Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 24: Tiểu Bảo Bối Của Trùm Trường
Tại nhà Park Jimin.
Tiếng chuông điện thoại kêu liền tiếng làm người ngủ say điên đầu, khẽ chửi thầm mấy câu trong miệng.
Bốp
Chiếc điện thoại cậu vừa yêu vừa ghét rơi tự do xuống đất bể tang tành chỉ trong một giây phút thân mến.
Nó vỡ nát nằm yên vị trên sàn nhà lạnh lẽo.
Jimin vẫn không quan tâm nhắm mắt ngủ tiếp, đối với cậu việc tốt nhất là ngủ, đêm qua cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Vì thế, Jimin luôn tận hưởng khoảnh khắc bình yên thế này.
Và một lần nữa, cậu lại không thể nào mà yên thân nằm ngủ.
Tiếng đồng hồ báo thức làm cậu mở to cặp mắt đỏ ngầu, vội nghiến răng bật dậy nhìn trông rất đáng sợ.
Đêm hôm qua cậu không ngủ được, cứ nhắm mắt lại nhớ đến hình ảnh hôn cái tên điên kia.
Cậu ám ảnh mẹ nó rồi.
Giờ mới có thể ngủ được một lát, lại bị phá vỡ.
Jimin: “Chết tiệt!”
Lê tấm thân bất lực, tựa ngàn cây kim đâm vào bàn chân.
Cậu bước xuống giường không quên tắt báo thức, đi đánh răng rồi thay đồ, chuẩn bị tập vở đi học.
Cậu bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại của mình xung quanh căn phòng bừa bộn, từ lúc đi Jeju tới giờ chưa kịp dọn dẹp phòng ngủ, vì khá là mệt mỏi trong chuyến đi, cậu cũng quên luôn.
Jimin vừa nhìn xuống sàn nhà lại mệt mỏi trong sự bất lực của bản thân.
Cậu quỳ gối, tay đập vào sàn nhà bôm bốp, nước mắt bỗng nhiên trào ra không kiểm soát.
Jimin rất bất lực, thật sự rất bất lực.
Jimin: “GÌ VẬY TRỜI.
TẠI SAO?”
Cậu thấy chiếc điện thoại của mình nằm ở dưới sàn, màn hình nát như ai đó đã ném mạnh vào tường.
Chẳng lẽ là bị ma phá sao?.
Cậu khẽ rợn người nhìn xung quanh xem sao.
Vẫn y vậy, đồ đạc vẫn rối tung chứ thấy con mẹ gì đâu.
Cậu ngồi khóc, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cậu đau khổ quá.
Nói một mình.
Jimin: “TẠI SAO VẬY CHỨ?.
AHUHU.
Điện thoại yêu dấu của mình.
Mình nhớ là mình quăng nhẹ mà sao lại nát dữ vậy.
Trời ơi mình chết mất!”
Cậu ngồi đó ôm chiếc điện thoại tội nghiệp trong lòng.
Chiếc điện thoại đó cậu còn phải làm thêm để tích góp đủ tiền, ấy vậy mà trong phút giây bất đồng, cậu đã hại đời mình.
Jimin không hề hay biết trong khi ngủ mình đã ngốc nghếch ra sao.
Còn cứ ngỡ màn đập điện thoại là ở trong mơ nữa cơ.
Nhưng ai ngờ đâu lại là sự thật.
Đáng lí ra cậu không nên như thế, tiền đâu mà mua cái mới, tiền đâu mà cậu đi sửa.
Tiền đâu mà cậu đi thay màn hình.
Tiền đâu mà…
Reng reng
Chuông nhà làm cậu giật cả mình, mới sáng sớm mà ai lại đến không biết.
Hay là ba mẹ về.
Cậu nín khóc vội đặt chiếc điện thoại trong cặp rồi chạy đi xuống nhà nhanh nhẹn.
Thở mạnh nhìn xung quanh căn nhà không có một thứ bị sai lệch.
Cậu an tâm hơn vì hôm qua còn có chút siêng năng dọn dẹp phòng khách mới lăn ra ngủ.
Mở cửa ra, ánh nắng chiếu vào tầm mắt làm cậu nhíu mài.
Bóng dáng đàn ông che trước mặt nhưng cậu lại không thấy rõ mặt người đó vì ánh mặt trời chiếu đến.
Chỉ có thể cảm nhận mùi hương bạc hà lan toả ra xung quanh, mùi hương quyến rũ lòng người.
Jimin: “A…ai vậy?”
Yoongi: “Là tôi!”
Một chất giọng trầm ấm được vang lên làm cậu nhớ đến một người.
Phải, chỉ có thể là hắn thôi.
Cái tên Min Yoongi thảnh thơi thích bám người đó sao hắn đến đây làm gì.
Cái tên này ghiền hơi cậu chắc luôn.
Cậu vội bước xa ra cái tên này vài bước, hắn mỉm cười nhạt rồi bước vào nhà cậu.
Cậu ngây người, hắn tưởng cậu mời hắn vào sao?.
Ngu muội.
Hắn hài lòng với hành động của cậu.
Hôm nay cậu thật đáng yêu.
Khuôn mặt lúc nào cũng cau có nhưng tại sao lại dễ thương thế không biết.
Yoongi đi quanh nhìn ngôi nhà một lượt, vẫn vậy.
Thật ấm.
Yoongi: “Mời tôi vào nhà sao.
Em thật là dễ thương!”
Jimin mỉa mai: “Tôi sợ anh sẽ giở trò nên mới bước xa anh đấy, tôi đâu có rảnh mà mời anh vào, nãy giờ là anh tự biên tự diễn ấy chứ!”
Cậu nhếch môi cười khinh bỉ.
Cuối cùng cũng trả thù được rồi, dám vào nhà cậu thì cậu sẽ cho hắn biết tay nhưng giờ đã gần đến giờ học rồi.
Phải đuổi tên này đi mới được.
Jimin: “Tôi sắp trễ rồi.
Mà anh đến đây làm gì?”
Yoongi: “Đến đón em đi học!”
Câu nói đó khiến cậu ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ với tên biến thái này.
Mọi bữa thì thích bắt nạt cậu, bây giờ lại đối tốt với cậu.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn kìa, đôi mắt hắn đang nhìn toàn thân thể của cậu lẫn cái miệng đang cười thật gian manh làm cho cậu muốn đánh một cái cho bỏ ghét.
Nhìn cứ y như biến thái ấy.
Jimin: “Em cái gì mà em?.
Thần kinh!”
Jimin đánh răng thay đồng phục, đeo cặp lên vai rồi nhíu mài khinh bỉ, lại vội đẩy hắn ra ngoài.
Nếu hắn ở đây lâu chỉ sợ mùi của hắn làm nhà cậu trở thành cái động lạnh lẽo y như con người hắn mất.
Hôm nay lại xưng hô tôi – em làm cho cậu ớn lạnh sóng lưng.
Nghe rất kì cục.
Jimin: “Anh muốn gì ở tôi thì nói lẹ đi!”
Yoongi chậc lưỡi: “Chở em đi học”
Jimin: “Tôi không thích đi với anh”
Yoongi: “Không muốn cũng đi”
Bỗng câu nói hắn truyền tới tai cậu làm cho cậu hơi sợ sợ.
Cảm giác chọc giận thành công, đôi mắt hắn trở nên u tối đáng sợ, nhíu lại không vui.
Và cậu nhận được giọng nói lành lạnh của hắn khiến cậu toát mồ hôi hột.
Sao lại như tên giết người thế, mới nãy còn vui vẻ mà giờ đã mặt nặng mài nhẹ với cậu.
Hắn mà giết người diệt khẩu thì chắc đã giết cậu từ lâu rồi vì dám cãi lệch hắn.
Jimin lạnh người, khuôn mặt dè chừng, run sợ.
Cậu nghĩ động đến hắn tức giận thì không tốt cho lắm.
Vì hắn là trùm trường, ai mà dám chọc hắn điên lên?.
Chỉ có kẻ khờ như cậu mới ngu ngốc đến vậy.
Nghe bảo Yoongi có tính cách hướng nội thuở nhỏ, xu hướng thích bạo lực đánh người khác dù họ là ai, nếu cãi lời sẽ bị lãnh một cú tát ngay.
Thấy cậu hơi hoảng, hắn bật cười vì khuôn mặt ngàn năm có một kia.
Thoáng chốc, đôi mắt trở lại dịu dàng hơn lúc trước.
Hắn xoa xoa cổ tay của mình.
Yoongi: “Hỏi lần cuối.
Đi hay muốn tôi giết em?”
Jimin: “..Tôi…”
Yoongi đăm đăm nhìn: “Em cũng biết tính tôi rồi đấy, tôi còn nói chuyện đàng hoàng với em nên hãy mà liệu hồn cẩn thận”
Thấy không ổn nên cậu buộc phải đồng ý.
Mắc công lại nguy hiểm cho bản thân, phải lo cho bản thân trước chứ sau đó mới có thể bình an.
Nếu hắn mà có làm gì thà cắn lưỡi còn hơn.
Jimin: “Tôi sẽ đi với anh!”
Min Yoongi hài lòng.
Hắn vội bước ra khỏi nhà, cậu cũng đi theo không quên khóa cửa.
Vội nhìn vào xe hắn, trời đất hôm nay đi xe moto sao?.
Rõ ràng là hay đi oto.
Nay lại muốn cho người khác nhìn thấy câu ôm một tên tên đực rựa sao.
Nếu đổi cậu thành một cô gái khác thì cô ta đã nũng nịu bên tay hắn rồi nói mấy lời ngọt ngào lấy lòng.
Nhưng hắn là gay, mãi mãi cũng không có khái niệm thích con gái.
Thấy dáng vẻ ngây người của cậu, hắn mới lấy ba lô cậu đeo trước ngực, mặc cậu hoang mang không hiểu.
Yoongi: “Lên xe đi, hay muốn tôi bế em lên?”
Jimin: “Đừng xưng hô vậy nữa, nổi hết da gà rồi!”
Yoongi: “Không thích?”
Jimin: “Ờ!”
Yoongi: “Vẫn kêu đấy!”
Jimin khổ sở mệt mỏi không thèm cãi, đành ngồi sau hắn để đến trường nhanh.
Đi được một đoạn, cậu muốn bắt chuyện nhưng không biết nói gì.
Coi như hôm nay lạnh lùng một chút, mắc công lại bảo cậu nói nhiều.
Cái tên này rất thích làm người khác tổn thương, mà Jimin nếu bị kích động cậu sẽ khóc toáng lên.
Như vậy mất mặt lắm.
Hắn thấy cậu cứ lạnh nhạt quay đi chỗ khác, lại bèn thả ga chạy từ từ như đang đi chơi.
Yoongi: “Đi với tôi em không thích sao?”
Jimin: “ĐÚNG!”
Cậu không ngần ngại mà khẳng định.
Tưởng cậu sợ chắc.
Yoongi nghe được giọng nói chanh chua như ngày thường trở lại thì không khỏi buồn cười, hắn nhấn ga rồi chạy vọt như bay đến trường trong tâm trạng vui vẻ đến mức lạ thường..