Đã Có Tôi Bên Em

Chương 16: Giải tỏa nghi hoặc


Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 16: Giải tỏa nghi hoặc

Lặng im không nói không có nghĩa là không suy nghĩ, buông lời từ chối nhưng lại thầm xác nhận.

Dù là mâu thuẫn nhưng vẫn cố gắng che đậy cảm xúc tận đáy lòng, vẫn giữ trên môi nụ cười để thấy rằng mọi thứ vẫn ổn.

Tâm Di chưa kịp định thần sau câu nói kia thì đã thấy Tử Phong đảo tay
lái chạy thẳng vào một biệt thự to xụ. Cánh cổng màu xám không quá kiểu
cách nhưng cũng không kém phần trang nhã, đường vào biệt thự cũng rất
rộng không thua kém gì biệt thự Khả Chiêu, con đường lát gạch có đường
cong ôm lấy hồ sen sắc hồng, từng búp hoa đung đưa trong gió, mặt hồ gợn sóng li ti.

Quang cảnh xung quanh cũng thật thoáng đãng, xung
quanh hồ là những rặng dương liễu xanh mướt mềm mại rủ xuống mặt hồ
trong veo.

Lúc này cửa kính xe đã hạ xuống, Tâm Di có thể ngửi
thấy mùi hương thoang thoảng của hoa sứ trắng nhẹ dịu mà tinh khiết bên
đường. Hoa sứ rơi rụng quanh gốc làm con đường ngập sắc trắng thanh tao.

Tử Phong lái xe vào bãi, Tử An cũng nhanh chóng bước xuống xe, anh nhìn Tâm Di khẽ cười cô mãi chăm chú ngắm cảnh mà quên mất anh thì
phải, nhẹ nghiêng người nhã nhặn đưa tay tháo dây an toàn.

Khi
bị hơi thở nóng ấm đầy nam tính phả vào mặt Tâm Di mới sực tỉnh, cô chớp chớp mắt cả người cứng đờ dường như không được thoải mái mà nhìn trân
trân vào gương mặt tuấn lãng đang kề sát mặt có chút gì đó giật mình,
không phải giấc mơ của cô đêm qua thành sự thật đó chứ nhưng trong tình
cảnh này không thích hợp thì phải.

– Anh…

– Chỉ tháo dây an toàn không cần kinh sợ đến vậy.

Tử Phong nhẹ nhàng đến từng động tác, khóe môi khẽ cười ghé sát tai cô thì thầm:

– Em nghĩ gì vậy Tâm Di?

Bị bắt trúng suy nghĩ nên cô chỉ cười trừ, thật ra đúng là cô có suy nghĩ khác đi hành động của anh:

– Không có gì.

– Thật không?

– Thật mà.

Tử Phong ho khan một tiếng gật gật đầu tạm tin, đưa tay xoa đầu cô điềm đạm mà trêu người:

– Đừng suy nghĩ đen tối.

Tâm Di bị câu nói kia làm cho đỏ mặt, sao anh có thể biết cô đang suy
nghĩ gì mà nói cô đen tối chứ nhưng cô thì không có lí lẽ để phản bác.


Tử Phong bước ra khỏi xe đi vòng qua mở cửa xe chỗ Tâm Di, lại vòng tay bế cô vào lòng, nhẹ đẩy cửa xe rồi nhấc chân dời đi. Tâm Di chỉ quay
mặt đi chỗ khác chẳng dám nhìn anh sợ lại bị bắt trúng suy nghĩ hơn nữa
ánh mắt anh đầy mị lực đúng là khi cô nhìn vào sẽ chẳng kìm chế được cảm giác.

Tử An vẫn đi theo sau chẳng nói chẳng rằng hát vài câu vu vơ, nhảy
chân sáo đi vào biệt thự. Tử Phong vẫn vậy khí khái cao ngất nhưng trên
tay lại bế một cô gái làm cho bất cứ ai trong biệt thự nhà họ Du đều trở nên ngơ ngác, dĩ nhiên họ chưa từng thấy chủ tịch trẻ Du Tử Phong đối
đãi với một người con gái ân cần đến vậy.

– Thiếu gia người có cần chúng tôi giúp gì không ạ? Tiểu thư đây…

Người làm từ trong nhà đi ra thấy Tâm Di trong bộ đồ bệnh nhân hơn nữa
chân còn có vải băng trắng nằm trong vòng tay Tử Phong có chút kinh ngạc giật giật mi mắt xác nhận sự thật, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khẽ
cười chu đáo hỏi thăm.

– Không cần mau chuẩn bị cho cô ấy một bộ đồ.

– Dạ thiếu gia!

Chị giúp việc khẽ nhìn Tâm Di cười, Tâm Di gật đầu chào nở một nụ cười
thân thiện nhưng thật ra cô vô cùng xấu hổ, cô đâu phải là không hiểu nụ cười kia có ý gì nhưng cũng đành chịu.

– Sẵn tiện làm cho chúng tôi ba ly cam ép._Tử An đi phía trước thẳng lên lầu như muốn dẹp đường vậy.

– Vâng thưa tiểu thư chúng tôi làm ngay.

Tử An đi được vài bước như nhớ ra điều gì, xoay lại Tử Phong hỏi:

– Anh hai nhà chúng ta hết phòng rồi anh định cho chị dâu ở đâu đây?

Khóe môi Tử An giật giật cười bí hiểm.

Tử Phong chùng bước mày hơi nhíu nghĩ ngợi một chút, thật ra vốn không
hề hết phòng vẫn còn đến hai phòng, một phòng cạnh phòng Tử Phong và một phòng cạnh phòng Tử An. Phòng Tử Phong và Tử An bị ngăn cách bởi cầu
thang. Thoáng thấy nét cười trên môi Tử An cũng đủ biết nó định dọa
người thôi.

– Phòng anh.

Đôi mắt tinh anh thoáng nét
cười đi qua người Tử An thẳng lên phòng đã định sẵn, Tử An há hốc mồm
không ngờ Tử Phong lại có suy nghĩ này đúng là không lường trước được.
Tâm Di cũng mở mắt ngạc nhiên, kinh hãi nhìn Tử Phong.

Đầu óc
cô lúc này thật không được trong sáng cho lắm, lúc nãy chỉ mới một hành
động nho nhỏ như kiến cỏ cô đã suy nghĩ lung tung lần này thì càng khó
nghĩ hơn, nhưng ngay sau đó cô lại thấy nét cười trong đáy mắt như có
như không của Tử Phong:


– Tâm Di em lại suy nghĩ đen tối.

– Không…không có.

Tử Phong cũng chẳng nói nữa, anh nói như vậy cô không có suy nghĩ gì
thì đúng là quá trong sáng rồi nhưng nét mặt và ánh mắt cô lại tố cáo
rằng cô đang nói dối. Anh chỉ nhìn cô môi hơi nhếch lên:

– Anh tạm tin vậy.

Tử An vẫn đi theo phía sau lắc đầu cười cười.

– Tử An mở cửa.

Tử An chạy ngay lại mở cửa, lúc này mới nhận
ra đây là phòng cạnh phòng Tử Phong. Tử An nhìn Tử Phong cười ẩn ý nhưng cũng nhanh chóng đi vào trong chỉnh chu lại chăn nệm một chút.

Tử Phong đặt Tâm Di ngồi lên giường nhẹ nhàng để hai chân cô từ từ duỗi thẳng tránh trạm đến chỗ chân bị sai khớp.

– Em có gì thì gọi người giúp đừng tự tiện đi lại.

Tử Phong lấy gối kê sau lưng Tâm Di ngữ điệu chứa sự dịu dàng lẫn cảnh cáo. Tâm Di chẳng nói gì nhẹ cắn cắn môi gật gật đầu.

– Chị dâu, chị có chuyện gì thì cứ nói em làm cho._ Tử An đến ngồi cạnh Tâm Di điềm đạm mà đầy nhiệt tình.

– Chị không sao, em có việc thì cứ làm đi không cần nghĩ đến chị nhiều như vậy.

Tử An thấy Tử Phong đứng đó hai tay đút túi quần, đôi mắt lãnh đạm nhìn hai cô gái nói chuyện, liền đứng dậy biết khôn mà đi ra ngoài.

– Anh hai em ra ngoài lấy đồ cho chị dâu.

– Ừm.

Tử Phong nhẹ gật đầu, chẳng nói gì thêm hướng mắt theo Tử An đến khi cánh cửa khép lại.

Tử Phong đi đến ngồi cạnh Tâm Di vòng tay lên thành giường sau lưng Tâm Di mà ngã nữa thân người đôi chân dài duỗi thẳng dọc theo giường. Tâm
Di khẽ nhích người ra xa một chút như chuột sợ mèo.

Tử Phong thấy hành động kia đưa tay lên che miệng ho khan một tiếng, môi khẽ cười nhưng chắc chắn không để lộ cho cô thấy.

– Em thích phòng này không?

Tâm Di nhìn xung quanh căn phòng toàn màu xanh hệt như màu cô yêu thích mọi thứ đều bày trí vô cùng đơn giản nhưng thanh thuần tao nhã, rõ ràng đây là phong cách của một cô gái. Cô nên nói thế nào nhỉ Tử Phong lúc
nãy bảo rằng đưa cô vào phòng anh, thế sao căn phòng này không giống
phong cách của anh chút nào lòng cô lại nghi hoặc anh có phong cách
giống con gái sao?


– Thích nhưng đây là phòng anh à?

Cô ngô nghê hỏi lại không nhận ra anh đang cười, cô tin những gì anh nói là thật.

“Thú vị thật!”

– Em nghĩ sao?

Đôi mày tuấn dật chau lại đưa tay hờ những vuốt tóc cô, cô hơi giật mình xoay người sang anh cười trừ:

– Phòng này rất giống phòng con gái, anh không phải…

Tử Phong nghe đến đây liền biết cô đang nghĩ gì, lại nhớ đến lời 3K sao anh cứ bị đánh giá là người thuộc giới tính thứ ba thế nhỉ.

Bực thật!

– Dĩ nhiên không phải.

– May thật! Vậy mà em còn tưởng…_giọng nói Tâm Di vô cùng nhỏ vốn không muốn để anh nghe thấy.

– Tưởng gì?_thanh âm mang một chút khó hiểu trầm thấp vang bên tai Tâm Di.

– Không…có gì.

Vẫn là câu nói cũ khi đối diện với ánh mắt lãnh đạm kia cô không có gan nói thật cho dù đó là suy đoán hay sự thật hiển nhiên, chưa ra khỏi
khuôn miệng đã trôi tuột đi đâu mất.

Tử Phong lấy lại tư thế môi khẽ nhếch lên nâng người đứng dậy rời khỏi giường.

– Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa sẽ có người đến chăm sóc, anh ra ngoài đây.

– Dạ, anh đi. Em biết tự chăm sóc mà.

Tử Phong bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nở một nụ cười mị hoặc:

– Tâm Di đầu óc em chẳng lúc nào trong sáng cả.

Cô chưa kịp phản ứng cánh cửa đã khép chặt, nhẹ mím môi tự vấn lại bị anh phát hiện suy nghĩ phi thực tế.

——————–

Tử Phong đi sang phòng bên cạnh, mở cửa vào phòng cởi áo khoác ngoài
treo lên giá, đưa tay nới lỏng cà vạt ngã người lên chiếc nệm trắng muốt mái tóc đen trên trán dạt sang một bên, đôi mắt phảng phất tia dịu dàng ẩn hiện nét cười. Đôi môi cũng từ đó mà vẽ thành đường cong tuấn dật.

Mắt anh lại từ từ khép đưa hai tay gối đầu, suy nghĩ mông lung. Đưa tay sờ lên cổ có sợi dây chuyền thiên sứ màu bạc tỏa ra sắc lạnh. Ánh mắt
anh lại chuyển sang vẻ u buồn, giá như người bên cạnh anh lúc này là
Thiên Tư.

Bao nhiêu chuyện xảy ra với Tâm Di chỉ khiến anh lo
lắng và để tâm nhưng chưa đủ chứng minh rằng anh yêu cô. Có thể anh phải chắc rằng người con gái kia vốn không còn tồn tại thì mới có thể mở
lòng. Anh không muốn xem Tâm Di là người thay thế cho dù hai người có
những nét vô cùng giống nhau.

Có lẽ giấc mơ mong gặp lại vị hôn thê của anh sắp phải kết thúc rồi như một ngọn nến đã dần tàn.

————


Tử An lấy một bộ đồ rồi đem đến cho Tâm Di, dìu cô vào tám rửa sạch sẽ cả hai lại tiếp tục chuyện trò.

– Chị dâu, chị thấy có gì bất tiện thì cứ nói với em, đừng tự đi lại một mình.

– Chị biết rồi em không cần lo. Có chuyện này em vẫn chưa nói cho chị biết.

Tâm Di ngồi dựa lưng vào thành giường, ánh mắt đâm chiêu suy nghĩ mông
lung rồi suy nghĩ mãi chỉ còn cách hỏi Tử An là chắc nhất.

– Chuyện gì vậy chị?_ Tử An cũng không khỏi thắc mắc khi nhìn vào ánh mắt khẩn thiết của Tâm Di.

– Chị…chị muốn hỏi về hôn thê của anh Tử Phong.

Cho dù có một chút ngập ngừng nhưng cô vẫn phải giải tỏa nghi hoặc này.

– À,ra là chuyện đó. Chị lo rằng anh Tử Phong có hôn thê đúng không?

– Chị chỉ muốn biết thôi chứ không có ý gì.

– Thật ra chuyện này từ lâu không còn ai muốn nhắc đến nữa, nhưng nếu
chị hỏi thì em cũng không giấu. Hôn thê anh hai em đã mất trong vụ hỏa
hoạng cách đây mười năm rồi.

Tâm Di vừa nghe xong thì đầu óc
lập tức choáng váng, có một mãnh lực nào đó như bức bách lồng ngực cô
nóng lên, nhịp thở cũng bất ổn nhiều hình ảnh đứt nét chập chờn qua trí
óc. Sắc mặt cô tái nhợt đi trông thấy.

– Chị Tâm Di chị không sao chứ?_ Tử An nhìn sắc mặt Tâm Di biến đổi bất thường thì cũng vô cùng lo lắng.

– Chị không sao, đầu chị hơi đau một chút.

– Vậy chị nghỉ ngơi đi khi nào khỏe thì mình nói chuyện tiếp.

Tâm Di được Tử An đỡ nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi bước ra ngoài.

Tâm Di vừa qua cơn đau thì lòng trở nên hoang mang tột độ, cô rất nhạy
cảm với lửa mỗi lần nhắc đến đầu cô lại đau buốt, nghỉ ngơi một lát Tâm
Di mới định thần lại được.

Tâm Di cố nhớ lại những lời Tử An
vừa nói, hóa ra vị hôn thê của Tử Phong vốn không còn trên đời đồng
nghĩa với việc cô vẫn còn một chút cơ hội cho dù nó vô cùng mong manh.

Cô lại mơ hồ suy nghĩ rồi bị cơn đau ùa đến nên cũng nhanh chóng thiếp
đi cô không muốn nghĩ nữa chuyện gì đến rồi sẽ đến ít ra cô cảm thấy
thoải mái hơn khi biết được một sự thật làm cô khó nghĩ bấy lâu.

Tâm Di đã ngủ cửa phòng lại khẽ mở, dáng người tuấn lãng bước vào, Tử
Phong đến ngồi mép giường, hai tay đan chặt mắt đảo qua gương mặt đang
say ngủ nhìn cô thật lâu như muốn chứng thực rằng cô và người anh yêu
hoàn toàn khác nhau. Tử Phong thở nhẹ một cái chỉnh chu lại chăn trên
người cô rồi bước ra ngoài trong âm thầm.

Cho dù chỉ là trong suy nghĩ anh cũng không muốn xem cô là người thay thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.