Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 50: Đừng đánh.
Cảnh Du hôm nay rảnh rỗi, võ đường phải sửa sang lại mà được tạm nghỉ hoạt động 3 ngày. Sáng thức dậy thì thấy tin nhắn muộn của Ngụy Châu. Trong lòng có chút chua xót. Bảo bối nhà cậu hay bị đau dạ dày, thời gian làm việc lại bất ổn thế này thì dạ dày nào mà chịu cho nổi.
Đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa vang lên. Cảnh du đứng dậy ra mở cửa.
Trước mặt cậu, một thanh niên gương mặt tiêu soái, nụ cười ấm áp, ánh mắt có hơi lãnh đạm phía sau cặp kính, áo thun trắng, quần jean đen, chân mang bata, nhìn tổng thể rất phong cách.
– Xin chào bạn cũ.
– Lương Nhật, sao lại biết nhà tôi.
Cảnh Du há hốc mồm, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt mình.
– Tôi biết thì có gì lạ chứ. Tôi có thể vào nhà không?
– Được chứ, vào đi.
Lương Nhật đóng cửa, cởi giày. Nhìn tổng thể căn hộ của Cảnh Du. Đôi phu phu ở chung 1 nhà nhưng lại rất ngăn nắp, rất thoải mái.
– Anh uống gì? Bia không?
Cảnh Du mở tủ lấy lon bia hươ hươ. Lương Nhật gật đầu. Cảnh Du với tay vào tủ lấy 4 lon bia đi lại bàn đưa cho Lương Nhật.
– Sao anh quay lại Thượng Hải?
– Tôi đi gặp đối tác. Nhưng mà lại bị dời hẹn sang mai. Rảnh rỗi quá không biết đi đâu nên đến đây thăm 2 cậu. Mà Ngụy Châu đâu?
– Đi Bắc Kinh rồi. Hôm nay sẽ về.
Cảnh Du thở dài, đưa lon bia lên miệng tu 1 hơi.
Lương Nhật nhìn thái độ chán chường của cậu ta mà buồn cười.
– Này, cầu hôn rồi, khi nào thì kết hôn.
Cảnh Du sửng sờ quay sang Lương Nhật.
Kết hôn?
Cậu đã từng nghĩ đến nhưng vì sự nghiệp của Ngụy Châu nên cũng giấu nhẹm trong lòng. Cậu thì cái gì cũng không sợ, cậu quen tự do rồi, cậu còn võ đường. Ngụy Châu thì sao? Ngụy Châu là đam mê, là thử thách, là vất vả, là ánh đèn sân khấu, fan hâm mộ, những bài hát, album, phim ảnh. Nếu như sự nghiệp mất đi rồi thì cậu ấy chỉ còn lại Cảnh Du mà thôi.
Lương Nhật hiểu vấn đề, đưa tay lên vỗ vỗ vai Cảnh Du.
– Đừng vội ha, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Các cậu còn trẻ mà.
Cảnh Du mĩm cười, tay xoa xoa lon bia trong tay.
2 người đàn ông cứ uống rồi nói chuyện rồi lại uống. Thoáng chốc bàn trà toàn là lon bia. Cảnh Du chưa say nhưng Lương Nhật lại say rồi. Hắn bỗng dưng khoác tay qua vai Cảnh Du rồi lè nhè tâm sự.
– Các cậu may mắn lắm mới được yêu nhau, bên nhau thế này. Duyên phận, đều do duyên phận. Sau này kết hôn rồi thì lại do duyên nợ.Các cậu không giống như tôi….tôi…. duyên phận cho tôi gặp hắn ta, yêu hắn ta, rời xa hắn ta nhưng lại không cho tôi duyên nợ để có thể vĩnh kết đồng tâm với hắn ta. Cậu nói xem có buồn cười không?
Cảnh Du cứ gật gật đầu không trả lời, mắt cứ hướng tới điện thoại chờ tin nhắn Ngụy Châu.
Bất chợt Lương Nhật đứng lên, đi xiêu vẹo mà vào nhà vệ sinh. Cảnh Du sợ hắn ngã nên đi phía sau lưng. Hắn bước đi loạng choạng, vào toilet 1 chút rồi đi ra. Hắn chân đông đá chân tây mà tiến lại Cảnh Du.
Bất ngờ, chân hắn đạp lên lon bia, chúi ngã về phía trước, đổ ầm lên người Cảnh Du.
Cảnh Du chưa kịp hoàn hồn thì cửa mở ra, một giọng nói quen thuộc cất lên.
– Tôi về rồi đây.
Khuôn mặt Ngụy Châu hôm nay tràn đầy sức sống, sắc xuân rạng rỡ, nhưng vừa kéo hành lý vào nhà, xoay mặt qua thì thấy tình cảnh KHÔNG THỂ LÝ GIẢI này.
Ngụy Châu bất động.
Cảnh Du bất động.
Người kia cũng nằm yên trên người Cảnh Du.
Trên cơ bản Ngụy Châu không nhìn thấy mặt người kia. Não cậu bắt đầu loại trừ. Không phải Phương Bác vì không có hình xăm. Không phải Đại Thụ, cậu ta không to con như vậy. Trần Ổn được loại trừ đầu tiên.
Nếu như là với phụ nữ mà nhìn thấy cảnh này sẽ khóc nức nở mà bỏ đi. Còn Châu Châu lại nhếch mém cười rồi cầm balo bay vào mà đấm, đá túi bụi 2 người kia.
Cảnh Du đưa tay chống đỡ, luôn miệng kêu la.
– Bảo bối, em hiểu lầm rồi. Đừng đánh nữa. Đừng đánh nữa.
Cảnh Du càng nói, Ngụy Châu càng ra tay mạng hơn.
Cảnh Du đẩy Lương Nhật sang một bên, đứng dậy nhào vào ôm lấy Ngụy Châu. Một tay khóa vai cậu, một tay kìm lấy đầu.
– Này, em nhìn coi là ai.
Ngụy Châu vùng vẩy nhưng Cảnh Du giữ chặt, xoay cả người Ngụy Châu đối mặt với tên say rượu kia.
– Lương Nhật? Sao anh ta ở đây?
Cảnh Du thả Ngụy Châu ra, tay xoa xoa lên trán bị vật cứng trong balo đập trúng. Bị sưng to tướng như quả trứng gà.
Ngụy Châu đặt balo xuống, mặt có chút ăn năn, nhưng vẫn bướng bĩnh.
– Tại cậu để cậu ta đè lên người. Cậu nghĩ xem, tôi đi mới có 3 ngày, về chứng kiến cảnh như vậy không lao vào đánh sao.
Cảnh Du vờ không nghe, môi mím chặt lại. Không lên tiếng.
Ngụy Châu mặc kệ cậu ta, đi vào nhà tắm lấy khăn mặt rồi lại đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đá bỏ vào khăn tiến tới chườm cho hắn.
– A, đau quá.
– Ngồi yên, còn không tôi cho cậu tự làm bây giờ.
Ngụy Châu nhẹ nhàng lấy đá xoa xoa lên, miệng thổi thổi, xuýt xoa như người đau là cậu vậy. Cảnh Du bị hành động đó mà chọc cười thành tiếng.
– Này, sao cậu ta lại ở đây? Ngụy Châu lên tiếng hỏi.
– Đi công tác bị hủy ngày, không có chổ đi nên đến đây. Uống say bí tỉ, không biết trời đất gì hết.
– Vậy giờ tính sao?
– Mang cậu ta vào phòng cho khách đi.
Ngụy Châu gật gật đầu, mang khăn mặt vào phòng tắm rồi lại đi ra cùng Cảnh Du bê tên ngốc đó vô phòng.
Cảnh Du đi ra ngoài trước, mang tất cả hành lý của Ngụy Châu vào phòng. Rồi lại đi vào nhà tắm xả nước ra bồn cho tinh dầu vào, rồi lại đi ra nhà bếp làm gì đó.
Ngụy Châu thì cứ thong thả ngồi ở phòng khách dọn dẹp vỏ lon cho vào thùng rác. Xong rồi thì vào nhà tắm thư giãn ngâm mình. Thoải mái rồi đi vào bếp thì thấy nồi nhỏ đầy ắp mì, thịt bò và trứng.
– Gì vậy?
– Ăn chiều chứ gì? Em không đói sao.
Sao lại không đói chứ. Ngụy Châu cố gắng đẩy nhanh tiến độ để về nhà sớm gặp Cảnh Du. Chưa kịp yêu thương gì đã lao vào đánh nhau. Ngụy Châu thật không muốn nhắc lại.
Cảnh Du 2 tay cầm muỗng trộn lên, bên dưới còn có rau và nấm nữa.
Ngụy Châu nuốt nước bọt, dạ dày sôi ùng ục, tay cũng run rồi.
Cảnh Du lấy đũa gắp 1 miếng thịt bò to đưa đến miệng cậu ta. Ngụy Châu ngoan ngoãn há mồm ăn. Thịt bò dai dai, thấm nước dùng quả nhiên rất ngon.
Cả 2 không dùng chén, cứ ăn trực tiếp trong nồi. Cứ cậu 1 đũa, tôi 1 đũa, loáng cái đã hết nồi mì.
Trên khóe miệng Ngụy Châu dính vụn bò, Cảnh Du lên tiếng.
– Bảo bối, miệng em dính gì kìa.
Ngụy Châu lấy khăn giấy chùi chùi nhưng vẫn chưa rớt ra. Cảnh Du đẩy ghế tiến lại, dùng môi mình áp lên môi Ngụy Châu, dùng lưỡi quét qua môi rồi lại liếm môi mình.
– Sạch rồi đó.
Ngụy Châu ngượng đỏ mặt. Đưa tay đấm vào bụng Cảnh Du. Cảnh Du nhanh tay chụp lấy, tay còn lại đỡ đầu cậu ta mà hôn đắm đuối.
– Bảo bối, ban nãy đánh đầu, bây giờ đánh bụng. Tối đến em muốn đánh ở đâu nữa đây.
Vừa dứt lời lại tiếp tục xâm chiếm môi Ngụy Châu.
Châu Châu từ kháng cự thành đồng thuận mà cho cậu ta hôn.
Cảnh Du cảm thấy cơ thể Ngụy Châu thả lỏng rồi thì cũng buông tay đang nắm mà ôm ngang hông Ngụy Châu.
Một người ngồi trên ghế, một người đang đứng cúi xuống hôn. Nụ hôn nhung nhớ, da diết.
– Cảnh Du, mấy ngày qua rất nhớ cậu.
– Châu Châu, anh cũng rất nhớ em.
Tay Cảnh Du luồn vào áo Ngụy Châu mà xoa nắn điểm nhô lên ở ngực, tay Ngụy Châu thì đang ở thắt lưng Cảnh Du mà cởi ra. Trong bầu không khí dục tình lan tỏa, dục thể xâm chiếm thế này, một tiếng hắng giọng vang lên xóa tan tất cả.
– À um, tôi có thể uống nước không?
Lương Nhật choáng váng, vừa đi vừa tựa tường. Đi vào nhà bếp thì thấy khung cảnh không hài hòa này.
Cảnh Du và Ngụy Châu đỏ mặt mà buông nhau ra.
Cảnh Du chỉ cho Lương Nhật bình nước cạnh tủ lạnh. Ngụy Châu thì chỉnh trang lại đồ ngủ rồi đi ra ngoài phòng khách.
Lương Nhật lướt sang Cảnh Du, âm hiểm nhìn xuống thắt lưng rồi cười ý nhị. Cảnh Du cũng không hiểu mà nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện lưng quần, cúc quần và dây kéo được mở triệt để hết rồi.
Cảnh Du ngại ngùng quay mặt lại mà chỉnh trang.
– Màu đen ha, rất nam tính đó.
Sau đó hắn ta cười xòa mà đi phòng khách ngồi với Ngụy Châu.
– Châu Châu, tôi có thể ở đây 1 đêm không? Sáng mai tôi sẽ đi.
– Được chứ, tôi không ngại. – Ngụy Châu vui vẻ đồng ý.
Lương Nhật gật đầu, vỗ vỗ lên đùi Ngụy Châu.
– Cảm ơn rất nhiều. Tôi về phòng ngủ đây.
Hắn đứng lên đi về phía phòng ngủ của hắn thì bất chợt dừng chân, xoay người lại.
– Nè, nhớ chốt cửa phòng ngủ đó. Tôi bị mộng du.
Rồi hắn cười ha hả, đi vào phòng đóng cửa lại.
Cảnh Du vừa tắm xong, ngồi bên Ngụy Châu mà lau khô tóc
Ngụy Châu bĩu môi, khuôn mặt mỉa mai quay sang Cảnh Du.
– Cậu xem , cậu xem. Còn dám nói hắn ta và Lâm Tôn không phải 1 cặp đi. Lần trước thì Lâm Tôn phá hoại, lần này là hắn.
– Bảo bối, đừng nói, em muốn thì anh sẽ cho mà.
Cảnh Du choàng tay qua người Ngụy Châu, dụi dụi đầu vào hỏm vai.
Ngụy Châu đẩy đầu cậu ta ra còn mắng cho 1 câu.
– Cho cái đầu cậu, tôi mệt rồi. Tôi đi ngủ. Mất hứng.
Cảnh Du ngây ngốc nhìn Ngụy Châu đi vào phòng ngủ mà có chút phẫn nộ.
Lương Nhật, là chuyện tốt do anh làm đó.