Đại Ca Tôi Yêu Anh!

Chương 17: Nụ Hôn Đầu


Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 17: Nụ Hôn Đầu


Sau cuộc vui chơi ăn uống thỏa thích, họ kéo nhau về phòng trọ.

Namjoon và Seokjin hai người hăng nhất đám đang nằm ngủ một cách ngon lành trên giường.
Ngồi không nói chuyện cũng nhàm chán, họ bàn nhau cuộc thi can đảm kể chuyện ma.

Ai cũng hào hứng với cuộc thi mà Taehyung đặt ra.

Nhưng có một người lại sợ ma nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, một người xinh đẹp đến xiêu lòng của tên đại ca kia, chẳng ai khác đó là tiểu khả ái Park Jimin.

Và vâng, cậu đã biện hộ nhiều lý do rằng mệt nên không thể kể được, cậu chỉ muốn nằm trong phòng nghỉ ngơi.

Và cậu đã xin lỗi mọi người trước.

Đơn giản là sợ và cũng không biết kể chuyện gì.
Nhưng cái tên kia lại không để cho cậu thực hiện được mục đích của mình.

Hắn không để cho cậu yên một phút giây nào cả.

Yoongi nhún vai nói trong sự hờ hững của bản thân nhưng bên trong lại là một con ác quỷ, muốn hại chết cậu ngay từ đầu.
Yoongi: “Jimin à, chẳng phải cậu kể chuyện mà rất cuốn sao?.

Sao hôm nay lại mở hội thi kể chuyện cậu lại không tham gia?”
Jimin nhíu mài: “Gì?.

Anh biết tôi kể chuyện hay khi nào?”
Rõ ràng là muốn đấu khẩu với cậu.

Cậu kể chuyện ma hay hồi nào cơ chứ?.

Sao hắn lại tăng bốc như đúng rồi.

Làm mấy người kia ngạc nhiên còn cậu chỉ biết hoang mang nhìn hắn mà đặt ra một đống câu hỏi vớ vẩn trong đầu.

Chuyện ma, cậu còn chưa bao giờ nghe tới dù chỉ một lần lấy đâu ra kể?.

Jimin không tin tâm linh cho lắm vì nghĩ chúng thật vớ vẩn, chẳng có thật.

Nhưng thực chất, cậu rất sợ ma.

Và nỗi sợ đã ăn sâu đến tim gan từ lâu.

Nhưng hắn lại thích thú khi chọc ghẹo được cậu.

Muốn cậu phải tham gia cuộc thi này hắn mới thoả mãn thú vui.

Xem thử người hắn thích có đủ bản lĩnh để nghe hết câu chuyện của những người còn lại không.
JungKook ngạc nhiên: “Jimin, cậu kể chuyện ma giỏi lắm hả?.


Sao tôi chưa nghe lần nào hết!”
Jimin lắc đầu: “Khôn-…”
Yoongi cầm chặt vai cậu: “Tại cậu ấy giấu nghề đó.

Cậu ấy kể hay lắm.

Tôi đã nghe lén cậu ấy kể cho Seokjin rồi, giọng rất hay!”
Taehyung: “Ừ, quả là Jimin có chất giọng rất hay!”
JungKook ghen tị: “Vậy tôi rất mong chờ cậu kể đó Jimin, cậu phải kể cho bọn tôi nghe chứ.

Sao kể có một mình Jin vậy?”
Jimin khó xử: “Thật ra…”
Yoongi cắt ngang câu nói có phần ấp úng của Jimin.
Yoongi: “Cậu ấy nhất định sẽ thắng đấy!”
Họ cũng muốn nghe câu chuyện ma của Jimin nên không đồng ý cho cậu nghỉ dù cậu có cố giả bộ cách mấy.

Cậu đành phải từ bỏ.

Khuôn mặt xuất hiện những nét phân vân, lo lắng.

Nhưng bản thân rõ là ghét chuyện ma kinh khủng, lúc trước mỗi lần Jiyoung mở điện thoại nghe chuyện ma là cậu vội chạy tắt ngay, còn đánh vào mông em mình vì cái tội dám trêu cậu.
Mười hai giờ đêm sẽ thực hành kể chuyện ma, Taehyung cho cả đám nghĩ ngơi lại sức.

Jimin nhấc đôi chân hao gầy của mình lom khom bước về phòng, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.

Phía sau, có tên đáng ghét gài bẫy cậu đang ra sức hả hê.

Cậu nằm xuống giường không để ý đến cái tên kia nữa.
Yoongi: “Nằm kiểu gì thế?”
Khó hiểu cái con người này.

Quan tâm cậu làm gì.

Làm như đang yêu nhau không bằng.
Jimin: “Con trai thì tôi nằm sao chả được?”
Cậu trợn mắt hâm dọa hắn một cách đáng yêu.

Bèn ngồi thẳng dậy nhìn hắn.

Hắn khoanh tay ngồi ngay vào ghế, đối diện với cậu.

Đúng như Seokjin thường hay nói, cái tên này nhìn ra sao cũng rất đáng ghét.

Cứ tưởng mình là con trai nhà giàu thì lại hống hách như thế à?.
Yoongi: “Tôi không phải mẹ cậu nên tôi chỉ nói vậy!”
Jimin liếc: “Tên điên!”
Yoongi: “Haha!”
Jimin cau có: “Cười quái gì?”
Yoongi: “Vì thích.


Thế cậu định kể chuyện gì?”
Nhắc đến đây làm cậu nổi điên thêm, rõ muốn chọc cậu đây mà.

Hai má phúng phính to tròn cực dễ thương đang phồng ra.

Làm Yoongi ngây người một lát.
Hắn phì cười: “Haha”
Cái điệu cười của hắn thấy cậu dễ thương hết nấc biến thành hiểu lầm là cười chọc quê.

Cậu được dịp bị ghẹo trở nên ngượng hơn.
Jimin: “Im đi, ai cho anh cười hả?”
Yoongi: “Thì tôi muốn cười hay không là quyền của tôi, cậu có ý kiến?”
Hắn cãi với cậu cho bằng được.

Cái tên này làm cậu chịu hết nổi.

Cậu muốn chuyển phòng một mình cho khoẻ, cậu chán ngấy khi suốt ngày mở mắt đã nhìn thấy tên Min Yoongi đầu tiên, hay thích trêu chọc cậu.
Jimin: “Cũng tại anh mà tôi phải bắt kể chuyện đây này.

Anh nghe tôi kể chuyện ma khi nào chứ?.

CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT!”
Hắn tròn mắt khi bị gọi là đồ đáng ghét.

Cũng gan tày trời đấy.

Mà tính đanh đá như thế hắn mới thích.

Đúng rồi, cũng đã lâu hắn không hay nghĩ đến JungKook, cũng đã lâu không còn đau khổ và tim đập mạnh khi thấy cậu ta nữa.

Quả thật người hắn chú ý từ đầu là Jimin.

Không làm gì cũng khiến bản thân hắn bận tâm đến mức chỉ muốn chọc ghẹo, chỉ muốn cậu giận dỗi để thấy được dáng hình dễ thương đó.
Cậu liếc nhìn sang chỗ khác khi thấy hắn đang nghĩ ngợi.
Jimin: “Lại làm sao nữa đấy?”
Yoongi: “Không có gì, đến bây giờ tôi mới hiểu được sự khác nhau về cảm ơn vì đã nhặt ví giúp tôi và biết ơn vì đã cứu tôi thoát chết hai lần.

Giữa ái mộ và yêu”
Jimin ngẩn ngơ: “Nói gì chả hiểu!”
Hiểu được câu nói của Bo-gum.

Bông hoa bên đường đó, không phải ai khác mà là Jimin.

Một bông hoa tưởng chừng hắn chỉ nhìn qua loa, chỉ lướt qua một lần trong đời.


Ai ngờ, sự ngây dại và mộc mạc đó làm hắn xuyến tâm, cõi lòng từng chút một mà tê dại, mà bị xáo trộn.

Một bông hoa không cao quý, bình thường và không có gì nổi bật nhưng chính cái “bình dị” và có phần biệt lập so với những bông hoa được đặt ở cửa hàng hoa đã tạo ra cho bông hoa ấy mang vẻ đẹp ẩn sâu không ai có thể thấy được.

Yoongi bị cái khác biệt đó mà lay động hồn phách.
Không ngờ, người hắn yêu lại rất xinh đẹp và dễ thương lúc giận hờn.

Khuôn mặt cậu cứ đỏ, nó giống như ngại hơn so với bực tức một ai đó.

Đôi má banh bao khiến hắn chỉ muốn “nựng yêu”.

Hắn muốn cắn đôi má ấy một lần…
Đưa ánh mắt gian tình trao tặng.

Cậu khẽ ớn lạnh sống lưng.
Jimin: “Nhìn cái gì?.

Móc mắt giờ!”
Hắn bước nhẹ nhàng về phía chỗ cậu ngồi.

Cậu đảo mắt tránh ánh mắt hắn, thực, mặt cậu đã đỏ lên hẳn.

Chỉ là đưa mắt nhìn nhau, sao cậu sao lại cảm thấy gượng gạo quá.

Không khí căn phòng lắng xuống, cậu bắt đầu thở mạnh để lấy khí lực.
Định đứng dậy nhưng hắn lại kéo vai cậu không cho đi.

Cậu tròn mắt.

Gương mặt xấu hổ kia đã hiện ra trước mặt hắn.

Hắn vẫn cười ngây ngô.
Jimin nhăn nhó: “Làm cái gì đấy?”
Đẩy vai cậu khiến cậu ngã xuống giường.

Hắn khom người xuống, đúng như tư thế đáng xấu hổ.

Tình thế này cậu bị hắn giữ lại không thể đứng dậy hay ngồi dậy được.

Jimin quát thẳng mặt, lại làm khùng làm điên gì nữa?.
Jimin: “A…anh làm cái trò gì thế hả?.

Ra khỏi người tôi ngay!”
Vì hắn đang ngồi trên người cậu.

Cậu nằm dưới cũng không thể kháng cự.
Đôi mắt không cảm xúc mà nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ.

Yoongi bất động.
Jimin: “Anh có nghe không??? Anh-“
Chưa nói xong, hắn áp môi mình vào môi cậu.

Mơn trớn chiếm lấy đôi môi đỏ mộng kia mà mút điên cuồng.

Jimin tròn mắt, kịch liệt kháng cự, không thể làm gì được.

Hắn mạnh hơn cậu nhiều, vả lại trong tư thế này, cậu cũng không thể dành phần thắng cho mình.

Hắn hôn cậu được vài giây, đưa đôi tay hư hỏng luồn vào bên trong áo cậu.

Cậu trợn mắt, đầu sắp nổ tung…!Miệng không tự chủ, đồng thời khẽ rên thêm một tiếng khi bàn tay hư hỏng của hắn nhắm trúng đầu nhũ hoa.

Jimin cuộn người vì nhạy cảm.
Jimin: “Ah~~”
Rên một tiếng nhỏ.

Hắn được thế mà cả gan chiếm lấy lưỡi cậu.

Lấy chiếc lưỡi tinh nghịch tiến vào sâu trong miệng, cuốn lấy lưỡi cậu điêu luyện mà mút mát các kiểu.
Nước mắt cậu chảy dài khi hắn có hành động xấu xa.

Cậu chống cự nhưng hắn không quan tâm, cái tên này rõ là không thể bên JungKook được nên mới lấy cậu ra làm thú vui tiêu khiển.

Một tay hắn nắm chặt hai tay cậu đưa lên thành giường.

Còn tay hư kia thì đang ở trong áo cậu mà làm loạn.
Jimin: “Ưm..ah, buông ra!”
Mấy phút sau, cậu khó thở xoay đi.

Hắn mới tiếc nuối mà buông tha đôi môi đỏ mộng.

Cũng bỏ đôi tay ra khỏi người.
Yoongi trầm ngâm: “Khuôn mặt, thân thể và cả giọng rên rất đúng gu tôi…”
Cậu nằm đó, nước mắt chảy dài trên thái dương nhìn hắn như người mất hồn.

Hắn chỉ cười nhếch môi, nhìn cậu.

Cậu thở mạnh khi được hắn tha cho.

Môi cậu sưng tấy lên, mặt cậu cũng đỏ ửng.
Jimin: “Anh bị điên sao?.

Rõ là anh thích JungKook…”
Yoongi rời khỏi phòng: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao…tôi không còn thích em ấy!”
Jimin lẩm bẩm: “Sao tình cảm anh coi như trò đùa vậy hả?”
Khoảnh khắc ấy, Jimin mới hiểu được.
Tình yêu trong mắt con người này như thoáng qua cuộc đời, nếu không có được cũng không tiếc giành lại, nếu không thể bên cạnh thì yêu người khác là xong chuyện.
Yoongi: “Tôi chỉ là đang hiểu lầm giữa biết ơn và yêu một ai đó thôi.

Tôi nghĩ, tôi và cậu có duyên với nhau…!Nên tôi muốn thế”
Jimin dần méo mó, khó coi: “Duyên?.

Nực cười…!Duyên phận gì chứ?.

Là ác duyên mới đúng”
Duyên phận cũng chỉ là cái cớ ngụy biện cho sự thay lòng đổi dạ của Min Yoongi dành cho Jeon JungKook.

Tình cảm con người này thật dễ vứt đi, cứ như một trò đùa mà thượng đế tạo ra cho những con người lao vào tình yêu một cách dễ dàng mà không biết phân định đâu là yêu đâu là ái mộ như hắn.

Cái gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm.

Jimin chưa yêu ai nên thật sự cũng không biết rõ là gì…
Min Yoongi, quả là tên xấu xa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.