Đại Dương Của Em

Chương 54: Chứng minh tình yêu.


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 54: Chứng minh tình yêu.

Sau hôm từ nhà trở về tâm trạng Châu Châu cũng ổn định hơn rồi. Tự nhủ với bản thân cái gì nên quan tâm thì quan tâm, cái gì cho qua được cứ cho qua. Nhưng mà dạo này Cảnh Du lại rất kỳ lạ.
Sáng sớm đã thấy cậu ta ăn sáng vội vàng rồi rời đi. Dạy nhu thuật cũng về trễ hơn. Tần suất bấm điện thoại tăng lên. Nhiều khi xem tin nhắn lại cười 1 mình. Hỏi tới thì không trả lời, cứ bảo không có gì.
Ngụy Châu có chút bận tâm, lòng có chút xao động, nhất là vô tình nhìn lướt qua hình đại diện nhắn tin với Cảnh Du là con gái.
Lúc ăn cơm tối, Cảnh Du miệng ăn nhưng mắt lại nhìn điện thoại rồi lại mĩm cười. Ngụy Châu thực sự khó chịu rồi liền dằn đũa lên bàn, dùng ánh mắt sắc lịm nhìn Cảnh Du.
– Này, giờ ăn cơm hay bấm điện thoại. Tôi nấu đồ ăn khó ăn lắm hả.
– Ăn, ăn, anh không nghịch nữa.
Nói rồi Cảnh Du cho điện thoại vào túi quần mà ăn cơm. Ngụy Châu cảm thấy miệng đắng chát. Không còn tâm trạng mà ăn nữa rồi.
Trong lúc Ngụy Châu rửa chén, Cảnh Du đi tắm, đồ thay ra bỏ vào giỏ phía trước cửa. Ngụy Châu len lén đi lại lấy điện thoại trong túi. Vừa mở màn hình bấm mật khẩu xong lại đòi dấu vân tay.
Gì chứ? Ngụy Châu há hốc mồm, mím chặt môi, ánh mắt đầy phẩn nộ.
Hôm nay lại khóa dấu vân tay???? Không chấp nhận được rồi. Bao nhiêu năm không khóa dấu vân tay mà nay lại khóa.
Ngụy Châu tức giận vứt điện thoại vào giỏ đồ rồi vơ lấy áo khoác mà bỏ ra ngoài.
Ngụy Châu đi vô định, không xác định được mình muốn đi đâu. Lúc này cậu mới hiểu cảm giác của Trần Ổn năm trước.
Trần Ổn? Đúng rổi, gọi cho Trần Ổn.
– Alo, em nghe đây?
– Cậu đang ở đâu?
– Em ở kí túc xá công ty, có chuyện gì vậy?
– Tối nay tôi ghé được không?
– Được chứ, Đại Thụ đi Giang Nam rồi, chán chết được.
.
.
.
Trong khi Ngụy Châu trên đường đến kí túc xá Trần Ổn thì vị ở nhà vừa tắm xong, thấy điện thoại nằm ngoài túi, cậu thở dài. Vừa cầm điện thoại lên thì tin nhắn đến.
” Tôi không về, không cần đi tìm tôi.”
Là của Ngụy Châu gửi.
Cảnh Du thừa biết, nếu như có gì không vui thì cậu ta sẽ đi tìm Trần Ổn, giận cậu cũng đi tìm Trần Ổn, cãi nhau cũng đi tìm Trần Ổn. Cảnh Du không bận tâm, đi thẳng vào phòng mà đi ngủ.
Ở bên đây có một người ngồi trên ghế rồi lại đứng lên đi qua đi lại. Trần Ổn đang video call với Phong Tùng mà nhìn thấy cảnh tượng này thật khó chịu. Cậu ta tạm biệt Phong Tùng rồi tắt máy, ngồi dậy hẳn trên giường mà nhìn theo con người kia.
– Anh đang chờ tin nhắn sao?
– Gì…gì chứ? Tin nhắn gì?
– Tin nhắn từ Du ka.
– Tại sao phải đợi hắn nhắn tin chứ, tôi còn nhắn tin bảo cậu ta không cần đi tìm tôi.

Ngụy Châu làm bộ dạng anh hùng mà nói với Trần Ổn.
Ổn Ổn bĩu mỗi, nhướn vai rồi mở tủ lấy đồ đi tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Ngụy Châu thở dài, thả phịch người trên ghế.
Cậu đâu có đợi tin nhắn chứ. Cậu là đang đợi vị nhà cậu đến đón cậu kia mà. Sao giờ hắn chưa đến.
Ngụy Châu lại đứng lên rồi ngồi xuống. Đi mỏi chân rồi thì leo lên giường nằm. Tay vẫn cầm điện thoại chờ nó rung lên. Cứ đợi, cứ đợi đến khi ngủ thiếp đi.
Trần Ổn tắm xong nhìn thấy tên ngốc kia đang ngủ, đứng khoanh tay lắc đầu rồi lại lấy điện thoại trong tay hắn bỏ lên bàn rồi đắp mền lại cho hắn.
Căn phòng này chỉ có 1 giường to thật to dành cho Phong Tùng với Trần Ổn nên đêm nay cậu phải chịu ngủ cùng Ngụy Châu.
Ổn Ổn lấy điện thoại mình gọi cho ai đó.
– Đúng như kế hoạch ah, đã ngủ rồi. Em sẽ giữ cậu ta ở đây 3 ngày ah.
Đầu dây bên kia nói gì đó, Trần Ổn cứ gật gật đầu rồi tắt máy, leo lên giường rồi ngủ cùng Ngụy Châu.
Sáng thức dậy, Ngụy Châu nhận được tin nhắn từ Cảnh Du.
” Anh đi Đài Loan 3 ngày. Không cần tiễn anh.”
Đi Đài Loan, sao không nghe hắn nói gì.
Ngụy Châu tựa người vào đầu giường mà thở dài. Fanwar bao nhiêu năm cậu không mệt mỏi mà sao mấy hành động gần đây của Cảnh Du khiến cậu mệt mỏi như thế này.
Trần Ổn ngáy ngủ quay sang bất giác ôm lấy chân Ngụy Châu. Tay cứ xoa xoa đùi, miệng cứ nói mớ.
– Đại Thụ, nhớ cậu chết mất, sao hôm nay cơ thể lại săn chắc thế này. Phong Tùng ah, nhớ cậu quá đi.
Ngụy Châu buồn cười, lấy tay xoa xoa đầu Trần Ổn. Trong đầu có 1 suy nghĩ: Có phải do cậu quá “man” nên khi Cảnh Du bên cậu không có cảm giác là bờ vai chở che nên đi tìm cô gái khác không?
Tim Ngụy Châu khẽ nhói, lại liên tưởng đến hình đại diện cô gái hôm trước. Bất giác mà ngồi bật dậy, đi vội vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng rồi chạy đi mất.
Nơi Ngụy Châu tìm đến là võ đường.
Cậu không biết vì sao mình đến đây, chỉ là do có cảm giác gì đó rất kỳ lạ.
Nhìn qua cánh cửa kính, cậu thấy cô gái đó. Cô gái mà đêm hôm trước nhắn tin với Cảnh Du.
Ngụy Châu có chút mơ hồ, tinh thần bấn loạn thì nghe một tiếng nói rất quen tai.
– Xong hết rồi sao?
Là Cảnh Du. Không phải nói sáng nay bay đi Đài Loan sao. Sao còn ở đây? Rốt cuộc là sao đây?
Chân Ngụy Châu đứng không vững nữa, cậu bắt taxi mà leo lên. Trên xe cố gắng hết sức mà giữ bình tĩnh mà gọi cho Cảnh Du.
– Cậu đang ở đâu?
– Anh đến Đài Loan, vừa đến tính gọi cho em.
Ngụy Châu lỗ tai lùng bùng hết rồi. Đài Loan gì chứ. Là Châu Châu nhìn qua cửa kính. Cánh cửa kính đó rất đặc biệt. Nhìn bên ngoài vào có thể nhìn thấy bên trong luyện tập còn bên trong lại không thể nhìn ra bên ngoài mà chỉ thấy như 1 tấm gương vậy. Nên người đi Đài Loan mà cậu thấy vẫn còn ở võ đường kia mà.
Mắt Ngụy Châu cay xè đi, mũi cũng ứ nghẹt rồi. Chẳng phải nói vẫn còn cậu ở đây sao. Sao lại thành ra như vậy.

Châu Châu trở về với tâm trạng mất hồn, Trần Ổn thấy có gì không ổn, tiến tới vỗ vai cậu ta.
– Này, sao vậy?
– Hắn nói dối. Hắn nói hắn đi Đài Loan nhưng thực ra hắn ở võ đường Thượng Hải. Hắn có cô gái khác rồi.
Ngụy Châu rơi nước mắt. Không uất nghẹn, không căm phẫn mà nước mắt chảy rất tự nhiên như thừa nhận, mình thua rồi.
Trần Ổn cảm giác mọi chuyện tệ rồi, ôm đầu Ngụy Châu tựa vào bụng mình rồi len lén nhắn tin cho ai đó.
– Tôi có thể ở đây 3 ngày không? Tôi không muốn về nhà.
– Được chứ, được chứ. Anh cứ ở lại đi. Phong Tùng còn lâu mới về mà.
Ngụy Châu thất thiểu đi vào nhà tắm, Trần Ổn liên tục nhắn tin không nhận được hồi đáp lại càng sốt ruột.
Đang lòng dạ bị thiêu đốt, hoang mang tột độ thì cánh cửa nhà tắm mở ra.
Ngụy Châu không mặc quần áo, vừa mới tắm xong, chỉ mang khăn quấn ngang hông, 1 tay để lên tóc lau lau rồi chậm rãi đi ra.
Trần Ổn há hốc mồm. Quả nhiên là nam thần mà, vóc dáng chuẩn mực đó hơn rất nhiều với Đại Thụ.
Ngụy Châu để khăn lau tóc lên gối rồi nằm xuống ngủ, cởi phăng cái khăn mà quăng sang một bên.
– Này…này, mới còn sáng mà anh ngủ nữa sao.
Ngụy Châu không đáp cứ vén chăn lên mà ngủ.
Trần Ổn thở dài, đi nhặt lại đồ của hắn quăng cho vào giỏ đồ dơ thì tin nhắn đến
” Đẩy nhanh tiến trình sang ngày mai”
Trần Ổn nuốt nước bọt. Mọi chuyện sẽ suôn sẻ không đây.
~~
Ngụy Châu đau thương mà ngủ 1 ngày trời, các ác mộng cứ liên tiếp nhau, cậu thấy Cảnh Du nắm tay người con gái đó, đeo nhẫn cho cô ta. Còn thấy bản thân tiến vào lễ đường nhưng lại thấy Cảnh Du cưới cô gái ấy, cô ta còn cười khinh miệt ” Đàn ông có thể sinh con sao”. Giấc mộng cuối cùng đánh thức cậu là thấy Cảnh Du nói xin lỗi rồi quay lưng rời đi, cậu cứ chạy, cứ chạy lại Cảnh Du. Đến khi gục xuống mà hô to “Đừng đi” thì cơ thể bật dậy, mồ hôi đẵm trán.
Bây giờ đã là 00:00 rồi.
Quay sang phía Trần Ổn thì không thấy đau cả. Khuya rồi lại đi đâu? Ngụy Châu đứng lên, tìm khăn quấn nhưng không thấy, thôi kệ, dù gì cũng có 1 mình trong phòng cứ thế mà trần trụi đi lấy nước ở tủ lạnh nhỏ mà uống.
Ngủ cũng ngủ rồi nhưng sao mà bản thân cũng cảm thấy không khá hơn. Ngụy Châu không hiểu vì sao Cảnh Du phải nói dối. Giờ này cậu ta đang ở đâu? Có phải trong vòng tay cô gái đó không?
Càng suy nghĩ, cơ thể Ngụy Châu càng nóng lên. Thực sự mà căm giận. Lẽ ra nếu như là bình thường, cậu ta sẽ làm ầm lên mà tìm Cảnh Du về. Nhưng lần này, cậu không làm vậy. Ngụy Châu cảm giác tình cảm hình như có chút lung lay rồi.
Không phải từ cậu, mà là từ Cảnh Du.
Ngụy Châu thở dài, leo lên giường đắp chăn, gác tay lên trán. Đợi xem 2 ngày tới thế nào đây.
7:00 sáng, Sài tỷ đã gọi cậu lên phòng chuẩn bị cho liveshow của đàn em mới lên. Lần này chịu trách nhiệm vai trò biên đạo múa với nhà sản xuất MV sẽ trình chiếu vào ngày hôm đó.
Không khí bàn luận đang căng thẳng thì Trần Ổn đẩy cửa vào.
Cậu ta ngây ngốc cười, nói nho nhỏ gì đó vào tai Sài tỷ.

Sài tỷ ồ lên một tiếng rồi hí hửng cười.
Vui rồi, Ổn vui, Sài tỷ vui chỉ có Ngụy Châu là chẳng có tâm trạng mà cười.
Trần Ổn vỗ vỗ vai Châu Châu rồi mở cửa ra ngoài. Sài tỷ tiến tới bật TV trong phòng. Cùng lúc đó điện thoại Ngụy Châu có người gọi đến. Là chị quản lý.
– Ngụy Châu, em up gì lên weibo vậy? Hẹn fan 9 giờ ở bảng chiếu điện tử công ty làm gì vậy?
Ngụy Châu ngây ngốc. Gì vậy? Từ qua giờ chỉ có ngủ, cậu có lên weibo đâu.
– Em không biết, từ hôm qua đến giờ em không lên weibo.
– Chị đang đến công ty đây. Sắp đến rồi.
Ngụy Châu vừa tắt máy thì màn hình TV bắt đầu chiếu, Sài tỷ kéo Ngụy Châu vào ghế sopha mà xem.
Trên màn hình, những tờ giấy to có ghi chữ và hình vẽ chibi rất đáng yêu liên tục phát và được lật.
“Xin chào các bạn, tôi là Hoàng Cảnh Du”
” Xin lỗi vì đã mất thời gian các bạn đến công ty sau khi nhận thông báo trên weibo”
” Tôi hôm nay là có chuyện muốn nói cùng các bạn”
“Xin hãy cho tôi ít thời gian”
” Tôi và Ngụy Châu là thật lòng yêu nhau”
” Các bạn có thể chấp nhận tôi”
” Có thể không chấp nhận”
” Các bạn có thể kêu tôi”
“Đừng xuất hiện trên Weibo cậu ấy, hay đi cùng cậu ấy”
” Nhưng…..”
“các bạn kêu tôi đừng yêu và hãy rời xa cậu ấy”
“Xin lỗi, tôi không làm được”
“Các bạn nói yêu Ngụy Châu bao nhiêu”
” Tôi sẽ dùng từ yêu đó của các bạn nhân cho dương vô cực”
“Chúng tôi đã đấu tranh 1 năm trời để đánh đổi tình yêu này”
“Chúng tôi dùng 1 năm trời để xác định tình yêu của nhau”
” Chúng tôi đấu tranh vì hạnh phúc của chúng tôi”
“Tôi sẽ dùng hành động của mình”
” Để quan tâm”
“Để chăm sóc”
“Để yêu thương cậu ấy”
“Trọn đời!!!”
Ngụy Châu vì tiếng hò hét bên ngoài cửa sổ mà nhìn ra.
Trời đất, fan đứng hết cả cổng ra vào cho đến sân công ty.
Quay người vào TV thì thấy đang chiếu những bức ảnh ngày trước.

Tấm ảnh chụp cùng nhau lần đầu tiên.
Tấm ảnh FMT Thái.
Tấm ảnh Cảnh Du đút cháo cho Ngụy Châu ở bệnh viện.
Tấm ảnh Cảnh Du cầu hôn ở Đài Loan.
Những tấm ảnh cứ trôi, cứ trôi.
Bên ngoài có tiếng gọi rất đồng thanh
” Ngụy Châu, Ngụy Châu, Ngụy Châu”
Dường như có gì đó, Ngụy Châu mở tung cửa chạy ra thang máy mà bấm nút xuống liên tục. Biết là không thể đợi, cứ vậy mà cắm đầu chạy từ cầu thang lầu 8 xuống tiền sảnh.
Ngụy Châu bước ra, fan lùi lại, màn hình lớn hiện ra tấm ảnh Cảnh Du hôn Ngụy Châu say đắm.
Bất chợt, màn hình tối đen. Rồi lại bật sáng, vị nam nhân tay quấn băng cá nhân cả 10 đầu ngón tay mà gảy đàn hát “Anh chỉ quan tâm em”.
Không gian lúc đó như lắng lại. Có tiếng sụt sùi rồi, có người cảm động mà khóc rồi. Ngụy Châu lòng dạ rối bời, chẳng còn quan tâm đến chuyện nói dối nữa. Tất cả bây giờ đều bỏ qua hết.
Cảnh Du đưa 10 ngón tay của mình lên, rồi đếm ngược. Fan hiểu ý đồng thanh đếm theo
“3”
“2”
“1”
“Bùm” 1 cái, pháo hoa giấy ở đâu bắn phủ cả người cậu. Một nam nhân mặt suit đen chỉnh tề, trên tay cầm theo 1 bó hoa lớn, đầu ngón tay vẫn quấn băng cá nhân mà tiến lại.
– Ngụy Châu, chúng ta kết hôn đi.
Ngụy Châu im lặng, không phải nỏi trước là không phải bây giờ sao.
Cảnh Du hiểu lòng Ngụy Châu nghĩ gì, liền nắm lấy tay.
– Chỉ cần em đồng ý, thời gian do em tự chọn. Anh sẽ đợi.
Ngụy Châu vẫn im lặng, Cảnh Du nghĩ cậu hiểu lầm hôm trước còn giận, liền ôm lấy vai chỉ về màn hình.
Khuôn mặt cô gái hiện lên.
” Chúc 2 anh hạnh phúc. Chúng em đều là fan, đồng môn của Du ka cả, chúng em những ngày qua vất vả viết mấy tờ này đó. À, em là Lâm Ái Lệ, là cô gái hôm trước tặng Châu ka kem trị sẹo. Châu ka hãy đồng ý nhé!!!”
Khuất mắc trong lòng Ngụy Châu được giải tỏa rồi.
Vì mấy trò mèo này mà có những hành động đó sao.
Ngụy Châu bật cười, rớt nước mắt. Cảnh Du, cậu là đồ đại ngốc.
– Sao? Em trả lời đi. Hôm nay fan đông lắm, đừng làm anh mất mặt chứ.
– Tay cậu ra nông nổi thế này rồi, thì thôi tôi chịu lỗ, chịu trách nhiệm với cậu vậy. Tôi đồng ý.
Cảnh Du mừng rỡ, ôm lấy Ngụy Châu.
Fan vỗ tay hàng loạt.
Dường như giờ phút này, họ chẳng phân biệt fan only hay CP nữa.
Giờ phút này họ chỉ biết nam nhân của họ hâm mộ hạnh phúc, họ cũng hạnh phúc.
“Dù họ có là nam nhân, tình yêu của họ vẫn được ủng hộ trong chính tác phẩm của tôi. Tôi không quan tâm giới tính của họ, tôi chỉ biết chỉ cần họ thực sự yêu nhau, thực sự muốn đến bên nhau. Tôi tình nguyện chúc phúc cho họ. Tình yêu của họ là tín ngưỡng trọn đời của tôi.” – VyShink.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.