Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 25: Jimin Gặp Rắc Rối
Park Jimin từ trong xe oto bước xuống cùng với Min Yoongi, tên đại ca của ngôi trường nổi tiếng danh giá.
Họ đi chung với nhau.
Một người thì gục mặt xuống không dám ngước lên, một người thì hiên ngang bước đi.
Jimin đi cùng với hắn mà không khỏi lo lắng nhìn chung quanh, tất cả con mắt ở trong trường này đều dán vào hai người khiến cậu có phần sợ sượn mặt lại.
Đó là lí do tại sao cậu không bao giờ muốn đi cùng với cái tên chết bầm dở hơi này.
Bởi lẽ, đi chung thì tất cả đều bị hiểu lầm.
Một là hiểu lầm đang bị hắn ức hiếp, hai thì là rủa hắn điên đến mức tỏ tình xong với JungKook lại dám qua lại với bạn thân của người mình yêu.
Như vậy sẽ bị gán ghép là người thay thế.
Jimin nghĩ đến đó tâm can không khỏi khó chịu, sầu não.
Đôi mắt cậu rũ rượi, dáng vẻ cũng rất mệt mỏi không còn sức lực.
Sao lại thấy lòng thật nhói lên lạ thường, như có con kiến bò chung quanh.
Yoongi: “Em ngại sao?”
Jimin: “Ngại khỉ khô.
Tới giờ rồi, làm ơn đi nhanh dùm tôi!”
Yoongi cười mỉm: “Mặt em đỏ hết rồi kìa!”
Jimin: “Im đi, đừng xưng như thế với tôi nữa.
Chơi đùa vậy đủ rồi!”
Yoongi: “Chơi đùa?”
Cậu giật tay hắn ra rồi bỏ vào lớp thật nhanh.
Nhưng biết làm sao đây, cậu ngồi chung với hắn, sao có thể tránh hắn được.
Ngồi xuống cảm thấy mình thật là tội nghiệp khi dính vào gã điên này, sao số cậu khổ thế không biết hắn cứ ám cậu mãi.
JungKook thấy cậu rầu rĩ không thôi, lại lay vai cậu.
Jungkook: “Sao đấy Jimin?”
Jimin buồn bã: “Không có gì đâu!”
Seokjin chọc ghẹo: “Hay đang tương tư anh nào?”
Nghe tới đây.
Làm cậu muốn câm nín.
Không phải là tương tư mà là ám ảnh thì có.
Một nỗi sợ làm cậu không bao giờ dám nghĩ tới huống chi là nói.
Từ ngoài cửa nghe có giọng trầm trầm cất lên.
Yoongi: “JungKook hỏi em tương tư ai hả.
Là tôi sao Jimin?”
Đó là một giọng nói rất ấm áp đối với bọn con gái lớp cậu.
Còn đối với cậu, nó không hề ấm áp chút nào, mà nó rất ghê rợn.
Đủ để biết người nói đó là ai.
JungKook và Seokjin quay sang chỗ Yoongi mỉm cười nhạt nhẽo.
Họ nghĩ cậu thích Yoongi rồi nên sẽ tác hợp, cũng tốt khi phải nhức đầu bảo Yoongi đừng có mù quáng yêu JungKook nữa.
Yoongi giờ đã nghĩ thông suốt thì cũng mừng.
Yoongi, hắn đi đến bàn ngang bàn của một cô nữ sinh tên Yoona, không buồn dùng đá vào bàn một cú mạnh bạo.
Cả lớp đang xôn xao buôn chuyện ra vào cũng bị làm cho kinh hồn động phách.
Biết bao nhiêu con mắt ngước tới người con trai bốc đồng nọ.
Cô gái sợ hãi, mặt không còn tí máu, cô rụt rè ngước lên.
Yoona: “Cậu…!Làm gì thế?”
Yoongi: “…Lúc nãy tao thấy mày liếc Jimin rồi quay sang nói gì đó với con nhỏ bàn bên đúng không?”
Yoona giật mình: “Sao ạ?”
Yoongi đưa cặp mắt sát nhân gửi gấm tới cô gái bàn bên.
Mọi áp bức, căng thẳng dồn nén vào hai người con gái im lặng.
Yoongi cứ như một ác ma luôn khiến người khác phải sợ sệt, hồi hộp.
Cô gái bàn bên xua tay chối: “Không có đâu.
Chỉ là bàn chuyện học tập thôi”
Seokjin ngồi trên bàn hóng chuyện hay.
Yoona là nữ sinh hay nói xấu người khác, cái gì cũng mách lẻo với giáo viên.
Bây giờ có ác nhân trị tội, anh thấy ả đáng đời.
Yoongi nghiêng đầu: “Mày nói gì với nó?”
Yoona giả ngốc: “A, không có gì đâu ạ, tôi chỉ hỏi tiết sau có kiểm tra gì không thôi.
Mà trước giờ tôi không có nói gì ai cả!”
Seokjin lên tiếng: “Chẳng phải cậu luôn đặt điều nói trắng thành đen sao Yoona?.
Sao giờ lại chối?”
Yoona trừng mắt, quay ra sau: “Cậu im đi.
Đừng có mà nói xấu tôi!”
Seokjin khinh bỉ: “Thì cậu cũng nói xấu người khác còn gì, giờ bị nói xấu lại giật nảy lên là sao?”
Yoona: “Cậu…”
Yoongi không nghe, đập bàn rõ lớn.
Tuy thân thể có chút yếu thế so với đám nam sinh trường này, nhưng nếu về sức mạnh thì không ai trên cơ hắn.
Giọng gằng lên từng chữ lạnh lùng, sắt đá.
Yoongi: “…Này, mày tên Yoona hả?”
Yoona gục đầu: “Vâng…”
Yoongi: “Tên đẹp đấy, mặt đẹp và đôi môi cũng đẹp nữa, cơ mà…!Mày thích được đắp sẹo lên mặt không?”
Yoongi đưa bàn tay nhợt nhạt của mình ra trước mắt cô nàng, bàn tay chi chít những vết sẹo lồi lõm, dài ngoằn.
Sự xấu xí này là thành quả của những cuộc đấm đá kịch liệt với đám nam sinh trường bên.
Yoongi: “Giống với tay tao ấy?”
Yoona run rẩy, cầu xin: “Không…!Tôi xin lỗi, tôi không dám nữa đâu!!!”
Yoongi: “Yên tâm, tao không ra tay với con gái nên đừng sợ.
Nhưng mà, nếu tao còn nghe mày nói gì đó về Jimin, thì dù mày có là con gì thì tao cũng gạch mặt mày đấy!”
Yoongi chỉ vào trán cô, cô nàng run đến phát khóc.
Đôi mắt ngấn lệ, miệng ngậm chặt không dám ho he nửa lời.
Cũng đúng, Yoongi dùng khuôn mặt ác độc đó ai mà chả sợ.
Ngay cả Jimin ngồi im đó, cũng thấy rùng mình vì cơn điên của hắn ta.
Yoongi cảnh cáo xong.
Dùng chân đá vào bàn của cô một cái coi như tặng quà chào sáng.
Hành động hiên ngang, xem trời bằng vung làm người khác cũng phải giật mình e sợ thay.
Cô gái Yoona cùng cô bạn bàn bên mặt mài sầm tối, biết đã đắc tội với người không nên động đến.
Yoongi đeo ba lô một bên rồi đút tay vào túi quần đi tới chỗ cậu ngồi, đôi mắt lạnh lùng hoá dịu dàng.
Môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo làm nữ sinh không khỏi mê mệt.
Yoongi từ tên trùm trường đáng ghét trở thành nam sinh ưu tú trong lòng công chúng.
Bởi lẽ, dù thể hiện mình là người lạnh lùng cỡ nào thì trong mắt đám nữ sinh mê trai cũng hoá hành động ngầu lòi.
Yoongi dần dần cải thiện được tính cách ít nói và dáng người cũng dần cao lớn thêm.
JungKook và Jin bỏ đi nơi khác xem trò vui của hai người.
Jin không ngờ Min Yoongi đáng ghét ngày nào luôn làm anh mệt mỏi chỉ vì luôn cố tìm cách ép JungKook yêu mình, thế mà giờ lại không quan tâm điều gì chỉ muốn giành lấy công bằng cho Jimin.
Yoongi thật sự hoàn toàn mắc vào lưới tình của Park Jimin.
Không ngờ có một ngày hắn lại thay đổi bản tính như vậy, cũng tốt.
Tuy là không ưa gì hắn nhưng Jin vẫn muốn duy trì một mối quan hệ bạn bè hơn là kẻ thù.
Lần đầu tiên, Seokjin có thiện cảm tốt với Yoongi sau cuộc ẩu đả với Yoona.
Biết vậy anh đã châm dầu vào lửa tiếp, nói nhiều một chút cho Yoongi điên tiết.
Chắc đến đó, hắn không từ ả Yoona là trai hay gái mà nhào đến gạch nát mặt cô ta quá.
Yoongi xoay qua cậu.
Yoongi: “Sao không chờ tôi vào lớp cùng?”
Jimin mệt mỏi: “Làm ơn thôi đi!”
Yoongi: “Thôi gì cơ?”
Jimin: “Đừng trêu tôi nữa, rốt cuộc anh muốn gì?”
Min Yoongi hắn chưa bao giờ thấy người con trai nào làm cho hắn phải nghĩ nhiều đến vậy.
Quả là, tên này luôn làm cho hắn thích thú nhiều hơn lúc còn yêu JungKook.
Không thể ngừng việc trêu đùa cậu.
Yoongi: “Muốn cậu chú ý nhiều thêm chút!”
Jimin: “…Sau này, anh đừng có mà bốc đồng kiếm chuyện với người khác nữa.
Dầu gì cũng là bạn học chung!”
Jimin không thích bị dính phiền phức.
Cô ả Yoona cũng đâu phải dạng người bị hâm dọa sẽ câm họng ngoan ngoãn mà không tác quai tác quái, giở trò bẩn thỉu.
Yoongi khinh miệt: “Ai bạn bè gì với nó?”
Jimin bó tay, không nói nữa.
Ting ting
Chuông điện thoại cậu kêu lên.
Lấy ra trong túi, hắn liếc qua nhìn điện thoại cậu.
Trời đất, màn hình sao bể toang thế kia, chắc cũng nghèo lắm nên mới không có tiền thay màn hình điện thoại mới.
Là tin nhắn từ tổng đài báo cậu sắp hết tiền.
Cậu vội khóc không thành tiếng, Park Jimin quăng điện thoại vào cặp, gục ngã xuống bàn.
Jimin nói nhỏ: “Trời ơi, đã nghèo còn mắc cái eo nữa.
Cuộc đời mình sao toàn là điều bất hạnh thế này.
Tại sao?”
Min Yoongi vội cười khúc khích, chống cằm ngắm người mình yêu đang chật vật, khổ sở.
Hắn chăm chú một lúc lâu mới lên tiếng.
Yoongi: “Này, điện thoại của em bể màn hình kìa, sao không đi thay?”
Jimin: “Tiền?”
Cậu chìa tay ra.
Khuôn mặt đầy sự thống khổ hiện rõ.
Thế thì cho cậu tiền đi, cậu sẽ đi ngay.
Yoongi: “Ừ, em nghèo nên có tiền đâu, tôi quên mất!”
Jimin nhíu mài: “Anh im đi, nghèo kệ tôi.
Tôi biết anh giàu có, anh muốn nói gì mà chả được?”
Yoongi: “…”
Park Jimin cậu lại mệt mỏi với hai tiết văn dài nườm nượp, kiệt quệ ngốc đầu không nổi.
Kế bên có thêm cái người cứ ngủ ngáy khò khò.
Jimin lẩm bẩm: “Chả biết đến đây ngủ hay học nữa!”
Trường là nơi để ngủ.
Vậy thì học sinh nào mà chả muốn đi học.
Biết là hắn giàu, cao quý nên muốn làm gì thì làm, cậu nghĩ tới mà thấy ghét.
Người thì giàu có tiền xài không xuể, kẻ thì không một xu dính túi.
Jimin lẩm bẩm: “Không công bằng!”
Ra về.
Jimin không có phương tiện về nhà nên nhờ hộ đến Yoongi.
Mà đưa đón người ta thì phải có tâm chút xíu, hộ tống xong rồi muốn đi đâu thì đâu.
Yoongi không chịu đưa cậu về, đi hết quán game rồi tới quán bida, thật là…!Cậu đi theo hắn mà muốn quay cuồng chóng mặt.
Hắn không chở cậu về mà còn lơ cậu đi luôn.
Cậu hết kiên, quát lớn.
Jimin: “Rốt cuộc có chở tôi về nhà không?”
Yoong: “…Còn sớm!”
Jimin: “Gần bảy giờ tối mà còn sớm?.
Anh bị trái múi giờ hả.
Không thì tôi đi về một mình!”
Cậu bỏ đi trong sự bực bội.
Không bao giờ ép bản thân sẽ đi cùng với tên chết bầm này nữa, cái người làm cho người khác chỉ toàn bực bội không thôi.
Park Jimin đi một mình, vừa đi vừa chửi thầm.
Cái tên đó muốn cậu làm người thay thế JungKook ư?.
Có phải như vậy không.
Cảm giác cứ bị đùa giỡn, Jimin đó giờ rất cả tin, ai nói gì cậu cũng tin, Yoongi cũng không ngoại lệ.
Jimin: “Tôi là gì chứ?”
Đang suy nghĩ thì đụng trúng một người.
Jimin vội vàng theo bản năng cúi đầu xin lỗi trước do mình sơ ý.
Cậu là người rất lịch sự, nếu người khác đụng trúng, cậu cũng luôn người xin lỗi đầu tiên.
Cứ theo như một bản năng lễ phép.
Tên đó: “Này thằng kia, sao không đi nhìn đường thế?”
Jimin: “À, tôi xin lỗi…”
Tên đó: “Này, cậu có biết tôi là ai không mà dám động đến?”
Jimin cáu gắt: “Tôi đã bảo xin lỗi rồi mà!”
Tên đó: “Ha, mạnh miệng đấy!”
Tên khác: “Mày là con trai sao trông ngon phết!”
Jimin sợ hãi: “Mấy người muốn làm gì?”
Jimin hoàn toàn không hiểu cái tên đàn ông này nói gì.
Ông ta cũng chạc tuổi ba cậu, khuôn mặt nhiều vết nhăn lại thêm vết chai sạn, vết chém dọc bên má phải.
Nhìn rất hung tợn.
Hắn đụng vào người cậu làm cậu giật mình vội hất tay mạnh.
Khỉ thật, lại gặp mấy tên biến thái, biết vậy cậu đã không bỏ xa hắn.
Cái hất tay đó làm cho gã kia có phần hơi nhục với đồng bọn, bèn tức giận.
Mạnh bạo vồ lấy cổ làm cậu không thở được.
Park Jimin nhăn mặt, hai tay cố gắng mở cánh tay người đàn ông kia ra nhưng không thành.
Cậu cứ như sắp chết đến nơi vậy, bên tai lại văng vẳng những tiếng cười ồ lên của bọn chúng..