Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 38: Cấm
Hoàng hôn. Mưa lất phất. Trên hành lang lộ thiên bên hông Đại Điện, ánh mắt Duy Thức miết quanh những mái nhà, những cánh cổng, những lối đi mờ tỏ trong vô vàn vệt ẩm ướt diễm lệ. Mùi đất ẩm thơm phưng phức. Gió rên khẽ từng cơn. Tiếng nô đùa trẻ thơ bất chợt kéo đến trong tâm trí anh, vô tư và rộn rã…
Từ ngàn xưa, từ thuở vua chúa bắt đầu cư ngụ trong cung vàng điện ngọc, chữ “cấm” đã luôn bám riết lấy chữ “cung”. Những mỹ nhân sau khi nhập cung, vĩnh viễn chẳng được rời khỏi bốn bức tường son – vì đấy mà “cấm”. Những thái giám, cung nữ suốt đời bị bó buộc trong muôn vàn luật lệ hà khắc, cuộc sống như vật tế thần trong tay đế hậu, không được nói cười, không được yêu đương, không được thế này, không được thế kia – vì đấy mà “cấm”. Vô vàn âm mưu thâm hiểm, bí mật tày đình của hoàng gia chỉ được tồn tại trong sâu thẳm tâm trí những ai trót biết đến, trong những lời lén lút rỉ tai nhau của đám người hầu kẻ hạ – vì đấy mà “cấm”.
Hoàng cung là sân khấu và “cấm” là tấm màn nhung đầy mời gọi. Những truyền thuyết về cấm cung nghe các vú nuôi kể lại khiến Duy Thức luôn khao khát chạm đến muôn điều kỳ bí sau bốn bức tường cao vợi, quyền quý ấy. Rồi anh được triệu vào làm bạn học của Gia Tĩnh, khi ấy hãy còn là một hoàng tử bé. Hai cậu bé vương giả đã cùng nhau lớn lên trong không gian kín kín mở mở đầy mê hoặc của chốn cung vàng điện ngọc, đã cùng nhau bóc tách nhiều bí mật, đã cùng nhau đan móc thêm nhiều bí mật.
Mưa vẫn nhỏ nhẹ và dai dẳng. Duy Thức nhẩn nha từng bước dọc chiếc hàng lang dài, hai tay đút vào túi quần, mắt cúi nhìn đôi bàn chân mình di chuyển…
Trên đường vào cung lần đầu tiên, Duy Thức nhận ra tương lai mình đã sớm được người lớn bày biện ngay ngắn: trở thành quân sư, người bạn, người cận thần tin cẩn nhất cho Gia Tĩnh. Trở thành kẻ đứng bên lề, phò trợ cho người nắm quyền lực tối cao. Khi đặt những bước đầu tiên trên hành lang bộ thiên bên hông Đại Điện, cậu bé Duy Thức đã hạ quyết tâm phải đạt được nhiều hơn những gì người ta ình: quyền lực. Một tham vọng trẻ con. Một tham vọng cay cú. Một tham vọng khiến cấm cung càng trở nên mê hoặc.
Hạ thổi xuân đi. Thu đuổi hạ chạy. Đông quét thu qua. Xuân lùa đông bay… Lẩn khuất vào những tiếng cười trẻ con vô tư và rộn rã vang khắp hoàng cung là những toan tính dần khéo léo, những sắp đặt dần tinh vi.
Hoàng cung là viên kim cương khổng lồ, huyền ảo, biểu tượng của phồn hoa, tôn quý và quyền lực. Một viên kim cương xa tầm với: những kẻ yếu bóng vía chỉ dám đứng từ xa thèm thuồng ngắm, chẳng dám cả việc rụt rè chạm tay vào mà hưởng một chút lạnh giá tỏa ra từ khối các-bon mê hồn ấy. Một viên kim cương đáng sợ: lắm kẻ may mắn được sở hữu, được có phần thì lại cưng quý, nâng niu nó hơn cả tính mạng. Họ lau chùi, trau chuốt, rồi chẳng may bị nó cứa chảy máu cũng chẳng dám rên nhẹ một tiếng đau.
Hoàng cung là báu vật mỹ miều, nhưng vẫn chỉ là nô lệ của con người. Duy Thức đặc biệt yêu thích cái tưởng tượng đặt viên kim cương ấy vào lòng bàn tay mà xoay tròn nó theo ý thích, để những khía sắc lạnh chạm vào da thịt, nhưng chẳng thể làm xây sướt mình. Kim cương chỉ trọn vẹn hoàn mỹ, trọn vẹn an toàn với những ai biết cách chơi đùa và mê đắm chuyện đùa chơi với nó.
Chỉ còn vài giọt mưa buông rải rác. Bóng chiều tà trũng sâu xuống mặt đất. Chân trời hằn lên những lằn mây vàng rầu rĩ mà nồng nàn, y hệt xúc cảm trong ánh mắt cuối cùng của Gia Tĩnh – ánh mắt Gia Tĩnh đã gửi cho Duy Thức, trong lúc nắm chặt bàn tay Gia Tú mà mấp máy “Hãy thay anh…” Ánh mắt thay phần kết còn lửng lơ của lời trăn trối.
Những yêu thương của Gia Tĩnh là một nụ hoa không bao giờ được nở. Cung cấm. Cấm cung. Tiên tiến, tự do là chuyện của thế giới bên ngoài, còn trị vì trong cung vàng điện ngọc muôn đời vẫn là những cấm cấm ngăn ngăn. Một vị vua phải ôm mỹ nữ trong tay. Một vị vua không thể dành tơ tình ột chàng trai.
Tình cảm của Gia Tĩnh là tấm vé thông hành may mắn đưa Duy Thức bước trên những con đường anh muốn, là cái gật đầu với mọi kế hoạch của anh. Và Nhã Lan chẳng qua chỉ là bức bình phong kiều diễm cho những tư tình không được có. Mọi chuyện đáng ra đã xuôi đi trong trật tự êm ái, nếu Nhã Lan bớt tơ tưởng đến anh, nếu Gia Tĩnh bớt tị hiềm.
Với Gia Tĩnh, Duy Thức vừa là kẹo vừa là gai. Trái tim buộc Gia Tĩnh nhún nhường những tham vọng của anh. Nhưng trí não ép Gia Tĩnh cản anh chạm vào quyền lực. Chắc chắn, Gia Tĩnh đã nhiều lần muốn thiêu rụi tim mình nhưng vô vọng. Ngày tháng trôi qua, yêu sinh đố kị, đố kị sinh hận. Người chỉ nhận ngai vàng cầu toàn thái quá ấy không chịu chấp nhận được khiếm khuyết tí hon trong bản thân mình, đã vô cớ đổ mối khiển trách bà mẹ tự nhiên lên Duy Thức. Và yêu song hành với hận sẽ thành khối tình cảm vô địch, bất tử.
Gia Tĩnh là người duy nhất đủ trí lực cùng Duy Thức đánh cờ người, là người duy nhất anh khó đoán tâm ý. Chính vì vậy, tính toán của Gia Tĩnh chỉ minh bạch khi mọi sự đã rồi: Gia Tĩnh đẩy chính người em gái trân quý nhất vào thế thượng phong, thay mình đương đầu với Duy Thức. Dẫu biến mất trên nhân gian, Gia Tĩnh vẫn sắp đặt khôn khéo, từng bước thổi phồng oán hận Gia Tú dành cho Duy Thức. Hận, gieo động lực gấp ngàn lần yêu. Vì anh trai, Gia Tú tình nguyện biến chuyển, tìm cách đày đọa Duy Thức cả đời. Nhưng…
“Để xem, ai thắng?” – Duy Thức thả những bước chầm chậm trên hành lang, nhớ đến những suy nghĩ của chính mình khi đối diện với ánh mắt cuối cùng của Gia Tĩnh.
Trời sậm màu hoàn toàn. Đắm chìm trong ánh đèn vàng sang trọng phủ mịn khắp hoàng cung, Duy Thức chợt nhớ đến những bài học thơ ấu, các gia sư đã luôn kết nối đẹp với tốt, tuyệt mỹ với nhân ái. Anh khẽ cười. Cổ tích không có trong hoàng cung. Tình yêu không có trong hoàng cung. Chỉ có những phản kháng kết thúc bằng bi kịch. Chỉ có những bí mật ngàn đời câm nín lẩn khuất mãi trong làn khí bao quanh cấm cung.