Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 41: Cưới
Duy Thức miệt mài từ sáng sớm bên bàn giấy. Đến khi đầu óc anh có thể giãn ra khỏi những chồng văn bản, đồng hồ đã điểm qua giờ ăn trưa khá lâu. Không đói, anh quyết định thả bộ một vòng tìm sự thư thái.
Đứng trên hành lang lộ thiên bên hông Đại Điện, nhìn ngắm một phần hoa viên óng ánh trong nắng chiều hồng tươi, Duy Thức tận hưởng cái khoan khoái mà cây lá xanh mướt mát đang rót vào lòng mình. Chỉ có cỏ cây và đất trời mới đủ năng lực cho anh cảm giác khoáng đạt, dễ chịu này. Bởi chúng giàu tình cảm nhưng vô lý trí. Ở trước những gì nảy mầm từ đất, sinh ra từ trời, anh không cần che đậy bản thân. Dù những suy toan của anh có trái lề thói thế nào, bà mẹ thiên nhiên vẫn luôn đón nhận với sự lặng lẽ, bảo mật tuyệt đối.
Duy Thức khẽ gõ ngón tay lên thành lan can gỗ theo nhịp một bản hòa tấu cổ điển “Tạch, tạch, tạch…” Bỗng ngón tay anh cứng đờ lại, cảm giác ớn lạnh miết dọc sống lưng, khi nhận ra nhịp gõ từ lúc nào đã chuyển sang giai điệu sầu muộn yêu thích của Gia Tú. Anh đứng bất động, chờ cơn choáng nhẹ trong lòng lắng xuống.
– Mời Ngài theo chúng tôi, có lệnh của Nữ Hoàng. – Hai cận vệ của Gia Tú lên tiếng phía sau lưng Duy Thức.
Sau chặng bay dài, Duy Thức được đưa đến dinh thự mùa hè của hoàng gia tại một thành phố biển mơ mộng, khi bóng chiều đã nhá nhem mấy mảng trời. Xây theo kiến trúc cổ Pháp, dinh thự phủ đều trong một sắc trắng trang nhã và đài các. Cổng chính, mọi cánh cửa, các bức tường lớn đều gắn huy hiệu hoàng gia. Các tay vịn hành lang, tay vịn cầu thang, các chậu hoa, cột chống đều được trang trí bằng ruy băng bằng lụa tím sẫm cao quý. Lối đi từ cổng chính ngang qua vườn rồi vào trong nhà được thắp sáng bằng nến thơm, lung linh màu lãng mạn.
Khi cánh cửa dẫn vào bên trong dinh thự mở ra, dội vào tai Duy Thức là tiếng nhạc điện tử ầm ầm xình xình rất mốt. Mất một giây sau anh mới nhận ra Gia Tú đang ngồi trên chiếc sô-pha ngay giữa phòng khách lớn, nhịp chân nhún nhảy theo điệu nhạc. Nàng yêu kiều trong chiếc đầm trắng muốt, đính đầy pha lê lóng lánh, dài chấm gót và phồng xòe như một cây nấm. Mái tóc nàng uốn gợn, thả hờ hững trước ngực, phần tóc mai gài một con bướm nạm ngọc. Nàng hay hay lạ lạ, có chất kiêu sa của một nữ hoàng gia mẫu mực, có chất hồn nhiên của một cô bé. Và nàng mỉm cười rất tươi, ánh mắt thích thú trước Duy-Thức-đang-đứng-yên-như-phỗng.
Duy Thức bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gia Tú, ngắm nàng thêm một lượt từ đầu xuống chân.
– Đôi giày của nàng rất đep! – Nhìn vào đôi giày cao gót màu trắng nạm kín pha lê của Gia Tú, Duy Thức thật sự khen. Những viên pha lê được cẩn theo cách đặc biệt để từng viên có độ nghiêng khác nhau, tạo thành những hình vân xoắn ốc rải khắp thân giày. Và đôi giày ấy hoàn mỹ trên bàn chân thon thả, trắng nõn của Gia Tú.
– Một đôi giày vừa vặn! – Gia Tú khẽ nhấc chân lên một chút, đung đưa hai bàn chân lên xuống trong không khí. Nàng cười mãn nguyện, ánh mắt thỏa mãn xoáy nhìn đôi giày diễm lệ của mình.
– Chắc chắn nàng đưa tôi đến đây không chỉ để khoe giày mới. – Duy Thức nhíu mày nhìn Gia Tú nghi hoặc – Trang phục của nàng…
– Như một cô dâu! – Ánh mắt Gia Tú khoái trá và nụ cười nàng tinh quái.
Duy Thức không nói gì, chỉ trả lại cho Gia Tú một cái nhìn trêu đùa và chờ đợi. Anh nhận ra sự khác biệt trong mình: nàng lại đặt anh vào thế đã rồi, nhưng anh chẳng thấy khó chịu như lần cùng nàng ăn tối với Bách và Nhã Lan. Anh chấp nhận chuyện có những lúc mình không đọc được suy tính của Gia Tú. Nhưng dù nàng quyết định, hành động bất ngờ thế nào, cuối cùng anh vẫn sẽ có cách để lái mọi thứ theo ý mình. Nàng cho anh sự yên tâm: nàng mạnh mẽ, lạc quan hơn Gia Tĩnh rất nhiều. Nàng sẽ chẳng bao giờ đủ tàn nhẫn và kiên quyết để hất tung mọi thứ, tìm đến ngõ cụt như một cách giải quyết vấn đề.
– Tối nay là lễ cưới của ta, ít nhất anh cũng nên bỏ cái vẻ mặt kiêu ngạo kia đi! – Gia Tú trách móc, giọng có nét hờn vì bị phật ý.
– Chẳng phải đám cưới đã được định vào tháng ba năm sau sao?
– Đấy là màn trình diễn của hoàng gia trước công chúng, không phải lễ cưới của ta. – Gia Tú nói nhanh trong một nhịp thở chán chường, rồi nàng tóm lấy ly rượu trên bàn, nốc cạn. – Ta không thể làm chủ lễ cưới hoàng gia, không thể chọn chồng cho chính mình, cũng chẳng muốn nổi loạn phản kháng. Ta đành thỏa hiệp. Ta làm Nữ Hoàng, ta cưới anh, nhưng ít nhất vẫn có quyền ình hưởng thụ chút ít. – Gia Tú cười tươi và sáng như một đứa trẻ vừa giành phần thắng trong trò chơi trốn tìm – Một lễ cưới theo ý ta!
– Vậy nên nàng mới cho bật thứ âm nhạc này ở đây. – Duy Thức khẽ nhăn mặt, cố ý trêu người Gia Tú.
– Chú rể ạ, tâm trạng ta hôm nay rất tốt và anh chẳng có cách gì phá hủy được nó đâu. – Vừa nói, Gia Tú vừa kéo tay Duy Thức đứng dậy, bước ra bàn tiệc đã được bày biện tươm tất ngoài vườn.
Duy Thức ăn không nhiều. Chỉ có Gia Tú nhai nuốt không ngừng, rất ngon miệng. Anh thú vị trước cái cách nàng hau háu đĩa thức ăn của mình, cách nàng nhắm mắt tận hưởng ly rượu hảo hạng, cách nàng điệu đàng đưa ngón tay chùi quẹt nước sốt dính nơi vành môi. Anh khẽ cười, đưa mắt quan sát một lượt bàn ăn. Anh chợt nhận ra tất cả đều là những món mà Gia Tĩnh ưa thích.