Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 49: Tiên thành chi dịch


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 49: Tiên thành chi dịch

Đứng trên Cư Tiên Lĩnh nhìn mặt trời hạ làm cho tâm trạng người ta hoàn toàn thư thái, trong lòng rộng mở. Nhưng cũng không kìm được cảm giác thương tâm khi nhìn thấy quang cảnh này.
Hai cảm thụ hoàn toàn trái ngược, lại cùng xuất hiện trong đầu của một người, chỉ là trong sâu thẳm hoàn toàn không rõ ràng. Giống như tao ngộ của ta tại Tịnh Thổ. Vừa vui sướng lại vừa thống khổ và sợ hãi vô bì, tràn trề hy vọng nhưng cũng kinh hãi không ngừng.
Tiểu Ải Bàn và hơn mười trợ thủ của gã, đang chuẩn bị những công đoạn cuối cùng cho chuyến phi hành của ta.
Ta mặc chiếc áo mềm đặc chế có độ đàn hồi cao, đội trên đầu chiếc đầu khôi bảo hộ, tại thắt lưng đeo tất cả các trang bị cần thiết, đợi bên dưới bụng con chim giả có thể ẩn giấu người bên trong.
Gió đêm thổi vù vù, làm cho hai cánh của Bì Điểu Phi to lớn không khỏi rung rinh, theo gió chuyển động ken két.
Bên ta chỉ có duy nhất Hồng Tình. Những người khác đều có nhiệm vụ trọng yếu, không thể phân thân. Ta cũng đã kiên quyết cự tuyệt bốn nữ nhân theo đến. Lộ trình lên đỉnh núi tuyệt không dễ đi. Lại quan trọng là ta cần phải bình tĩnh, không được có bất kỳ rung động tình cảm nào vì bọn họ. Hồng Nguyệt luôn vui sướng không biết đến ưu phiền, lúc chia tay đột nhiên tình cảm kích động cũng nổi lên, ôm ta khóc đến sưng đỏ cả mắt, làm cho bọn Ny Nhã không thể không rơi lệ.
Hồng Nguyệt lúc đầu yêu thích ta, hoặc giả chỉ là đối với ta nảy sinh tâm trạng tò mò và sùng bái của thiếu nữ đối với anh hùng. Nhưng hôm nay, tình cảm của nàng đã bén rễ thâm sâu.
Hồng Tình bên cạnh ta nói: “Đại Kiếm Sư thật sự muốn bắt đầu bay khi có ánh minh nguyệt chiếu xuống hay sao?”
Ta khẳng định nói: “Một lần không làm thì lần thứ hai cũng sẽ không làm. Dù sao cũng không tránh được tầm mắt của bọn chúng. Ta lại muốn bọn chúng dễ dàng phát hiện ra ta bay đến, sẽ thu được hiệu quả nghi binh.”
Mặt đất trở nên tối om.
Mặt trăng tròn xoe sáng rõ trên bầu trời hiện ra dáng vẻ như thần tiên động lòng người.
Tiểu Ải Bàn thở gấp đi đến nói: “Bây giờ việc dựng bệ phóng đã đại công cáo thành, chúng ta muốn ngài ẩn mình vào trong bụng chim.”
Bệ phóng được dựng bằng gỗ nghiêng ra con đường dẫn ra phía ngoài, phần đầu nằm lơ lửng trong không gian. Ta ngay lập tức gật đầu, theo Tiểu Ải Bàn đi đến chỗ đặt Bì Điểu trên đường, tuân theo chỉ dẫn của gã, hoàn toàn tiến vào trong bụng chim đã được hoá trang. Những người khác lập tức bắt đầu buộc ta chặt lại.
Ta nói: “Không cần đâu. Bụng chim này an toàn phi thường. Ta dùng lực tay và chân có thể bám chặt vào. Quan trọng nhất là Hắc Xoa quỷ nhìn lên trên không thấy có hình người.”
Tiểu Ải Bàn nói: “Đại Kiếm Sư không cần phải lo. Trừ phi ở gần thế này mới nhìn thấy, còn không tuyệt đối không thể phát hiện ra ngài. Nhưng ngài thật sự không cần thì …”
Ta nói: “Không cần! Như thế này linh hoạt hơn. Bắt đầu bay nào!”
Tiểu Ải Bàn khuôn mặt trang trọng nói: “Đại Kiếm Sư bảo trọng!” Rồi hướng về người của gã hét to: “Chuẩn bị!”
Ta kéo cơ quan. Con cự điểu giang rộng hai cánh. Áp lực gió lập tức tăng lên bội phần. Con cự điểu đang đứng yên bắt đầu rung rinh, như muốn theo gió bay lên.
Tiểu Ải Bàn kêu to: “Hiện tại gió tây bắc thổi tới. Đi xuống phía dưới, hướng gió có thể đột nhiên thay đổi. Phải điều chỉnh lại góc độ của hai cánh.”
Cự điểu dần dần di động, men theo giá đỡ bằng gỗ được trang bị bánh xe bên dưới, trượt xuống đường dẫn nghiêng xuống, bắt đầu tăng tốc không ngừng.
Hồng Tình hét to: “Đại Kiếm Sư! Chúng ta tại Lưu Tiên thành sẽ uống đến thống khoái, vui vẻ với tất cả các mĩ nữ. Hãy bảo trọng nhé!”
Ta trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, hét to: “Nhất định thế! Ta sẽ đợi ngươi.”
Lúc đầu bọn họ còn có thể chạy theo chân cự điểu, một lúc đã tụt lại phía sau.
Cảnh vật hai bên bay lại phía sau. Thân mình tăng tốc tiến thẳng ra đầu đường dẫn vươn ra hư không.
Hô hô.
Ta cưỡi trên cự điểu, rời khỏi đầu của đường dẫn, từ Cư Tiên phong bay thẳng vào hư không. Chiếc giá có bánh xe giúp đỡ cho việc phóng lên rơi xuống phía dưới.
Cuồng phong đập mạnh vào mặt, khiến ta không thể mở mắt ra.
Nhưng ta biết bản thân đang tiên phong làm một việc chưa ai từng làm là phi hành tựa như một con đại điểu.
Ta lấy hết sức quay đầu lại. Cư Tiên phong chót vót đã ở xa phía sau. Bọn Tiểu Ải Bàn tất cả biến thành những điểm nhỏ.
Ta hoan hô một tiếng. Toàn bộ tinh thần nhìn ra những ánh đăng hỏa phía xa, nơi Lưu Tiên thành cực kỳ tráng lệ.
Một đạo khí lưu mãnh liệt thổi tới.
Cự điểu đột ngột hạ xuống, chớp mắt đã hơn trăm thước.
Ta toát mồ hôi lạnh. Nếu cứ theo quỹ đạo phi hành hiện tại, thì chưa đến Lưu Tiên thành ta đã rơi xuống đất.
Ta vội vã điều chỉnh góc độ của hai cánh.
Lúc đầu cự điểu tựa như hạ xuống còn nhanh hơn, nhưng chỉ một lúc sau ổn định lại, chuyển sang phương hướng tây bắc, bắt đầu bốc lên.
Ta trong lòng bớt run sợ, nhưng cũng không dám tuỳ tiện điều chính góc độ. Sợ cự điểu lại tiếp tục rơi xuống như trước.
May sao cự điểu tiếp tục bốc lên, lúc này lại như muốn bay ngược lại Cư Tiên phong, làm thành một vòng lớn. Ta thở ra một hơi, ngắm đầu cự điểu chuẩn theo phương hướng Lưu Tiên thành, chỉ điều chỉnh cánh bên phải của cự điểu.
Cự điểu vẽ thành một đường cong nhỏ hướng về phía bên phải Lưu Tiên thành.
Ta trong lòng cực kỳ bình tĩnh, biết rằng đã dần dần nắm được phương pháp khống chế cự điểu phi hành. Thiết kế của Tiểu Ải Bàn thật là tuyệt vời.
Lưu Tiên thành tại tiền phương càng lúc càng hiện ra rộng dần.
Lúc này ta mới có tâm trạng nhìn xuống bên dưới.
Dưới ánh vàng kim của minh nguyệt, toàn bộ mặt đất rộng lớn hiện ra trong mắt ta. Mặt đất to lớn tuyệt chẳng phải là hình vuông giống như cảm giác lúc bình thường, mà là hình tròn. Ngay tức khắc ta nhớ đến Tây Kỳ đã thuật lại lời của Kỳ Bắc đọc trong Trí Tuệ Điển ra là “Chúng ta sống trên một quả cầu vĩ đại”. Hiện tại lời nói này đã thành sự thật trước mắt. Có cơ hội ta thật muốn đọc kĩ Trí Tuệ Điển thần bí độc nhất này.
Hậu phương là quân doanh của quân sĩ Tịnh Thổ đang dần dần xa ra và những ánh lửa lấp lánh đang dần dần mờ đi. Tiền phương là Lưu Tiên thành và quân doanh của Hắc Xoa quân phía trước thành. Đăng hỏa dày đặc mờ ảo phủ lên bên trên khoảng đất nhấp nhô rộng lớn.
Lưu Tiên hà như một cái đai lưng màu vàng kim, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt trăng, trườn mình chảy qua mặt đất rộng lớn, xuyên qua Lưu Tiên thành, chảy ra đến vùng đất phía bắc rất xa. Tại đoạn sông tiến vào thành, bên trong và bên ngoài, hai bên sông đều thắp đèn sáng rực, đương nhiên là phương tiện để giám thị, đề phòng chúng ta phái người lặn trong nước sông tiến vào trong thành.
Một trận gió lớn thổi tới, ta tại không trung trên cao lại vội vàng xoay chuyển lần nữa, cứ theo tốc độ như thế, chao lượn bay về Lưu Tiên thành.
Ta trong lòng tràn đầy vui sướng, thật là khó hình dung.
Trước kia chỉ trong giấc mơ, ta mới có thể tự do bay lượn. Bây giờ, ta tại hiện thực, bằng thân mình thưởng thức tư vị của chim bay.
Những bó buộc trên mặt đất bị triệt để phá bỏ, ta được tự do giải phóng.
Ta nhớ đến Phi Điểu hộ phù mà Hồng Nguyệt đã tặng ta. Nghĩ đến được nàng đề tỉnh, mới có thể nghĩ ra sáng kiến mạnh dạn mà trước nay chưa từng có này. Trong lòng nghĩ có một ngày sẽ cùng nàng bay lượn, để báo đáp nàng, cho nàng biết sự cảm kích trong lòng ta.
Mặt đất rộng lớn bên dưới từ từ trôi ra phía sau ta. Hai bên tai gió thổi vù vù. Ta sắp bay đến bên trên Lưu Tiên thành. Tại bờ bên trái của dòng sông lớn tại trung tâm thành, có một phủ đệ đặc biệt cao ngất, to lớn hùng vĩ. Có vẻ như đó từng là Đại công phủ của Tạ Vãn. Trong lòng thầm nghĩ đúng là điểm hạ xuống lý tưởng.
Lúc này ta cách mặt đất ít nhất ngàn thước, tính toán hạ trực tiếp xuống, tất sẽ vượt qua đại công phủ. May sao ta trong lòng đã sớm định kế.
Ta dùng thị lực siêu nhân, mở to mắt nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới ánh đuốc đang di chuyển nhanh chóng, người người lớn nhỏ như kiến, đuổi theo ta từ bốn phía. Có thể biết rằng ta đi tới đã dẫn đến sự rối loạn của Lưu Tiên thành.
Trong chớp mắt, ta đã bay qua tường thành phía bắc, xuyên vào nơi tăm tối mà đăng hoả không thể chiếu tới.
Ta thực hiện các thao tác đã thông thạo, cự điểu lập tức quay thành vòng tròn, từ từ hạ xuống rất ưu mĩ, men theo dòng sông bay thẳng đến Đại công phủ tại trung tâm của thành.
Ta ẩn ẩn hiện hiện, định liệu khiến cho Hắc Xoa nhân đang truy đuổi cự điểu bên dưới không sao đối phó được, không thể lần ra điểm rơi cuả ta.
Ta kéo cơ quan một cái, hai cánh cự điểu giang ra một nửa.
Một trận trời nghiêng đất ngả, đăng hoả tại Lưu Tiên thành và trăng sáng trên trời cao nhanh chóng dao động chớp chớp giao hoà vào nhau trước mắt. Đại công phủ cũng đã xuất hiện trước mắt.
Như một cơn bão quay cuồng đen thui, cự điểu lao nhanh tới phía trước của Đại công phủ.
Ta trong lòng kêu bất diệu, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu chóng mặt, rút dây móc Long Ca đã tặng cho ta ở eo ra, thời lúc mặt hướng về phía Đại công phủ, ấn mạnh cơ quan, đồng thời giang rộng hai cánh cự điểu.
“Sưu!”
Dây cáp nhanh chóng bắn ra.
Cự điểu tiếp tục lao về phía trước.
Dây cáp đã căng hết cỡ.
Đại lực từ đầu dây kéo mạnh, khiến cái ống chứa dây cáp cơ hồ bay ra khỏi tay ta. Ta liều chết nắm chặt tay, cánh tay gần như muốn rời ra.
Cự điểu ngừng không bay về phía trước nữa. Chấn động mạnh xung quanh móc câu trên đầu dây cáp đã bám chặt vào mái hiên. Lượn vòng quanh đỉnh chóp của đại công phủ. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng bốc lên cao.
Ta biết rằng muốn đưa cự điểu an nhiên hạ xuống mái của Đại công phủ là việc làm tuyệt không có chút khả năng nào. Bèn nghiến răng một cái, đánh mồi lửa, châm lên đầu cự điểu. Đồng thời theo bụng chim thoát thân ra ngoài. Kéo mạnh dây cáp, tận lực nhảy xuống mái của Đại công phủ cách gần ba mươi thước ở phía dưới.
“Bùng!”
Cự điểu toàn thân phát hoả, hướng lên trên không nghiêng nghiêng bốc lên.
“Phanh!”
Vai của ta đập xuống đầu tiên lên trên mái hiên nghiêng nghiêng được xây từ những miếng đá vuông. Không thể nào cưỡng lại được, lăn tròn xuống bên dưới. Trong nháy mắt đã đến cạnh của mái hiên, rơi thẳng xuống dưới.
Trong lòng ta lo lắng không hiểu chiếc áo bông có thể chịu được lực va đập mạnh như vậy không. Lúc này dây cáp căng hết, treo ta lơ lửng trên không. Nếu lực tay của ta chỉ cần hơi buông lỏng, sợ rằng chẳng thể thoát được tai kiếp tan xương.
Phía dưới như có tiếng người truyền lại. Ta kinh hãi vô cùng không dám nhìn xuống, kéo mạnh dây cáp, gắng gượng leo lên trên.
Đến được mái hiên, ta trong lòng máy động, song cước bật một cái, nhảy vọt ra, bám lấy trụ của mái hiên, rồi co người bò vào nơi tối tăm trên mái hiên để ẩn mình.
Lúc này tiếng người vang lên sôi sục.
Ta lén nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới là một quảng trường bốn phía bị các phòng xá vây quanh. Từ trong các toà nhà, vô số người chạy ra, đều chỉ lên trên không, nét mặt hiện thần sắc kinh nghi bất định.
Có kẻ kêu lên: “Ma điểu phát hoả rồi! Phát hoả rồi!”
Lại có kẻ kêu lên: “Bay nhanh thật!”
Ta nghe bọn chúng nói đều bằng Tịnh Thổ ngữ, trong lòng thầm vui mừng. Đây là việc tốt đẹp duy nhất mà Hắc Xoa vương Nghiêu Địch đã làm. Cưỡng bách Hắc Xoa nhân phải nói bằng Tịnh Thổ ngữ. Khiến ta có thể nghe được.
Một tiếng hừm lạnh lẽo vang lên, mọi người phía dưới đều yên lặng.
Trong lòng ta nói: “Chủ nhân chân chính tới rồi! Chỉ không biết là người nào?”
Tám Hắc Xoa quỷ thân hình cao lớn khoác thanh bào, tạo ra cảm giác cực kỳ kích động, ngực phẳng cánh tay lộ ra ngoài, nhưng đều thân vũ khí bảo vệ một Hắc Xoa diễm nữ, bước đến quảng trường.

Ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân Hắc Xoa quỷ, cảm thấy vô cùng mới lạ. Nước da bọn chúng đen đến mức thô ráp, không ngờ lại bóng láng động lòng người. Phối hợp với cơ thể cường tráng khoẻ đẹp, tạo ra một mị lực khác lạ. Khuôn mặt còn xa mới sánh được với vẻ tú mĩ của nữ nhân Tịnh Thổ, môi dày hơn rất nhiều, nhưng hình dáng phân minh, tự nhiên lại tạo ra một phong cách nữ tính và con người khác lạ.
Ta thầm trách bản thân, trong thời khắc này, lại còn xoi mói bình phẩm địch nhân. Chẳng lẽ ta đúng là người thiên tính phong lưu! Kẻ hiển nhiên có thân phận cao hơn các Hắc Xoa quỷ khác cất tiếng nói: “Đó là hoả điểu do thần Hắc Ám phái đến, bay ba vòng ngay trên Thần tướng phủ của Trực Mộ ta, mới quay về bên thần Hắc Ám, quả là ngày đạt cát!”
Ta mới biết đây chính là một trong thất đại thần tướng của Hắc Xoa quỷ Lang Hào Trực Mộ. Thấy ả mặt dài như mặt sói, nhãn tình lấp loé hung quang, quả thật là nhân như kỳ danh.
Hắc Xoa nhân khác đều lần lượt hướng Trực Mộ chúc tụng. Cái chiêu vỗ mông ngựa này đúng là không phân biệt văn hoá hay chủng tộc.
Ta trong lòng kêu lên: “Còn không xéo nhanh lên! Bổn Đại Kiếm Sư còn bao nhiêu việc phải làm.”
Trực Mộ lại tự khoác lác thêm vài câu nữa, mới cùng bọn Hắc Xoa nữ vây quanh bỏ đi.
Chúng nhân lần lượt phân tán, quảng trường lại hồi phục tình trạng vắng vẻ.
Ta theo thủ pháp mà Long Ca đã truyền thụ, vận lực rung mạnh dây cáp, lại ấn mạnh lên nút thu hồi.
“Sưu!”
Âm thanh móc câu đập vào mái hiên liên tiếp vang lên, móc câu tinh xảo quay lại vào trong thân ống. Ta hôn lên bảo bối cứu mạng, rồi mới buộc lại vào eo.
“Thuỳ!”
Một âm thanh bên trong phòng truyền ra.
Âm thanh của một nữ tử khác vang lên: “Không phải nghi thần nghi quỷ, đó là thanh âm nhảy nhót của mấy con chim trên mái nhà. Rối loạn vừa rồi, nhất định khiến chính khó có thể ngủ an lành.”
Âm thanh nam nhân kêu lên vừa nãy, giờ nói: “Quái điểu đó thật đáng sợ, thật khiến người ta cảm thấy cực kỳ kinh dị. Trực thần tướng tuy nói như vậy, ta thấy nó giống như là hoả điểu từ địa ngục bay đến thì đúng hơn. Hoả diễm như vậy chỉ có ở địa ngục mới có.”
Nữ tử nói: “Ôi! Thật không biết Tịnh Thổ nhân từ đâu mà tìm được Đại Kiếm Sư đáng sợ ấy, khiến chúng ta bại hết trận này đến trận khác. Nghe nói bộ đội tiến công phía nam cũng đã đại bại quay về.”
Nam tử nói: “Lo gì. Cho dù Đại Kiếm Sư quỷ kế đa đoan thế nào, cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh diệt vong. Kỳ thật bên trên không cần phải cẩn thận như vậy. Bằng vào thực lực hiện tại của chúng ta, có thể nghiền nát bọn chúng như cám.”
Ta rất muốn nghe tiếp, nhưng thời gian càng lúc càng ít. Bèn trước hết cẩn thận thoát ra khỏi áo bông, rồi hạ đầu khôi xuống, đặt hết lên phần mái hiên rộng rãi. Lại móc cái móc câu vào phần lõm xuống tại rìa mái hiên. Khống chế nút ấn, treo mình lên dây cáp hạ dần xuống. Khi hai chân chạm đất liền rung tay thu hồi móc câu.
Ta lánh vào một bên, dán mình vào bóng tối bên cạnh phòng. Ngẩng đầu quan sát các ngôi sao phía trên quảng trường, lặng lẽ tính toán phương hướng và vị trí của bản thân. Đồng thời ôn lại nơi vào của bí đạo dưới Đại công phủ.
Tiếng bước chân truyền tới.
Lúc này không chạy, còn đợi lúc nào. Ta dán mình vào tường, nhanh chóng di chuyển. Đến lối vào phía bên trái, bèn thò đầu vào quan sát, rồi mới lách người vào.
Một hành lang trải dài ra trước mặt, từ phía cửa chính kéo dài tới một cửa ra khác.
Thải Nhu vì nhiệm vụ này của ta đã đặc chế đôi giày bằng bông, khiến ta nhanh chóng tiến đến phía cửa ra phía bên kia mà không phát ra một tiếng động. Bên ngoài là một đại hoa viên, có ba cái đình tại trung tâm tạo thành hình chữ “Phẩm”, ở giữa là một cái hồ lớn. Một đại đạo xuyên qua hoa viên, đến cái hồ phân thành hai nhánh chạy vòng quanh hồ, rồi lại hợp lại thành một, thông đến bậc thềm đá lớn dẫn tới cổng sau của toà nhà “Đại công đường” của Đại công phủ.
Ta thầm kêu may mắn, nhanh chóng tìm kiếm nơi thích hợp, rồi vội vàng tiến ra bên ngoài, ẩn thân tại bóng tối của một lùm cỏ. Một đội tuần đêm của Hắc Xoa nhân ngay sau đó đi qua.
Đợi bọn chúng đi xa, ta nghiêng mình chui ra. Dưới sự yểm hộ của rừng cây phía bên trái cao rủ xuống, ta lần mò đến một bên của Đại công đường đặc biệt hoa lệ và cực kỳ khí phái.
Khi nhìn hình thế cổng sau Đại công đường, ta trong lòng thầm kêu khổ. Nguyên lai tuy là cổng đang rộng mở, nhưng dưới ánh sáng của đăng hoả, có hơn mười Hắc Xoa binh phân tán thủ vệ. Không khỏi nổi lòng oán giận người đã thiết kế bí đạo. Sao phải xây dựng cửa bí đạo trong một nơi thủ vệ đặc biệt uy nghiêm như vậy.
Ta lưu tâm quan sát tỉ mỉ tình hình. Biết rằng muốn tiến vào đại công đường, tuyệt không thể âm thầm đi qua được cổng sau có phòng thủ chẳng hề lỏng lẻo hơn cổng trước này. Chỉ còn cách lẩn mình sang phía bên phải. Sau khi trườn đi được trăm bộ, ta tiến đến bên một toà nhà theo trực giác nhìn như một phòng xá hùng vĩ của đại công đường. Sau khi xem xét chính xác khoảng sân bên trong không có một ánh đăng hoả chiếu đến, ta bắn dây câu, một lần nữa men theo dây câu leo lên.
Khi đặt chân xuống sân, ta quay người nhìn đại công đường, không thể không vui mừng quá mức. Thì ra ta đang ở bên một toà phòng xá, lại có một đường hành lang kéo dài thông đến phía bên phải của Đại công phủ. Tất cả điều này đều không nhìn thấy trên bản đồ. Chỉ cần ta có thể đi theo hành lang dài này, sẽ có thể âm thầm tiến đến Đại công đường.
Nhưng cũng đề tỉnh bản thân coi chừng một điểm. Vì rõ ràng là toà nhà này hùng vĩ, nhân vật ở trong nhất định trọng yếu vô cùng. Bằng không sao có thể nối liền với Đại công đường? Nói không chừng đây chính là nơi ở của Trực Mộ.
Ta cúi người di chuyển đến trước cửa thông vào trong phòng. Ngồi xổm xuống lưu tâm nghe ngóng một lúc. Sau khi khẳng định không có âm thanh hô hấp, mới rút cây truỷ thủ sắc nhọn bên hông ra, lách qua khe hở của cửa, gạt then cài ra, rồi mở cửa tiến vào.
Dưới ánh trăng sáng, phòng ngủ bố trí hoa lệ hiện ra trong mắt, chiếc giường rộng lớn, một vài chiếc bàn ghế, trông lịch sự tao nhã. Chỉ qua điểm này có thể thấy rằng Hắc Xoa nhân thật sự yêu quí sâu sắc văn hoá Tịnh Thổ. Bằng không sẽ không bảo lưu lại hoàn toàn các đồ trang trí bày biện của người Tịnh Thổ này.
Ta đóng cửa lại, đưa bản thân chìm vào bóng tối.
Ta dựa vào ký ức lần mò đến trước cửa ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy ra một chút. Ánh sáng đăng hoả tràn vào. Ta theo khe cửa nhòm ra ngoài. Thì ra là một đại sảnh.
Ta sau khi khẳng định không có một ai, mới nhẹ nhàng nhón chân bước ra. Đi đến cửa của đại sảnh, đúng lúc ta vừa mới dán tai vào cửa, đột nhiên cánh cửa bật mở ra ngoài. Một nữ tử nước da trắng muốt đứng đối mặt với ta.
Sự việc đến quá đột ngột, chúng ta đồng thời trừng mắt há miệng.
Nữ tử mở miệng ra, nhìn như muốn kêu lên.
Không có sự lựa chọn nào khác, ta đưa một tay ra ôm chặt nàng vào ngực, ép chặt để khoá chiếc miệng nhỏ của nàng lại, tay còn lại đóng cửa vào.
Nàng ta dùng lực đánh ta, đương nhiên chẳng ăn thua gì. Đến khi ta đưa nàng áp mạnh vào tường, nàng ta mới an tĩnh lại một chút, thôi không vùng vẫy nữa
Nàng ta kinh hãi nhìn ta.
Ta nhẹ giọng nói: “Nghe được lời ta nói, thì nháy mắt hai cái.”
Nàng ta vội vàng nháy mắt hai cái.
Ta nói: “Nàng là Tịnh Thổ nhân bị Hắc Xoa nhân bắt giữ phải không?”
Nàng ta lại nháy mắt hai cái.
Ta thầm nghĩ nữ tử này thông minh phi thường, mềm giọng nói: “Ta là người được Thiên Miếu phái tới, đến đây có nhiệm vụ bí mật. Nếu ta buông tay ra, nàng không được kêu lên!”
Đôi mắt lại nháy hai cái.
Ta từ từ bỏ tay ra, trông chừng nếu nàng ta muốn kêu lên, ta cũng có thể lập tức ngăn chặn.
Nàng ta thở ra một hơi, nhẹ kêu lên: “Người ép ta mạnh quá.”
Lúc này ta mới hiểu bản thân đã đè nàng quá chặt, ngại ngùng di chuyển ra một chút.
Nữ tử nói: “Ngươi làm thế nào chui vào đây!”
Ta nói: “Ta không có thời gian giải thích, nói ta hay nàng có đồng ý giúp ta không?”
Trong mắt nữ tử lộ ra thần sắc hoảng sợ, hiển thị đang nhớ đến sự hung ác tàn bạo của Hắc Xoa nhân. Nhưng trước ánh mắt kiên định của ta, do dự một lúc, rồi gật đầu khẳng định.
Ta nói: “Ta muốn đến đường hầm phía dưới Đại công đường, nàng có phương pháp nào không?”
Nữ tử kinh hãi nói: “Đại công đường mỗi cửa đều có thủ vệ, không có sự cho phép của Trực Mộ thần tướng, ai cũng không thể tiến vào, mà xuống đường hầm lại càng khó khăn hơn.”
Ta cảm thấy vô cùng đau đầu. Nếu muốn tìm cửa thứ hai vào bí đạo thì không thể đủ thời gian. Trong lòng hạ quyết tâm, thầm nghĩ không bằng dựa vào kiếm chém giết tiến lên, có thể mở ra bí đạo. Mặc dù ta từ Tạ Vãn biết được bí quyết đặc biệt, cuối cùng vẫn cần một khoảng thời gian. Mà ta lại không thể đồng thời vừa ứng phó Hắc Xoa nhân, lại vừa mở cửa bí đạo.
Ta thở ra một hơi nói: “Danh tự của nàng là gì? Làm gì ở đây?”
Nữ tử nói: “Ta tên Lăng Tư, là nô lệ của Tiểu Tả.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tả?”
Lăng Tư nói: “Là Đái Thanh Thanh Tiểu Tả, từ sau khi Hải thành thất thủ, ta bị chọn làm nô lệ của nàng ta. May mắn là nàng ta, ta mới không bị Hắc Xoa quỷ gian ô, nhưng phần lớn tỷ muội của ta lại không có hạnh vận như vậy.”
Thì ra là một trong thất đại thần tướng Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh, không lạ là có thể bảo vệ được trinh tiết của nàng ta.
Lăng Tư đột nhiên lộ thần sắc hưng phấn, nói: “Có lẽ ta có phương pháp có thể giúp ngươi tìm cách tiến vào.” Rồi định đi ra khỏi cửa.
Không thể không đề phòng lòng người, ta giữ nàng ta lại, nói: “Trước hết nói với ta phương pháp thế nào, cần bao nhiêu thời gian.”
Lăng Tư nói: “Mỗi tối, các Tịnh Thổ nhân bị biến thành nô lệ đều phải đi vào quét dọn Đại công đường. Ta tìm bọn họ thương lượng, tìm cách trà trộn vào. Ta cần phải đi nhanh, nếu chậm sẽ qua mất cơ hội. Ngươi không cần phải lo lắng, Tiểu Tả đã ra ngoài thành quan sát tình huống Tịnh Thổ quân chúng ta. Các nô lệ Tịnh Thổ ở đó trước mắt đều vừa hoan hỉ vừa sợ hãi.”
Hoan hỉ đương nhiên là Tịnh Thổ quân triển khai phản công, sợ hãi chính là Tịnh Thổ quân bị tiêu diệu.
Ta thả nàng ta ra, để nàng ta ra ngoài. Trong lòng nghĩ nếu nàng ta bán đứng ta, dẫn Hắc Xoa nhân đến, ta cũng không có tổn thất gì, tối đa giết thêm vài kẻ nữa thôi.
Nghĩ vậy, ta ngồi xuống chiếc ghế lớn dựa vào tường ở một bên của đại môn, nhắm mắt dưỡng thần, kiên nhẫn chờ đợi, nhẩm đếm hô hấp của bản thân, thầm định nếu sau năm trăm lượt mà Lăng Tư vẫn chưa quay lại, ta sẽ chém giết tiến vào trong Đại công đường, sâm nhập thẳng vào bí đạo. Một lần nữa lại phải dựa vào thể lực, tốc độ và nhận thức về bí đạo của bản thân, cướp lấy thành lâu có giảo bàn, phá huỷ đập nước, có thể trụ được với Hắc Xoa nhân bao lâu thì trụ bấy lâu, lấy mạng đổi mạng.
Đếm đến ba trăm lượt hô hấp, có tiếng bước chân truyền đến.
“Y!”
Cửa bị đẩy nhanh ra.
Ta thầm nghĩ Lăng Tư làm việc đích xác có điểm hiệu suất, liền yên lặng mở mắt ra, định gọi nàng. Nhìn qua, cơ hồ giật mình nhảy dựng lên. Thì ra người tiến vào lại là một Hắc Xoa nữ tướng cao lớn toàn thân trang bị vũ trang như một khối ngọc.
Nàng ta hiển nhiên chưa phát hiện trong đại sảnh có người, quay lưng về phía ta trong đại sảnh, trước tiên cởi áo choàng ra, để kệ nó rơi xuống dưới đất, kêu to: “Lăng Tư! Ngươi ở đâu?”
Ta đưa tay đặt lên chuỷ thủ đeo ở eo, hạ quyết tâm ngay khi nàng ta quay người, sẽ cho một đao trí mạng. Hình ảnh động lòng người phía sau lưng của Hắc Xoa nữ, không cần nói cũng biết là Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh. Nghe danh nàng ta đã lâu, nhưng không ngờ lại gặp nàng ta trong tình huống này.
Đái Thanh Thanh không hề quay người lại. Hai tay làm vài động tác phía trước ngực, cởi ra hộ giáp trên người, lộ ra tấm lưng loã thể.
Nước da đen trơn nhẵn lấp lánh, không có nửa điểm nào có mỡ dư thừa, cùng với bờ vai rộng rãi, nhưng eo lưng lại cực kỳ nhỏ. Đường cong dụ hoặc người khác. Tuyệt đối không thua các tuyệt thế mỹ nữ Thải Nhu và Ny Nhã.
Lúc này ngay cả ta cũng có điểm hoài nghi liệu phi đao của mình có thể ác tâm mà xuất thủ được không.
Sự tình không dừng tại đó. Đái Thanh Thanh tiếp theo cởi bỏ chiến bào ở phía hạ thân. Lão thiên ơi! Bên trong toàn bộ phô bày không một chút che đậy.
Chiếc mông cong lên, đôi chân đẹp dài chắc chắn. Nhất thời ta gần như quên mất mình đến đây vì cái gì. Đái Thanh Thanh than một tiếng u oán, thuỷ chung không hề quay đầu lại, lại cứ như vậy tiến vào trong phòng.
Ta mềm người ra trên ghế, không thể tin được hạnh vận của mình.
Bên ngoài lại nghe có tiếng chân đi đến. Ta vội nhảy lên, nhẹ nhàng mở cửa, nghiêng mình lách ra, không quan tâm đến có phải Hắc Xoa nhân đến hay không.
Lăng Tư đang đi vội vã thấy ta đột nhiên ló người ra, tuy bốn phía đều không có người, nhưng vẫn hoảng sợ đến mức khuôn mặt đẹp trở nên trắng bệch, như muốn nói gì đó.
Ta ra dấu hiệu không được gây tiếng động, tiến sát đến bên tai nàng nói: “Không cần hỏi, nhanh đưa ta đi.”
Lăng Tư đôi môi run rẩy, nàng nắm lấy tay ta, dẫn đi theo hành lang dài vừa có tiếng chân phát ra.
Nhanh chóng đi đến đầu kia của hành lang. Vừa tới nơi thì hàng loạt tiếng bước chân lên lầu đập vào nền đá vang lên.

Lăng Tư không kịp nghĩ, lập tức mở một cánh cửa bên trái, đẩy ta tiến vào, rồi đóng cửa lại, bản thân lưu lại bên ngoài. Ta sau khi vào phòng thì nhìn một lượt, hoảng sợ nhảy dựng lên. Thì ra trong phòng ngồi hơn chục nam nhân, may sao toàn là Tịnh Thổ nhân, nhãn tình đều trừng trừng mở to nhìn ta.
Hai người trong bọn họ đứng dậy, chùm lên ta chiếc áo đen giống bọn họ, đẩy ta ngồi xuống cùng bọn họ.
“Y ai!”
Cánh cửa ngay sau đó bị đẩy bật ra.
Một tên Hắc Xoa binh tiến vào.
Chúng nô lệ Tịnh Thổ đồng loạt quỳ xuống.
Người phía sau lưng ta vỗ một cái, không có cách nào đành phải theo đó quỳ xuống. Bất quá trong lòng đã sớm rủa cả thập bát đại tổ tông Hắc Xoa quỷ.
Hắc Xoa quỷ hung thần ác sát dùng Tịnh Thổ ngữ không chính gốc của gã quát to: “Tối nay không phải quét dọn Thần tướng đường nữa, tất cả nô lệ nam nhân Tịnh Thổ đều phải bị giam tại đại ngục, đứng dậy!”
Mọi người đồng loạt chấn động. Không ngờ Hắc Xoa nhân có biện pháp lâm thời như vậy.
Ta trong lòng than một tiếng dài, hiểu rằng vì sự điều động của Tịnh Thổ quân, đã dẫn đến sự cảnh giới của Hắc Xoa nhân, sợ nam nô lệ Tịnh Thổ trong thành nội ứng ngoại hợp tạo phản, mà ta lại tự đưa đầu vào rọ.
Hắc Xoa quỷ quát to: “Lại còn không từng người một đi ra?”
Ta miễn cưỡng đi theo bọn họ, nhưng hiểu rằng bản thân tuy khoác hắc bào, nhưng vì mặc trùm qua chiến giáp, lại đeo Ma Nữ Nhận sau lưng, ngoại hình béo phì kỳ quái. Chỉ cần không đui, thì có thể nhìn ra rất không thoả đáng. Huống chi ta lại mang khuôn mặt lạ lẫm.
Bên ngoài cửa có bốn Hắc Xoa binh khác, ung dung dùng Hắc Xoa ngữ đàm tiếu. Từ nét mặt của bọn chúng không thấy chút không khí của Tịnh Thổ quân binh đã đến thành nào.
Hắc Xoa binh dẫn đầu đứng bên cửa. Mắt không chớp nhìn từng Tịnh Thổ nhân ra cửa.
Các Tịnh Thổ nhân khác cũng vì ta cảm thấy kinh sợ bất an, có hai người quá kinh hoảng đến mức toàn thân run rẩy.
Hắc Xoa binh đó đột nhiên kêu lên: “Mấy con lợn Tịnh Thổ này thật không dùng được, lại không muốn phải ăn sống bọn ngươi.”
“Phanh!”
Một cước đá trúng vào cổ của một người trong hai người kia. Người này lập tức ngã nhào ra phía trước, nằm lăn trên đất.
Hắc Xoa binh phía ngoài cười lên nắc nẻ, nói ra không ngừng những câu khinh bỉ.
Ta thừa cơ hội đi ra ngoài cửa, nhân lúc Hắc Xoa binh tập trung sự chú ý lên trên người Tịnh Thổ nhân đang lồm cồm bò dậy, liền sát nhập vào trong đội ngũ Tịnh Thổ nhân, để bọn họ dễ dàng che dấu cho ta.
“Y ai!”
Cánh cửa con đường dẫn về phía phòng của Hắc Trân Châu bị đẩy ra. Lăng Tư ra trước, sau đó là Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh.
Ta lúc này mới nhìn thấy dung nhan của nàng ta. Không thể không nổi lên cảm giác kinh ngạc và ái mộ. Không lạ là nàng ta được coi là đệ nhất mỹ nữ trong Hắc Xoa quỷ. Làn da trơn nhẵn như trẻ nhỏ, khiến người ta không cảm thấy màu da đen khó nhìn, ngược lại lại có một thứ mị lực dụ nhân khác lạ. Tóc đen búi thành bó trên đầu phát sáng lấp lánh. Mắt nhỏ dài trong suốt đẹp mê hồn. Cặp môi dày và rộng của nữ nhân Hắc Xoa chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Ngũ quan phối hợp hoàn mĩ không một tỳ vết. Dáng người lại càng không phải nói. Chân dài tương đương với ta, gần như thằng đến tận eo. Ngang ngửa với đôi chân vừa dài vừa đẹp hiếm có của Ny Nhã. Ta tưởng không có nam nhân nào có thể nhìn thấy mà không động tâm.
Lúc này nàng ta đã thay một bộ chiến giáp màu vàng đen đan xen nhau. Tay cầm đầu khôi màu đen. Nhưng ta lại nghĩ đến bên trong không biết có mặc cái gì trên thân thể động lòng người không?
Đái Thanh Thanh khuôn mặt băng lạnh nói: “Bọn quỷ các ngươi kêu cái gì? Chẳng lẽ không biết ta ở đây sao?”
Chúng Hắc Xoa binh hoảng sợ thi lễ thỉnh tội, kinh hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Lăng Tư phía sau Đái Thanh Thanh không dám nhìn về phía chúng ta, không cần nói cũng biết nàng ta đang kinh hoảng phi thường. Bất quá nàng ta lo lắng là ta bị người khám phá ra thân phận.
Đái Thanh Thanh đối với Lăng Tư ngược lại có vẻ thân thiện, nghiêng đầu cất giọng nhu hoà nhìn nàng ta nói: “Ngươi về ngủ đi! Đêm nay ta sợ không về được.” Rồi hiên ngang đi đến chỗ chúng ta.
Sau khi đi qua bên cạnh chúng ta, mùi hương xoa lên người sau khi tắm bay vào mũi ta. Thì ra nàng ta quay về để tắm rửa, khả năng là nàng ta đặc biệt yêu thích sự sạch sẽ!
Tới tận khi bóng lưng của nàng ta biến mất khỏi bậc thềm đá, chúng Hắc Xoa quỷ mới hết kinh hãi. Sau khi dùng tiếng Hắc Xoa khó nghe của bọn chúng giao đàm một lúc, Hắc Xoa binh mới hướng về chúng ta quát to: “Lại không đi mau!”
Chúng ta cố ý đi thành một khối, tiến xuống bậc thềm đá.
Dưới sự áp tải trước sau của Hắc Xoa binh, chúng ta đã xuống đến bậc cuối cùng. Phía trước và bên trái đều có một cửa ngõ. Mặt trước thông đến Đại công đường đã được Hắc Xoa nhân cải tạo thành Thần tướng đường. Phía bên trái thông đến hoa viên.
Hắc Xoa binh không nghĩ ngợi nhiều, đi thẳng qua cửa thông đến hoa viên. Tay ta cởi hắc bào ra. Vừa mới thoát bào bạt kiếm, thì tiếng bước chân vang lên. Một Hắc Xoa binh từ thông đạo dẫn tới Đại công đường chạy đến kêu to: “Đợi chút đã!”
Chúng Hắc Xoa binh nhìn về tên đó.
Hắc Xoa binh đó đi đến trước mặt tên đứng đầu đám Hắc Xoa binh này, kính lễ rồi nói: “Tham tướng có lệnh, chuyển địa điểm giam giữ xuống hầm phía dưới Thần tướng đường.”
Ta không thể không thầm ca tụng thần Thái dương anh minh thần vũ, pháp lực vô biên. Ngay cả thần Hắc ám của Hắc Xoa nhân cũng phải tuân theo sự an bài.
Lúc này ta lại sợ phải tách rời Hắc Xoa nhân.
“Phanh!”
Tấm cửa sắt nặng nề của hầm ngầm đóng lại. Không gian rộng lớn lập tức bị bóng tối bao trùm đến năm ngón tay cũng không nhìn được.
Lúc này trong hầm ngoài chúng ta ra còn có hàng trăm nô lệ người Tịnh Thổ nữa.
Ta bỏ hắc bào xuống, rút ngọn minh đăng từ đai lưng ra chiếu sáng, lớn giọng nói: “Các huynh đệ Tịnh Thổ hãy nghe ta nói!”
Trừ hơn chục người đã sớm đi cùng ta, các người khác đều hoảng hốt nhìn lại.
Ta rút Ma Nữ Nhận ra, đưa ngọn minh đăng cho người ở bên cạnh, lớn giọng nói: “Ta là người được Thiên Miếu phái đến, Tịnh Thổ đại quân tối nay sẽ phản công, thu phục Lưu Tiên thành, các ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
Có người nói: “Chúng ta bị giữ tại đây, có thể làm được gì?”
Ta lùi thẳng đến mặt tường phía sau, dùng chuôi kiếm đập vào, rồi nhanh chóng dựa vào âm thanh đập vào tường rỗng tìm ra bí đạo phía sau. Y như lời Tạ Vãn, ta tìm thấy một viên đá vuông vắn có dấu hiệu ký nhận, kêu to nói: “Phía sau bức tường này, có bí đạo, có thể thông đến các cứ điểm trọng yếu trong thành. Ta muốn các ngươi phóng hoả tứ phía, tạo ra hỗn loạn.”
Bọn họ hoảng sợ nói: “Trong thành khắp nơi đều có Hắc Xoa binh, chúng ta sẽ bị giết mất.”
Ta nói: “Không cần phải lo lắng, Tịnh Thổ quân sẽ sớm phát động công kích, Hắc Xoa binh trong thành đều vội vã hiệp trợ phòng thủ. Nếu không cũng không phải đưa chúng ta vào giam giữ tại đây. Tồn vong của Tịnh Thổ đang nằm trong tay các ngươi. Tịnh Thổ quân phản công lần này nếu thất bại, Thiên Miếu sẽ xong đời, đã minh bạch chưa?”
Các nô lệ Tịnh Thổ đưa mắt nhìn nhau.
Một người trong số họ giơ cao tay kêu lên: “Còn nghi ngại gì nữa! Thân nhân, huynh đệ, bằng hữu của chúng ta đều bị sát hại. Cơ hội trả mối huyết cừu này lại ở ngay trước mắt. Chúng ta cùng lắm thì chết, còn hơn làm kẻ nô lệ tham sống sợ chết.”
Có người vẫn còn do dự nói: “Nhưng chúng ta ngay cả công cụ phóng hoả cũng không có, lại không có vũ khí.”
Ta nói: “Không cần phải lo, Tạ Vãn đại công năm đó bị phá thành, đã lưu lại vũ khí và mồi lửa lại trong bí đạo. Chỉ cần các ngươi nguyện ý, sẽ lập tức tiến hành.”
Một Tịnh Thổ nhân khác đã tham gia yểm trợ cho ta lúc trước nói: “Ngài rốt cuộc là ai?”
Ta nói: “Tịnh Thổ nhân các người đều gọi ta là Đại Kiếm Sư!”
Các nô lệ Tịnh Thổ đồng loạt chấn động, đầu tiên là một hai người quỳ xuống, ngay sau đó tất cả đều quỳ xuống, lẩm nhẩm kêu lên như tự nói với mình: “Thánh Kiếm Kỵ Sĩ, ngài cuối cùng đã tới!”
Bọn họ tất nhiên là từ trong miệng của Hắc Xoa nhân biết đến sự tồn tại của ta. Ta lập tức nói: “Thời gian không nhiều, chúng ta phải mở bí đạo ra!” Rút ra hai cái đục nhỏ, trong đó một cái căn bản để dự phòng dùng về sau. Trước tiên đục vào viên đá có kí hiệu. Sau khi cắm mạnh vào, viên đá đặc biệt dễ vỡ này vang lên một tiếng “Bặc!”, một phần bị rơi vào bên trong.
Hai Tịnh Thổ nhân vội vàng giúp đỡ, trong chớp mắt, trên tường đã lộ ra một tiểu động có thể chui người qua được.
Ta nói: “Ai từng tham gia quân đội?”
Có một nửa số người giơ tay lên.
Một đại hán đặc biệt cường tráng rẽ mọi người bước ra nói: “Ta tên là Sát Tài. Trước khi thành bị phá ta là ngũ đẳng võ tướng. Có thể làm trợ thủ cho Đại Kiếm Sư.”
Ta gật đầu biểu hiện đồng ý, tay rút ra tấm bản đồ chi tiết của bí đạo, trải rộng ra cho bọn họ nhìn, nói: “Bản đồ này ta đã nhìn hàng chục lần, nhường lại cho các ngươi sử dụng. Dựa vào nó, các ngươi có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện tại các vị trí trong thành. Hiện tại trước tiên kiếm lấy mười người đi cùng ta vào bí đạo. Sau khi lấy được vũ khí và mồi lửa, các ngươi sẽ có thể triển khai hành động bất cứ lúc nào.”
Sát Tài nói: “Đại Kiếm Sư! Ngài không muốn dẫn dắt chúng ta sao?”
Ta nói: “Ta lại có sự việc khẩn yếu khác cần làm. Hãy nhớ! Khi các ngươi thấy thành lâu bên cạnh đập nước có ánh đỏ của khói lửa bốc lên trên không, thì lập tức bắt đầu động thủ.” Ngừng lại một chút, lại đề tỉnh một lần nữa: “Các ngươi sử dụng chiến thuật du kích để đánh thành, phải tránh đối đầu chính diện với Hắc Xoa nhân. Chỉ cần chạy vào trong bí đạo, Hắc Xoa nhân sẽ vô pháp truy đuổi các ngươi.”
Chúng nhân ứng tiếng dạ ran. Từ sau khi biết ta là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ, bọn họ dũng khí đều tăng lên bội phần, sĩ khí cao ngút. Sau một lúc, chúng ta tiến vào trong bí đạo. Mùi hôi hám xộc thẳng vào mũi. Nếu chẳng phải ven đường có các cửa thông khí được bố trí xảo diệu, chỉ cần mùi hôi thối cũng có thể khiến chúng ta khó chịu đến chết không sai.
Dưới ánh đèn sáng, chúng ta đi đến nơi cất giấu vũ khí và các công cụ chiếu sáng. Bọn họ hoan hỷ như cuồng lấy vũ khí lên, như là có được cơ hội cứu mạng.
Ta và bọn họ hỗ trợ nhau quay lại, dựa vào ký ức, nhanh chóng đến mục tiêu.
Nghĩ đến thấy cũng buồn cười. Cách đây không lâu ta vừa mới phi hành trên cao không trong bụng đại điểu. Thời khắc này lại chạy tán loạn trong bí đạo như chuột.
Ven đường trong địa đạo có các dạng tiêu ký và văn tự. Chỉ dẫn thông đến các điểm ra vào khác nhau. Dễ dàng nhận biết phi thường. Không lo bị lạc đường. Bằng không ở trong mê cung ngang dọc lẫn lộn thế này, khó phân biệt được phương hướng. Cho dù ta nhớ rõ địa đồ bí đạo, e rằng cũng phải mất rất nhiều công phu, mới có thể tìm được cửa thông đến thành lâu khống chế sự lên xuống của đập nước.
Trong bí đạo tối om không có ánh mặt trời, làm cho người ta hoàn toàn mất đi quan niệm về thời gian. Sau thời gian dài hàng thế kỷ, ta đứng tại phía cuối của đường hầm, ánh sáng của ngọn minh đăng chiếu dọi trên tường trước mặt tạo ra một vòng sáng lớn.
Ta trong lòng bình tĩnh lại. Vì sợ nhất là bí đạo sau nhiều năm không được tu sửa đổ sập xuống thì sẽ hỏng bét hết cả. Nếu đổi lại chạy phía thành lâu phía bên kia, lại phải lãng phí thời gian quý báu vô cùng.
Thời gian không nhiều, ta giở lại mánh cũ, đào một lỗ hổng trên tường, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Không khí trở nên mát mẻ, khiến ta tinh thần chấn động.
Ta ngưng mục quan sát cẩn thận, nhận thấy trong đường hầm đầy tạp vật.
Ta thở ra một hơi dài, tiến thẳng đến chiếc cửa sắt lớn án ngữ lối ra duy nhất của đường hầm. Vận lực đẩy mạnh, cửa sắt lớn không hề nhúc nhích.
Ta trong lòng chửi rủa cái cửa sắt chết tiệt, cho dù có Ma Nữ Nhận ra cầm trên tay, muốn phá cánh cửa này cũng phải tốn rất nhiều công phu, huống chi lại còn kinh động đến địch nhân.
Thanh âm kim loại ma sát bên ngoài vang lên.
Ta trong lòng nghĩ lại tấu xảo đến vậy, vội nấp sau đống tạp vật bên cạnh cửa, thuận tay tắt đèn đi.
Cánh cửa lớn mở ra, ánh đèn tràn vào chiếu sáng lên nơi giấu mình của ta.

Có người cất giọng Tịnh Thổ ngữ không thần chính nói: “Lại đây! Vào đây với ta.”
Một giọng nữ nhẹ kêu lên: “Không được đâu! Hắn ta ở bên biết được thì không được.”
Ta nghe thấy nử tử dùng Tịnh Thổ ngữ thuần chính, liền biết ngay ả chính là Tịnh Thổ nhân. Theo tên Hắc Xoa quỷ này đến tận đây, lại dấu diếm sự thật với một người khác, tự nhiên là tằng tịu bất chính với nhau. Hắc Xoa quỷ này lại có đảm lược lớn đến thế, có lẽ yêu nữ nhân Tịnh Thổ của Hắc Xoa quỷ khác này đến mức điên cuồng, vì thế mới bất chấp nguy hiểm, trốn ở đây làm cái việc xấu hổ này.
Trong lòng đồng thời suy nghĩ. Hắc Xoa nhân sau khi xâm lược Tịnh Thổ, chiếm lĩnh vùng đất bắc phương và nhiều nữ nhân Tịnh Thổ, cả ngày tầm hoan hưởng lạc, dâm dật ngập sâu. Đối với chiến lực của bọn chúng nếu nói không có ảnh hưởng, ta là kẻ đầu tiên không tin. Ngay trước mắt là ví dụ sinh động.
Cánh cửa sắt lớn khiến ta mới đây khổ não rất lâu lại nhẹ nhẹ đóng vào, tiếp đó là tiếng ma sát thân thể và âm thanh thở gấp của nam nữ.
Ta trong lòng thầm chửi, nếu bọn chúng còn không li khai cánh cửa, sẽ là thời khắc ta không khách khí nữa.
Nữ tử kêu lên yêu kiều, nghe âm thanh hiển nhiên là được ôm ấp cả người.
Hắc Xoa quỷ rõ ràng đang trong trạng thái cực kỳ phấn chấn, vội vã đi đến đống tạp vật ở giữa hầm, bắt đầu làm cái việc ấy.
Ta thở ra một hơi, rón rén mò đến cánh cửa lớn, nhẹ nhàng mở cửa ra, nghiêng mình luồn ra bên ngoài, rồi thuận tay đóng cửa lại, lại đóng cả then cửa vào. Cho dù bị đôi nam nữ trong đó phát giác, bọn chúng cũng không thể nào ra được.
Một đạo bậc thềm đá đi lên phía trên trải dài ra trước, vách tường hai bên cứ cách mười bước lại có một chỗ lõm vào, bên trong có một bát đèn dầu chiếu sáng ra bên ngoài. Phía đầu bên kia của thềm đá là một hàng cửa.
Ta bạt xuất Ma Nữ Nhận, nhảy một bước hai bậc, chạy thẳng lên trên. Đến trước cửa, trước tiên mở hé ra, rồi nhìn ra bên ngoài.
Một trận gió mát lạnh thổi tới, mang khí tức từ nước sông đến.
Phía ngoài là một thạch thất lớn. Mặt đối diện sông có ba thạch trụ. Ba mặt còn lại trừ một mặt có một cánh cửa lớn, đều là vách tường bịt kín. Phải trái hai bên đều có lối thông đến thềm đá dẫn lên tầng hai. Bên cạnh cánh cửa lớn có ba thanh sắt thô, đương nhiên là nếu cần thì dùng để đóng cửa từ phía trong, đề phòng người khác phá cửa xông vào.
Trên thạch trụ có hai cơ quan bắn đá nổi lên, bên cạnh cơ quan đầy các đống đá. Khả dĩ tưởng tượng khi có thuyền của địch bơi đến, hai cơ quan bắn đá này ngay lập tức có thể trấn giữ một đoạn sông của Lưu Tiên hà.
Hơn mười Hắc Xoa quỷ, đứng bên cạnh cơ quan bắn đá, thì tuyến toàn bộ nhìn ra mặt sông bên ngoài. Vũ khí của bọn chúng hoặc là treo san sát trên tường, hoặc là để bên cơ quan bắn đá.
Bọn chúng dốc sức với chức vụ như vậy, lại làm thuận tiện cho ta.
Ta nghiêng người lách ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lợi dụng lúc ánh mắt bọn chúng đều nhìn ra mặt sông, ẩn mình ra đằng sau một đống đá lớn. Bọn Hắc Xoa quỷ nói chuyện bằng ngôn ngữ của bọn chúng. Bất quá nghe bọn chúng cười dâm dật không ngừng, câu chuyện tự nhiên là có quan hệ đến đôi nam nữ đã bị ta khoá dưới hầm.
Có người đột nhiên dùng Tịnh Thổ ngữ nói: “Người đầu tiên đã được miếng đầu tiên, hiên tại đến phiên ta.”
Tiếng bước chân vang lên, ta cười lạnh một tiếng, từ phía sau đống đá đứng bật dậy, hai tay đều nắm lấy phi đao từ đai lưng rút ra.
Hắc Xoa quỷ vừa mới đi đến đường hầm ngạc nhiên nhìn ta.
Tay rung lên một cái, phi đao bay đúng vào yết hầu hắn.
Một tên khác quay đầu lại, yết hầu vừa vặn lĩnh trọn mũi phi đao khác của ta.
Mười một tên Hắc Xoa binh còn lại đồng thời kinh hoảng.
Ta tiến lên như mũi tên. Ma Nữ Nhận rời khỏi vỏ ra ngoài, ba cái đầu bay lên không trung. Lúc này, thi thể hai tên bị trúng phi đao mới ngã xuống mặt đất.
Ma Nữ Nhận lại loé lên, lại có ba tên nữa chưa kịp đưa vũ khí lên thì sinh mạng đã ô hô. Năm tên còn lại cử khởi vũ khí mâu và phủ của bọn chúng, nhắm vào ta điên cuồng tấn công.
Ta hừm một tiếng, Ma Nữ Nhận trong không trung quay một vòng, chém gãy hai thanh trường mâu hình xà, tiến vào giữa bọn chúng, trước tiên vung kiếm giết chết một tên, rồi liên tiếp chém bổ vào người một tên khác khiến cho máu tươi văng ra tứ tung rồi rơi xuống đất.
Ba tên chưa bị giết hồn phi phách tán, chia làm ba hướng chạy vội ra sau.
Ta tay trái rút ra cái đục để đào trong địa đạo, ném về phía kẻ bên phải. Đồng thời nghiêng mình lăn người trên mặt đất rồi bật dậy, Ma Nữ Nhận vạch một đường trên mặt của một tên, rồi lại thu tay ném mạnh Ma Nữ Nhận ra, ghim tên cuối cùng còn sống sót thẳng lên trên tường.
Cả ba tên đều chưa kịp kêu một tiếng nào, đã đồng thời tử mệnh.
Không thể trách ta lạt thủ vô tình. Vì ta không muốn kinh động đến Hắc Xoa quỷ trên ba tầng lâu phía trên.
Ta rút Ma Nữ Nhận ra khỏi thi thể, mũi nhận sắc bén đã rút ra, thi thể vẫn dính lên trên tường không rơi xuống.
Ta chạy đến mặt thềm bằng phẳng rộng rãi bên ngoài thành lâu, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên trời cao, không gian đêm tối trong sáng làm người ta cảm thấy thoải mái. Chiếc đập nước khổng lồ nằm ngang ngăn chặn dòng chảy của đại hà. Chín sợi dây sắt từ phía trên nghiêng nghiêng hạ xuống, buộc vào chín vòng tròn lớn trên đỉnh của cái đập lớn này.
Ta rút pháo hoa do Tiểu Ải Bàn đưa cho, dùng mồi lửa châm vào đầu dẫn, nắm chặt trong tay.
“Sưu!”
Pháo hoa trùng trùng bắn lên trên trời, đạt đến hơn năm mươi thước trên không, rồi mới bạo xuất ra thành một quả cầu hoa đỏ tươi đẹp loá mắt. Nàng trăng vốn đang xinh tươi trên không trung đêm tối lập tức biến đổi sắc màu.
Trong lòng ta dấy lên vạn trượng hào tình. Trước hết lấy ba thanh sắt lớn chặn ngang đại môn đi ra phía ngoài, rồi nâng kiếm tiến lên tầng trên.
Đúng vào lúc ta đạp cửa tiến vào, hai Hắc Xoa binh vừa vặn đi ra. Ta không nói một lời, Ma Nữ Nhận chém ra như thiểm điện. Hai tên đó ngay cả thời gian kêu lên thảm khốc cũng không có, ngã ngửa vào bên trong.
Ta nhảy vọt vào.
Liếc mắt nhìn thấy ở chính giữa có một bánh xe giảo luân phân thành ba tầng. Mỗi tầng điều khiển một dây cáp dày. Giảo bàn ở tầng cuối cùng được lắp đặt hai mươi cọc sắt dày. Bên cạnh mỗi cọc sắt đều có một Tịnh Thổ nhân đang đứng, chân bị trói bằng xích sắt nối đến cái vòng sắt bên cạnh giảo bàn. Ba dây cáp bằng sắt dày, phân thành ba tầng thượng trung hạ từ bên thân của giảo bàn đi ra, đi qua một trục sắt tròn trên tường, rồi tiến thẳng ra bên ngoài.
Năm tên Hắc Xoa binh tay cầm trường đao, chia ra bốn góc của bánh xe, ngạc nhiên nhìn ta.
Ta cười lớn nói: “Trước khi chết cố mà kêu to vào nhé!”
Hắc Xoa binh lúc này mới sực tỉnh, hiểu ra chuyện gì phát sinh, gào lên điên cuồng từ các vị trí khác nhau tấn công tới.
Ta linh hoạt nhảy nhót, tiêu diệt năm tên đó dễ như chém dưa cắt cỏ. Lúc này Hắc Xoa binh trên tầng đã phát giác bất diệu, từ cầu thang kéo xuống.
Ta nhìn hai mươi Tịnh Thổ nhân cười nhẹ, rồi xông thẳng vào giữa đám Hắc Xoa binh, triển khai một loạt sát chiêu cực kỳ tinh tế.
Vuốt, quét, đâm, chém. Địch nhân đứt đầu đứt cổ, máu tươi tới tấp rơi xuống, không kẻ nào có thể đỡ được hai chiêu của ta.
Khi ta đánh giết lên đến tầng ba thì đột nhiên phát giác không còn có đối tượng nào để vung kiếm lên nữa.
Hai mươi cặp mắt ngây ngốc nhìn ta không thể nào tin.
Ta không có thời gian giải thích với bọn họ, chạy thẳng lên tầng bốn. Mới phát giác trừ hai mươi Tịnh Thổ nhân phụ trách di chuyển giảo luân, tất cả Hắc Xoa binh đã sớm xuống làm mồi cho kiếm của ta từ trước.
Ta nhìn các Tịnh Thổ nhân quát to: “Ta là bộ đội tiên phong của Tịnh Thổ quân, lập tức đẩy bánh xe giảo luân, để đập nước chìm hẳn xuống sông.”
Đám Tịnh Thổ nhân đó ngây người, rồi đồng loạt hét lên hoan hỉ, phát lực đẩy giảo luân.
Ta xuống từng tầng từng tầng một, phát ra mệnh lệnh.
Đến khi ta tới tầng cuối cùng nơi có các cơ quan bắn đá thì cái đập nước lớn trên sông đã dần dần chìm vào dòng nước. Hạ đập xuống so với nâng đập lên dễ dàng hơn nhiều.
“Oanh oanh oanh!”
Tiếng lôi mộc đánh thốc vào đại thiết môn vang lên chấn thiên. Đá vụn trên tường rơi xuống tới tấp. Hắc Xoa binh đang bị treo trên đó không làm sao được ngã bổ nhào xuống.
Ta lại chạy lên trên các tầng, chém đứt hết các xích sắt đang trói giữ các Tịnh Thổ nhân, quát to: “Cầm vũ khí lên, chỉ cần chúng ta thủ được đến khi Tịnh Thổ quân đến, thì sẽ có thể sống sót.”
Khi ta lại chạy xuống thì một tiếng “Phanh!” lớn vang lên, cả đại thiết môn lẫn vách tường bay về phía trước. Hắc Xoa nhân nhiều không đếm xuể như cơn thuỷ triều tràn vào.
Ta một mình lên trước, phòng thủ bậc thềm đá, kiếm pháp thi triển đến cùng cực, đón tiếp thế công của Hắc Xoa nhân.
Hắc Xoa nhân trùng trùng kéo lên, loáng một cái trên bậc thềm đá đã không biết có bao nhiêu thi thể Hắc Xoa nhân, nhưng bọn Hắc Xoa nhân tấn công lên cũng không hề dừng lại.
Đột nhiên, trên mặt sông ánh lửa bốc lên hừng hực, các bè gỗ cháy rực lên tận trời nương theo dòng nước trôi đến, tiến thẳng vào trong thành.
Ta cười lớn nói: “Đến tốt lắm!”
Hai chân búng lên, thân người lăng không, lao đến giữa Hắc Xoa binh. Ma Nữ Nhận múa thành một vòng tròn. Bảy, tám Hắc Xoa binh phụt ra máu tươi rơi ra phía sau, thúc vào bọn đứng đằng sau ngã liểng xiểng.
Tịnh Thổ nhân đứng phía sau của ta, hét lên một tiếng lớn, vũ khí lấy được của Hắc Xoa nhân cầm trong tay vung lên như điên cuồng, dũng mãnh như hổ báo, xông xuống chém giết. Nhóm nô lệ này được tuyển chọn làm công việc nặng nề này, thân thể lúc này đã tráng kiện hơn xa những nô lệ bình thường, lại thêm bình thường bị ngược đãi cùng cực. Được ta mang đến cho cơ hội phát tiết, thật là dũng mãnh như hổ báo điên cuồng, thế bất khả kháng.
Ta khi đó chém giết ra đến bên ngoài động phía sau cánh cửa đã bị phá. Chỉ thấy thành tường phía nam của Lưu Tiên thành ở ngay phía trước mặt. Khoảng không gian rộng lớn giữa ta và tường thành có chi chít Hắc Xoa binh, sợ phải cả ngàn tên chứ không ít.
Ta kinh hãi rút lui lại về động, hướng Tịnh Thổ nhân phía sau quát to: “Địch nhân thế lớn, nhảy mau xuống sông trốn chạy!” Đồng thời khổ cực chống đỡ lại các Hắc Xoa nhân muốn tiến công đến.
Không đầy một chốc, ta đã bị nhiều vết thương, trong lòng kêu lên: “Làm sao bây giờ?”
Một trường thương từ phía bên phải đâm nghiêng tới.
Kiếm của ta vừa mới đở một cây đại phủ, không làm sao được đành phải vội vàng lui vào trong. Tịnh Thổ nhân bên trong hết sức tuân lệnh ta, sớm đã chạy đi hết cả.
Trên mặt sông vẫn tràn ngập hoả thuyền, thật khiến ta kỳ quái không hiểu bọn Yến Sắc sao có thể tạo ra nhiều bè gỗ đến như vậy.
“Khanh khanh thương thương!”
Ta liên tiếp chặt gãy bốn binh khí nặng nề của địch nhân, rồi lăn tròn xuống đất, phi đến bậc thềm bằng phẳng.
Sát thanh từ mặt sông truyền lại, một đoàn bè gỗ trở quân Tịnh Thổ bám theo ven sông kéo đến, dưới sự yểm hộ của hàng chục thuẫn bài, bắn tên như mưa về hai bên bờ sông.
Ta biết đã hoàn thành nhiệm vụ, liền nhảy thẳng xuống sông. Ta lặn dưới nước đi một đoạn rất xa, rồi mới cất đầu lên khỏi mặt nước, thì thấy lửa cháy đầy trời.
Hắc Ma thuyền đỗ ở bên sông bị chìm vào trong biển lửa. Hai bên bờ nhiều nơi cũng bốc cháy bừng bừng. Trên mặt sông lúc này tràn ngập bè gỗ, mang theo tiếng hò hét chấn thiên của quân Tịnh Thổ, lần lượt cập vào hai bên bờ, rời khỏi sông nhảy lên bờ mở ra trận chiến đoạt thành.
Bốn bề đều vang lên tiếng hô chém giết không ngớt. Tình huống hỗn loạn thật không bút nào tả xiết. Vừa mới chạy đến con đường lớn ven sông lượn quanh khu rừng cây, thì một đoàn người tay cầm vũ khí, từ phía trái điên cuồng hò hét chém giết tiến tới.
Ta kinh hoàng, bình tĩnh nhìn lại, thì ra đều là các nô lệ Tịnh Thổ. Hơn chục người trong đó nhận ra ta, hướng các người khác quát to: “Đây là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ!”
Chúng nhân vội vã quỳ xuống. Ta cười vui mừng, đúng là thời khắc tốt để quỳ xuống. Ngũ đẳng võ tướng Sát Tài đi đến, nói: “Đại Kiếm Sư, hãy dạy chúng ta phải làm sao?”
Ta hỏi: “Các ngươi sao nhiều người thế?”
Sát Tài hào khí bốc lên tận mây xanh nói: “Chúng ta công phá đại giam ngục, giải phóng tất cả mọi người trong đó.”
Ta đại hỉ nói: “Đi theo ta, chúng ta đi phá cổng thành, ngươi dẫn đường.”
Chúng nhân nhất tề hô lên, tranh nhau hùng dũng tiến về phía cổng thành.
Lúc này một đội Hắc Xoa quân gồm trăm tên xông ra nghênh diện, thấy thanh thế của chúng ta, hoảng sợ quay đầu chạy trốn.
Dưới ánh hoả quang chiếu sáng, chúng nhân như mãnh thú sổ lồng, điên cuồng truy đuổi.
Ngược lại ta là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ lẽ ra phải đi đầu nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Trong lòng thoáng động, không theo bọn họ chạy đến cổng thành, nhanh chóng quay đầu đi về phía Đại công phủ.
Phòng ốc hai bên con đường lớn đều đóng chặt cửa, tiếng khóc thảm thiết của nữ nhân và hài tử từ trong vọng ra. Ta không biết trong đó có bao nhiêu là nữ nhân và hài tử Hắc Xoa nhân, có bao nhiêu là nữ nhân và hài tử Tịnh Thổ?
Một đội Hắc Xoa quân cưỡi ngựa từ đường to ngõ nhỏ chạy ra, phần lớn ngay cả chiến giáp cũng chưa mặc xong, vội vã phi về phía bờ sông, trên mặt đều mang thần sắc kinh hoàng.
Thế công của quân Tịnh Thổ quá đột ngột, thêm nữa tuyến phòng thủ hai bên bờ sông dài đến mười dặm, nhân số bọn chúng cho dù hơn rất nhiều, cũng tuyệt không thể trụ được. Huống chi đại bộ phận Hắc Xoa binh lại tập trung tại nơi hoang dã bên ngoài thành, toà thành giống như là bỏ trống.
“Oanh oanh oanh!”
Trên Lưu Tiên hà bất ngờ truyền lại âm thanh nổ dữ dội của Long Nộ hống.
Ta lại tránh mặt hai đội Hắc Xoa binh, nhắm lấy một tên đi lạc lõng, chém ngã hắn xuống ngựa, rồi nhảy lên ngựa của hắn, kéo mạnh dây cương, quay đầu phi về Đại công phủ.
Chạy được một lúc, trên đường không gặp lại Hắc Xoa binh nào. Tiếng chém giết từ bờ sông truyền tới lại càng thảm thiết.
Lúc này ta đã tới trung tâm Lưu Tiên thành, cưỡi ngựa chạy thẳng vào con đường lớn rợp bóng cây dẫn đến Đại công phủ. Đến trước quảng trường duyệt binh của Đại công phủ, chỉ thấy cổng ngoài của Đại công phủ mở rộng, nhưng không thấy một nhân ảnh nào.
Ta thầm kêu không hay, lẽ nào Lang Hào Trực Mộ sớm dốc toàn lực ra phía ngoài kháng cự quân Tịnh Thổ. Làm cho mĩ mộng bắt giữ được ả của ta lại phải tạm thời tan vỡ.
Ta cưỡi ngựa phi lên trên bậc thềm đá, như một cơn lốc lao vào quảng trường bên trong cổng, hét to lên: “Có Tịnh Thổ nhân ở đây không?”
Đại công đường đứng sừng sững ở phía trước. So với phía sau mà ta nhìn thấy trước đây, khí thế lại không giống nhau. Thành thị bắc phương của Tịnh Thổ, ví dụ như Lưu Tiên thành này, bất luận trên quy mô hay thiết kế, đều hùng vĩ đồ sộ hơn nhiều so với Phiêu Hương thành ở phía Nam. Nhưng lại khuyết thiếu sự tự nhiên và tú lệ của kiến trúc của người phương nam.

Ta vừa chạy vừa kêu. Lúc đi đến trước Đại công đường thì có một nữ tử Tịnh Thổ chạy ra.
Ta nhảy xuống ngựa, đón nàng ta.
Đi đến gần, mới thất vọng phát giác đối phương không phải là Lăng Tư.
Nữ tử nhiệt lệ tràn đầy mắt chạy tới, lao thẳng vào lồng ngực của ta, ôm chặt lấy ta khóc nói: “Thật quá tốt! Thật quá tốt! Các ngài cuối cùng cũng đã đến!”
Ta vội vàng hỏi: “Hắc Xoa nhân chạy đi đâu rồi?”
Nữ tử nói: “Trực thần tướng nhận được tin tức quân Tịnh Thổ tiến công vào trong thành, lập tức cùng với Hắc Xoa nhân của ả vội vã rời khỏi phủ, lại ép các nữ nhân Tịnh Thổ của ả nhất tề chạy theo, ta … ta phải trốn đi, mới … mới….”
Lại tiếp tục khóc lên.
Ta vỗ vào lưng của nàng ta, nhẹ giọng nói: “Nàng biết Lăng Tư không?”
Nữ tử nói: “Đó là ái tỳ của Đái thần tướng từ bắc phương tới, nàng ấy đã bị bọn chúng mang theo đi rồi.” Nàng ta đã gọi quen thần tướng, nhất thời không thể cải biến lời nói được.
Lòng ta chìm thẳng xuống, xem ra Trực Mộ này rất biết vấn đề then chốt. Vừa nghe chúng ta đã công vào trong thành, liền phán đoán ra ngay đại thế đã mất, lập tức đào tẩu.
Ta một mặt an ủi nữ nhân Tịnh Thổ trong lòng, một mặt nhanh chóng động não suy nghĩ. Trực Mộ nếu muốn đào tẩu, phương pháp tốt nhất là dùng Hắc Ma thuyền mà chạy. Hoả thuyền của chúng ta tuy công thế lăng lệ, nhưng cũng không thể thiêu hết hắc thuyền, chỉ cần có đôi ba chiến thoát khỏi bị lửa đốt, bọn họ sẽ có thể chạy thoát.
Nhưng điều quan trọng là đập nước tại đoạn sông phía bắc thành phải được hạ xuống.
Ta nhìn nữ tử nói: “Nàng lưu tại đây, tìm nơi nào trốn tiếp, đến khi chúng ta khống chế toàn bộ, mới được chạy ra.”
Nữ tử y lời rời khỏi ta, chạy lại vào trong Đại công đường.
Ta nhảy lên yên ngựa, phi ra khỏi Đại công phủ, lại men theo con đường lớn, đi đến đoạn sông phía bắc.
Trên con đường lớn không thấy ai cả. Cuộc chiến vẫn diễn ra tại phần bờ sông phía nam. Ta chợt đưa mắt nhìn, thấy một đoạn Lưu Tiên hà trong thành đều bốc cháy bừng bừng. Có thể thấy tường thành phía bắc ẩn hiện phía sau những cánh buồm bị gãy trong biển lửa của Hắc Ma thuyền. Trên đường bắt đầu xuất hiện các hắc nhân chạy trốn về cổng thành phía bắc, có nam có nữ, sợ hãi kinh hoàng không kể xiết.
Ta rời khỏi con đường lớn, xuyên qua khu rừng giữa con đường ven sông và bờ sông, chạy thẳng đến bên sông.
Vừa ra khỏi khu rừng, liền nhìn thấy ở hạ du đang đậu năm Hắc Ma thuyền vẫn còn hoàn hảo. Một thuyền trong đó vừa mới rời khỏi bờ sông, tiến ra ngoài thành. Bên bến đỗ của cự hạm tập trung đầy Hắc Xoa binh, vội vã lên thuyền, chuẩn bị chạy trốn.
Đập nước phía bắc đã chìm vào trong nước.
Ta kỳ quái sao không nhìn thấy nửa quân Tịnh Thổ nào. Quay đầu nhìn về mặt sông, mới phát giác đường sông đã bị ba Hắc Ma thuyền bốc cháy xoay ngang phong toả. Không lạ là quân Tịnh Thổ không thể vượt qua.
Ta rút Ma Nữ Nhận, đạp vào bùn đất ở bờ sông, thúc ngựa phi thẳng tới.
Hắc Xoa nhân đang lên thuyền phát sinh cảnh giác. Hơn chục tên giương cung lắp tên, bắn về phía ta.
Ta cúi người về phía trước múa kiếm, gạt từng mũi từng mũi ra.
Tiếng gió từ phía bên phải nổi lên. Ta kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy trên Hắc Ma thuyền gần ta nhất, bắn ra một cơn mưa tên, hướng vào ta chụp xuống. Ta tự biết vô pháp ứng phó với hai trận mưa tên góc độ khác nhau này, đành phải bay ra khỏi ngựa, lăn mình vào trong rừng.
Chiến mã đáng thương ngã nhào xuống đất, trên mình cắm đầy trường tiễn.
Ta lại lăn trên bờ thêm hơn mười thước nữa, mới nhảy bật dậy. Chính vào lúc muốn dựa vào sự yểm hộ của rừng cây để ẩn mình đi theo, thì một trận vó ngựa chợt từ con đường lớn ven sông truyền tới.
Ta thầm nghĩ có lẽ là quân Tịnh Thổ đến, nhưng lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó ngay. Quân Tịnh Thổ từ thuỷ lộ tiến công đến sao có thể cưỡi ngựa. Trong lòng rúng động, nhảy vọt tới bìa rừng, rồi quay lại nhìn.
Một đại đội kỵ binh Hắc Xoa, nhếch nhác vội vã từ con đường ven sông chạy tới, tối thiểu có bốn, năm trăm người.
Ta tự vấn vô lực hạ bọn chúng, chỉ có cách giương mắt nhìn chúng đi qua.
Đại đội đi qua không lâu, lại có một tiểu đội sáu người khác phi tới. Trong đó có một nữ nhân, chính là Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh mĩ diễm động lòng người.
Ta vui mừng khôn xiết, cười lên một tiếng dài, nhảy vọt ra, cầm kiếm đứng giữa đường.
Ba tên Hắc Xoa binh trên hàng đầu tiên hét lên dữ dội, nhấc xà hình mâu được Hắc Xoa nhân ưa dùng lên, nghiêng mình lao tới. Một tên trong đó xua ngựa đánh thẳng vào trước mặt ta.
Ta trong tiếng cười lớn, nghiêng người tránh, Ma Nữ Nhận loé lên, trước tiên đánh rơi tên ở giữa ra khỏi ngựa, rồi mới thong dong quay người né tránh lưỡi mâu của địch.
Vừa mới đứng thẳng người lại, Ma Nữ Nhận đã như một đạo điện chợp rợp trời xuất ra, hai kỵ binh đến sau gập người ngã xuống, chỉ còn có ngựa không tiếp tục phóng về khoảng không phía trước.
Hàn phong đột ngột nổi lên.
Hai thanh trường thương, một thượng một hạ phóng tới.
Chỉ nhìn tốc độ và giác độ của song thương, cũng biết là cao thủ.
Lúc này hai kị binh vừa vọt qua đã quay đầu ngựa lại, từ phía sau giáp công tới.
Ta không muốn hãm thân vào cảnh hai đầu thụ địch, lăn mình xuống đất, xuyên vào giữa hai kị binh từ phía sau tới, tránh được hai thanh trường thương đó, lại biến thành đứng chắn phía trước bọn chúng.
Hai tên kị binh vừa phi tới thuật cưỡi ngựa thật là phi thường, ngay lập tức quay đầu ngựa, lại tấn công trước tiên.
Ta thua sút vì binh khí ngắn hơn bọn chúng, nhưng hơn ở chỗ Ma Nữ Nhận sắc bén thần kỳ, chém hai bên phải trái, hai thanh xà hình mâu chỉ còn lại một nửa.
Lúc địch nhân ngây người thì ta đã ở giữa bọn chúng. Ma Nữ Nhận vung về hai bên. Hai tên đồng thời ngã xuống khỏi ngựa.
Trước mặt đột nhiên mở rộng ra, chỉ còn hắc mỹ nữ Đái Thanh Thanh.
Đái Thanh Thanh hai tay nắm trường thương, bình tĩnh trên lưng ngựa, ngay cả ta cũng không thể không khen nàng ta kỵ thuật cao minh, chỉ cần dùng hai đùi cũng có thể tự do điều khiển chiến mã.
Nàng ta lạnh lùng nhìn ta nói: “Đại Kiếm Sư Lan Đặc!”
Ta mỉm cười nói: “Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh!”
Con mắt dài và đẹp của Đái Thanh Thanh loé lên, nhìn ta từ trên xuống dưới nói: “Chỉ cần giết chết ngươi, thậm chí không có được Lưu Tiên thành, cũng đáng lắm.”
Nghĩ đến nàng ta đối với Lăng Tư nhân từ, lại vì vẻ mĩ lệ khiến người ta phải quên đi cừu hận và chủng tộc của nàng, ta trong lòng đối với nàng tuyệt không có ác cảm. Ta mỉm cười nói: “Nếu như cúng ta không phải gặp nhau bẳng binh đao trên chiến trường, thì thật là tốt!”
Nàng ta đột nhiên đại nộ nói: “Không được nói với ta những lời như vậy!” Rồi kẹp chân vào bụng ngựa, trường thương từ hai mặt giáp kích tới.
Ta thu nhiếp tâm thần, thấy song thương tựa như đồng thời công tới, kỳ thật không chỉ lực đạo khinh trọng khác biệt, ngay cả tốc độ cũng có chút khác nhau. Đánh giá xảo diệu này, chính là điểm để phân thắng bại.
Ta cười lạnh đưa Ma Nữ Nhận ra phía trước, ngay lúc chạm vào một thương do đối phương tiến công đến, lập tức rút nhận lại đánh bay cây thương kia, sau đó rút nhanh lại phía sau.
Đột nhiên Đái Thanh Thanh phát ra một tiếng quát yêu kiều, thương nhiệt triển khai, mãn thiên quang ảnh, như trường giang đại hà tấn công về phía ta.
Ta lặng lẽ xuất kiếm.
“Đinh đinh đương đương!” âm thanh vang lên bất tuyệt đến đau cả tai. Ta đỡ được hơn mười thương của nàng ta, cũng thối lui hơn mười bước.
Điểm cao minh của nàng là lấy hiểm ác làm chủ, phối hợp với tốc độ như thiểm điện, khiến ta muốn thuận thế chém gãy trường thường của nàng cũng không thể được. Hơn nữa nàng ta dùng binh khí vừa dài vừa nặng hơn ta, lấy công làm thủ, ngay cả kiếm pháp siêu tuyệt của ta, cũng vô pháp tiến vào trong thương thế của nàng, ngạnh đỡ chiêu bị ép lùi hơn mười bước. Đúng là việc ta chưa từng gặp qua.
Ta lại một lần nữa đỡ các chiêu thương xuất ra vô định, phiêu hốt, giảo hoạt của nàng. Mạch thương thế của nàng đình trệ lại một chút.
Đây đúng là thời cơ ta khổ công chờ đợi. Vì thế bất luận thể chất nàng hơn người thế nào, thậm chí hơn cả Hắc Xoa nam tử, nhưng huy động trường thương dài hơn mười thước như thế, cuối cùng cũng đến thời khắc kiệt lực. Lúc này là thời khắc đó.
Ta không cho nàng ta có cơ hội để thở, được thế thì không thể khoan dung với người khác. Kiếm mang chuyển thành dày đặc, đánh vào mé trái bên ngựa của nàng ta. Lợi dụng nàng ta trên ngựa không có ưu thế di chuyển linh hoạt như ta, chém về chiếc đùi vừa dài vừa đẹp của nàng.
Đái Thanh Thanh ném trường thương bên trái đi, hoảng hốt rút chân sang phía bên kia, nhưng vẫn không xuống ngựa, chỉ muốn thúc ngựa đào tẩu.
Ta nếu để cho nàng ta đào tẩu như vậy, sau này sẽ không dùng cái tên Đại Kiếm Sư nữa. Ma Nữ Nhận xuyên qua bụng ngựa, chém đứt chỗ đạp chân phía bên phải của nàng.
Chiến mã phi về phía trước, nhưng nữ chủ nhân mĩ lệ của nó bị rơi lại phía sau, lăn trên đường.
Lưng của nàng ta vừa chạm đất, liền mượn lực bật dậy, hít thở nhẹ, hai tay một trước một sau nắm lấy trường thương, chỉ vào ta như lâm đại địch.
Bản năng nam tính khiến nhãn quang của ta tự nhiên lạc vào khuôn ngực đang gấp rút nhấp nhô vì thở của nàng.
Đái Thanh Thanh nổi giận quát lên: “Ngươi nhìn cái gì?”
Ta bình đạm nói: “So với sự gian dâm của Hắc Xoa nhân các ngươi đối với những người bị bắt làm tù binh, ta nhìn thì có đáng kể gì?”
Đái Thanh Thanh trừng mắt phượng giận dữ, trong mắt loé lên tình tự phức tạp. Rồi lại quát lên một tiếng đanh nhọn, trường thương như con độc xà chuyển động tấn công tới.
Trong những người mà ta đã gặp, nếu không bao gồm Đại Nguyên Thủ trong đó, nàng ta là người dùng binh khí dài tốt nhất. Thủ pháp chuyển động cây thương này, là muốn khiến ta cho dù muốn chém vào trường thương của nàng, cũng không thể chém gãy.
Ta quát to một tiếng. Mũi nhận điểm trúng vào mũi thương của nàng.
Một thương hung mãnh tuyệt lân lập tức bị phá tan, nàng ta toàn thân chấn động, lùi ra sau một bước.
Chiếm được tiên cơ, kiếm pháp của ta triển khai tựa như mãnh thú ra khỏi lồng. Cho dù nàng ta có né tránh thế nào, ta cũng đánh trúng đầu mũi thương của nàng.
Đái Thanh Thanh quát mắng yêu kiều không ngớt, giống như ta lúc trước phải thối lui hơn mười bước, ngoại trừ khổ sở phòng thủ ra, không thể tái phát động thế công được nữa.
Lui đến bước thứ mười ba, Đái Thanh Thanh kiệt lực lảo đảo, trường thương bạt sang bên trái, toàn thân bỏ trống.
Ta cười lớn tiến thẳng đến, mũi nhận loé lên một cái.
Đái Thanh Thanh trên tay chỉ còn lại một đoạn cán thương dài chưa đến ba thước.
Ta đút kiếm trở vào bao, chắp tay sau lưng nói: “Không giết được ta đâu! Đái Tiểu Tả.”
Đái Thanh Thanh cười lên một tiếng điên cuồng, cầm đoạn cán thương còn lại, đưa lên ngang ngực lao về ta.
Ta một tay chộp lấy cán thương, vặn ra phía sau.
Tay còn lại của nàng ta chụm các ngón tay lại làm đao, chém vào yết hầu của ta, dụng chiêu cực kỳ hung ác.
Ta cười khanh khách, thi triển cẩm nã thủ pháp, tóm gọn lấy bàn tay ra đòn trí mạng của nàng ta, đồng thời nhấc đầu gối lên, đỡ lấy sát chiêu chân chính đến từ đầu gối của nàng ta phía dưới.
Đầu gối đập vào đầu gối. Ta tuy cứng rắn nhưng cũng bị đau phải trau mày lại. Nàng ta lại càng đau đến mức gập cả người xuống.
Ta thừa lúc Hắc Xoa nữ hung mãnh đang trong lúc vô lực phản kháng, đẩy nàng đến bên bìa rừng, khoá nàng vào một gốc cây đại thụ đặc biệt dày, tỳ hai đầu gối lên trên đùi nàng. Trừ phi nàng dùng miệng cắn ta, dùng trán đánh ta, còn không đừng mong tái thi triển công kích.
Nghĩ đến đã thấy buồn cười. Lúc trước ta ép nô lệ xinh đẹp của nàng là Lăng Tư vào tường. Bây giờ lại ép nàng ta vào một gốc cây. Cuộc đời phải chăng đúng là sự kết hợp liên miên bất đoạn của xảo hợp và hụt hẫng?
Nàng ta không biết có phải sụp đổ ý chí hay không, mềm người dựa vào thân cây, mở miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, bộ ngực cao vút không cần phải mất nhiều công sức liền cảm giác ngay được sự nảy lên hạ xuống của chúng.
Lúc này ta nhớ đến cảnh xuân ướt át lúc nàng quay lưng lại ta thoát y, không thể khống chế được phản ứng bản năng của nam giới.
Nàng ta lúc đầu giận dữ nhìn ta, rồi đột nhiên lại như vứt bỏ hết mọi thứ nói: “Tốt thôi! Ngươi hãy vì nữ nhân Tịnh Thổ báo mối cừu bị gian nhục đi! Bất quá sau đó tốt nhất phải giết chết ta.”
Ta nói lời từ chân tâm: “Ta sao phải giết nàng!”
Đái Thanh Thanh trở nên kích động, thân thể xinh đẹp lấy hết sức vặn vẹo đôi ba lần. Đến khi tỉnh ra là không thể so được với lực đạo của ta, lại thở ra hổn hển nói: “Không cần phải tỏ ra anh hùng hiệp sĩ trước mặt ta. Nếu không phải ngươi có lợi thế từ thanh kiếm, không biết ai sẽ cầm giữ được ai?”
Ta mỉm cười nói: “Thương pháp của nàng đích xác giỏi phi thường. Nhưng cho dù ta không có thanh nhận lợi hại trên lưng, nàng cũng không phải đối thủ của ta, bản thân nàng trong lòng cần phải biết điều đó.”
Đái Thanh Thanh ngạc nhiên ngẩn người, rồi yên lặng không nói gì, cuối cùng nhắm đôi mắt đẹp lại, như muốn biểu hiện không thèm nhìn ta.
Ta buông tay nàng ra, lùi lại phía sau.
Nàng ta choàng mở mắt, không thể tin tưởng nhìn ta.
Ta bình đạm nói: “Nhanh chạy đến thuyền của nàng. Quân Tịnh Thổ đang đến, nhanh đi đi!”
Rồi quay người đi về phía nam thành. Ta có thể thả người mà bắt được khó hơn lên trời này, một mặt vì xác thực có điểm yêu thích nàng, mặt khác chỉ có nàng mới có thể bảo hộ Lăng Tư không bị sự tàn phá của đào binh Hắc Xoa đang trong cơn giận dữ điên cuồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.