Dạ Khúc

Chương 39: Ốm


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 39: Ốm


Gia Tú tắt máy tính, rồi co chân lên lọt thỏm vào trong chiếc ghế sau bàn làm việc. Hai tay vòng ôm lấy đầu gối, nàng thả lỏng, để bản hòa tấu ngọt dịu như mật ong mới chiết ve vuốt thân người.
Ánh mắt Gia Tú lả lướt qua những cuốn sách bọc da sang trọng nằm ngay ngắn trên kệ, qua những bức tượng sứ tinh xảo và cầu kỳ, qua những mẫu đèn pha lê nhỏ xinh treo vung vãi khắp các bức tường. Mắt nàng dừng lại ở chiếc khung hình bạc nơi góc bàn: nụ cười sáng ngời của Gia Tĩnh, nụ cười rạng rỡ của chính nàng.
Gia Tú với tay nhấc tấm hình, ôm vào lòng. Nụ cười của Gia Tĩnh sưởi ấm nàng. Những khối áp lực đè nén đôi vai nàng bé bỏng vỡ lốp bốp như bong bóng xà phòng. Nàng khẽ so đo: những chàng trai của nàng chẳng ai thật sự đặt nàng làm trung tâm cuộc sống. Bách và Duy Thức, họ làm vài điều cho nàng, nhưng sâu xa cũng vì chính bản thân họ. Người duy nhất yêu thương trọn vẹn con người nàng, chẳng mảy may quan tâm việc nàng là ai và sẽ trở thành người như thế nào chỉ một mình Gia Tĩnh.

Tiếc rằng… Nếu Duy Thức và Nhã Lan… Nếu… – Gia Tú cắn chặt môi, gằn mình lại, trước khi những hối tiếc và căm phẫn nhuộm tâm thần nàng héo hon.
Gia Tú ngắm nghía chiếc khung hình đài các: một con rồng năm móng đang uốn lượn qua những bông hoa hồng. Đây là món quà sinh nhật cho Gia Tĩnh trước ngày nàng du học. Chính nàng đã vẽ kiểu, giám sát thợ thủ công tỉ mẩn đẽo gọt từng cái vẩy rồng, từng cánh hoa. Nàng đã hoan hỉ vô ngần, khi Gia Tĩnh lồng vào đấy hình hai anh em, đặt lên bàn làm việc ngày ngày nhìn ngắm – “Mình được trân quý như một báu vật!”
Lớp kính pha lê mỏng tang ngăn đầu ngón tay Gia Tú với tấm hình bỗng thật chướng. Muốn những tế bào đầy nhựa sống của mình được chạm vào hình anh trai, nàng nhẹ nhàng rút tấm hình khỏi chiếc khung bạc. Bỗng toàn thân nàng ớn lạnh. Một luồng điện tê buốt miết dọc sống lưng, liếm láp gáy, rồi rứt rứt chân tóc nàng. Lỗ chân lông khắp da nàng nhất loạt co lại. Não nàng xoay vòng vòng như bỏng ngô trong máy. Nàng co quắp trên ghế và lịm dần đi…
Đôi bàn chân nàng đang bước đi. Trên thảm lá mùa thu vàng rộm, lạo xạo, lạo xạo… Trên những viên gạch rát bỏng của lề đường Bangkok một chiều oi ả… Trên nền đá lạnh toát của vũ trường, với những vệt đèn bảy màu quét qua quét lại… Trên những phiến đá ẩm ướt được xếp ngang một hồ nước để tạo thành lối đi. Đang e dè di chuyển từ phiến đá này sang phiến đá khác, nàng bỗng hụt tõm xuống làn nước lạnh buốt…
Nóng. Ẩm. Rít. Khó chịu. Gia Tú cảm nhận một giọt mồ hôi rịn ra khỏi trán và lần mò chảy xuống thái dương. Có thứ gì đó bông bông và mềm mại chạm vào trán nàng. Mát lạnh. Vầng trán nóng rát của nàng liền dễ chịu. Ấm áp. Một bàn tay đang ôm nhẹ trán nàng.
Nhịp tim Gia Tú từ tốn lại. Cái cảm giác hụt hẫng và lo sợ – như cảm giác của một đứa trẻ gặp nạn mà không thấy cha mẹ đâu – dần bốc hơi khỏi người nàng. Tấm chăn được kéo nhẹ xuống ngang hông cho thân thể nàng thoát nhiệt. Nàng nhận thức một nhịp thở điềm tĩnh và đều đặn ở bên mình. Giấc mơ về đôi bàn chân đang bước đi bị quẹt vèo khỏi tâm trí, nàng chìm dần vào giấc ngủ êm đềm.

Nhiều ngày trôi qua. Gia Tú lúc sốt hừng hực, lúc mê mê tỉnh tỉnh, lúc lử lả không đủ sức hé mắt nhìn. Nhưng đêm đêm, nàng luôn nhận thức được một nhịp thở điềm tĩnh và đều đặn bên mình. Đêm đêm, nếu chợt thức giấc ngủ cùng cảm giác yên bình tuyệt đối.
Một tia sáng hiền hòa và hồng hào khẽ lay mi mắt Gia Tú. Nàng nhăn mắt lại, quay người, kéo chăn cao lên ngang mặt.
– Nếu nàng đã có những động tác dứt khoát để trốn nắng, nghĩa là cơn ốm đã hết.
Gia Tú nằm im. Cảm giác này là thật – trong cơ thể nàng không sót lại tàn dư nào của cơn uể oải, nhức mỏi hôm qua. Cảm giác này là thật – giọng nói cứng và sắc như kim cương của Duy Thức vừa đập vào màng nhĩ nàng, rất gần.
Tung mạnh chăn và ngồi dậy, Gia Tú cảm thấy rất tuyệt. Nàng như một cái chai chứa đầy nước cất, tinh khiết và trong suốt vô đối. Nàng đưa tay vuốt ngược mớ tóc lòa xòa trước mặt ra phía sau, hướng về Duy Thức một nụ cười tươi tắn vừa phải – giống như độ rực rỡ của một đóa hồng chưa tung xòe hết các cánh. Mắt nàng hấp háy vui thích, khi thấy Duy Thức nhíu mày nhìn mình đầy hồ nghi, phỏng đoán.

– Nhưng đêm qua… – Gia Tú xoáy sâu vào mắt Duy Thức – Anh…
Gia Tú bỏ lửng câu nói, mắt vẫn dán vào Duy Thức, miệng hé ra như muốn nói điều gì mà không tìm ra được câu chữ phù hợp. Sau một lúc, nàng mím chặt môi, quăng cho Duy Thức một tia chán ghét rùi lại nằm xuống, kéo chăn trùm qua đầu và trốn sâu trong ấy. Nàng nghe tiếng chân Duy Thức xa dần và cánh cửa khép nhẹ một tiếng “cạch”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.