Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 28: Song ca.
Sáng sớm 8 giờ, Cảnh Du đã dậy làm vệ sinh rồi lấy xe đi mua điểm tâm cho Ngụy Châu. Xuống đến chổ để xe thì lấy Lương Nhật đang chạy vòng quanh ngôi nhà.
– Lương trợ lý, dậy sớm vậy.
– Tôi không có thói quen ngủ dậy muộn. Cậu đi đâu đó?
– Tôi đi mua đồ ăn sáng cho Ngụy Châu.
– Đồ ăn sáng?
– Ừ, Ngụy Châu chỉ ăn bánh bao và sữa đậu nành ở gần nhà tôi thôi nên tôi chạy về mua.
Không đáp lại lời Cảnh Du, Lương Nhật chỉ gật gật đầu lấy lệ rồi tiếp tục chạy. Chạy 1 vòng rồi hắn dừng hẳn. Tên Lâm Tôn này, người ta là đã có người yêu, có người quan tâm, hà cớ gì anh phải bận tâm cơ chứ.
Hắn đi lên phòng, ở cầu thang hắn gặp Lâm Hoàn. Cô bé ấy tương tư hắn từ khi lần đầu anh hắn đưa bạn về, hôm ấy hắn bị ngất. Cô bé này chưa từng thấy ai đẹp trai hơn cả anh trai cô ấy.
– Lương ka, đi đâu vậy?
– Anh đi tắm rồi mua đồ ăn sáng cho Lâm tổng.
– Cho em theo với.
– Ừm, đợi anh tắm xong đã.
Rồi hắn lấy tay xoa đầu cô bé, nở nụ cười thật ấm áp. Hắn không biết vô tình đã làm cho cái rễ tình yêu của cô ấy ngày càng cấm sâu vào tâm can.
– Anh hai, em mang cháo đến cho anh nè.
– Ừm, để đó đi.
– Ăn đi cho nóng.
Lương Nhật nói như ra lệnh, Lâm Tôn ngoan ngoãn mà ngồi dậy vừa thổi vừa múc ăn.
Đó giờ Lâm Hoàn chưa từng thấy tình cảnh này. Cô chỉ biết Lương Nhật là tay phải đắc lực của anh, chứ không hề biết Lương Nhật lại có oai như vậy. Ra lệnh cho cả anh cô.
Lâm Nhật gọt xong 2 trái táo, tách hạt rồi bỏ vào dĩa. Quay sang Lâm Hoàn.
– Hoàn Hoàn, giờ anh phải về để lo việc thu âm, hôm nay em không có cảnh quay thì ở lại chơi với anh em nhé. Nếu buồn thì bắt xe taxi về trường quay nhé!
– Vâng, em biết rồi.
– Lâm tổng, tôi đi đây.
Lâm Tôn nhìn cảnh cửa phòng bệnh mà thở dài: xin lỗi, tôi khiến cậu vất vả rồi.
– Anh, anh có thấy Lương ka rất đáng yêu không?
– Em thích hắn sao?
– Đừng nói thích, mà là yêu.
Nhìn vào khuông mặt xinh xắn đang nhoẻn miệng cười dịu dàng, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc của Lâm Hoàn, Lâm tổng chỉ biết tự trách:”Lương Nhật, tôi lại có lý do mà không cho mình có tình cảm với cậu rồi”. Lâm Tôn nhắm mắt, thả hồn xa xâm.
Lương Nhật hẹn Ngụy Châu ở phòng thu âm. Vừa bước vào thấy Cảnh Du ngồi ghế bên ngoài nghe cậu ta hát.
– Cậu làm gì ở đây?
Cảnh Du không nói, đưa ngón tay chỉ chỉ vào Ngụy Châu.
Đây là bài hát cuối phim. Giai điệu rất chậm, mang một tâm trạng rất buồn, rất thê lương. Từng lời, từng câu, từng chữ Ngụy Châu hát ra như một mũi tên xuyên tim Lương Nhật vậy.
Thanh xuân lỡ đoạn, đúng là thanh xuân lỡ đoạn. 11 năm thanh xuân của hắn, liệu có kết thúc như cặp đôi trai gái ấy, cả đời mang theo nỗi hối hận tình ái đó không.
Đang lang mang suy nghĩ, Lương Nhật bị tiếng trao đổi của Ngụy Châu và Cảnh Du mà quay về thực tại.
– Tôi cảm thấy tôi hát không đủ cảm xúc.
– Anh thấy rất hay mà.
– Không, có gì đó không ổn? Thiếu một giọng tông trầm.
– Để anh hát cho. Anh hát hay muốn khóc luôn đó.
– Cho tôi xin, cậu hát xong là phim khỏi ra rạp lun đó.
Họ đùa giỡn, cười đùa. Lương Nhật có chút xót xa trong lòng. Tại sao đó giờ hắn và Lâm Tôn không được như vậy.
– Cậu Hứa, có thể cho tôi thử không?
Cả Cảnh Du và Ngụy Châu đều trợn mắt nhìn Lương Nhật.
-Được chứ, anh thử đi. Đoạn này này.
Châu Châu đưa lời nhạc cho cậu ta. Lương Nhật bước vào phòng thu, đeo tai nghe. Dáng vẻ lúc bấy giờ thật là có mị lực chết người. Giọng Lương Nhật rất hay, đúng như mong muốn của Ngụy Châu. Từng câu hát, cách nhả chữ thật tuyệt vời. Tại sao hắn ta lại đi làm trợ lý chứ.
Trong mắt Cảnh Du và Ngụy Châu, hắn ta đích thực là cao – phú – soái!!!!
Cao ở đây là cao ngạo, Lương Nhật có thừa, hắn giỏi, hắn có năng lực. Lâm thị có 1 phần công sức của hắn, sao hắn lại không cao ngạo.
Phú ở đây là giàu, hắn là siêu giàu, dù là trợ lý nhưng trong công ty tài sản của hắn chắc chỉ thua mỗi Lâm Tôn.
Soái, hắn quá dư dả rồi. Hắn quá tiêu soái, quá đẹp trai. Còn hát hay như vậy, hắn quả là cực phẩm nhân gian rồi.
Vừa hát hết đoạn hăn cần hát thì hắn nhìn ra bên ngoài có 2 kẻ ngốc đang vỗ tay bồm bộp, mặt rất ư là biểu cảm. Hắn cúi đầu cười hắc ra 1 chút. 2 người bọn họ thật thú vị.
– Lương Nhật, anh hát chung với tôi đi. Tôi và anh cùng thu âm. Sao, được không?
Ngụy Châu đi tới vỗ cánh tay Lương Nhật, khuôn mặt cười rạng rỡ, rất vui vẻ, rất sảng khoái. Quả như Lâm Tôn nói, cậu ta rất ấm áp.
– Được thôi. Nhưng đừng ghi tên tôi lên bài hát, tôi sợ nổi tiếng lắm.
Rồi hắn ta và Ngụy Châu song ca. 2 giọng nam rất hòa hợp mà quyện vào nhau, người bên ngoài chỉ cần nghe thôi cũng muốn rơi lệ. Chỉ cần nghe thôi y như là bao kí ức thanh xuân gợi về vậy.
Sau buổi ghi âm, Cảnh Du và Ngụy Châu rủ Lương Nhật đi ăn đồ nướng. Hôm nay vui vẻ hắn không từ chối. Đến khi rượu vào lời ra, cả 3 người bắt đầu say rồi.
– Lương Nhật, quan hệ giữa cậu và Lâm Tôn là gì? – Ngụy Châu hỏi.
– Tôi với anh ta là bạn học Đại học, tôi chỉ vì 1 câu nói hắn cần tôi mà từ bỏ tất cả đi theo hắn. Tôi vì hắn dọn dẹp biết bao nhiêu chuyện tốt lành của hắn. Vậy mà ánh mắt của hắn chưa bao giờ nhìn đến tôi. Lần này lại là nhìn tới cậu.
Cảnh Du im lặng, đưa tay vỗ vai Lương Nhật.
– Hắn ta hả? Dành Châu Châu với tôi? Hắn dành không lại đâu!!!
Lương Nhật đưa ly lên cụng ly cùng 2 người họ. Cứ tôi 1 ly, anh 1 ly đến khi say khướt cả 3 đi taxi về film trường. Cảnh Du còn chút tỉnh táo mà đỡ Ngụy Châu đang loạng choạng đi. Còn Lương Nhật lại phải nhờ vả Lâm Hoàn bê cậu ta vào.
Lương Nhật cao quá, còn Hoàn Hoàn lại nhỏ con, cô ta cố gắng mới đỡ hắn ta lên được đến phòng. Hoàn Hoàn đưa tay cởi nút áo cho Lương Nhật. Hắn ta cầm lấy tay cô hất ra.
-Không được chạm vào tôi. Cậu có yêu tôi không mà chạm vào tôi.
– Có, em có yêu anh. – Đôi mắt Lâm Hoàn đầy sự hạnh phúc. Là anh ấy đang bày tỏ sao.
– Cậu yêu tôi sao? Tôi cũng yêu cậu, Lâm Tôn, tôi rất yêu cậu.
Lâm Hoàn không nghe lầm, là Lâm Tôn, tổng giám đốc Lâm thị, anh trai cô là người Lương Nhật yêu. Lâm Hoàn đứng lên, ánh mắt đầy sự hoảng hốt, đứng không vững nữa mà phải bám víu vào tủ quần áo, loạng choạng mà bước ra khỏi phòng. Người đàn ông cô yêu lại yêu anh trai cô. Tại sao lại như vậy?
Lâm Hoàn lấy tay bụm miệng ngăn tiếng nấc mà chạy vào phòng.
Trong khi có người đang đau khổ thì có 2 tên ngốc không có tiền đồ say xỉn đùa giỡn trong phòng.
– Chúng ta chơi đánh bài đi? – Cảnh Du lên tiếng.
– Đánh bài hả? Đánh bài cởi đồ đi, người thua cởi đồ. Chơi 3 lá đếm nút đi.
– Được, chơi đi.
Thật ra Cảnh Du hơi ngà ngà say thôi, chỉ có tên kia say vô là làm loạn, chả biết trời đất gì.
– Anh 9 nút, anh ăn rồi, em cởi đi.
– Gì chứ, ván đầu tiên mà thua rồi. Gì má có 1 nút vậy.
– Cời đi, nói nhiều quá.
Ngụy Châu bĩu môi, đôi mắt lờ đờ, đưa tay cởi áo thun đang mặc lộ ra khuôn ngực săn chắc, khuôn bụng rắn rỏi. Yết hầu Cảnh Du khẽ động 1 cái.
– Này, anh 3 nút đó, em có 2 nút thôi, cởi đi. – Cảnh Du trêu ghẹo Châu Châu.
– Gì chứ, lại thua nữa sao? Cậu tráo bài hả?
– Sao mà tráo được.
Thực sự Cảnh Du tráo bài, có đồ ngốc nào như cậu ta không? Chơi đánh bài mà ngồi quay lưng lại với gương tủ quần áo. Cảnh Du là người chiếm tiện nghi, nhìn vào gương là biết bài hắn rồi.
– Xùy, cởi thì cởi.
Ngụy Châu đứng dậy, cúi đầu nhìn Cảnh Du, đôi mắt mơ màng, phiếm tình do rượu. Cậu ta đưa tay cởi thắt lưng ra. Cởi ra lại còn vỗ 1 cái thị uy. Rồi lại đưa tay cởi dây kéo. Quần vừa tụt xuống, Cảnh Du đứng dậy mà xốc cậu ta lên vai, quăng lên giường. Cảnh Du cởi áo rồi sà lên người Ngụy Châu hôn hít.
– Này, nói là không muốn làm mà.
– Nhưng mai em không có lịch quay với thu âm. Đêm nay anh cho em phóng đãng đã.
Cả đêm hôm đó, họ “lao động” đến gần sáng mới ngủ. Đêm đó rất thoải mái, rất dễ chịu. Cả 2 người họ cùng ngủ đến giữa trưa mới thức giấc.