Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 17: Bên em
Ngàn lần nhắc nhở bản thân em không phải người con gái ấy nhưng chính ý chí đã không điều khiển được con tim.
Muốn em vui khi ở bên cạnh tôi hay nói khác đi tôi muốn ở cạnh em để
làm em vui. Nhưng có chắc khi bên tôi em đã vui đã yên bình như cuộc
sống của em.
Tử Phong sau khi thăm Tâm Di xong lại vội vã đến
tập đoàn tiếp tục làm việc, trước khi đi anh không quên căn dặn Tử An
rất nhiều thứ. Tử An cứ gật đầu đến sắp trẹo cổ, lần đầu cô thấy anh hai nói nhiều như vậy hơn nữa còn vì một cô gái.
Anh đi không lâu thì ông bà Du trở về sau khi giải quyết một số chuyện.
Vừa thấy ông bà Du trở về Tử An đã tíu tít chạy lại gương mặt mừng rỡ kể lể đủ chuyện.
– Ba mẹ mới về!_Tử An chạy đến ôm tay bà Nhã Nhàn như trẻ em đòi quà.
– Ừm ba mẹ mới về, có chuyện gì mà con có vẻ hớn hở vậy, anh hai con đâu?
– Dĩ nhiên con có chuyện vui rồi, ba nghỉ ngơi một lát đi con sẽ nói cho ba mẹ biết. Anh hai vừa đi đến tập đoàn rồi.
Bà Du điềm đạm cười với Tử An rồi cùng nhau bước vào phòng khách.
– Ông bà chủ mới về! Có dùng gì chưa ạ?_chị giúp việc từ trong bếp chạy ra lễ phép chào hỏi.
– Chúng tôi dùng ở ngoài rồi, chị lấy cho chúng tôi hai cốc nước lọc được rồi.
Chị giúp việc nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng đi lấy nước lọc.
– Có chuyện gì con nói được rồi chứ?
Ông Du bây giờ mới lên tiếng, ông nhận thấy trên môi Tử An luôn nở một nụ cười bí hiểm như đang che giấu một bí mật.
– Con nói ra chắc chắn ba mẹ sẽ ngạc nhiên cho mà xem.
Bà Nhã Nhàn vuốt tóc Tử An mắng yêu:
– Thôi đi cô, có chuyện gì thì cứ nói đi còn che che giấu giấu.
– Anh hai có bạn gái.
Ông bà Du đúng là thật sự kinh ngạc, thậm chí còn nghĩ mình nghe nhầm.
– Con…con nói thật chứ?_bà Nhã Nhàn không kìm được cảm xúc mà nhìn chằm chằm Tử An chờ câu trả lời.
Tử An chớp mắt long lanh, gật gật đầu:
– Thật, con nói thật mà.
– Sao…sao con biết?
– Chính anh Tử Phong đưa về mà.
– Con nói thật đấy chứ đừng lấy chuyện đó ra để đùa với ta và mẹ con đấy.
Trong lòng ông Du vẫn còn khá sửng sốt, chỉ mới mấy ngày trước vừa nhắc đến chuyện này Tử Phong đã tỏ vẻ không vui sao hôm nay có thể có bạn
gái.
– Con thề đó, là sự thật mà. Chị ấy còn ngủ trên lầu cạnh
phòng anh Tử Phong kìa. Chị ấy chính là cô gái lúc sáng con nói với mẹ
được anh Khả Chiêu nhờ chăm sóc đó.
– Thế à, vậy con bé đã khỏe chưa?_bà Nhã Nhàn nắm tay Tử An ánh mắt dịu dàng hiện lên tia vui mừng lẫn lo lắng.
Bà vui vì đứa con trai của bà cuối cùng cũng chịu quên đi cái quá khứ kia, lo lắng vì không biết Tâm Di có sao không.
– Chị ấy cũng khỏe nhiều rồi, chỉ còn chỗ chân bị sai khớp vẫn chưa đi lại được, nhà anh Khả Chiêu lại đi công tác hết rồi không ai chăm sóc
nên anh hai đưa chị ấy sang đây để tiện chăm sóc.
– Vậy sao, vậy càng tốt. Mau…mau dẫn mẹ lên xem mặt con dâu tương lai cái đã.
Bà Nhã Nhàn chẳng đợi đến Tử An dẫn đường đã vội vàng lên trước, Tử An
chỉ cười rồi đi phía sau. Ông Tử Nhạc thì chỉ biết lắc đầu cười khổ vì
ham muốn mong có con dâu của bà Nhã Nhàn nhưng sâu trong ánh mắt ông vẫn ẩn hiện nét cười.
————————
Tâm Di thì lúc này cũng từ từ tỉnh giấc, đầu vẫn còn nặng trịch. Cô lại mơ hồ nhớ
rằng dường như trước khi cô hoàn toàn đi vào giấc ngủ đã có ai đó ngồi
cạnh thì phải.
Cô lại mơ thấy những giấc mơ quái dị, trong mơ
cô đã thấy một căn nhà hoang, bề ngoài đã hoang tàn từ lâu, trong không
gian âm u kì dị cô chẳng thấy được gì ngoài hình ảnh hai bé gái bị buộc
chặt hai tay, băng keo đen dán kín miệng, nước mắt rơi lả chả đầy hoảng
sợ, phút chốc không gian tràn ngập trong biển lửa.
Cô giật mình hoảng hốt thức giấc, lao đi vài vệt mồ hôi vương trên trán, quả thật
đáng sợ nhưng cho dù cô có cố nhớ cách mấy đi chăng nữa thì cũng không
thể thấy rõ mặt hai bé gái.
Giấc mơ này càng ngày càng bám víu
lấy cô chẳng buông thậm chí số lần mơ thấy ngày càng dày đặc, mang theo
vô số sự việc mà cô chưa từng trải nhưng đôi lúc cô hồ nghi rằng chính
bản thân đã quên đi một đoạn quá khứ. Thế nhưng chẳng phải nhiều lần cô
hỏi ông bà Dương, họ nói cô chẳng có quá khứ gì đặc biệt nên không nhớ
đó thôi, cho dù cô không muốn tin nhưng có bao giờ phận làm con lại
không tin những lời ba mẹ nói cơ chứ.
Cô cựa mình, cố nhấc người ngồi dậy mặc dù hơi khó khăn một chút nhưng vết thương cô cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
Cô chợt nghe có tiếng bước chân đến trước cửa phòng, tiếng gõ cửa vang
lên, cô ngồi cho đúng tư thế một chút rồi cất giọng nhẹ nhàng:
– Mời vào!
– Chị dâu, chị khỏe hơn chưa?
– Chị khỏe rồi cảm ơn em, đây là…_ánh mắt cô nheo nheo lại nhìn hai
người đi phía sau Tử An cô thầm đoán đây là ba mẹ của Tử Phong nhưng lại không chắc.
– Hai bác là ba mẹ của Tử Phong và Tử An_bà Nhã
Nhàn vui mừng trong lòng nhanh chân đến ngồi bên cạnh Tâm Di, nắm lấy
tay cô đầy quý mến.
Ông Du cũng cười với Tâm Di rồi kéo ghế ngồi cạnh đó.
– Dạ, con chào hai bác, con thật thất lễ khi đến nhà mà chưa được chào
hỏi đã phải làm phiền hai bác đến tận nơi để thăm hỏi._ Tâm Di vừa nói
vừa gật đầu tạ lỗi, nụ cười yếu ớt trên môi.
– Không sao, con
chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được rồi. À, con tên là gì?_ nụ cười trên
môi bà Nhã Nhàn chưa bao giờ tắt, ánh mắt dịu dàng như một người mẹ nhìn con gái.
– Con tên Dương Tâm Di.
– Người đẹp như tên ông nhỉ?_bà Nhã Nhàn nhìn cô cười rồi lại quay sang ông Tử Nhạc cười cười.
– Đúng vậy, hiện tại thì gia đình con ở đâu?
Ông Tử Nhạc cười dịu dàng nhìn cô, trong nụ cười có sự vui mừng lẫn sự
thân quen đáy mắt có chút thâm trầm khó đoán, ông cũng đang suy nghĩ
không thông. Cô gái này có đôi mắt rất giống vị hôn thê của Tử Phong,
chẳng lẽ chính vì điểm này mà Tử Phong để ý đến cô. Nếu như Tử Phong xem Tâm Di là người thay thế há chẳng phải thiệt thòi cho cô lắm sao.
– Dạ, gia đình con hiện tại đang ở Bình Dương, chỉ là săn sóc vườn cao su.
Cô cũng rất hiểu một gia đình giàu sang và có gia giáo như thế ắt hẳn
khi cho con cái giao du với một ai đều phải điều tra thân thế một chút.
Mặc dù vậy tâm trạng cô vẫn rất căng thẳng hệt như được nhà chồng xem
mắt vậy. Khi nhìn thẳng vào mắt ông Tử Nhạc thì cô biết sự sắc lạnh
trong mắt Tử Phong từ đâu mà ra, mặc dù ông có vẻ cởi mở hơn Tử Phong
nhưng nhìn vào vẫn thấy được sự lãnh đạm vốn có, khiến người khác chưa
tiếp xúc đã ba phần nể sợ.
– À, ra vậy thế… _ông Tử Nhạc còn định hỏi thêm nhưng đã bị Tử An nhảy vào ngăn cản.
– Ba mẹ à, chị dâu đang bệnh đó không cần phải hỏi dồn dập như ép cung vậy chứ.
– Đúng rồi sao ta lại quên, thôi con nghỉ ngơi cho khỏe có gì bác cháu ta nói chuyện sau.
Tâm Di nhẹ gật đầu, cười một cái nhìn theo bóng ông Tử Nhạc rời phòng.
Trong phòng vẫn còn Tử An và bà Nhã Nhàn, Tử An cũng chẳng quan tâm nữa
cô đi đến cạnh bàn đọc sách ngồi đó lê đôi mắt lên trang sách. Bà Nhã
Nhàn nhận thấy sự căng thẳng ở cô nên cố hết sức để làm cô bình tĩnh.
– Con không cần phải quá căng thẳng, ông ấy chỉ hỏi thế thôi.
– Dạ, không sao chuyện này cũng bình thường thôi ạ.
– Con quen biết Tử Phong thế nào?
– Dạ, chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.
Tâm Di vẫn nở nụ cười trên môi, cô chẳng cần suy nghĩ gì nhiều nghĩ sao nói vậy. Nhưng điều này lại khiến bà Nhã Nhàn ngạc nhiên một chút.
– Bạn bình thường thôi sao? Thật tiếc, bác đây rất thích con làm con dâu bác.
– Bác đừng nói như vậy anh Tử Phong nghe được sẽ không vui đâu, hai bác xem con như con cháu thì con đã vui rồi.
Cô có chút ngượng ngùng vì câu nói kia, cô nhận ra bà Nhã Nhàn khá vui
tính và có tính cách không quá bảo thủ nếu nhìn kĩ từ hình dáng đến tính cách Tử An thì chính là được đúc từ khuôn mẫu của bà.
– Con
đừng để ý đến thằng nhải đó, nó suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc nếu không có Tử An bầu bạn thì chắc bác đã chết vì buồn rồi.
Tâm Di lại cười bà cũng rất trẻ con, được nghe bà nói vậy cô cũng vơi đi phần nào áp lực.
– À, mà anh Tử Phong đâu rồi bác?_trong lúc cao hứng cô buộc miệng hỏi
một câu, vừa ra khỏi cửa miệng mới biết mình bị hố- Dạ…con chỉ hỏi cho biết thôi ạ.
– Bác đâu có nói gì, Tử Phong đến tập đoàn rồi. Thôi con nghỉ ngơi đi có gì thì gọi Tử An hoặc người giúp việc.
Bà Nhã Nhàn nhìn cô cười ẩn ý rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Tử An vẫn ở lại đó cùn Tâm Di tíu tít trò chuyện để cô đỡ buồn, lôi từ
trong kệ sách mang đến cạnh cô cả đống tiểu thuyết, truyện cười đủ thể
loại nhưng cô chỉ cười lắc đầu rồi chọn cho mình vài quyển sách kinh tế
để đọc.
– Chị dâu, em tránh anh hai bây giờ lại gặp chị quả
thật hai người rất hợp nhau nha, những quyển sách này rất nhạt nhẽo
chẳng hiểu sao cả hai anh chị cứ thích lao đầu vào.
– Chị thấy
nó rất hay mà, em không yêu thích kinh tế sao?_Tâm Di có đôi chút ngạc
nhiên vì cô nghĩ Tử Phong giỏi như vậy Tử An chắc cũng phải yêu thích
mới đúng.
– Em chẳng có hứng thú. À, đúng rồi chị bao nhiêu tuổi rồi?
– Mười tám sắp bước qua tuổi mười chín rồi, sao em lại hỏi vậy?
Tâm Di trả lời nhưng mắt vẫn dán vào mấy con số trên quyển sách.
– Vậy chị nhỏ hơn anh hai em bốn tuổi, trùng hợp quá…_vừa lẩm bẩm Tử An lại tỏ vẻ không tin được.
Tâm Di cảm thấy lạ vứt quyển sách sang một bên:
– Trùng hợp chuyện gì?
– Thì…thì chị và chị dâu trước của em bằng tuổi.
– Vậy à._ Tâm Di chỉ khẽ cười cũng chẳng nói gì thêm.
Cô cũng cảm thấy rằng có gì đó không ổn, dường như nơi đây rất quen với cô thì phải đặc biệt là hàng hoa sứ trước biệt thự. Càng nghĩ cô càng
cảm thấy buồn cười cô chưa bao giờ đến đây làm sao có thể thấy quen.
Dường như cô đã quên mất một điều là báo bình an về nhà thì phải. Cô
lập tức hỏi mượn điện thoại Tử An để báo bình an về nhà, điện thoại của
cô đã để bên nhà Khả Chiêu rồi nên dù có muốn liên lạc cũng chẳng được
đành nói dối là hết pin để mọi người đỡ lo vậy.
Cả hai cứ như
vậy đọc sách rồi nói chuyện, không lâu Tử An lăn đùng ra ngủ cạnh Tâm
Di. Cô cũng chỉ ngồi đó im lặng mà đọc sách.
Lâu lâu cô lại
liếc nhìn qua cửa sổ nắng đã tàn trời đã về chiều, cô vươn vai xoay mình một cái cho khỏe nằm suốt trên giường cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô lại
nảy ra ý định bước xuống giường tự đi một mình ra khỏi phòng rồi mới gọi người giúp, gọi ở đây lại sợ kinh động đến Tử An.
Cô nhích
thật chậm từng bước cố mím môi chịu đau một chút lê đến trước cửa phòng, vịnh được đến núm xoay cô thở nhẹ một cái. Quả thật cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi với việc đi lại thế này, nếm một lần đúng là thống khổ.
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến vòng tay ấm áp của anh, cô lại tham lam muốn có anh ở bên cạnh.
Chẳng chần chừ cô mở cửa bước ra khỏi cửa phòng:
– Á a…a…
——————————-
Tử Phong hôm nay giải quyết công việc xong sớm, anh cũng muốn về sớm
một chút không hiểu sao anh cảm thấy có gì đó bất an hay chính vì bản
thân không muốn rời xa cô gái kia nên trong lòng cảm thấy không yên.
Bên cạnh cô anh không thể không thừa nhận rằng bản thân cảm thấy thoải
mái hơn không gò bó trong một khuôn khổ, trong cái vỏ bọc lãnh đạm thờ ơ sự đời.
Vừa vào đến nhà, chị giúp việc đã ra chào hỏi:
– Cậu mới về!
Tử Phong nhẹ gật đầu thần sắc cũng chẳng có gì thay đổi chỉ là sắc mặt hơi kém một tí vì mệt mỏi.
– Ba mẹ tôi về chưa?
– Dạ, ông bà chủ đã về lâu rồi chắc đang nghỉ trên phòng.
Tử Phong gật đầu rồi cũng đi thẳng lên phòng, anh khẽ nhìn qua căn
phòng bên cạnh chẳng có động tĩnh gì nên cũng yên tâm. Anh vào phòng cởi áo khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hơi nước nóng ấm làm anh
cảm thấy thoải mái đi một chút, bước ra khỏi phòng lấy khăn lau khô đám
tóc lòa xòa, trên người mặc một áo choàng tắm màu đen có dây thắt ngang
eo để lộ cả một vùng ngực.
Anh chải sơ qua mái tóc, đột nhiên lại nảy ra ý định đi xem Tâm Di thế nào.
An khép cửa phòng mình lại rồi tiến sang phòng bên cạnh, tay chưa kịp
vặn núm xoay cửa phòng đã bật mở làm anh hơi giật mình một chút. Anh còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng hét của Tâm Di. Cô nhìn thấy dáng người
cáo ráo trước mặt thì hét lên một tiếng rồi lấy tay che mặt lại, chân
đứng không vững theo đà mà ngã xuống. Tử Phong muốn kéo cô lại cũng
chẳng kịp tay lơ lửng trong không trung, mày anh nhíu lại, mắt khẽ nhắm
lại vì không muốn nhìn thấy cảnh cô ngã mà chẳng làm gì được.
– Ui da…đau quá đi mất_tay Tâm Di chống hai bên thân người ra sức ngồi dậy.
Tử Phong lắc đầu ngao ngán, ngồi xổm xuống trước mặt cô nét cười ẩn hiện trong đáy mắt.
– Đã bảo em đừng tự ý đi lại, sao không nghe.
– Em…em, anh…anh sao có thể ăn mặc như vậy hả?
Cô quay mặt đi chỗ khác, đưa tay chỉ vào bộ áo choàng Tử Phong đang
mặc. Anh nhìn lại bản thân, thật ra không ổn chỗ nào,anh đưa tay che
miệng ho khan một cái.
– Không ổn sao?
– Dĩ…dĩ nhiên là không ổn._cô chẳng thèm nhìn anh mà cứ trả lời như thế.
Anh đưa hai tay áp sát mặt cô xoay mặt cô lại đối diện với anh, mắt cô
vẫn nhắm trong đến buồn cười anh không ngờ cô coi trọng lễ tiết như vậy
giờ này mà vẫn còn nghĩ đến câu “nam nữ thụ thụ bất thân” hay sao.
Anh vòng tay bế cô ngồi lên ghế. Cô có hơi bị choáng một chút, hương
thơm nam tính kia thật sự khiến người ta không muốn rời khỏi vòng tay
kia.
Đặt cô xuống, ánh mắt anh vẫn ẩn hiện nét cười sâu trong
ánh mắt băng lãnh bị che khuất một phần bởi mái tóc trên trán còn vương
chút nước.
Anh quỳ một bên gối, đưa chân bị thương của cô đặt lên đùi mình:
– Em định nhắm mắt mãi sao?
– Không có.
– Vậy thì mở mắt đi.
– Không được.
– Sao lại không?
-…
Chẳng lẽ nói cô không dám nhìn anh sao, cô biết anh nam tính nhưng có cần để lộ cho cô thấy như vậy không.
Chẳng thấy Tâm Di trả lời, Tử Phong lại ngước mắt nhìn cô mặt cô đang
đỏ dần tay thì vò vò vạt áo. Tử Phong nhìn cô một cái rồi xem tiếp chân
cô có sao không.
Tử An dụi dụi mắt thức dậy, nhìn thấy Tử Phong trong phòng thì giật mình.
– Anh hai! Sao anh lại ở đây?
– Đây là phòng anh, anh không vào được sao?
– À, em quên mất, thôi em ra ngoài đây anh chị cứ tự nhiên._Tử An đi ra ngoài còn nháy mắt mấy cái với Tâm Di.
Tâm Di nghe tiếng Tử An thì mở mắt vui mừng, ai ngờ cô chưa kịp nói gì thì Tử An đã bị Tử Phong đuổi đi mất rồi.
– Đau không?
– Một chút.
Cô đã lỡ mở mắt rồi không lẽ nào lại nhắm, có mĩ nam trước mặt cô không kìm được mà cứ nhìn vào gương mặt điển trai trước mắt.
– Vậy sao lúc nãy nhăn nhó ngồi dưới sàn nhà than đau?
– Bất thình lình bị ngã nên vậy thôi.
Tử Phong chẳng nói gì nữa lại bế cô ngồi lên giường, nhìn thấy cả đống tiểu thuyết trên giường thì nhíu mày.
– Em đọc những thứ này?
– Không phải của em là của Tử An.
Cô vẫn chẳng dám nhìn anh, anh lại còn cố tình ngồi cạnh cô, vẫn dáng
vẻ lãnh đạm đó dựa lưng vào thành giường đưa hai tay gối đầu, khóe môi
khẽ nhếch lên.
– Anh buồn ngủ.
Điều anh nói hoàn toàn là sự thật, anh đã đi làm cả ngày mệt mỏi buồn ngủ là điều chẳng thể nào tránh khỏi.
– Vậy anh có thể về phòng ngủ_bây giờ Tâm Di mới dám mở to mắt nhìn
chàng trai bên cạnh, dáng người anh tuấn, trên cổ anh có sợi dây chuyền
thiên sứ màu bạc sáng lấp lánh càng tôn lên vẻ đẹp trên gương mặt hoàn
mĩ tựa điêu khắc.
– Về đâu?
Cái này anh phải biết chứ
đây là nhà anh đâu phải nhà cô sao phải hỏi cô. Nếu cô biết chẳng phải
đã trở thành chủ nhân căn nhà rồi sao. Nhưng đúng là cô cũng không có
câu trả lời, rõ ràng ban sáng anh đã nói phòng này là của anh nên anh
ngủ ở đây cô vốn không có lời nào để phản bác cả.
– Em làm sao biết.
– Vậy thì ngủ ở đây đi.
Chẳng nói gì thêm nữa Tử Phong trượt người dọc tấm nệm trắng muốt xoay lưng về phía cô mắt lập tức nhắm lại.
– Hả? Vậy…vậy em ngủ ở đâu?
– Ở đây.
Cô thậm chí cả thở cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhướng người sang anh
một chút đôi mắt dò xét muốn biết anh đã ngủ chưa. Nhích nhích người qua mép giường bên kia định đặt chân xuống sàn nhà mà quên mất chân đau của mình.
– Em lại định đi đâu?
Cô gái này ngồi yên không được hay sao, đúng là khéo làm cho người ta lo lắng, muốn thôi không để ý cũng không được. Giọng nói này phải nói là cực lạnh đầy cảnh cáo làm
Tâm Di rùng mình một cái, liếc nhìn anh một cái, anh vốn không hề quay
mặt về phía cô thế mà vẫn biết. Cô nhớ là cử động vô cùng nhẹ nhàng mà,
nhưng cô đã quên mất một điều anh vốn chưa ngủ kia mà.
– Em chỉ muốn đi ra bên ngoài cho khuây khỏa thôi anh không cấm chứ?
– Không cấm.
– Vậy em đi nhé!
Cô mừng thầm trong lòng, nếu ở với anh thêm một phút một giây nào nữa
chắc tim cô phải vào bệnh viện kiểm tra rồi. Nhưng cô đã quên rằng chân
mình đi lại vốn không hề dễ dàng.
– Khi nào chân khỏi.
Chưa hưởng thụ niềm vui được bao lâu thì bị một câu nói của anh làm cho cả người như bị đông cứng, chân cũng chẳng nhấc nổi lấy gì mà đi.
Tử Phong ngồi dậy, chống hai tay xuống nệm nheo nheo mắt nhìn cô gái đang ương bướng không chịu yên thân.
– Ngồi đây._anh vỗ vỗ vào chỗ trống còn lại, thanh âm thâm trầm không hề nhân nhượng.
Cô chỉ nhìn anh cười cười rồi lại nghe lời ngồi vào đúng vị trí của
mình, đã bảo cô vốn không đủ dũng khí chống lại anh mà cho dù có ương
bướng một chút cũng chẳng khá hơn là bao thà chấp nhận số phận cho xong.
Bên cạnh anh không phải là không tốt, chẳng phải từ trước đến
giờ cô đều mong ước như thế sao. Nhưng ở bên cạnh anh càng lâu lại không kìm được cảm xúc mà bật thốt lên những cảm xúc tận đáy lòng đã chôn
chặt bấy lâu.
Anh đâu phải không biết cô đang nghĩ gì, vì lo
lắng anh ngủ nơi đây nên viện cớ thôi. Anh cũng không hiểu sao lại muốn ở bên cạnh cô, không biết vì sợ cô thương tổn nhiều hơn hay chính bản
thân anh muốn ở cạnh cô. Những gì trong quá khứ của cô anh đã thử tìm
hiểu nhưng vẫn chưa có manh mối nào điều này khiến anh vô cùng khó nghĩ, vừa tìm kiếm một thân ảnh trong quá khứ song song đó lại tìm kiếm quá
khứ của một thân ảnh hiện tại có phải đã quá sức rồi hay không.
Nhưng anh có thể bên cạnh cô bao lâu đây, sao khi Khả Chiêu và Tiểu Kì
trở về anh cũng chẳng còn lí do nào để giữ cô ở bên cạnh. Cô ở bên cạnh
anh có chắc đã tốt so với cuộc sống đơn giản của cô, chẳng phải chính vì anh cô mới ra nông nổi này sao.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa đến những người xung quanh anh, nếu anh và cô càng xa lạ càng an toàn cho cô.
Cuộc sống thương trường luôn đầy sóng gió chẳng phải người con gái anh yêu lúc trước
cũng ra đi vì sóng gió kia sao, anh không thể lại để nó lặp lại một lần
nữa. Nhưng muốn ngăn cản chuyện đó xảy ra chưa chắc đã nằm trong tầm
kiểm soát của anh, bên cạnh cô sợ cô nguy hiểm không bên cạnh thì bồn
chồn không yên.
– Em sợ gì mà phải chạy trốn?_ghé sát tai cô thì thầm đôi môi nở nụ cười tuyệt mĩ.
– Chạy trốn? Làm gì có.
Cô mở mắt to nhìn anh ngay cả ý định chạy trốn của cô cũng biết há
chẳng phải nói cô có ý đồ không tốt sợ anh biết mới phải chạy trốn hay
sao.
– Đây không phải phòng anh.
Dứt lời Tử Phong đứng dậy đưa tay xoa đầu cô rồi rời khỏi phòng, trên môi vẫn còn dư vị của
nụ cười. Bỏ cô ngơ ngác ở lại, môi mím chặt lần nào cô cũng bị anh đùa
mà không biết. Bên anh cô vui hơn thì phải nhưng bên anh được bao lâu
đây, một ngày hai ngày cùng lắm chỉ một tuần sau đó cô vẫn rời khỏi anh. Khát khao yêu thương cách mấy cô vẫn phải kìm nén, người ta nói đơn
phương yêu một người vô cùng đau khổ hóa ra là thật.