khiến ta cũng cảm thấy đỡ hơn.
Long Di cẩn thận chỉnh lý lại quân phục của ta một lần cuối, cả mái tóc tán loạn cũng không được bỏ qua, nếu không ưu ái ta đến cực điểm, một nữ nhân cao quý được chiều chuộng, luôn có người phục thị này, tuyệt không thể tận tâm phục vụ một người như vậy.
Lúc này có một nữa thân binh đến báo, Đại tế ti sai người đến báo chúng ta nên khởi hành phó hội rồi.
Thải Nhu cười nhẹ nói: “Đại Kiếm Sư! Mời!”
Ta bước qua cạnh nàng, ưu ái hôn lên môi rồi đến chóp mũi tinh xảo của nàng: “Nàng tự hồ đặc biệt thích mặc bạch y, vậy sao không thử mặc y phục của Tịnh Thổ nhân?”
Thải Nhu nhấp môi cười nhẹ nói: “Bản thân người ta thường nói ngài ngang bướng. Sau khi theo ngài, thiếp phải không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải là một cô gái khéo léo. Vậy nên y phục cũng chỉ một màu trắng thuần khiết giản dị, trả lời vậy đã mãn ý chưa?”
Ta cười lớn, dẫn đầu đi xuống gác.
Bộ hành ra khỏi khách xá. Lập tức giật mình khiếp sợ.
Nguyên lai hậu hoa viên toàn những nam nữ trong trang phục lộng lẫy, nhưng trong đó lại chừa ra một con đường rộng rãi trực tiếp thông thẳng đến Đại công đường.
Không có nửa điểm huyên náo, tất cả mọi người đều vòng tay trước ngực, cung kính thi lễ.
Bầu không khí nghiêm túc trang trọng.
Ta không thể tưởng được sẽ gặp phải trận chiến cao cấp này, miễn cưỡng đặt chân lên con đường, hướng tới Đại công đường mà đi.
Bốn người bọn Thải Nhu phân làm hai bên đi phía sau ta.
Đang lúc ta tiến vào Đại công đường, đội nhạc lập tức khởi tấu một khúc nhạc chào đón mạnh mẽ.
Đưa mắt nhìn quanh, lớp lớp đầu người, cũng không biết có người nhiều hay ít, các nam nhân thì mặc y phục uy phong lẫm lẫm, quân phục không đồng cấp bậc, nữ nhân thì váy mới màu sắc sặc sỡ, tranh nhau vẽ xinh đẹp mỹ lệ, khiến không ai có thể bỏ qua.
Tại không gian rộng lớn trong Đại công đường, đèn đuốc sáng rực, dây vải đủ màu, treo thỏng xuống, nhằm tạo nên một bầu không khí tưng bừng nhiệt náo.
Tại trung tâm Đại công đường trông thấy một đài tròn lớn. Đại tế ti cầm đầu, các vị tế ti đại công khác thì trợ giúp nghênh đón, trên đài khi đó đang bắt đầu vỗ tay, hoan nghênh sự giá lâm của ta.
Trong một khoảng thời gian tại đại đường, hậu hoa viên cùng khoảng sân rộng trước đường, tiếng hoan hô như sấm động. Bọn tướng lĩnh trẻ tuổi Long Ca, Ước Nặc Phu đứng gần mép đài càng gào thét kì lạ, cả toà Đại công phủ bao trùm trong tình cảnh kích động cao trào.
Ta thật sự không chịu nổi cảnh này, lúc này chỉ ước chi có thể trốn một nơi để tìm cảm giác yên tĩnh, nhưng đương nhiên không thể, Ny Nhã đi sau ta nhẹ nhàng đẩy tới, nhẹ giọng nói: “Đại Kiếm Sư, mọi người đều trông đợi ngài.” Mặt ngoài ta cố giữ vẻ vui vẻ, nhưng trong tâm luôn phải cười khổ, thầm than một tiếng, đi qua thông lộ do mọi người để lại, hướng về đài tròn đi đến.
Chúng nhân vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, âm thanh như sóng triều lồng lộng vang lên.
Cuối cùng cũng lên đến trên đài.
Đại tế ti đưa tay ra, nắm chặt lấy ta, trong mắt ẩn ước lệ quang.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đại tế ti nhìn sâu vào ta, nghiêm mặt nói: “Trước đây ta đã nghĩ một loạt những điều muốn nói, để nói ra vào thời điểm mà cả Tịnh Thổ đều hân hoan vượt bậc này. Nhưng hiện tại ta chợt phát giác ra dù nói gì đều dư thừa, chỉ vì sự tích vĩ đại của ngài, đã khắc sâu trong tâm của mỗi người Tịnh Thổ.”
Lời nói này vừa kết thúc, tiếng hoan hô vang động trời cao, bức lên tai ta cũng đến sinh bệnh.
Thiên Nhãn bên cạnh Đại tế ti giơ cao tay.
Tiếng hoan hô mới dần dần giảm lại.
Đại tế ti cử cao giọng nói: “Hiện tại ta chỉ nói một câu! Đó là Đại Kiếm Sư, chúng ta cảm kích ngài!” Rồi thả tay ta ra, thối lui về.
Bọn Thải Nhu cũng đi đến chỗ các đại công, biến thành chỉ còn ta một mình đứng trước đài.
Trong tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô của đao kiếm, ta giơ cao song thủ.
Trong đại đường tức thời lặng ngắt như tờ, những người trước sau đại đường cũng theo đó yên tĩnh lại.
Ta kìm nén tâm trạng kích động, sảng giọng nói: “Không có dũng khí cùng trí tuệ của Tịnh Thổ nhân, cũng như không có sự đoàn kết hợp tác của nam phương và bắc phương, Lan Đặc ta tại chiến trường cũng chỉ có thể giết được hơn hai Hắc Xoa nhân. Vì vậy công lao là của toàn thể, Tịnh Thổ vạn tuế! Hoà bình vạn tuế!”
Chúng nhân gầm vang cùng đáp: “Đại Kiếm Sư vạn tuế! Tịnh Thổ vạn tuế! Hoà bình vạn tuế!”
Khi tiếng hô vừa tạm dừng, ta cười nhẹ nói: “Ta có một đề nghị.”
Chúng nhân ngạc nhiên, dồn dập hỏi: “Đề nghị gì?”
Ta quét mắt một vòng toàn trường, mỉm cười nói : “Ta biết các ngươi đều đang đợi ta nhảy điệu đầu tiên. Nếu không, vũ hội đầu tiên kể từ khi Hắc Xoa nhân xâm lấn mảnh đất phương bắc không thể bắt đầu.”
Chúng nhân cười to ầm ĩ.
Ta nói: “Thành công hiện tại, quan hệ nhất chính là Bì Điểu Phi, mà người chế tạo Bì Điểu Phi siêu cấp này, thì không ai không yêu thích. Cũng chính gã là người phổ biến Long Nộ Hống, cũng không ai còn lạ với Tiểu Ải Bàn, vậy nên thỉnh gã làm nam tử hán khiêu vũ đầu tiên.”
Chúng nhân hét lên vang dội.
Bọn Long Ca làm việc thật tốt, chen ngay vào chỗ mọi người, đẩy Tiểu Ải Bàn đi đến, tiến thẳng lên đài.
Tiểu Ải Bàn khổ não mặt hướng về ta noí: “Đại Kiếm Sư! Ngài đích thật là bằng hữu!”
Chúng nhân cười vang, hiện trường bao phủ một bầu không khí vui vẻ. Hốt nhiên yên tĩnh lại, hiện nhiên mọi người đang hướng vào ta xem ai sẽ được chọn làm bạn nhảy cùng Tiểu Ải Bàn, thật hưng phấn vô cùng.
Ta hướng sang Tiểu Ải Bàn cười noí: “Đừng lo! Ta nhất định tìm cho huynh một bạn nhảy thật mĩ lệ.”
Ta chợt nghiêm túc lại, nói: “Hôm nay sở dĩ Lưu Tiên thành một lần nữa trở lại là sở hữu của chúng ta, liên quân nam bắc tại Thiên Miếu cố nhiên có công lao rất lớn. Nhưng nếu như không có các huynh đệ tỷ muội Tịnh Thổ chúng ta bên trong Lưu Tiên Thành toàn lực hiệp trợ bất chấp tính mạng, có thể thất bại trong gang tấc. Hiện tại Tiểu Ải Bàn đại biểu cho liên quân nam bắc, bạn nhảy thích hợp nhất của gã nên là nữ nhân của Lưu Tiên thành, nàng sẽ đại biểu cho tất Tịnh Thổ nhân đã hoặc đang chịu khổ cực.”
Hàng ngàn người hâm mộ tại trường chợt yên lặng lại, sau đó lại bất ngờ khởi lên một tràng pháo tay hoà cùng tiếng kêu thét kịch liệt.
Một vài người kích động đến bật khóc.
Đại tế ti sau đó lẩm bẩm noí: “Không có sự an bài nào tốt bằng.”
Ta hét lớn: “Linh Chỉ tiểu thư!”
Chúng nhân đưa mắt tìm khắp nơi, không biết ai là Linh Chỉ.
Vài thị nữ Tịnh Thổ phụ trách hầu hạ tân khách gọi: “Linh Chỉ đang tại đây!” Rồi đẩy Linh Chi mặc phục sức của người hầu nữ, đang đứng một bên ngây ra như tượng ra.
Chúng nhân vỗ tay như sấm động, tự động chừa ra một lối đi.
Linh Chỉ nhoè lệ, tiến lên trên đài.
Ta hướng sang Tiểu Ải Bàn noí: “Mĩ lệ không? Đừng khách khí!”
Đồng thời cười phá lên trêu chọc.
Hồng Tình bên dưới cũng hét lớn: “Âm nhạc!”
Tiếng nhạc hội du dương lập tức vang lên.
Ta cao giọng nói: “Chúng ta nhất tề vỗ tay, cùng đếm đến mười, mọi người sẽ bắt đầu khiêu vũ. Nào! Tiểu Ải Bàn! Linh Chỉ tiểu thư!”
Hồng Nguyệt rất thích hí lộng Tiểu Ải Bàn, liền chạy ra ngoài, kéo gã đẩy đến trước mặt Linh Chỉ, bắt gã phải ôm eo Linh Chỉ.
Linh Chỉ e thẹn nhẹ nhàng đưa tay ra đặt lên đầu vai Tiểu Ải Bàn, chủ động khởi đầu khiêu vũ.
Theo tiết tấu nhạc, mọi người cùng vỗ tay.
Hai người theo tiếng nhạc và tiếng vỗ tay, bắt đầu khiêu vũ trên đài.
Đến lần vỗ tay thứ mười, ta tuyên bố: “Vũ hội bắt đầu!”
Bên dưới đài, mọi người lập tức tìm đôi bắt đầu khiêu vũ.
Ta thừa dịp trốn xuống đài, bốn nữ tự nhiên cũng khẩn trương theo ta.
Ta bản thân muốn mời Thải Nhu khiêu vũ đầu tiên, chỉ thấy Hồng Tình, Long Ca, Ước Nặc Phu, Điền Tông, Tạ Lăng Phong, nhi tử của Trác Liên đại công Trác Phương cùng hơn mười tướng lĩnh nam bắc nhỏ tuổi, tay kéo tay, dắt nhau khiêu vũ, nhảy từng bước nhảy, gương mặt vui vẻ cười đùa ngang qua giữa ta cùng bốn nàng. Không nói cũng biết Hồng Tình kiến quyết báo mối thù ném gối.
Hồng Nguyệt đấm bình bịch trên lưng đại ca Hồng Tình của nàng vài cái, rồi đột nhiên không nhịn được cười, quay sang Long Di cười một trận.
Ny Nhã cùng Thải Nhu cũng vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng không thể làm gì.
Hồng Tình cười lớn nói: “Các mĩ nữ muốn nhảy cùng Đại Kiếm Sư, đừng bỏ lỡ cơ mội ngàn năm có một này.”
Nói vừa xong, bốn phía quanh ta sớm đã thấy vô số mĩ nữ Tịnh Thổ chuyển động.
Ta cười lớn nói: “Tốt! Tối nay ta sẽ cùng các mỹ nhân Lưu Tiên Thành khiêu vũ!”
Dưới tiếng nhạc Tịnh Thổ du dương tuyệt diệu, ta ôm ngang eo một mỹ nữ, khiêu vũ xoay tròn, sau vài lượt xoay chuyển, rời nàng ra, rôì lại tiếp tục nhảy cùng một thiếu nữ khác.
Cuộc sống ở thời khắc này, như đã lên trên đỉnh của ngọn cao phong nóng bỏng.
Chỉ mong trong tương lại không xa, ta có thể ở Vọng Mai thành gần đại hải nhất nhảy những điệu nhảy quên hết ưu sầu như thế này.
Đánh đuổi Hắc Xoa nhân quay về vùng biển đã không phải là một giấc mộng đẹp không thể đạt được, mà chỉ còn là sự chờ đợi.
Bỗng nhiên, ta tràn đầy tự tin.
Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ giết được Đại Nguyên Thủ dưới Ma Nữ Nhận, đánh bại Vu đế, nguồn gốc hoạ loạn đó, hoàn thành giấc mộng của Ma Nữ Bách Hợp đem lại hoà bình cho đại địa.