Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 49: Hạo Nhiên.
Nhận được tin nhắn của Cảnh Du, Ngụy Châu quả thực có chút bất ngờ. Giữa cậu và hắn ta có gì nghiêm trọng mà phải gặp trực tiếp nói ngoài KẾT HÔN đây.
Ngụy Châu như mất hồn, tinh thần căng thẳng cao độ mà nóng vội muốn đi về càng nhanh càng tốt.
– Chị à, hôm nay còn thời gian rảnh nào không?
Châu Châu hỏi trợ lý của mình.
Chị ta mở điện thoại kiểm tra lịch hôm nay.
– Chụp ở đây xong hết rồi, ngày mai và ngày mốt còn 2 buổi phóng vấn và giao lưu fan là có thể ra về.
Ngụy Châu mím môi, mặt nhăn nhó. Còn những 2 ngày nữa mới ra về. Cậu thật hồi hộp muốn chết luôn rồi.
Quản lý nhìn sắc mặt khó coi của Ngụy Châu lo lắng hỏi.
– Em không khỏe ở đâu à?
– Không có, không có gì đâu chị. Là dạ dày không tốt, không sao đâu.
Ngụy Châu bối rối, hai tay đan vào nhau, 2 đầu ngón tay cái thì chạm nhau liên tục.
Nhờ tin nhắn đó của Cảnh Du mà lẽ ra Ngụy Châu 4 giờ có thể về khách sạn nhưng lại căng thẳng quá không diễn được trước ống kính, bị chụp lại liên tục nên thành ra 6 giờ chiều mới hoàn tất công việc.
Trở về khách sạn liền facetime cho Cảnh Du nhưng không ai nghe máy. Chắc là đang đi tập nhu thuật rồi. Ngụy Châu tắt máy đi vào phòng tắm.
Xả nước ấm đầy bồn rồi thả người thư giãn. Ngụy Châu lại bắt đầu suy nghĩ.
Kết hôn ư?
Không phải quá sớm sao, cậu mới 23 tuổi thôi.
Mặc dù có chổ đứng rồi nhưng chưa vững chắc mà.
Kết hôn là chuyện trọng đại. Phải hỏi qua ba mẹ nữa.
Chưa kể là bình thường sống chung cảm giác rất tốt, rất thoải mái. Nhưng khi kết hôn rồi thì sẽ có cảm giác khác. Tự dưng nghĩ đến lại không thấy tự nhiên nữa.
Ngụy Châu thả mình chìm hẳn vào bồn nước. Đến khi hơi ngạt lại trồi lên. Đúng rồi, không đợi được nữa, phải hỏi cho ra lẽ.
Ngụy Châu thay đồ lên giường lại facetime cho Cảnh Du. Lúc này cậu ta đang đi bộ về nhà, trên tay còn cầm 1 chai bia.
– Sao lại uống bia rồi?
– Nhớ em. Uống rồi dễ ngủ hơn.
– Uống rồi có lên Shampa hát nhảm nữa không?
Nói rồi Ngụy Châu cười sặc sụa, Cảnh Du chăm chú nhìn cậu nhóc đó cười mà đưa chai bia lên miệng tu ừng ực.
Mỗi khi Cảnh Du uống bia như vậy thật có sức hút khác người. Rất hoang dã, rất đàn ông. Nhất là bây giờ trên cổ, trên trán rịn mồ hôi. Ngụy Châu ngây ngốc nhìn, thiếu điều muốn bay đến mà ôm hắn.
– Này, về lẹ đi rồi facetime lại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
– Ok, bảo bối.
Ngụy Châu tắt máy, thả mình lên giường. Quả nhiên mỗi lần nói chuyện với Cảnh Du xong đều rất thoải mái. Tay vẫn cầm điện thoại, Ngụy Châu nghiêng người, đặt điện thoại kế bên mà đợi màn hình sáng lên. Cứ đợi, cứ đợi đến khi mí mắt nặng nề khép lại.
Ngụy Châu ngủ mất rồi.
Cảnh Du về liền gọi cho Ngụy Châu.
1 cuộc, 2 cuộc rồi 3 cuộc… Đều không nghe máy. Cảnh Du chán nản, chắc cậu ta ngủ rồi. Hôm nay chắc mệt lắm.
Cảnh Du đặt điện thoại lên bàn rồi đi tắm.
Hôm nay cơ thể nhức mỏi quá. Cảnh Du liền xả nước đầy bồn tắm rồi cho chút tinh dầu vào. Tinh dầu này là Ngụy Châu đi Nhật mua. Mùi thơm rất dễ chịu, rất phù hợp với cơ thể Cảnh Du lẫn Ngụy Châu.
Cảnh Du thả mình vào bồn nước. Gân cốt dường như giãn ra hết rồi. Rất dễ chịu.
Nếu như người ở Bắc Kinh nghỉ đến chuyện kết hôn thì cái người Thượng Hải gửi tin nhắn úp mở này lại suy nghĩ làm sao cho trọn vẹn mà Tết có thể ở bên 2 gia đình. Suy nghĩ không ra nên muốn nói chuyện với Ngụy Châu. Nhưng giờ cậu ta lại ngủ rồi. Mới 8 giờ hơn thôi mà.
Không có Ngụy Châu việc ăn uống của Cảnh Du cũng rất đơn giản. Cậu nấu mì bỏ thêm rau và trứng cùng thịt bò. Vậy là xong một bữa. Nhưng mà cảm giác ăn một mình lại thấy không ngon. Bình thường vẫn là Cảnh Du hỏi Ngụy Châu ăn không sẽ nấu thêm nhưng cậu ta không chịu ăn. Đến khi Cảnh Du nấu xong rồi thì cậu ta lại mặt dày tiến lại xin ăn.
Lúc đầu là 1 miếng thịt, 1 miếng trứng rồi đến 1 đũa mì. Cứ tôi 1 đũa, cậu 1 đũa mà hết tô mì. Nhưng ăn vậy lại thấy ngon. Còn bản thân ăn 1 tô lại thấy ngán. Cảnh Du cố gắng ăn hết rồi lại lên giường mà ngủ, không quên nhắn 1 tin cho Ngụy Châu.
” Anh có gọi nhưng em không nghe máy, anh ngủ đây, em ngủ ngon. Yêu em bảo bối.”
Sáng thức dậy Ngụy Châu quả thực rất giận mình. Rõ ràng là có chuyện muốn hỏi cho ra lẽ mà lại ngủ mất. Sáng ra chị quản lý phải đập cửa đến muốn sập thì cậu mới dậy.
Trên đường di chuyển từ khách sạn đến nơi chụp khá xa, Ngụy Châu và quản lý phải di chuyển bằng taxi. Châu Châu thẩn thờ nhìn ra cửa, khuôn mặt thiếu ngủ, tay chống cằm gác lên cửa kính.
Bất chợt thấy một người rất quen. Là Lâm Tôn. Hắn làm gì ở Bắc Kinh này vậy.
Lâm Tôn hôm nay mặc suit, đầu tóc chảy chuốt tự chạy xe mà đi không có tài xế. Xe taxi lướt qua rồi, Ngụy Châu vẫn nhoài người theo xem.
– Sao vậy? Có gì sao?
Quản lý thấy dáng vẻ của Châu Châu nên lên tiếng hỏi.
– Không gì đâu chị ah.
Hôm nay Ngụy Châu chụp hình quảng cáo đồ thể thao cũng 1 cậu ca sĩ trẻ mới nổi. Chưa gặp mặt nhưng nghe quản lý nói cậu ta là “tiểu thịt tươi” rất đáng yêu, rất lễ phép.
Ngụy Châu trang điểm xong, cậu ta vẫn chưa tới.
Ngụy Châu chụp xong các cảnh của mình cậu ta vẫn chưa tới.
Trong thâm tâm Ngụy Châu suy nghĩ. Chắc lại mắc bệnh ngôi sao rồi.
Tổng biên tập rất khó tính, lại cực kỳ khó chịu việc đi trễ. Liên tục gọi cho cậu ta.
– Đừng gọi nữa, Hạo Nhiên đến rồi.
Tiếng nói cất lên mọi người đều xoay qua nhìn.
Oan gia, quả là oan gia. Đó là Lâm Tôn.
Hắn đẩy vai cậu nhỏ tiến vào. Cậu nhóc gập người xin lỗi mọi người. Buổi sáng do sự cố sức khỏe mà đến trễ như vậy. Còn lễ phép đưa bản chuẩn đoán cho tổng biên tập xem.
Sắc mặt ông ta giãn ra rồi, mới xua tay bỏ qua kêu cậu ta đi trang điểm.
– Chào cậu Hứa, lâu ngày không gặp.
– Chào Lâm Tổng. Lâu rồi không gặp.
– Lần này mong cậu chiếu cố Hạo Nhiên, cậu bé mới 16 thôi, trẻ người non dạ. Có gì chưa thỏa đáng cậu cứ nói.
– Không cần khách khí vậy đâu.
Ngụy Châu quay sang Hạo Nhiên mĩm cười. Cậu ta đang trang điểm cũng vẫy tay chào Ngụy Châu. Cái cách cậu ta cười. Có nét gì đó rất quen thuộc.
Cậu nhóc này diễn trước ống kính rất đạt, rất ăn ảnh, nhất là nụ cười của cậu ta. Mãi đến khi cậu nhóc lấy kính đeo vào che nửa khuôn mặt mà nở nụ cười. Ngụy Châu mới nhớ ra. Cậu bé này nó nụ cười rất giống Lương Nhật.
Châu Châu quay sang Lâm tổng, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé kia.
Ngụy Châu bấy giờ mới nhớ. Nơi cậu thấy hắn ta là bệnh viên tư lớn nhất Bắc Kinh này. Hắn ta lại đích thân đưa cậu bé này đi. Quả thực trong lòng hắn vị trí cậu bé này không hề nhỏ ha.
– Không như cậu nghĩ đâu.
Lâm Tôn lên tiếng.
– Tôi nghĩ gì anh biết sao?
– Tôi biết cậu nghĩ là tôi có hứng thú với cậu bé này, còn coi cậu ta là quan trọng, là thế thân Lương Nhật có đúng không?
Ngụy Châu trợn mắt nhìn hắn, không thốt nên lời. Hắn biết đọc tâm tư người khác sao.
– Xong việc có thể đi ăn tối với tôi không?
– Ăn tối với anh?
– Yên tâm, có Hạo Nhiên nữa.
~
– Chào anh Ngụy Châu, em là fan của anh. Anh cho em bắt tay được không ah?
Hạo Nhiên cúi người chào, Ngụy Châu gật đầu, đưa tay ra, cậu nhóc hí hứng bắt lấy. Cười tít cả mắt.
Cả buổi tối ăn cơm chỉ toàn nghe tiếng nói của Hạo Nhiên. Cậu bé này, thực sự dù có là sao vẫn sống đúng với tuổi 16 ủa mình.
Lâm Tôn cứ im lặng mà ăn. Không phàn nàn, không cười nói, không phản ứng.
Ngụy Châu đôi khi đáp lại vài câu hỏi của Hạo Nhiên rồi lại thôi, cứ tập trung mà ăn.
– Hạo Nhiên ra xe lấy thuốc uống đi.
Lâm Tôn cất tiếng.
– Dạ, em đi ngay.
Hạo Nhiên ngoan ngoãn cầm chìa khóa xe ra ngoài.
– Cậu bé đó rất đáng yêu đúng không?
Lâm Tôn trầm ổn lên tiếng. Không chờ Ngụy Châu trả lời, hắn cứ nói.
– Tôi lần đầu gặp cậu ta cũng giật mình. Cậu ta như bản sao của Lương Nhật năm 18 tuổi vậy, nụ cười ấm áp, khuôn mặt tiêu soái. Nói ra mới biết cậu ta ở Đài Loan. Vất vả lắm mới thi được vào Học viện âm nhạc của Lâm thị. Ở bên cậu ta rất thoải mái. Cảm giác như ở bên Lương Nhật vậy. Cậu nhóc ấy có thể nói cả ngày không mệt mỏi.
Lâm Tôn cúi đầu cười nhẹ, đưa ly rượu uống ực cạn ly.
– Mỗi khi nhìn cậu ta, tôi nhớ đến Lương Nhật. Tại sao cậu ta luôn trốn tránh tôi. Tôi sang Đài Loan lần này đến lần khác. Lúc nào về cũng là tay trắng. Cậu ấy nói gì mà duyên phận. Tôi đưa duyên đến rồi sao cậu ta không an phận mà giữ lấy.
Ngụy Châu thấy Lâm Tôn dường như say rồi. Ngụy Châu toan đứng dậy thì anh ta giữ lấy.
– Đi đâu vậy? Uống tiếp đi.
Đang chật vật với kẻ say. Hạo Nhiên đi vào như vị cứu tinh vậy.
– Lâm tổng, anh sao rồi.
– Lương Nhật, là Lương Nhật sao?
– Lương Nhật? Em là Hạo Nhiên. Anh nhìn đi, em là Hạo Nhiên.
– Là Hạo Nhiên không phải Lương Nhật. Là Lương Nhật không phải Hạo Nhiên.
Châu Châu và Hạo Nhiên cố gắng đưa anh ta lên xe. Hạo Nhiên tròn xoe mắt nhìn Ngụy Châu.
– Anh chở tụi em nhé. Em chưa đủ tuổi.
Ngụy Châu thở dài, gật đầu đồng ý chở 2 người họ đi.
– Em ở Khách sạn nào?
– Em ở khách sạn King Town.
– ồ, vậy là chung với anh rồi.
– Vậy sao, trùng hợp quá.
Phòng Lâm Tôn và Hạo Nhiên ở tầng 11, còn Ngụy Châu lầu 9. Cậu phải bê tên kia lên lầu 11 rồi lại đi xuống.
Vào phòng thì mệt đứt hơi rồi. Thả mình lên giường, mở điện thoại phát hiện rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi của Cảnh Du. Cậu để ở chế độ im lặng nên không biết Cảnh Du gọi.
Để cậu ta đừng lo Ngụy Châu nhắn tin trấn an.
” Tôi về khách sạn rồi, hôm nay công việc nhiều, xong ngày mai sẽ bay về với cậu. Đi đón tôi nhé, ngủ ngon. Yêu cậu.”
Tin nhắn gửi đi rồi, Ngụy Châu đi tắm thay đồ mà lười biếng lăn qua lăn lại trên giường. Cậu cũng tò mò, không biết chuyện Lương Nhật và Lâm Tôn sẽ ra sao. Còn cậu bé Hạo Nhiên đó nữa.
Cứ suy nghĩ, suy nghĩ cho đến khi đi sâu vào giấc ngủ.