Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 27: Đại vương, ngài sẽ yêu tôi cả 3 kiếp chứ!!!
Phúc lợi 10,000 view Wattpad.
Cảm ơn các bạn thời gian qua đã theo dõi Đại Dương của em. Tôi hạnh phúc là “tay ngang” may mắn được đón nhận rất nhiệt tình. Hôm nay tôi sẽ dành 1 phiên ngoại ĐẶC BIỆT này dành cho các bạn.
Thời chiến quốc, Hoàng quốc là một nước nhỏ. Chịu áp bức của cả 3 nước lớn: Yên quốc, Sở quốc, Tần quốc. Nhờ biện pháp trị quốc anh minh của Hoàng Đại vương, Hoàng Du, Hoàng quốc quốc thái dân an, người dân an cư lập nghiệp. Dù là lép vế, thua thiệt, mỗi năm phải cống nạp nhiều loại thế cho cả 3 nước lớn. Nhưng Hoàng quốc vẫn trụ vững. Không những không suy tàn mà càng ngày càng phát triển.
Năm đó Ngụy quốc lưu vong, bị sự thôn tính của Sở quốc. Toàn bộ hoàng thân quý tộc đều bị bêu đầu thị chúng. Duy nhất có hắn, Ngụy Châu thái tử an toàn thoát thân. Mang theo nỗi hận hoàng tộc mà rời đi. Lang bang cùng tùy tùng thân cận, Ngụy Ổn, tới nước Hoàng.
Hoàng Đại vương là người gần gũi với nhân dân, thường xuyên ra khỏi cung vi hành. Định mệnh đưa đẩy, ở một cái miếu bỏ hoang trong con hẻm nhỏ. Hoàng Đại vương đã gặp Ngụy thái tử.
Kể cũng lạ, ngôi miếu này mang tiếng bỏ hoang nhưng thường xuyên là nơi nghỉ chân của Đại vương vì ít ai để ý. Vô tình bước vào lại gặp một nam nhân mặc dù là mặc quần áo bẩn thỉu, rác rưới nhưng không thể che lấp hào quang xung quanh hắn ta.
Hắn có mái tóc đen dài, da trắng, không thể nhìn rõ mặt vì tấm vải hắn phủ từ đầu qua ngang mặt. Đại vương tiến lại gần, hắn đang ngủ ư? Không có cử động, thực sự là đang ngủ rồi. Toan lấy tay chạm vào tấm vải thì Ngụy Ổn từ bên cửa miếu la toáng lên:
– Không được chạm vào điện hạ.
Tên đang ngủ đó, phản xạ rút kiếm ra, chém vào không trung. Hoàng Du phản ứng không kịp mà bị một nhát dao dài ở tay. Vết chém đó cũng chính là định mệnh nên duyên 3 kiếp của 2 người.
Hoàng Du tiến tới, đá văng cây kiếm trên tay Ngụy Châu. Hắn ta là thái tử nhưng thích dụng văn hơn dụng võ. Hắn mang kiếm chỉ là để phòng thân. Hắn còn mong không cần phải sử dụng đến. Bất chợt, cố hắn như bị bóp nghẹt. Tên hỗn đãn bị hắn chém một nhát đang dùng đôi tay đầy máu đó mà bóp cổ hắn.
– Buông ra, buông ra. Đây là thái tử nước Ngụy, người không được động thủ. Buông ra.
Ngụy Ổn dùng túi bánh bao mà đánh lấy đánh để vào người Hoàng Du. Nghe tới 2 chữ ” thái tử” Hoàng Du liền buông tay. Tấm vải ban nãy rớt xuống đất rồi hắn mới nhận ra. Quả thực con người này rất có khí chất vương giả, rất cao ngạo, bị bóp cổ không xin buông tha. Bàn tay của hắn lúc nắm lấy bàn tay của Hoàng Du lại rất mềm mại, quả thực không phải dân tập võ, hay dạng lao động chân tay. Đặc biệt, đôi mắt hắn rất đẹp, sâu thăm thẳm, nhưng lại có chút bi phẫn, đau lòng.
– Ngươi là thái tử Ngụy quốc sao lại ở đây? Hoàng Du lên tiếng.
– Là nước Ngụy suy tàn, vương tộc chỉ còn ngài ấy. Ngụy Ổn ôm lấy Ngụy Châu mà khóc.
– Ta là Hoàng Du, là Đại vương của Hoàng quốc. Ta tin, bây giờ chỉ có ta mới giúp được các người. Đi với ta về hoàng cung đi.
Ngụy Châu vì cả một chặng đường dài ăn không đầy đủ, cơ thể mệt mỏi nay lại bị tên Đại vương hỗn đãn đó bóp cổ đến suýt chết mà ngất đi.
Từ miếu đó về Hoàng cung phải đi 2 canh giờ, cả 2 canh giờ đều là Hoàng Du cõng Ngụy Châu. Cảm giác được hơi thở đều đều của hắn, nhịp tim chậm rãi của hắn, Hoàng Du như có xúc cảm kì lạ mà đó giờ chưa từng có.
3 tháng là khoảng thời gian từ ngày gặp mặt tính đến nay. Ngụy Châu ở trong cung trở thành cánh tay phải đắc lực cho Hoàng Du chỉ vì câu nói:
– Một mình người muốn dựng lại giang sơn là không thể. Ở bên ta, ta sẽ giúp ngươi trả nợ diệt quốc, giết hoàng thân.
Mọi việc lớn nhỏ trên triều điều do Ngụy Châu quản lý. Tấu chương đều do Ngụy Châu phê duyệt. Duy nhất chỉ có hậu cung là hắn chưa phải quản đến.
– Tại sao là một quân vương mà hậu cung chỉ có trên dưới chưa tới 100 phi tần. Ngài kén chọn vậy sao?
Ngụy Châu vừa phê tấu chương vừa hỏi Hoàng Du.
– Chỉ là họ không hợp khẩu vị của ta. Chẳng ai xứng đáng được ta phong Hậu, được ta chung giường qua đêm. Ta đó giờ chưa từng ngủ qua đêm với họ. Với họ là thương cảm, không phải tình yêu.
Ngụy Châu dừng bút, ngửa mặt lên nhìn quân vương oanh oanh, liệt liệt, soái khí ngút trời.
– Tôi….Tôi có thuộc khẩu vị của ngài không?
– Ngươi, ngươi là khác. Ngươi là tuyệt phẩm dân gian cả đời ta không muốn chạm vào. Đừng so sánh ngươi với nữ nhi tầm thường. Nên nhớ, ngươi là nam nhân.
Phải rồi, ta là nam nhân, tại sao ta lại muốn gần gũi hắn, muốn hắn yêu thương ta. Lòng dạ đế vương là khó đoán. Nay là yêu, mai sẽ hận.
Năm đó liên hôn, Sở quốc vì nhắm đến Hoàng quốc mà gả con gái Sở vương cho Hoàng Du. Hắn vui vẻ nhận liên hôn này, ngay lập tức còn phong Hậu.
Ngụy Châu nghe tin này có chút không vui. Là Hoàng vương hứa sẽ trả thù cho hắn vậy mà giờ đây lại cưới con gái của kẻ thù hắn, còn cho cô ta vai vế cao nhất ở Hậu cung. Là Ngụy Châu quá tin, quá hi vọng vào con người này rồi.
Hoàng vương không quên lời hứa, lại rất thận trọng mà trả thù cho Ngụy Châu. Trong cái hậu cung này, vai vế không là quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là sự sủng ái. Hoàng hậu thì sao, cũng chỉ là 1 danh xưng, có quyền nhưng không có thế. Hậu cung này ai cũng biết, người có quyền, có thế, có sủng ái nhất là vị mỹ nam nhân ở trong thư phòng Đại vương. Hoàng Du cho cô địa vị, cho cô quyền hạn nhưng cô lại không có tiếng nói.
Ngày đại hôn, Đại vương ngủ lại thư phòng với Ngụy Châu. Những ngày sau đó đều từ chối lời mời của Hoàng hậu mà ở lại thư phòng còn không thì lại lên điện bàn triều chính.
Hoàng hậu tức giận, quả thực rất tức giận. Cô ta cho rằng, chính Ngụy Châu là người mà khiến cho hoàng hậu cô phải khổ sở, sống không bằng chết, hàng ngày chịu tiếng thị phi. Muốn nhổ cái gai trong mắt phải triệt để diệt tận gốc.
Hoàng hậu biết mỗi tối hoàng thượng đều ban cho Ngụy Châu một chén huyết yến. Cô ta lợi dụng sơ hở ở nhà bếp, bôi thuốc kịch độc Sở quốc lên nắp nồi đun, chỉ cần nước sôi thì chất độc tự động theo nước tràn lên mà thấm vào tổ yến.
Tối đó Ngụy Châu đang đàn cho Hoàng vương nghe. Bản nhạc: ” tương tư chi ái” đó như là tiếng lòng của Ngụy Châu, Hoàng vương thấu hiểu nhưng không đáp lại. Ngài ấy sợ đồng ý rồi sẽ là chuỗi ngày đen tối không yên cho Ngụy Châu. Mà ngài đâu ngờ, không ân sủng công khai, vẫn có người muốn hãm hại.
Chén huyết yến mang đến, Ngụy Châu khoan thai múc từng muỗng cho vào miệng. Hoàng Du nhìn hắn ta ăn không chớp mắt. Nam nhân này đúng là có vẻ đẹp mê người. Mái tóc đen dài như suối, da trắng, trên cơ thể luôn có một mùi hương đặc trưng, đôi mắt sâu, đôi môi đỏ. Nếu hắn thực sự là nữ nhi, Hoàng Du đã ngỏ lời yêu hắn, cho hắn ngôi Hậu không cần suy nghĩ. Nhưng hắn là nam nhân.
– Ah, đau quá, đau quá. Ngụy Châu ôm bụng ngã lăn ra đất, chén tổ yến trên tay cũng rơi xuống sàn. Vô tình số yến còn lại tràn ra chân đèn bằng bạc, đen đi một mảng. Có độc.
– Thái y, người đâu, gọi thái y. Hoàng vương hốt hoảng la lên.
Thư phòng bắt đầu nhốn nháo. Chỉ có kẻ trong hậu cung kia đang đắc thắng mà không nghĩ tới kết cục của mình.
– Đại vương, ta không qua khỏi rồi.
– Đừng, đừng nói vậy. Ngươi sẽ khỏi, ngươi sẽ khỏi thôi. Thái y sắp đến rồi. Ngụy Châu, ngươi không được ngủ.
– Đại vương, ngài tệ lắm, người chưa giúp tôi trả thù diệt quốc, hại hoàng thân mà đến tôi ngài còn không bảo vệ được.
Bất chợt một cơn dội người từ dạ dày lên miệng Ngụy Châu phun ra toàn là máu đen. Ngụy Châu không còn sức lực, tựa người vào Hoàng vương.
– Đại vương, nếu ta không qua khỏi, người sẽ yêu ta cả 3 kiếp chứ. Mặc cho ta cả 2 kiếp sau nữa đều là nam nhi.
– Chỉ cần ngươi qua khỏi, cái gì ta cũng sẽ hứa với ngươi, muốn gì ta sẽ cho ngươi. Chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta.
– Vậy chúng ta đập tay 3 cái nhé.
Vừa đập đến cái thứ 2, tay Ngụy Châu buông thõng xuống, đầu vô thức ngã qua một bên. Hắn chết rồi. Hoàng vương cầm tay hắn mà vỗ vào tay mình.
– Nam tử hán đại trượng phu, cả 2 kiếp sau ta sẽ yêu ngươi, yêu bù cho kiếp này ta không thể nói.
Thái y xem xét qua chén yến là độc dược Sở quốc, không chần chừ lao vào hậu cung chém chết người phụ nữ độc ác đó. Hôm đưa tang cho Ngụy Châu là ngày Hoàng vương lên đường diệt Sở quốc nhưng thất bại. Hoàng Vương chết trên sa trường. Cơ thể hai người được chôn cạnh nhau ở sâu trong rừng.
~~
Trong thời kỳ chiến tranh Minh – Thanh.
Lão Hoàng là tướng quân nhà Thanh, dẫn dắt vạn thiên binh vạn mã tiến vào tử cấm thành lật đổ nhà Minh.
Lão Hứa là tể tướng nhà Minh, văn ôn võ lượt nhưng lại không sinh đúng thời, gặp phải hôn quân dẫn đến mất nước.
Lão Hoàng tiến vào đại điện, Lão Hứa đứng đó, quan phục chỉnh tề, sẵn sàng đón nhận cái chết.
Lão Hoàng rút gươm kề cổ Lão Châu:
– Đệ đệ, tại sao không nghe lời ta? Tại sao lại không bỏ chạy.
– Đại huynh, vết bớt đó, huynh từ đâu mà có, câu chuyện nam ái thời chiến quốc chúng ta từng đọc huynh quên rồi sao? Đại huynh, đến bây giờ huynh không tin chúng ta là duyên kiếp trước hay sao?
– Đệ hãy ngưng nói nhảm đi, chúng ta đều là nam nhân.
– Nam nhân thì không thể yêu nhau sao.
Lão Hứa rơi nước mắt, ghì chặt lưỡi kiếm mà cứa qua cổ mình. Lão Hoàng không kịp phản ứng, lão Hứa ngã vào lòng hắn, thì thào:
– Được chết trong tay huynh, ta không hối hận. Nếu như có kiếp nữa, dù là nam nhân, ta vẫn yêu huynh. Cái bớt đó, ta không đùa giỡn. Là thật, lời thề trong văn cổ huynh quên rồi sao. Nếu vậy hãy để cái chết của ta theo huynh, để huynh ân hận cuối đời.
~
Thể kỉ 21, Bắc Kinh.
– Xin chào, xưng hô thế nào nhỉ?
– Hoàng Cảnh Du
– Hoàng…Hoàng Cảnh Du. Tôi là Hứa Ngụy Châu.
Tôi không muốn viết tiếp, tôi muốn các bạn hãy cùng tôi cho một cái kết đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Chúng ta rồi sẽ yêu nhau
3 kiếp người để đánh đổi tình yêu là đã đủ
Cầu trời cho họ sẽ bên nhau…..
VyVy.
�,w�> �