Dạ Khúc

Chương 40: Ngọc


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 40: Ngọc


Suốt chặng đường từ tiệc chiêu đãi của một vị đại sứ về hoàng cung, Gia Tú im lặng ngóng ra ngoài cửa sổ, như đã bị màn đêm bắt mất linh hồn. Những đường nét trên mặt nàng đồng thanh rằng cho-tôi-được-yên-tĩnh và Duy Thức tôn trọng mong muốn ấy.
Ngồi đối diện với Gia Tú trong chiếc xe bít bùng, Duy Thức giải trí bằng việc ngắm nàng: làn môi đỏ rực, đầm dạ hội lụa đỏ thướt tha, đôi giày cao gót cũng mang sắc đỏ kiêu kỳ. Một nữ nhân hoàng tộc gần như hoàn hảo, chỉ còn chút ít chuệch choạc trong thần thái – ở nàng tỏa sáng chất gợi cảm và quyền quý, chỉ những ai thật tinh ý mới nhận ra được sự tôi-đang-gồng-mình tồn tại ngấm ngầm.
Xe về đến hoàng cung. Sau khi chào tiễn Gia Tú, Duy Thức dợm quay trở xe để về nhà, bỗng bàn tay nàng chộp lấy cổ tay anh, không mạnh nhưng đủ tha thiết ột lời năn nỉ:
– Khoan về, theo ta một lúc. – Gia Tú thầm thì, từ chối nhìn thẳng vào Duy Thức. Nét mặt nàng là một món trộn cảm xúc.
Tung tẩy đôi giày đỏ trên tay, Gia Tú nhẹ nhàng nhón từng bước chân trần vòng quanh hồ bơi – nơi hơn một năm về trước, trong cơ bí tỉ vì thất tình, nàng đã gọi Duy Thức ra làm bạn rượu. Duy Thức yên lặng bước sau nàng một quãng ngắn. Bỗng nhiên nàng ngồi bệt xuống, co gối trước ngực. Tay nàng vòng ôm lấy chân, cằm tựa trên đầu gối, ánh mắt buồn bã và mệt mỏi nhìn xuống làn nước xanh ngọc đang sóng sánh trong ánh đèn vàng.
Duy Thức bước chậm đến bên nàng, khẽ khàng khoanh chân ngồi xuống. Màn đêm im lặng bao trùm lấy hai người một lúc lâu. Gió đêm mỗi lúc một buốt. Nàng khẽ run lên, siết chặt vòng tay quanh gối. Duy Thức cởi áo vét ra, khoác lên người nàng. Nàng chẳng nhúc nhích, chỉ chớp mắt một cái, không biết thay lời cảm ơn hay câu “Được rồi, ta ấm rồi!”
– Ta có thể thoái vị không? – Gia Tú nói như phả một luồng hơi nhẹ vào không khí, ánh mắt vẫn nhìn vô định xuống đáy hồ bơi.

– Cũng tốt, nếu nàng không thể cố nữa. – Duy Thức nói bằng một giọng ấm áp và chân thành.
– Nếu không cưới một Nữ Hoàng… – Gia Tú quay sang nhìn Duy Thức đầy ngạc nhiên – … anh làm sao có thể nắm quyền lực tối cao? – Nàng kết thúc bằng một cái nhếch mép mỉa mai.
– Không chỉ mình Nữ Hoàng biết mệt. – Đến lượt Duy Thức nhìn vô định xuống đáy hồ bơi, trong khi Gia Tú chằm chằm nhìn anh – Nàng chỉ đứng đầu, không phải người duy nhất trị vì. Xưa nay chưa từng có vị vua nào lèo lái quốc gia một mình. Quyền lực và sự mệt mỏi san đều.
Ánh mắt bỡn cợt mà Gia Tú dành cho Duy Thức chợt tắt lịm. Nàng quay mặt sang hướng khác, ngó quanh khung cảnh hồ bơi, ngước lên bầu trời đen kịt, rồi cuối cùng lại gửi gắm ánh mắt xuống làn nước xanh ngọc đang lấp lánh những ánh đèn vàng. Những lời của Duy Thức vừa gỡ thẳng thắn một phần bòng bong trong tâm trạng của nàng: nàng luôn phải đối với phận sự và công việc của Nữ Hoàng bằng tâm lý “phải”. Vì thế nàng luôn áp lực, mệt mỏi, chán ghét cuộc sống. Nàng hành hạ những người xung quanh nhằm giải tỏa bức bối, nên khắp hoàng cung ai cũng e sợ nàng. Ánh mắt họ nơm nớp như thỏ đứng trước chó sói càng cô lập nàng nơi chính mình ăn, mình ngủ.
Suốt những năm tháng nàng ngồi trên ngai vàng, chỉ Duy Thức dám và luôn hiện diện đĩnh đạc bên nàng. Vì nàng luôn xem sự tận tụy của anh là hiển nhiên – vì anh đam mê quyền lực – nên chưa một lần nghĩ thấu suốt những điều anh làm. Nhiều, rất nhiều lần nàng hủy các cuộc họp, từ chối tiếp khách cao cấp, thay đổi mệnh lệnh vào phút cuối mà chẳng cần một lý do, nhưng lần nào anh cũng dàn xếp ổn thỏa. Hình ảnh nàng luôn xinh đẹp, tài năng trong mắt công chúng chính là sản phẩm của anh.
Suốt những năm tháng nàng ngồi trên ngai vàng, đâu chỉ mình nàng mệt mỏi.
Lòng Gia Tú như một thảm cỏ đang tĩnh lặng và những phát hiện vừa rồi là cơn gió mơn man thôi cho những ngọn cỏ lay động. Nàng khẽ rùng mình, mím chặt môi. Cảm giác hoảng hốt đột ngột phủ chụp thân thể. Nàng nghe tiếng mình thầm thì trong tâm can: “Duy Thức đang cố gắng lèo lái suy nghĩ và cảm xúc của mi. Anh ta lúc nào cũng có mưu đồ. Mi ghét anh ta, mi ghét anh ta, mi ghét anh ta!”
– Anh cũng muốn từ bỏ? – Gia Tú bâng quơ mở lời để làm tan bầu không khí yên ắng lạ kỳ giữa nàng và Duy Thức.
– Không. Tôi đam mê quyền lực. Bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến đam mê ấy. – Duy Thức tặng Gia Tú một cái nhìn biết tuốt đầy cao ngạo – cuộc sống của nàng chán và mệt vì nàng không đam mê gì hết.
– Vậy ta thoái vị được rồi! Ha ha ha… – Gia Tú cứ cười lớn, nhưng tiếng cười của nàng cứ trơn tuột bắn vào không khí.
– Nàng là cô gái có trái tim bằng ngọc. Đừng để thế giới quyền lực vấy bẩn tâm tình mình. – Duy Thức trở lại âm điệu đầy ấm áp và chân thành.
– Trái tim bằng ngọc? – Gia Tú cao giọng đầy tò mò. Nàng nhìn mãi vào Duy Thức, mong chờ anh nói tiếp.

Biết Gia Tú đang trân trân nhìn mình, đang nóng lòng chờ đợi được nghe nốt câu chuyện, nhưng Duy Thức vờ như không để ý. Anh cứ thả ánh mắt mình tung tăng bơi lội dưới làn nước màu xanh ngọc. Chuyện xưa cũ hiện về trong anh…
***
Lâu lắm rồi, khi Gia Tú chỉ mới khoảng 9, 10 tuổi, Duy Thức đã tháp tùng Gia Tĩnh sang Bangkok nghỉ hè với nàng.
Vào một buổi tối, cả ba bày kế trốn cận vệ ra ngoài chơi, mua sắm ở các chợ lề đường, nếm thử các món hàng rong. Khi ngang qua những người ăn xin trên đường phố, nàng luôn dừng lại cho ít tiền. Cứ như thế vài lần, khi nàng lại sắp bỏ vài đồng bạc vào nón một đứa trẻ ăn xin, Gia Tĩnh liền kéo tay nàng ngăn lại:
– Em đâu thể cho hết tất cả ăn xin trên thế giới. Nếu muốn giúp, hãy gửi tiền vào các quỹ tình thương để họ học một nghề tự nuôi thân. Cuộc sống không tiến lên chỉ một người làm mà nuôi cả trăm người.
Gia Tú đã gật gù ra chiều thấu hiểu, nắm chặt những đồng bạc vừa định cho đi trong lòng bàn tay, rồi bước theo Gia Tĩnh. Nhưng chỉ được một đoạn, nàng đột ngột quay đầu chạy lại, bỏ nắm tiền vào nón đứa trẻ ăn xin.
– Nếu không làm thế, đêm nay em bứt rứt không ngủ được mất! – Gia Tú trả lời cái nhìn không vừa ý của Gia Tĩnh, cùng một nụ cười cầu tài trẻ thơ.
***
Đấy là hình ảnh xinh đẹp duy nhất của Gia Tú ngày thơ bé mà Duy Thức cất giữ trong trí nhớ. Những hình ảnh còn lại chỉ khiến anh thấy chướng – một nàng công chúa thích trốn cung lang thang, nốc rượu say bí tỉ trong những bữa tiệc hoàng gia, và căm ghét không giấu diếm những bài học nghi lễ, thuật đối nhân xử thế. Với anh, công chúa Gia Tú là ung nhọt của hoàng thất, nhưng Gia Tĩnh lại cứ luôn tìm cách gán ghép nàng cho anh…

– Vì sao anh lại cười? – Gia Tú nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên môi Duy Thức đầy khó hiểu.
– Tôi đang nghĩ xem nàng sẽ làm gì để nuôi thân sau khi thoái vị. – Duy Thức giấu nhanh cái sững người khi nhận ra mình đang không làm chủ bản thân trước mặt Gia Tú.
– Anh yên tâm, nghỉ ngơi một chút cơn mệt mỏi sẽ qua. Ta sẽ không từ bỏ những gì mình đã chọn.
– Nàng có thể bơi. Làn nước mát sẽ khiến tâm tình nàng được thư thái. – Duy Thức vừa nói vừa đứng lên, rồi đưa tay về phía Gia Tú để nàng lấy điểm tựa mà đứng dậy.
– Ta không phải con cá cảnh mà bơi cho anh xem. Mà… – Gia Tú ngập ngừng, nhìn Duy Thức tinh quái – Có khi bơi cũng là một ý hay!
Nói rồi, Gia Tú đưa tay toan chạm vào người Duy Thức để đẩy xuống hồ. Nhanh như cắt, anh chộp lấy tay nàng, trả lại cho nàng một ánh mắt đắc thắng. Nàng đưa tay còn lại lên bấu chặt lấy cánh tay anh, rồi nàng buông mình ùm xuống hồ bơi, kéo theo anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.