Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Chương 05


Bạn đang đọc Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?: Chương 05

Chương 05
Ngày thứ hai, cũng vào giờ đó Châu Khả Mi xốc lại tinh thần sau sự việc bị đại boss nghiễm nhiên trừ tiền lương của cô để đi làm, mang theo tư thế hừng hực khí thế chiến đấu bạn Khả Mi bước vào bộ phận.
Mắt trông thấy Khả Mi tất cả nhân viên trong tập đoàn đều ra sức lé tránh như tránh hủi, làm cho Khả Mi từ bé đến lớn đều cố gắng giữ mối quan hệ hòa nhã với mọi người bỗng nhiên thấy chột dạ, mang theo tâm tư khó hiểu Khả Mi bước vào bộ phận.
-Chào buổi sáng, Khả Mi!-Tất cả nhân viên phòng tài vụ đều đồng loạt đứng lên, đồng thanh chào, đầu đương nhiên hết sức nghiêm trang mà cúi gập xuống.Điều này đương nhiên thành công dọa chết Khả Mi ngốc nghếch, mà dù có ngốc nghếch đến đâu cũng sẽ phát hiện ra điều kì quái trong thái độ của mọi người.
-Hi …hi chào mọi người!-Khả Mi run cầm cập giơ tay chào mọi người, đương nhiên là cô đã bị dọa chết khiếp.Nhanh chóng sau đó trưởng phòng đã ra dẹp cái đám người loạn này, trả lại bình yên cho thế giới, nhưng rồi ông ấy lại ném về Khả Mi ánh mắt dè chừng khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Đến giờ ăn trưa bạn Khả Mi định bụng làm nốt việc mà hôm qua cô bỏ sót lại, nhanh chóng sau đó đồng nghiệp liền”cống”cho Khả Mi ba nhiêu là đồ ăn, còn mờ ám mà bảo cô nhớ nhắc đến họ, mà nhắc trước mặt ai thì bạn ngố này chịu.
Ôi Chúa ơi, sắp tan ca rồi! Chắc hôm qua mọi chuyện chỉ là nhất thời chủ tịch nổi hứng thôi, chứ làm gì có chuyện trả thù mình chuyện quá khứ chứ! Sáu giờ đi! Sáu giờ đi! Phở bò ơi, tao thực rất nhớ mi đó nha!
Bạn Khả Mi vui vẻ nhìn đồng hồ, trông ngóng từng giây từng phút.Còn về phía mọi người thì do thấy cả ngày hôm nay chủ tịch không đả động gì đến cô gái này mà tiếc nuối đống đồ ăn mình bỏ tiền ra cho cô ta.Chẹp, đúng là làm gì có chuyện lão đại cao cao tại thượng như thế mà thèm để ý đến cô ta cơ chứ! Đúng là hão huyền! Không chỉ có nhân viên phòng tài vụ mà ngay cả tất cả nhân viên trong tập đoàn đều nghĩ chủ tịch chỉ là nhất thời nổi hứng với kiểu phụ nữ lỗi thời như thế này.Và đương nhiên cả ngày hôm đó chẳng ai dám nói chuyện với cô cả, vui vẻ thì đúng là có nhưng mỗi khí đang tám mà thấy bóng Khả Mi thì hanh chóng giải tán trong vòng một nốt nhạc, điều này khiến Khả Mi rầu kinh khủng, cô nghiễm nhiên bị tách ra khỏi tập thể!
A, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng hết giờ để thoát khỏi không khí ngột ngạt này!

Khả Mi gào thét trong lòng, không hiểu vì sao mà cô luôn có cảm giác là mọi chuyện lão đại cố tình làm để ọi người trong tập đoàn xa lánh cô.Nhưng giây sau cô lại thầm nhủ chắc anh ta không ác thế đâu!
-Tan ca!-Đồng nghiệp A bỗng nhiên đứng dậy, vươn vai đầy mệt mỏi, mọi người trong phòng đều nhanh chóng thu dọn, đương nhiên ai cũng mong muốn nhanh chóng về nhà a!
-Khả Mi này, hôm nay không để ý đến cô thật xin lỗi!-Kỉ Tâm bỗng dưng kéo tay nói nhỏ vời Khả Mi, bây giờ cô lại cảm thấy mùa xuân như đang thổi trong lòng vậy.Khà Mi cười vui vẻ, nhanh chóng nói không sao.Mọi người trong bộ phận cũng thấy tội nghiệp cô gái ngốc này mà vui vẻ trở lại.
Ôi, mùa xuân cuối cùng cũng trở về với mình rồi! Chủ tịch à, cảm phiền anh từ nay không cần chiếu cố đến Khả Mi tôi nữa đâu! Khà khà khà, ngay cả Khánh Xuyên cũng nói chuyện với cô tức là mọi chuyện lại trở lại bình thường rồi! Cảm ơn Chúa, cảm ơn các thánh, cảm ơn Mẹ!
Bạn Khả Mi hạnh phúc cảm ơn tất cả, vui vẻ toan cùng mọi người ra về thì liền bị trưởng phòng gọi giật lại.
-Châu Khả Mi, chủ tịch gọi cô!-Chỉ một câu nói, chỉ một câu thôi đã nhanh chóng làm ọi người há hốc mà đương nhiên người há đến nỗi cằm muốn rớt xuống đất là Khả Mi rồi.
Cái …cái gì?! Chủ tịch, anh ta gọi mình?!
Mọi ánh mắt trong phòng không hẹn mà đồng loạt quay lại nhìn bạn Khả Mi, tất cả cái đầu trong phòng đều thống nhất một ý nghĩ: đừng nhìn mặt mà bắt hình dong! Không khí ngột ngạt nhanh chóng bao phủ lấy căn phòng, mọi người trong tư thế bàng hoàng mà rời khỏi tập đoàn còn Khả Mi thì chết đứng tại chỗ, bị trưởng phòng gọi mới nhanh chóng nghe điện thoại.
-Tan tầm ngồi đó đợi tôi!
Tút tút tút…
Tiếng cúp máy vang lên sau câu nói đó, Khả Mi không kịp phản ứng, sét đánh ngang tai một lần nữa, đen rụi đầu, đại lão nhanh ngừng hoạt động.
———–0o0———–
Anh ta rốt cuộc là ý đồ gì cơ chứ?! Khó khăn lắm mọi người mới thân thiện với mình!
Khả Mi ngồi ở trong phòng tức tối, to gan lôi mười tám đời nhà lão đại ra điểm danh.Một lúc sau đó có tiếng giày vang lên, nhanh chóng bước đến trước mặt Khả Mi.
-Xin lỗi đã làm phiền đến cô! Bây giờ phỏng đoán tôi còn rất nhiều việc, cô Châu cứ về trước đi!-Lão đại phán một câu liền nhanh chóng khiến Khả Mi vui như trúng được giải đặc biệt, trong phút chốc cô cảm thấy lão đại thật là dễ mến.
Có lẽ mình nên nói một câu cho có tâm trạng nhỉ!

Thầm nhủ trong lòng, Khả Mi liền lịch sự hỏi đại boss:
-Thật là ngại quá, chủ tịch trăm công nhàn việc như thế này mà nhân viên như tôi lại chẳng giúp được gì!-Kèm theo một bộ mặt rầu hết sức.
-Vốn dĩ là không nhiều, nhưng từ sau vụ của cô Kỉ Tâm mà tôi luôn phải nán lại để kiểm tra tất cả bảng số liệu trong ngày của phòng tài vụ!-Nghe đại boss nói như thế Khả Mi bất giác cảm thấy có lỗi kinh khủng.
-Nếu như có thể tôi cũng muốn giúp chủ tịch lắm chứ!-Câu đương nhiên chỉ là nếu thì cô nhanh chóng gói đem về nhà, Khả Mi làm mặt rầu rĩ toan đi về, lòng mừng thầm vì lúc nãy đã tạo ấn tượng tốt trong lòng chủ tịch, nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa liền bị đại boss gọi giật lại:
-Cô Châu…
-Dạ?
-Vốn dĩ tưởng cô sẽ cảm thấy phiền nhưng cô đã nói như thế thì tôi cũng không ngại nữa!
-Hả?-Khả Mi đần mặt ra vì không hiểu gì cả.
-Bắt đầu từ bây giờ cô sẽ giúp tôi kiểm tra lại mọi tài liệu trong ngày của phòng tài vụ, cứ coi như là giết thời gian trong khi đợi tôi về!-Kèm theo một nụ cười.Khả Mi nhanh chóng phản ứng.
-Chủ tịch, nhưng tôi đâu biết làm như thế nào đâu?-Hi vọng mong manh nhanh chóng được Khả Mi tận dụng.
-Tôi sẽ chỉ nếu như cô không hiểu, mọi thứ thì cô cứ làm như mọi ngày là được rồi!-Lão đại thong thả nói, bạn Khả Mi đương nhiên uất vô cùng.
-Nhưng…-Anh nhẫn tâm để tôi làm sao? Đã thế còn làm để giết thời gian đợi lão đại như anh sao? Tức là không có tiền tăng ca?! No! Không bao giờ!!!

-Sao? Chẳng lẽ lúc nãy cô Châu chỉ nói suông?-Nụ cười trên mặt đại boss nhanh chóng trở lên nguy hiểm vô cùng.Trên mặt còn mang ý cô dám lừa tôi! Khả Mi nhanh chóng bị khí thế theo ta thì sống, phản ta thì chết của đại boss hù cho chết khiếp, nhanh chóng gật đầu như bổ củi.
-Đương …đương nhiên là tôi rất vui rồi! Giúp đỡ chủ tịch là niềm hạnh phúc của nhân viên mà! Tại sao tôi lại nói suông với chủ tịch cơ chứ!-Khả Mi cười tươi đến mức kì quái.
Tôi đương nhiên là vui rồi! Vui đến nỗi muốn khóc đây này! Lâm Dĩ …anh…!
-Vậy thì tôi cảm ơn!-Nói dứt câu, lão đại đập xuống bàn một sấp tài liệu, cái bàn như muốn nứt.Lão đại thân thiện cười nhẹ, sau đó không thèm quan tâm đến khuôn mặt như muốn méo xệch đi của Khả Mi mà thong thả lên lầu.
Mình …mình phải kiểm tra hết đống này sao? Phòng tài vụ một ngày không biết có bao nhiêu tài liệu?! Anh ta có phải là người không vậy!!!
Khả Mi gào thét, thất sắc mà nhìn đống tài liệu trước mặt.Lúc đó, cô mới đau lòng mà nhận ra một chân lí, đó là lấy lòng chủ tịch=đày đọa bản thân.
Qúa muộn rồi chăng?
Ngày hôm đó Khả Mi tội nghiệp lết tấm thân tàn về nhà đúng giờ của lọ lem-12h, còn về phía lão đại nói có việc gấp nên cô đành lê cẳng gà về nhà.Lòng đau như cắt vì làm không công công, đau khổ mà muốn sinh bệnh.-.-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.