Bạn đang đọc Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?: Chương 06
Chương 06
Ba tuần liên tiếp Khả Mi đáng thương đều về muộn đi sớm, điều này đương nhiên nhanh chóng khiến cô bạn Song Linh cảm thấy bực mình nhưng cô chẳng biết làm gì cả.Còn ở công ty, Khả Mi bất đắc dĩ, đau khổ cười cười với ánh mắt của mọi người, rồi mỗi tối lại miệt mài mà nán lại kiểm tra sổ sách cho lão đại trong tâm thế chán nản kinh khủng.Đương nhiên mọi người trong tập đoàn đều hướng Khả Mi cô mà đối xử tử tế, lâu lâu trong nhà ăn còn có mấy người tự xưng là đồng nghiệp mà bắt chuyện, nhưng thật ra Khả Mi dù một lần cũng chưa thấy qua.
Khả Mi hiền lành, tốt bụng không ngốc nghếch đến nỗi không biết thái độ của mọi người là có ý gì, nhưng cô lại sợ họ hiểu lầm cô là hoàng thân quốc thích mà rối rít giải thích và đương nhiên là giấu nhẹm chuyện chủ tịch là mối tình đầu của cô vì cô nghĩ nó chẳng liên quan gì cả, nhưng không hiểu vì sao càng giải thích thì mọi người càng nghi ngờ điều này khiến bạn Khả Mi vô cùng chán nản.
-Này, hình như trên trang chủ của tập đoàn có danh sách những người qua thời gian thử việc rồi đấy!-Khánh Xuyên trở vào bộ phận với một thông báo khiến cô, Kỉ Tâm cùng nhiều nhân viên của bộ phận tài vụ nhanh chóng lên trang chủ của công ty.
-Ủa, Khả Mi, cô mà cũng phải xem danh sách đó sao? Tôi nghĩ hẳn chủ tịch phải cho cô qua rồi chứ?-Câu nói của Tú Tú như chọc vào nỗi tức tối vô hình trong lòng của những người chưa qua thời gian thử việc, mọi người nhanh chóng ném cho Khả Mi cái nhìn đầy khinh bỉ.
-Tôi chỉ là đơn thuần giúp chủ tịch một vài chuyện thôi chứ không có quan hệ gì đâu!-Cô nhanh chóng giải thích, không muốn mọi chuyện phức tạp thêm.Nhưng dường như chẳng ai thèm tin vì ai cũng nghĩ một nhân viên như cô có thể giúp cho chủ tịch được cái gì cơ chứ.
Nhưng dù vậy Khả Mi vẫn cầu mong chủ tịch xem xét thái độ miệt mài kiểm tra tài liệu của cô mà nhân từ cho cô qua thời gian thử việc, đến lúc đó cô sẽ là một người làm công đúng nghĩa, được bảo hộ, mà được bảo hộ thì sao, đương nhiên là cô có thể từ chối những việc mà cô không muốn làm rồi.Nghĩ đến đây Khả Mi lại phấn chấn mà nhìn vào danh sách những người qua thời gian thử việc.
Số 1: Mai Phương …số 4: Kiều Trân … số 28 …số 31 …ách, tên của cô đâu?
Khả Mi lo ngại nhìn bản danh sách trước mặt, nước mắt như muốn chảy ra.Cái gì vậy chứ? Chủ tịch không thể tuyệt tình như thế được! Rõ ràng cô mỗi tối đều kiểm tra tài liệu đến gần sáng mới về, không được trả tiền lương thì thôi đến ngay cả việc là cho cô trở thành nhân viên chính thức của công ty cũng không được sao?! Tại sao?!
Mọi ánh mắt đáng thương đều đổ hết lên người Khả Mi, mọi người nhanh chóng vây quanh.
-Khả Mi, đừng buồn! Cô còn trẻ, nhất định sẽ có công việc phù hợp cho cô thôi!
-Đúng đó! Cô đừng vì chuyện này mà bi quan nghe chưa? “Thất bại là mẹ thành công” mà!
-Xin lỗi nha! Thời gian qua chúng tôi đã trách nhầm cô rồi! Cô thực sự là cùng chủ tịch không có quan hệ gì hết!
Cái gì vậy chứ! Đến bây giờ mấy người mới chịu tin tôi không có quan hệ với chủ tịch sao?!Quá đáng mà!!!
Khả Mi điên tiết đứng phắt dậy mà ra khỏi công ty dưới ánh mắt ngỡ ngàng cũng như thương hại của mọi người.
-Dù sao cũng chẳng được làm ở đấy thì tại sao phải nán lại cơ chứ?! Lâm Dĩ chết tiệt kia, tôi nguyền rủa anh vô sinh, mắc bệnh vùng kín, hôi nách chẳng gái nào thèm! Cút đi đồ gay, biến thái! Hức, hức, hức, hành hạ cho cố rồi không cho tôi làm ở đấy sao?! Đã vậy thì bà đây không thèm nhá! Hu ..hu …hu hu hu hu…
Dưới ánh mắt bực mình của người qua đường, Khả Mi chửi rủa đến khi về nhà.
-Ế, Khả Mi, sao hôm nay…-Song Linh ngạc nhiên nhìn bạn, chưa nói hết câu đã bị Khả Mi cắt lời:
-Mình bị đuổi việc rồi!-Dưới ánh nhìn khó hiểu của Song Ling cô đành kể lại mọi chuyện trong ba tuần qua.
———
-Cái gì?! Nghĩa là ba tuần cậu đi về trễ đều là ở lại kiểm tra sổ sách cho anh ta sao?!-Song Linh trợn hỏa nhìn bạn.Con nhỏ ngốc này lại không chịu kể ình nghe.
-Vốn định qua đợt này mình mới phản kháng mà bây giờ ngay cả quyền phản kháng mình cũng không có…
Thấy bạn rầu như thế, Song Linh như phát hiện ra điều gì đó, chồm lên người Khả Mi.
-Này, có khi nào anh ta trả thù chuyện năm ấy cậu làm không?-Nghe bạn nói vậy Khả Mi cũng thừ người ra, nhưng nhanh chóng phủ nhận.
-Anh ta chắc không nhỏ nhen như thế đâu!
-Cái gì mà nhỏ nhen cơ chứ?! Năm đó là cậu dám tạt cà phê vào mặt anh ta trước mặt bao nhiêu người trong trường, cũng là vấn đề sĩ diện sao anh ta có thể bỏ qua dễ dàng như thế được?!
-…
-Cậu thử nghĩ mà xem, đầu tiên là khiến cậu ngang nhiên mà mất hết tiền rồi khiến mọi người trong công ty hiểu lầm mà đâm ra đề phòng, đã thế còn bắt cậu làm không công! Không phải nói cậu hiền nhưng mà anh ta cũng cáo già quá đi!-Nghe Song Linh lòng vòng một hồi, Khả Mi như ngớ người.Vậy rốt cuộc không được vào tập đoàn là may hay xui vậy?