Đại Dương Của Em

Chương 55: Tôi không lấy cậu.


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 55: Tôi không lấy cậu.

Sau khi cầu hôn thành công, không khí trong tổ ấm của họ cũng có những thay đổi rất buồn cười.
Thay vì mọi khi phân công ai về trước nấu cơm thì lần này Cảnh Du luôn tranh thủ về nhà đầu tiên nấu cơm cho Ngụy Châu. Sẵn tiện dọn dẹp nhà cửa cũng rất gọn gàng.
Ngụy Châu thì dạo này được hưởng thụ phúc lợi, cảm thấy hạnh phúc lúc nào cũng tủm tỉm cười 1 mình làm cho mọi người xung quanh 10 phần ghen tỵ.
Hôm nay lịch âm đã là 25 âm lịch rồi, còn 5 ngày nữa là giao thừa. Tuần trước ba mẹ Cảnh Du cũng từ Bắc Kinh trở về Đan Đông để thu xếp nhà cửa. Cảnh Du và Ngụy Châu cũng đã đưa ra lời mời ba mẹ Hứa về quê Cảnh Du. Cậu còn chuẩn bị cả vé máy bay cho họ nữa. 28 âm lịch sẽ xuất phát.
Trong lòng Cảnh Du có chút phấn khởi.
Lúc cậu mở cửa vào nhà thì Ngụy Châu mở cửa bước ra, vội vội vàng vàng.
– Em đi đâu vậy?
– Cuối năm rồi, phải “chạy”show để 27 kịp kết thúc ah. Tôi đi đây, ở nhà sắp xếp lại quà nha, tôi nhờ chị quản lý mua hộ ah.
Nói rồi Châu Châu hôn lên má Cảnh Du một cái rồi rời đi. Quả nhiên vất vả quá rồi.
Ngụy Châu vì chuyến đi lần này đã từ chối mấy chương trình ca nhạc mừng năm mới rồi. Nhưng những tạp chí này là đã kí hợp đồng trong năm không thể hủy được. Phải cắn răng mà thực hiện hết. Có khi 1 ngày đi chụp tận 5 nơi. Về đến nhà chưa kịp thư giãn cứ đưa khuôn mặt lạnh tanh dọa người mà nhìn Cảnh Du.
Cảnh Du thì thảnh thơi hơn, tiểu Phong đi về quê rồi nên cậu không phải đến võ đường nữa. Ở nhà mà thu dọn hành lý cho cậu và Ngụy Châu, sắp xếp lại quà cáp cho họ hàng.
Nghĩ đến thu dọn hành lý, Cảnh Du thực sự ngao ngán. Cậu thì không cần gì nhiều, đem vài bộ đồ là được. Còn Ngụy Châu, vì sợ Cảnh Du chọn không hợp ý mình nên đã chọn ra sẵn để trên giường, Cảnh Du chỉ cần xếp vào thôi. Nhưng mà số đồ đó cũng đã hết 2/3 vali rồi. Đó là còn chưa kể đến giày mà Ngụy Châu mang theo.
Cảnh Du thở dài, mở tủ lấy thêm 1 vali đựng áo khoác và giày cho cậu và Ngụy Châu.
Sắp xếp xong hết đã là đầu giờ chiều rồi.
Cảnh Du nằm dài trên giường ngủ lúc nào không hay.
Ngụy Châu về đến thấy im ắng đi vào bếp rồi nhà vệ sinh tìm không thấy cậu ta liền đi vào phòng ngủ.
Cảnh Du 2 chân để dưới đất, thân trên thoải mái soạt 2 tay ra mà ngủ.

Ngụy Châu phì cười nhìn 2 vali ở góc nhà đoán rằng Cảnh Du thu xếp xong rồi.
Cậu leo lên giường nằm ngang bụng Cảnh Du. Hắn ta vì khó thở mà mở mắt, nhìn thấy nam nhân của hắn đang nằm rất thoải mái. Hắn đưa tay chọt vào hông. Ngụy Châu ngồi phắt dậy, ngồi lên bụng hắn, cầm gối quất túi bụi.
– Cậu dám chọc ông à. Cho cậu chết!!
Cảnh Du đưa tay đỡ, lợi dụng sơ hở mà nhào lên ôm Ngụy Châu. Cả 2 lăn lộn trên giường, Cảnh Du khóa tay, ghì cổ, dùng 2 chân ôm ngang người Ngụy Châu.
– Sao nào, thua chưa?
– Thua…thua rồi!!
Cảnh Du vừa buông tay, tên nam nhân kia xoay người lại nhào vào mà cắn vào môi cậu ta. Nắm 2 tay Cảnh Du kéo lên đầu, để mình trong thế chủ động.
Ngụy Châu nhìn Cảnh Du chăm chú với ánh mắt mị hoặc rồi cúi đầu xuống hôn môi Cảnh Du say sưa, tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu ta mà để lên trên đầu.
– Cảnh Du, hôm nay cho tôi chủ động có được không?
– Em nói gì?
– Cho tôi thao cậu đi.
Vẻ mặt nũng nịu của Ngụy Châu thật làm muốn ngươi ta thao cậu ta hơn là để cậu ta thao.
Ngụy Châu dụi đầu vào cổ Cảnh Du mà hôn hít, hôn lên vành tai. Cả người Cảnh Du run rẩy.
– Được rồi, 1 lần này thôi đó. Không có lần 2 đâu.
Ngụy Châu hí hửng, buông tay Cảnh Du ra. Trong nháy mắt cơ thể không một mảnh vải che thân.
Cảnh Du sửng sốt, có chút sợ hãi, lấy chăn trùm kín người.
– Anh… anh suy nghĩ lại rồi. Không được đâu.

– Ngoan nào, nói rồi sao lại nuốt lời chứ. Cậu là nam nhân sao.
Ngụy Châu vừa nói vừa mở chăn ra. Đến khi cái chăn lật tung ra rồi. Cảnh Du cắm đầu mà chạy vào nhà tắm khóa cửa.
Ngụy Châu tức giận gõ cửa liên tục.
– Này, sao lại trốn hả. Cậu ra đây, ra đây cho tôi. Chẳng phải nói cho tôi thao sao. Gì mà dùng hành động yêu thương tôi chứ. Muốn nuốt lời sao. Hoàng Cảnh Du. Cậu ra đây!!!
Mặc cho Châu Châu gào thét trước cửa nhà tắm, Cảnh Du vẫn ngồi yên bất động. Quả nhiên rất khó chấp nhận sự việc này. Thật sự không cam tâm mà.
Ngụy Châu ở bên ngoài biết là không thuyết phục được hắn ta rồi. Liền lấy áo khoác ngủ mà mặc vào, đúng lúc đó mẹ Hứa gọi đến.
– Ngụy Châu ah, mẹ đây. Ban nãy mẹ có đi mua ít đồ khô biếu bên nhà Cảnh Du. Mẹ mua hơi nhiều không biết nhà bên ấy bao nhiêu người, con và Cảnh Du phân ra từng phần giúp mẹ nhé. Một chút người ta sẽ mang đến.
Châu Châu chưa kịp trả lời mẹ Hứa đã cúp máy. Cảnh Du tranh thủ trong nhà tắm mà tắm rửa xong cũng khoác áo ngủ mà đi ra.
Ngụy Châu vì cuộc gọi của mẹ mà quên béng chuyện Cảnh Du mà lên tiếng hỏi:
– Nhà cậu có bao nhiêu họ hàng?
– Cỡ 8 người thôi, đã tính luôn ba mẹ anh ah.
– Được rồi, chút phụ tôi phân quà của mẹ ra. Tôi đi tắm đây.
Đến khi đang tắm rồi mới bất giác nhận ra. Tên không tiền đồ này, là ngươi đang giận hắn có phải không vậy?
Quả nhiên vài phút sau, người bên cửa hàng giao đến, toàn là đồ khô như hải sâm, bào ngư, v…v. Rất chất lượng ah.
Cảnh Du có chút ngại ngùng gọi cho mẹ Hứa.
– Sao vậy Cảnh Du?

– Mẹ ah, có hơi tốn kém không? Mẹ mua toàn đồ mắc tiền thế này, thật con ngại lắm.
– Không tốn, không tốn. Lâu lâu mới có dịp 1 lần, nên mua cho nhà con món tốt nhất. Ba Ngụy Châu còn có mua 2 chai rượu tốt nữa, đừng bận tâm ha. Vui là được rồi.
Cảnh Du dạ dạ rồi cúp máy.
Cả buổi tối 2 vị phu phu người viết tên lên túi, người thì bỏ quà vào. Cứ vậy mà hết 8 phần.
– Này, sau này mà viết thiệp cưới chắc mệt lắm ha.
Cảnh Du đóng gói túi quà, mắt không nhìn Ngụy Châu.
Ngụy Châu vì câu nói đó của Cảnh Du mà thất kinh hồn vía, đưa lời trêu ghẹo.
– Tôi có nói là tôi lấy cậu sao? Hôm trước tôi nói tôi chịu trách nhiệm thôi, không có ý lấy cậu đâu.
Cảnh Du ngước mắt nhìn Ngụy Châu không nói gì mà bỏ đi thẳng vào phòng ngủ.
Giận rồi sao? Đùa tí mà giận sao?
Ngụy Châu len lén theo sau vào nhìn trên giường không có ai. Tính đi ra ban công thì cửa phòng đóng sầm lại. Tên lưu manh kia từ đằng sau cửa lao vào đè cậu hẳn lên giường cho tay vào áo khoác ngủ.
– Bảo bối, không mặc quần lót, là mời gọi anh sao?
– Đồ hỗn đản, buông tôi ra.
Mặc cho Ngụy Châu kêu gào, Cảnh Du cứ dùng tay mà tấn công Ngụy Châu. Cậu ta đỏ hết cả mặt rồi, tay không phản kháng nữa.
Cảnh Du nhấc cậu ta lên giường, đẩy cậu ta lên thân mình.
Ý gì đây?
– Anh có thể cho em ở tư thế chủ động nhưng bắt anh cho em thao, anh không làm được.
Nói rồi, Cảnh Du nhấc người Ngụy Châu lên, dùng gel xoa lên cự vật rồi ấn người cậu ta ngồi lên cự vật mình. Tiến vào rất sâu.
– Em muốn thế nào thì em làm đi.
Cảnh Du nằm xuống, gác 2 tay ra sau đầu. Mặc cho Ngụy Châu hưởng thụ.

Ngụy Châu nhấc mông lên xuống, rồi lại di chuyển qua lại. Cảm giác hôm nay “vuốt” rất thẳng, không bị lệch như mọi hôm. Rất thoải mái.
Cảnh Du nắm ngang hông mà theo tiết tấu của Ngụy Châu di chuyền phần thân dưới.
Cảnh Du bất giác ôm chặt Ngụy Châu ngồi thẳng dậy mà thúc vào.
– Lấy anh không?
Ngụy Châu không lên tiếng, mím môi hưởng thụ.
Cảnh Du lại thúc vào lần 2.
– Lấy anh không?
Ngụy Châu đầu tê rần rần mà mất tự chủ.
Cảnh Du thúc mạnh lần 3.
– Lấy anh không?
Ngụy Châu chịu không nổi nữa rồi. Bất giác ôm lấy Cảnh Du mà gào lên.
– Con mẹ nó, lấy, lấy cậu được chưa.
Cảnh Du mĩm cười, đè Ngụy Châu dưới thân mà không ngừng thúc tới. Không quên vòng tay ra trước mà vuốt ve tiểu bảo bối.
Cảnh Du gần ra rồi, ôm chặt lấy vai Ngụy Châu mà gầm lên. Ngụy Châu cũng không chịu nổi nữa mà cho ra đầy tay Cảnh Du.
Cả 2 mệt mỏi nằm vật ra giường.
Cảnh Du vòng tay ôm lấy Ngụy Châu.
– Không cần kết hôn vội. Anh nói rồi, anh có thể đợi. Chỉ cần như bây giờ, đừng rời xa anh.
Ngụy Châu ôm đầu Cảnh Du vào ngực mà vuốt ve.
– Sẽ không xa cậu, sẽ không xa cậu. Cả đời này cũng không xa rời cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.